Chương 41: Gia Gia của ta lợi hại lắm! ...
Tử Tiêu
08/10/2014
"Thiên ca, bên trái!" Trúc Ngọc dứt lời, trường kiếm đã tung bay tạo thành một đường cầu vồng chém về phía bên trái Lăng Thiên. Máu huyết bắn ra, một con nhất cấp Phong Ảnh Lang cứ như vậy chết đi mà không kịp kêu lấy một tiếng.
"Tiểu Bạch, sắp đến nơi chưa?" Lăng Thiên vừa nói vừa tung ra một quyền, đấu khí màu nâu nhạt toát ra, đánh thẳng vào đầu một con Phong Ảnh Lang khác khiến nó bị bay ra xa mấy mét.
Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú giống con gái, dáng người mảnh khảnh hơi nhíu mày có vẻ bất mãn vì bị gọi bằng cái tên đấy nhưng cũng mở miệng đáp: "Sắp đến rồi lăng đại ca, nhìn theo cấp độ và mật độ của lũ Phong Ảnh Lang này thì chúng ta cách Lang Vương không còn xa đâu".
Một người đàn ông trung niên, vẻ mặt khôi ngô, đậm nét phong sương từng trải, trên mặt có một vết sẹo đáng sợ, sau khi nghe thấy thiếu niên tuấn tú trả lời xong liền nói:
"Mọi người chú ý không được chủ quan, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo khi nó sắp chết chắc chắn sẽ đánh ra một chiêu cuối cực kỳ đáng sợ, chúng ta phải đề phòng cẩn thận".
"Vâng Thiên ca" Trúc Ngọc ít lời, chỉ mở miệng nói một câu rồi im lặng.
"Được rồi đại ca cứ yên tâm" Thiếu niên tuấn tú cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi nhanh chóng giải quyết năm con Phong Ảnh Lang nhất cấp đã trọng thương, ba người đơn giản ngồi xuống nghỉ ngơi để hồi phục đấu khí.
"Ai?" Trúc Ngọc đang nhắm mắt liền ngay lập tức đứng dậy, rút trường kiếm chỉ về hướng bụi cây trước mặt.
"Ấy ấy, Trúc Ngọc tiểu muội, là tỷ đây haha, đừng vội vàng nóng giận thế, sẽ bớt xinh đẹp đó" Tiếng một người phụ nữ có phần lả lơi từ đằng xa vọng lại, Trúc Ngọc nghe thấy lời này, đôi mắt khẽ ánh lên một tia chán ghét rồi trực tiếp mặc kệ, tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
"Thị Lam, cô lại vừa đi đâu" Lăng Thiên ánh mắt sắc lẹm, liếc Thị Lam một cái khiến nàng ta hơi rùng mình, nhưng ngay sau đó, nàng ta lại tươi cười tiến lên nói :
"Thiên ca...ca.. người ta đi là có việc mà".
Lăng Thiên vẻ mặt không thay đổi, nếu có thì chỉ càng thêm âm trầm, liền không để ý đến nàng ta nữa, tiếp tục nhắm mắt để khôi phục đấu khí.
Thị Lam cười nhạt lẩm bẩm: "Phế vật mà cũng làm kiêu". Rồi quay mông ra đằng xa ngồi xuống chờ đợi ba người hồi phục.
Thiếu niên tuấn tú bên cạnh sau khi nghe Thị Lam nói vậy liền nổi giận đứng dậy, rút kiếm chỉ vào ả nói: "Câm miệng! nếu không phải ca ca ta bị trọng thương thì cái loại ngũ tinh đấu giả như ngươi, không có nước lên mặt ở đây!".
"Tiểu Bạch! ngồi xuống" Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
"Ca! nhưng.." Lăng Bạch vẫn còn tức giận.
"Ngồi xuống!".
Lăng Bạch tức giận nhìn Thị Lam một cái rồi hậm hực ngồi xuống. Thị Lam như biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy liền tiếp tục cười nhạt lẩm bẩm: "Phế vật mãi chỉ là phế vật!".
"Nếu Lam tỷ có hứng thú thì chúng ta có thể luận bàn một phen!" Trúc Ngọc lành lạnh lên tiếng.
"Hahaha... Ngọc muội là thất tinh đấu giả, ngũ tinh như tỷ đây đâu giám vuốt râu hùm" Thị Lam biến chuyển sắc mặt một trăm tám mươi độ, tươi cười nói với Trúc Ngọc.
"Cảm ơn Ngọc tỷ!" Lăng Bạch thở dài nói.
Trúc Ngọc lắc đầu không nói gì, Lăng Bạch thấy thế thì vẻ mặt càng thêm u sầu nói:
"Nếu Thiên ca không bị trọng thương, loại nhãi nhép như ả kia...".
Lăng Bạch lắc đầu không nói tiếp mà chỉ nắm chặt bàn tay lại, Lăng Bạch quyết tâm tu luyện, sẽ tu luyện để bóp chết hết những tên dám nhục ma đại ca của Lăng Bạch.
Ca ca Lăng Thiên của Lăng Bạch... đã từng là Đại Đấu Sư! Nhưng một lần vì Lăng Bạch mà bị trọng thương khiến cảnh giới đại giảm, thực lực bây giờ chỉ còn là tam tinh đấu giả mà thôi.
