Chương 12: Lạc Long Quân và Âu Cơ
Tử Tiêu
08/04/2014
Trước mắt Tử là một nam một nữ dáng vẻ bất phàm .
Nam thì toàn thân để trần , dưới đóng khố , dung mạo không tuấn tú lắm nhưng lại nghiêm nghị , tỏa ra mị lực dương cương của nam tử , toàn thân có một luồng khí thế hoang dã , không giận tự uy .
Nữ thì dung mạo tuyệt trần nhưng lại toát lên vẻ ôn nhu khiến người nào nhìn vào cũng thấy một sự ấm áp khó tả . Toàn thân có một luồng tiên khí bao quanh , phiêu dật xuất trần .
Tổ hợp một nam một nữ , hai luồng khí chất , một ôn nhu phiêu dật , một uy nghiêm hoang dã . Vốn phải trái ngược nhau nhưng hai người đứng đó lại có nét hòa hợp , tựa như dĩ nhiên là phải như vậy .
Hai người này chính là Lạc Long Quân và Âu Cơ , tổ tiên của người việt trong truyền thuyết " trăm trứng nở trăm con " mà hắn đã từng được học từ hồi lớp 6 .
Lạc Long Quân cất giọng nói , giọng nói trầm trầm mà có nét uy nghiêm vang lên :" Tử , đây là người cuối cùng ! , ta hy vọng ngươi có thể tìm thấy người ngươi cần tìm ở đây ".
"Đúng vậy , dù gì thì đó cũng là con cháu của chúng ta ". Một giọng nói nhỏ nhẹ mà ấm áp , đây là giọng của Âu Cơ .
"Đây cũng là người cuối cùng rồi , nếu không phải thì là số phận ! ". Tử lắc đầu nói
"Hai người thấy hắn thế nào ? Hai người cũng nghe câu trả lời của hắn rồi , có tiềm năng để .... hay không ? , dù gì hắn cũng là người cuối cùng ! các người có chọn hắn không ? ".
"Chúng ta cần thử thách một lần nữa , nếu hắn vượt qua thì .... Giờ còn chưa rõ được , hắn còn chưa hiểu rõ tầm quan trọng của sức mạnh ! . ". Lạc Long Quân đáp
"Hài Tử đó đúng là có hy vọng ... ". Âu Cơ tiếp lời Lạc Long Quân
"Những người trước thực sự quá tệ ! Bọn chúng đều vứt bỏ ngay dòng máu của chính mình để lấy một dòng máu khác mà .... chúng nghĩ là mạnh hơn ! ". Lạc Long Quân cười nhạt đáp
"Chúng ta không thể nào lựa chọn những kẻ quên chính bản thân , tổ tiên của mình mà đi theo đuổi sức mạnh ở nơi khác , những kẻ không có khái niệm về quê cha đất tổ ..... nhưng hắn đúng là có khả năng ! ". Lạc Long Quân gật đầu với Âu Cơ rồi nói
"Ngươi cũng khá ưu ái hắn còn gì Tử , ngươi chịu bỏ hắc nguyên giới chỉ thì cũng đúng là lạ đấy ". Âu Cơ cười nói với Tử
"Hy vọng hắn biết dùng nó .... Dù gì hắn cũng là hy vọng cuối cùng của ta ! ". Tử thở dài
"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian , trước khi ... bọn chúng đến ! ". Lạc Long Quân hỏi Tử
"Không nhiều nữa , nếu hắn không phải thì ta đành phải làm .... cách thứ hai vậy ". Tử ánh mắt nhìn ra xa rồi tiếp tục thở dài
"Tử ! Chẳng lẽ ngươi định ... ". Âu Cơ lo lắng nhìn hắn , dù sao ba người cũng quen biết rất lâu rồi .