Bốn người bọn họ là tổ đội dong binh tự phát chứ không theo một tổ chức gì cả, Lăng Thiên và Lăng Bạch là hai anh em ruột. Trúc Ngọc cực kỳ xinh đẹp mà cũng coi như là thiên tài, còn ít tuổi mà thực lực đã đạt đến thất tinh đấu giả, sau này có hy vọng đạt đến đại đấu sư, thậm chí đấu linh cường giả, lúc Lăng Bạch hỏi tại sao Trúc Ngọc lại đi theo bọn họ thì nàng chỉ nói là nàng nợ Lăng Thiên.
Thị Lam thì đã hợp tác với Lăng Bạch và Lăng Thiên khá lâu, trước khi Lăng Thiên trọng thương, nhưng từ khi Lăng Thiên trọng thương thì thái độ ả ta thay đổi chóng mặt, trở nên đáng ghét như bây giờ.
Thị Lam liếc nhìn Trúc Ngọc, ánh mắt lóe lên một tia cay độc nghĩ: "Tiện nhân, đợi xem đến lúc Mộc ca xử lý ngươi thì ngươi sẽ thế nào! Xem ngươi đắc ý được bao lâu".
"Tiểu Bạch, đệ có bao nhiêu phần nắm chắc là Lang Vương trọng thương không thể chiến đấu?" Lăng Thiên sau khi khôi phục đấu khí xong liền mở mắt ra nhìn Lăng Bạch nói.
Lăng Bạch không trả lời ngay mà suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
"Tám phần!".
"Lang Vương bị trọng thương có nhiều nguyên nhân bởi luồng khí tức đáng sợ kia... mà không chỉ có Lang Vương bị trọng thương, mà là cả đàn đều bị..." Lăng Thiên gật đầu.
"Mà kể ra chúng ta cũng khá may mắn, khi vô tình phát hiện ra chuyện này" Tiểu Bạch hưng phấn nói.
Lăng Bạch vốn là một chuyên gia trong lĩnh vực ma thú cũng như truy tìm dấu vết, lần trước trong một lần đi ngang qua một khu đất thì đã phát hiện ra việc Lang Vương bị thương, điều này cũng cực kỳ hy hữu, thường thì ma thú cường đại sẽ không bao giờ để lộ ra chuyện nguy hiểm này, trừ khi là nó có việc gì đó quá gấp gáp, gấp đến mức không thể nào xóa dấu vết được.
Thấy Trúc Ngọc đã đứng dậy, Lăng Thiên liền mở miệng nói:
"Tốt lắm! Chúng ta đi".
**************
"Đại ca! Nhìn kìa".
"Ta biết rồi, Trúc Ngọc muội bên trái, Thị Lam bên phải, ta và Lăng Bạch ở giữa, mau xuất phát" Lăng Thiên quan sát địa hình một chút rồi nói.
Đây là một hang động rất lớn, ăn sâu vào núi, bên ngoài hang động tập hợp rất nhiều con Phong Ảnh Lang với đủ loại kích cỡ to nhỏ, hung hãn tàn độc khác nhau. Chúng nó đang bao quanh một con Phong Ảnh Lang khác cực kỳ to lớn đang nằm trong vũng máu không biết sống chết. Con Phong Ảnh Lang to lớn kia hẳn là Lang Vương mà bọn họ đang truy tìm mấy ngày hôm nay.
Lăng Thiên dẫn đầu lao xuống, tuy thực lực bị hạ thấp đến không bằng một phần mười khi trước, nhưng dù sao cũng từng là Đại Đấu Sư nên có chiến lực vượt xa ngũ tinh đấu giả bình thường, mà mặc dù thực lực hiện tại của Lăng Thiên chỉ là tam tinh.
Thổ hệ đấu khí toát ra, mạnh mẽ giao tranh với một con nhị giai phong ảnh lang bị trọng thương khác mở đầu cho cuộc tấn công đầy máu tanh này.
Bốn người cứ thế tiến công, quyền ảnh kiếm khí tung hoành khắp nơi, một đường tàn sát hết cả đàn Phong Ảnh Lang, tù từ tiến lại chỗ Lang Vương đang nằm.
"Ầm!" Một con Phong Ảnh Lang tam giai cuối cùng của hàng phòng ngự bị đánh tan, Lăng Thiên vội vàng quát lên:" Mau dùng chiêu mạnh nhất tấn công nó, huyền giai sơ cấp đấu kỹ: Phiên Sơn Quyền".
"Hoàng giai cao cấp đấu kỹ, lang xà kiếm" Thị Lam múa kiếm một vòng, mộc hệ đấu khí thoát ra, trường kiếm như hư ảo biến thành một con rắn khổng lồ, đánh về phía Lang Vương.
"Huyền giai sơ cấp đấu kỹ, thủy linh kiếm" Trúc Ngọc xoay người, từ lòng bàn tay nàng đấu khí tụ lại, thành một thanh trường kiếm hư ảo xanh biếc, mạnh mẽ hòa nhập vào đòn tấn công tổng lực.
"Hoàng giai trung cấp đấu kỹ, Thiên hỏa quyền" Quyền đầu của Lăng Bạch bốc lên từng luồng đấu khí hỏa hệ nóng rực, nhanh chóng oanh kích về Lang Vương đằng xa.
Lang Vương vốn đang nhắm mắt nằm im liền mở mắt ra, mắt nó lộ ra một tia không cam lòng và tàn độc, nó há miệng phun ra một đống máu, nó chuẩn bị thi triển chiêu đấy một lần nữa, dù chiêu này có thể lấy mạng nó, nhưng dù nó sẽ chết, cũng sẽ không để cho mấy tên nhân loại này giết.
Đúng lúc nước sôi lửa bỏng, đúng cái lúc ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc mọi người đang cực độ khẩn trương này, một tiếng nói cực kỳ phá vỡ "mỹ cảnh" cất lên, hoàn toàn phá hỏng nền không khí này.
"A! Dừng tay không được làm hại Tiểu Bạch".
Dứt lời, một bé gái cực kỳ xinh xắn đáng yêu, không biết từ đâu chui ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai liền nhảy vào cản giữa hai luồng sức mạnh chuẩn bị giao nhau.
Bốn người thấy vậy vội vàng thu lại sát chiêu rồi nhảy lùi ra xa mấy bước, đối với bọn họ bây giờ thì Lang Vương như cá nằm trên thớt, không chạy đi đâu được, việc tự nhiên có một bé gái xuất hiện lúc này làm họ tò mò hơn.
Lăng Thiên, Trúc Ngọc, Thị Lam đều ngẩn người rồi không kìm được liếc nhìn Lăng Bạch một cái. Lăng Bạch thấy vậy khóe miệng khẽ co giật nhưng lại im lặng không nói gì.
Thị Lam ánh mắt hơi biến đổi, liền mỉm cười tiến lại chỗ bé gái, vừa đi vừa nói:
"À tiểu muội muội, Tiểu Bạch mà muội nói, là ai vậy?".
"Tiểu Bạch đây này, mọi người không thấy sao, ta tìm nó rất lâu rồi" Cô bé tỏ ra cực độ thương tâm khiến người ta phải thương xót, nhảy vào ôm lấy đầu Lang Vương nói.
Lang Vương cũng ngẩn người, nó làm gì phải là Tiểu Bạch nào cơ chứ, nếu là tiểu bạch thì đúng là có một con, nhưng là con trai cháu con nhà sói bác, thuộc chi thứ, dòng họ thứ ba mươi lăm,... của nó mà thôi.
Nhưng khi Lang Vương nhìn rõ khuôn mặt người ngày thì ánh mắt nó tỏ ra cực kỳ sợ hãi, cái khuôn mặt đáng sợ này, chắc cả đời nó không bao giờ quên được, và thế là nó ho he không dám nhúc nhích, để mặc người này muốn ôm thì ôm, muốn túm tai dứt lông thì dứt.
"A! Tiểu Bạch, ai làm ngươi bị thương thế này, ta sẽ gọi gia gia ta ra đánh người đó cho ngươi" Cô bé xoa đầu Lang Vương xuýt xoa nói.
Ánh mắt lang vương hiện lên nét khinh bỉ, người đánh nó bị thương không phải là tên đang hết mực kêu gào trước mặt hay sao, còn giả bộ làm gì.
Đột nhiên Lang Vương như làm ra một quyết định gì quan trọng lắm, ánh mắt biến đổi liên tục, sau đó nó rất phối hợp, kêu lên một tiếng rồi dùng ánh mắt đáng thương nhìn bé gái sau đó nhìn bốn người phía xa.
Bốn người bọn Lăng Thiên đều đổ mồ hôi nhìn một màn trước mặt, mợ nó chứ, cái con nhìn giống con cẩu trong nhà biết nịnh chủ kia là Lang Vương oai phong một cõi, là ma thú sắp đạt ngũ cấp trình độ tiếp cận đấu vương cường giả? Mọi người bắt đầu hoài nghi, không biết có phải là mình "đánh nhầm" phải con cẩu giữ nhà nào hay không đây.
"Các ngươi không được làm hại Tiểu Bạch, gia gia của ta lợi hại lắm đấy" Cô bé xoay người lại, ưỡn ngực hiên ngang nói.
"Gia Gia muội lợi hại như thế nào?" Thị Lam vẫn vừa tiếp cận cô bé vừa nói, nàng ta thấy trên người cô bé này không hề có một tia đấu khí giao động, chứng tỏ chỉ là người thường nên định bắt cô bé rồi tính sau, nhưng nàng ta là tiêu chuẩn của việc ngực to óc bằng quả nho, một người không có đấu khí mà có thể sống sót đến tận chỗ này, thậm chí quần áo còn không chút thương tổn, điều này chỉ có khả năng khi,một là nàng ta là một siêu cấp cao thủ, hai là đúng như lời nàng ta nói, nàng ta có một "gia gia" hết sức cường đại đang đi theo bảo vệ nàng ta.
Cô bé ngẫm nghĩ một lúc rồi vỗ tay nói: "À ha...Gia gia của ta biết bay, các ngươi có biết bay không?".
"Bay?" Cả bốn người đồng loạt biến sắc mặt, từ bay chỉ là ước mơ, áp dụng cho những cường giả khủng bố đạt đến đấu vương trở lên, bọn họ thì đào đâu ra cách bay cơ chứ. Chẳng lẽ, thực sự sau lưng cô bé này là một cường giả đấu vương, lúc nào cũng có thể xông ra đây hỏi tội bọn họ?.
"Vậy gia gia muội có ... đang ở gần đây không?" Thị Lam nở một nụ cười khẩn trương hỏi.
"Mấy ngày trước đột nhiên biến mất rồi" Cô bé rầu rĩ đáp.
Nghe vậy vẻ mặt mọi người đều trầm mặc, liệu lời cô bé này có tin được không, một cô bé không có đấu khí mà không chút thương tổn đến được chỗ này, có thật là sau lưng cô bé này có một cường giả đấu vương, thậm chí siêu việt đấu vương hay không? Dù rất muốn thử, nhưng bọn họ không có gan để thử, nhỡ đâu là thật thì bọn họ sẽ chết không có đất chôn.
"Thế này đi! Nếu mọi người tha cho Tiểu Bạch, ta sẽ xin gia gia thưởng cho các người, thấy sao có được không? Gia Gia của ta rất lợi hại đó " Cô bé ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Thấy bốn người kia hơi chút giao động, cô bé chỉ mỉm cười rồi đứng yên nhìn bọn họ, vẻ mặt hồn nhiên này càng khiến bốn người Lăng Thiên trở nên kiêng kỵ thêm vài phần.
**********
Thân hình hắn lướt nhanh trên mặt đất, trên rada của hắn liên tục định vị mục tiêu, chẳng mấy chốc hắn đã tìm ra chỗ Lang Vương đang ở, nhìn thấy thảm trạng của nó và đàn sói, hắn hơi ngạc nhiên thốt lên: "Sao lại như vậy?".
"Có gì mà ngạc nhiên" Tử thong thả nói.
"Sao nó lại bị thương nặng như vậy nhỉ, cả đàn sói nữa?".
"...Ta bảo ngươi ngu do thiên phú chả sai gì cả! Chiêu cuối con sói con kia đánh ngươi là đã dùng bản năng thiên phú của nó, mất đi hơn một nửa tinh huyết, nó không chết là may đấy! Còn đàn sói kia thì càng đơn giản hơn, ngươi nên biết, khi tức của cao giai ma thú có thể đè chết một hạ giai ma thú!" Tử chán nản đáp.
"Sao? Ngươi định cứu nó?".
"Chưa biết được!" Hắn lắc đầu nói.
Hắn tiếp tục ngồi đây chờ đợi, một ngày sau khi đã chờ đến phát chán, hắn đột nhiên hứng thú nhìn ra phía xa, miệng lẩm bẩm:" Đến rồi!".
Từ phía tầm mắt hắn, bốn bóng người dần dần xuất hiện, hai nam hai nữ, một người trong đó là người phụ nữ hôm trước hắn nhìn thấy, người còn lại cực độ xinh đẹp, hắn từng hoài nghi không biết có phải tất cả người ở dị giới này đều xinh đẹp bất thường hay không. Hai người đàn ông còn lại thì đơn giản, một người có khuôn mặt thanh tú hơi giống con gái, người còn lại có một vét sẹo khá đáng sợ.
Rồi bốn người triển khai công kích đến bầy Phong Ảnh Lang, từng con từng con một lao lên làm vật thí mạng rồi chết, hắn im lặng nhìn hết nhưng hình ảnh này. Như làm ra một quyết định gì đó, hắn chuẩn bị lao người xuống để cứu Lang Vương.
"Khoan! Ngươi cứ như vậy lao xuống?" Tử im lặng từ lâu đột nhiên lên tiếng.
"Sao?" Hắn không hiểu.
"Ta có cách hay hơn, ngươi không thể nào, lúc nào cũng dùng bắp tay giải quyết, sử dụng cái đầu đi!".
"Ồ! nói nghe xem" Hắn hứng thú nói
"Bây giờ ngươi phải....".
"....Kế hoạch không có vấn đề, nhưng có một điểm ta không hiểu, sao ta phải GIẢ GÁI và nhất là giả thành LOLI?" Hắn nói gằn từng tiếng một.
"Theo nghiên cứu tâm lý con người thì, một bé gái đáng yêu, ngây thơ thì sẽ có lực sát thương và độ tin cậy cao hơn với một bé trai" Tử thản nhiên nói.
".........."
"Hãy nghĩ đến mặt tích cực đi, ta sẽ giảm giá cho ngươi cái này!".
"Cái gì?" Hắn hậm hực nói.
"Một khả năng cực kỳ đặc biệt!"
"Ồ..! Khả năng gì ?".
"Diễn kịch!".
"........".
"Đã xong! Giờ ngươi đã có khả năng diễn kịch bậc thầy, kết hợp với giả giọng cùng với dụng mạo này thì không ai sẽ phát hiện ra được gì, à quên ngươi dùng giọng thật cũng được!".
"Mặt mũi vui lên đi! Ngươi nên mừng vì có khả năng này" Tử thấy vẻ mặt hắn không vui liền vội vàng lên tiếng, như sợ hắn chuẩn bị lải nhải.
"Mừng cái gì?".
"Cái này để che giấu sát khí! Ngươi sát khí quá nặng, mấy tháng sống hoang dã đã làm sát khí của ngươi tích tự khá nhiều. Với cả, một người không để lộ cảm xúc ra ngoài mới là vương đạo, ngươi khi trước rất dễ đoán".
"......Nhưng tại sao ta phải giả gái" Hắn có cảm giác khóc không thành tiếng nói.
"Ta nói rồi không nói lại" Tử vô trách nhiệm đáp.
"Mà thôi đã diễn rồi thì diễn cho chót đi!".
"Ý ngươi là sao?".
"Lấy bộ kia ra mà mặc".
"Bộ nào?".
"Cái bộ mà ngươi bị mắng là gay ấy".
".....Ta thề sẽ có một ngày ta...." Hắn lẩm bẩm
"Đâm ta? Chém ta?.... Ồ cái này mới này... vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được" Tử ngạc nhiên nói.
".....".
"Được rồi, ngươi mà không nhanh thì Lang Vương kia xong đấy".
"Đây đây... ài" Hắn nhìn mình một cái rồi thở dài.
Sau khi thấy bốn người kia chuẩn bị ra sát chiêu, định "last hit" Lang Vương, hắn vội vàng chạy đến, mặt không đổi sắc bắt đầu "diễn kịch".
"Tiểu Bạch, sắp đến nơi chưa?" Lăng Thiên vừa nói vừa tung ra một quyền, đấu khí màu nâu nhạt toát ra, đánh thẳng vào đầu một con Phong Ảnh Lang khác khiến nó bị bay ra xa mấy mét.
Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú giống con gái, dáng người mảnh khảnh hơi nhíu mày có vẻ bất mãn vì bị gọi bằng cái tên đấy nhưng cũng mở miệng đáp: "Sắp đến rồi lăng đại ca, nhìn theo cấp độ và mật độ của lũ Phong Ảnh Lang này thì chúng ta cách Lang Vương không còn xa đâu".
Một người đàn ông trung niên, vẻ mặt khôi ngô, đậm nét phong sương từng trải, trên mặt có một vết sẹo đáng sợ, sau khi nghe thấy thiếu niên tuấn tú trả lời xong liền nói:
"Mọi người chú ý không được chủ quan, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo khi nó sắp chết chắc chắn sẽ đánh ra một chiêu cuối cực kỳ đáng sợ, chúng ta phải đề phòng cẩn thận".
"Vâng Thiên ca" Trúc Ngọc ít lời, chỉ mở miệng nói một câu rồi im lặng.
"Được rồi đại ca cứ yên tâm" Thiếu niên tuấn tú cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi nhanh chóng giải quyết năm con Phong Ảnh Lang nhất cấp đã trọng thương, ba người đơn giản ngồi xuống nghỉ ngơi để hồi phục đấu khí.
"Ai?" Trúc Ngọc đang nhắm mắt liền ngay lập tức đứng dậy, rút trường kiếm chỉ về hướng bụi cây trước mặt.
"Ấy ấy, Trúc Ngọc tiểu muội, là tỷ đây haha, đừng vội vàng nóng giận thế, sẽ bớt xinh đẹp đó" Tiếng một người phụ nữ có phần lả lơi từ đằng xa vọng lại, Trúc Ngọc nghe thấy lời này, đôi mắt khẽ ánh lên một tia chán ghét rồi trực tiếp mặc kệ, tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
"Thị Lam, cô lại vừa đi đâu" Lăng Thiên ánh mắt sắc lẹm, liếc Thị Lam một cái khiến nàng ta hơi rùng mình, nhưng ngay sau đó, nàng ta lại tươi cười tiến lên nói :
"Thiên ca...ca.. người ta đi là có việc mà".
Lăng Thiên vẻ mặt không thay đổi, nếu có thì chỉ càng thêm âm trầm, liền không để ý đến nàng ta nữa, tiếp tục nhắm mắt để khôi phục đấu khí.
Thị Lam cười nhạt lẩm bẩm: "Phế vật mà cũng làm kiêu". Rồi quay mông ra đằng xa ngồi xuống chờ đợi ba người hồi phục.
Thiếu niên tuấn tú bên cạnh sau khi nghe Thị Lam nói vậy liền nổi giận đứng dậy, rút kiếm chỉ vào ả nói: "Câm miệng! nếu không phải ca ca ta bị trọng thương thì cái loại ngũ tinh đấu giả như ngươi, không có nước lên mặt ở đây!".
"Tiểu Bạch! ngồi xuống" Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
"Ca! nhưng.." Lăng Bạch vẫn còn tức giận.
"Ngồi xuống!".
Lăng Bạch tức giận nhìn Thị Lam một cái rồi hậm hực ngồi xuống. Thị Lam như biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy liền tiếp tục cười nhạt lẩm bẩm: "Phế vật mãi chỉ là phế vật!".
"Nếu Lam tỷ có hứng thú thì chúng ta có thể luận bàn một phen!" Trúc Ngọc lành lạnh lên tiếng.
"Hahaha... Ngọc muội là thất tinh đấu giả, ngũ tinh như tỷ đây đâu giám vuốt râu hùm" Thị Lam biến chuyển sắc mặt một trăm tám mươi độ, tươi cười nói với Trúc Ngọc.
"Cảm ơn Ngọc tỷ!" Lăng Bạch thở dài nói.
Trúc Ngọc lắc đầu không nói gì, Lăng Bạch thấy thế thì vẻ mặt càng thêm u sầu nói:
"Nếu Thiên ca không bị trọng thương, loại nhãi nhép như ả kia...".
Lăng Bạch lắc đầu không nói tiếp mà chỉ nắm chặt bàn tay lại, Lăng Bạch quyết tâm tu luyện, sẽ tu luyện để bóp chết hết những tên dám nhục ma đại ca của Lăng Bạch.
Ca ca Lăng Thiên của Lăng Bạch... đã từng là Đại Đấu Sư! Nhưng một lần vì Lăng Bạch mà bị trọng thương khiến cảnh giới đại giảm, thực lực bây giờ chỉ còn là tam tinh đấu giả mà thôi.
Bốn người bọn họ là tổ đội dong binh tự phát chứ không theo một tổ chức gì cả, Lăng Thiên và Lăng Bạch là hai anh em ruột. Trúc Ngọc cực kỳ xinh đẹp mà cũng coi như là thiên tài, còn ít tuổi mà thực lực đã đạt đến thất tinh đấu giả, sau này có hy vọng đạt đến đại đấu sư, thậm chí đấu linh cường giả, lúc Lăng Bạch hỏi tại sao Trúc Ngọc lại đi theo bọn họ thì nàng chỉ nói là nàng nợ Lăng Thiên.
Thị Lam thì đã hợp tác với Lăng Bạch và Lăng Thiên khá lâu, trước khi Lăng Thiên trọng thương, nhưng từ khi Lăng Thiên trọng thương thì thái độ ả ta thay đổi chóng mặt, trở nên đáng ghét như bây giờ.
Thị Lam liếc nhìn Trúc Ngọc, ánh mắt lóe lên một tia cay độc nghĩ: "Tiện nhân, đợi xem đến lúc Mộc ca xử lý ngươi thì ngươi sẽ thế nào! Xem ngươi đắc ý được bao lâu".
"Tiểu Bạch, đệ có bao nhiêu phần nắm chắc là Lang Vương trọng thương không thể chiến đấu?" Lăng Thiên sau khi khôi phục đấu khí xong liền mở mắt ra nhìn Lăng Bạch nói.
Lăng Bạch không trả lời ngay mà suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
"Tám phần!".
"Lang Vương bị trọng thương có nhiều nguyên nhân bởi luồng khí tức đáng sợ kia... mà không chỉ có Lang Vương bị trọng thương, mà là cả đàn đều bị..." Lăng Thiên gật đầu.
"Mà kể ra chúng ta cũng khá may mắn, khi vô tình phát hiện ra chuyện này" Tiểu Bạch hưng phấn nói.
Lăng Bạch vốn là một chuyên gia trong lĩnh vực ma thú cũng như truy tìm dấu vết, lần trước trong một lần đi ngang qua một khu đất thì đã phát hiện ra việc Lang Vương bị thương, điều này cũng cực kỳ hy hữu, thường thì ma thú cường đại sẽ không bao giờ để lộ ra chuyện nguy hiểm này, trừ khi là nó có việc gì đó quá gấp gáp, gấp đến mức không thể nào xóa dấu vết được.
Thấy Trúc Ngọc đã đứng dậy, Lăng Thiên liền mở miệng nói:
"Tốt lắm! Chúng ta đi".
**************
"Đại ca! Nhìn kìa".
"Ta biết rồi, Trúc Ngọc muội bên trái, Thị Lam bên phải, ta và Lăng Bạch ở giữa, mau xuất phát" Lăng Thiên quan sát địa hình một chút rồi nói.
Đây là một hang động rất lớn, ăn sâu vào núi, bên ngoài hang động tập hợp rất nhiều con Phong Ảnh Lang với đủ loại kích cỡ to nhỏ, hung hãn tàn độc khác nhau. Chúng nó đang bao quanh một con Phong Ảnh Lang khác cực kỳ to lớn đang nằm trong vũng máu không biết sống chết. Con Phong Ảnh Lang to lớn kia hẳn là Lang Vương mà bọn họ đang truy tìm mấy ngày hôm nay.
Lăng Thiên dẫn đầu lao xuống, tuy thực lực bị hạ thấp đến không bằng một phần mười khi trước, nhưng dù sao cũng từng là Đại Đấu Sư nên có chiến lực vượt xa ngũ tinh đấu giả bình thường, mà mặc dù thực lực hiện tại của Lăng Thiên chỉ là tam tinh.
Thổ hệ đấu khí toát ra, mạnh mẽ giao tranh với một con nhị giai phong ảnh lang bị trọng thương khác mở đầu cho cuộc tấn công đầy máu tanh này.
Bốn người cứ thế tiến công, quyền ảnh kiếm khí tung hoành khắp nơi, một đường tàn sát hết cả đàn Phong Ảnh Lang, tù từ tiến lại chỗ Lang Vương đang nằm.
"Ầm!" Một con Phong Ảnh Lang tam giai cuối cùng của hàng phòng ngự bị đánh tan, Lăng Thiên vội vàng quát lên:" Mau dùng chiêu mạnh nhất tấn công nó, huyền giai sơ cấp đấu kỹ: Phiên Sơn Quyền".
"Hoàng giai cao cấp đấu kỹ, lang xà kiếm" Thị Lam múa kiếm một vòng, mộc hệ đấu khí thoát ra, trường kiếm như hư ảo biến thành một con rắn khổng lồ, đánh về phía Lang Vương.
"Huyền giai sơ cấp đấu kỹ, thủy linh kiếm" Trúc Ngọc xoay người, từ lòng bàn tay nàng đấu khí tụ lại, thành một thanh trường kiếm hư ảo xanh biếc, mạnh mẽ hòa nhập vào đòn tấn công tổng lực.
"Hoàng giai trung cấp đấu kỹ, Thiên hỏa quyền" Quyền đầu của Lăng Bạch bốc lên từng luồng đấu khí hỏa hệ nóng rực, nhanh chóng oanh kích về Lang Vương đằng xa.
Lang Vương vốn đang nhắm mắt nằm im liền mở mắt ra, mắt nó lộ ra một tia không cam lòng và tàn độc, nó há miệng phun ra một đống máu, nó chuẩn bị thi triển chiêu đấy một lần nữa, dù chiêu này có thể lấy mạng nó, nhưng dù nó sẽ chết, cũng sẽ không để cho mấy tên nhân loại này giết.
Đúng lúc nước sôi lửa bỏng, đúng cái lúc ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc mọi người đang cực độ khẩn trương này, một tiếng nói cực kỳ phá vỡ "mỹ cảnh" cất lên, hoàn toàn phá hỏng nền không khí này.
"A! Dừng tay không được làm hại Tiểu Bạch".
Dứt lời, một bé gái cực kỳ xinh xắn đáng yêu, không biết từ đâu chui ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai liền nhảy vào cản giữa hai luồng sức mạnh chuẩn bị giao nhau.
Bốn người thấy vậy vội vàng thu lại sát chiêu rồi nhảy lùi ra xa mấy bước, đối với bọn họ bây giờ thì Lang Vương như cá nằm trên thớt, không chạy đi đâu được, việc tự nhiên có một bé gái xuất hiện lúc này làm họ tò mò hơn.
Lăng Thiên, Trúc Ngọc, Thị Lam đều ngẩn người rồi không kìm được liếc nhìn Lăng Bạch một cái. Lăng Bạch thấy vậy khóe miệng khẽ co giật nhưng lại im lặng không nói gì.
Thị Lam ánh mắt hơi biến đổi, liền mỉm cười tiến lại chỗ bé gái, vừa đi vừa nói:
"À tiểu muội muội, Tiểu Bạch mà muội nói, là ai vậy?".
"Tiểu Bạch đây này, mọi người không thấy sao, ta tìm nó rất lâu rồi" Cô bé tỏ ra cực độ thương tâm khiến người ta phải thương xót, nhảy vào ôm lấy đầu Lang Vương nói.
Lang Vương cũng ngẩn người, nó làm gì phải là Tiểu Bạch nào cơ chứ, nếu là tiểu bạch thì đúng là có một con, nhưng là con trai cháu con nhà sói bác, thuộc chi thứ, dòng họ thứ ba mươi lăm,... của nó mà thôi.
Nhưng khi Lang Vương nhìn rõ khuôn mặt người ngày thì ánh mắt nó tỏ ra cực kỳ sợ hãi, cái khuôn mặt đáng sợ này, chắc cả đời nó không bao giờ quên được, và thế là nó ho he không dám nhúc nhích, để mặc người này muốn ôm thì ôm, muốn túm tai dứt lông thì dứt.
"A! Tiểu Bạch, ai làm ngươi bị thương thế này, ta sẽ gọi gia gia ta ra đánh người đó cho ngươi" Cô bé xoa đầu Lang Vương xuýt xoa nói.
Ánh mắt lang vương hiện lên nét khinh bỉ, người đánh nó bị thương không phải là tên đang hết mực kêu gào trước mặt hay sao, còn giả bộ làm gì.
Đột nhiên Lang Vương như làm ra một quyết định gì quan trọng lắm, ánh mắt biến đổi liên tục, sau đó nó rất phối hợp, kêu lên một tiếng rồi dùng ánh mắt đáng thương nhìn bé gái sau đó nhìn bốn người phía xa.
Bốn người bọn Lăng Thiên đều đổ mồ hôi nhìn một màn trước mặt, mợ nó chứ, cái con nhìn giống con cẩu trong nhà biết nịnh chủ kia là Lang Vương oai phong một cõi, là ma thú sắp đạt ngũ cấp trình độ tiếp cận đấu vương cường giả? Mọi người bắt đầu hoài nghi, không biết có phải là mình "đánh nhầm" phải con cẩu giữ nhà nào hay không đây.
"Các ngươi không được làm hại Tiểu Bạch, gia gia của ta lợi hại lắm đấy" Cô bé xoay người lại, ưỡn ngực hiên ngang nói.
"Gia Gia muội lợi hại như thế nào?" Thị Lam vẫn vừa tiếp cận cô bé vừa nói, nàng ta thấy trên người cô bé này không hề có một tia đấu khí giao động, chứng tỏ chỉ là người thường nên định bắt cô bé rồi tính sau, nhưng nàng ta là tiêu chuẩn của việc ngực to óc bằng quả nho, một người không có đấu khí mà có thể sống sót đến tận chỗ này, thậm chí quần áo còn không chút thương tổn, điều này chỉ có khả năng khi,một là nàng ta là một siêu cấp cao thủ, hai là đúng như lời nàng ta nói, nàng ta có một "gia gia" hết sức cường đại đang đi theo bảo vệ nàng ta.
Cô bé ngẫm nghĩ một lúc rồi vỗ tay nói: "À ha...Gia gia của ta biết bay, các ngươi có biết bay không?".
"Bay?" Cả bốn người đồng loạt biến sắc mặt, từ bay chỉ là ước mơ, áp dụng cho những cường giả khủng bố đạt đến đấu vương trở lên, bọn họ thì đào đâu ra cách bay cơ chứ. Chẳng lẽ, thực sự sau lưng cô bé này là một cường giả đấu vương, lúc nào cũng có thể xông ra đây hỏi tội bọn họ?.
"Vậy gia gia muội có ... đang ở gần đây không?" Thị Lam nở một nụ cười khẩn trương hỏi.
"Mấy ngày trước đột nhiên biến mất rồi" Cô bé rầu rĩ đáp.
Nghe vậy vẻ mặt mọi người đều trầm mặc, liệu lời cô bé này có tin được không, một cô bé không có đấu khí mà không chút thương tổn đến được chỗ này, có thật là sau lưng cô bé này có một cường giả đấu vương, thậm chí siêu việt đấu vương hay không? Dù rất muốn thử, nhưng bọn họ không có gan để thử, nhỡ đâu là thật thì bọn họ sẽ chết không có đất chôn.
"Thế này đi! Nếu mọi người tha cho Tiểu Bạch, ta sẽ xin gia gia thưởng cho các người, thấy sao có được không? Gia Gia của ta rất lợi hại đó " Cô bé ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Thấy bốn người kia hơi chút giao động, cô bé chỉ mỉm cười rồi đứng yên nhìn bọn họ, vẻ mặt hồn nhiên này càng khiến bốn người Lăng Thiên trở nên kiêng kỵ thêm vài phần.
**********
Thân hình hắn lướt nhanh trên mặt đất, trên rada của hắn liên tục định vị mục tiêu, chẳng mấy chốc hắn đã tìm ra chỗ Lang Vương đang ở, nhìn thấy thảm trạng của nó và đàn sói, hắn hơi ngạc nhiên thốt lên: "Sao lại như vậy?".
"Có gì mà ngạc nhiên" Tử thong thả nói.
"Sao nó lại bị thương nặng như vậy nhỉ, cả đàn sói nữa?".
"...Ta bảo ngươi ngu do thiên phú chả sai gì cả! Chiêu cuối con sói con kia đánh ngươi là đã dùng bản năng thiên phú của nó, mất đi hơn một nửa tinh huyết, nó không chết là may đấy! Còn đàn sói kia thì càng đơn giản hơn, ngươi nên biết, khi tức của cao giai ma thú có thể đè chết một hạ giai ma thú!" Tử chán nản đáp.
"Sao? Ngươi định cứu nó?".
"Chưa biết được!" Hắn lắc đầu nói.
Hắn tiếp tục ngồi đây chờ đợi, một ngày sau khi đã chờ đến phát chán, hắn đột nhiên hứng thú nhìn ra phía xa, miệng lẩm bẩm:" Đến rồi!".
Từ phía tầm mắt hắn, bốn bóng người dần dần xuất hiện, hai nam hai nữ, một người trong đó là người phụ nữ hôm trước hắn nhìn thấy, người còn lại cực độ xinh đẹp, hắn từng hoài nghi không biết có phải tất cả người ở dị giới này đều xinh đẹp bất thường hay không. Hai người đàn ông còn lại thì đơn giản, một người có khuôn mặt thanh tú hơi giống con gái, người còn lại có một vét sẹo khá đáng sợ.
Rồi bốn người triển khai công kích đến bầy Phong Ảnh Lang, từng con từng con một lao lên làm vật thí mạng rồi chết, hắn im lặng nhìn hết nhưng hình ảnh này. Như làm ra một quyết định gì đó, hắn chuẩn bị lao người xuống để cứu Lang Vương.
"Khoan! Ngươi cứ như vậy lao xuống?" Tử im lặng từ lâu đột nhiên lên tiếng.
"Sao?" Hắn không hiểu.
"Ta có cách hay hơn, ngươi không thể nào, lúc nào cũng dùng bắp tay giải quyết, sử dụng cái đầu đi!".
"Ồ! nói nghe xem" Hắn hứng thú nói
"Bây giờ ngươi phải....".
"....Kế hoạch không có vấn đề, nhưng có một điểm ta không hiểu, sao ta phải GIẢ GÁI và nhất là giả thành LOLI?" Hắn nói gằn từng tiếng một.
"Theo nghiên cứu tâm lý con người thì, một bé gái đáng yêu, ngây thơ thì sẽ có lực sát thương và độ tin cậy cao hơn với một bé trai" Tử thản nhiên nói.
".........."
"Hãy nghĩ đến mặt tích cực đi, ta sẽ giảm giá cho ngươi cái này!".
"Cái gì?" Hắn hậm hực nói.
"Một khả năng cực kỳ đặc biệt!"
"Ồ..! Khả năng gì ?".
"Diễn kịch!".
"........".
"Đã xong! Giờ ngươi đã có khả năng diễn kịch bậc thầy, kết hợp với giả giọng cùng với dụng mạo này thì không ai sẽ phát hiện ra được gì, à quên ngươi dùng giọng thật cũng được!".
"Mặt mũi vui lên đi! Ngươi nên mừng vì có khả năng này" Tử thấy vẻ mặt hắn không vui liền vội vàng lên tiếng, như sợ hắn chuẩn bị lải nhải.
"Mừng cái gì?".
"Cái này để che giấu sát khí! Ngươi sát khí quá nặng, mấy tháng sống hoang dã đã làm sát khí của ngươi tích tự khá nhiều. Với cả, một người không để lộ cảm xúc ra ngoài mới là vương đạo, ngươi khi trước rất dễ đoán".
"......Nhưng tại sao ta phải giả gái" Hắn có cảm giác khóc không thành tiếng nói.
"Ta nói rồi không nói lại" Tử vô trách nhiệm đáp.
"Mà thôi đã diễn rồi thì diễn cho chót đi!".
"Ý ngươi là sao?".
"Lấy bộ kia ra mà mặc".
"Bộ nào?".
"Cái bộ mà ngươi bị mắng là gay ấy".
".....Ta thề sẽ có một ngày ta...." Hắn lẩm bẩm
"Đâm ta? Chém ta?.... Ồ cái này mới này... vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được" Tử ngạc nhiên nói.
".....".
"Được rồi, ngươi mà không nhanh thì Lang Vương kia xong đấy".
"Đây đây... ài" Hắn nhìn mình một cái rồi thở dài.
Sau khi thấy bốn người kia chuẩn bị ra sát chiêu, định "last hit" Lang Vương, hắn vội vàng chạy đến, mặt không đổi sắc bắt đầu "diễn kịch".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.