"Âu Cơ Tiên Tử , người cũng biết nếu bọn chúng đến thì sẽ ra sao mà ? đây sẽ là diệt vong đối với chúng ta , bọn ta không còn chống cự được bao lâu nữa , ta cần phải ... đó là cách duy nhất " . Tử nhìn Âu Cơ đáp
"Đằng nào cũng vậy ! sao chúng ta không chiến một trận ! ". Lạc Long Quân nắm chặt hai tay , chiến ý bốc lên ngùn ngụt
Tử lắc đầu nói : " Đánh ... cũng không thể thắng , chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi ! , nếu ta không tìm được .... thì dù ta có làm cách ấy , chúng ta cũng không chống lại được bao lâu đâu ! ".
"Ta đã liên hệ với tất cả những thần nhân , tiên nhân ở vị diện này để đến chiến trường , dù không đánh lại thì chúng ta cũng phải cầm chân bọn chúng , hai người có đi không ? ".
"Đi ! nghiền bọn chúng ra bã đi " Lạc Long Quân nghiến răng đáp
"Chàng ở đâu ta đi đó ! ". Âu Cơ nhìn Lạc Long Quân nói
"Được ! ta phải ở lại đây ! gặp lại hai người sau ! ". Tử quay lưng lại chào tạm biệt hai người
"Tạm biệt , bảo trọng ! ". Lạc Long Quân và Âu Cơ từ biệt Tử rồi đột ngột biến mất như chưa từng xuất hiện ở đó .
"Tiểu Tử ! ta hy vọng ngươi sẽ thành công . Mà viết lên câu chuyện của riêng mình ! ". Tử thở dài , mắt nhìn vào một hình chữ nhật , trong đó là hình ảnh của Quang ở bên ngoài . ( Lời tác giả : Nó giống một cái tivi ý )
Trở lại với nhân vật chính của chúng ta , hắn không hề biết chuyện diễn ra tại ngay trong chính cơ thể hắn .
Hắn mở mắt , nhìn xung quanh , xác định mình vẫn đang ở trong cái động ở sau thác nước , hắn đứng dậy nhìn ra bên ngoài .
Bên ngoài đã sáng rõ , hắn không biết mình đã ngủ trong bao lâu nữa , hắn quay đầu lại đánh giá cái động nơi hắn đang ở .
"Ủa? ". Hắn ngạc nhiên rồi cúi xuống , nhìn nhìn vào mặt đất rồi đưa tay ra sờ mấy cái
"Sao lại bằng phẳng vậy nhỉ ? ". Hắn trầm ngâm rồi nhìn sang hai bên tường , chỉ thấy hai bên tường cũng cực kỳ bằng phẳng , hai bên mép tường và trần có góc cạnh rõ ràng . Đây chắc chắn là do con người làm ra , một hang động tự nhiên không thể nào có hình dạng như thế này được .
Hắn suy nghĩ một chút , rồi chậm dãi men theo bờ tường mà tiến vào phía trong , ở bên trong càng lúc càng lạnh , hắn than thở : " Ài ! Nếu mang được mấy bộ quần áo mùa đông thì tốt rồi ... Quần áo ? hình như là .... ". Hắn chợt nhớ ra ... hình như hắn vẫn đang trong tình trạng không mảnh vải che thân ... .
Hắn cười khổ rồi lẩm bẩm : " Thôi kệ , để xem sau vậy , ra bên ngoài kiếm chút thức ăn đã rồi tính " . Nghĩ vậy nên hắn quay ngược lại đi ra ngoài động .
Nam thì toàn thân để trần , dưới đóng khố , dung mạo không tuấn tú lắm nhưng lại nghiêm nghị , tỏa ra mị lực dương cương của nam tử , toàn thân có một luồng khí thế hoang dã , không giận tự uy .
Nữ thì dung mạo tuyệt trần nhưng lại toát lên vẻ ôn nhu khiến người nào nhìn vào cũng thấy một sự ấm áp khó tả . Toàn thân có một luồng tiên khí bao quanh , phiêu dật xuất trần .
Tổ hợp một nam một nữ , hai luồng khí chất , một ôn nhu phiêu dật , một uy nghiêm hoang dã . Vốn phải trái ngược nhau nhưng hai người đứng đó lại có nét hòa hợp , tựa như dĩ nhiên là phải như vậy .
Hai người này chính là Lạc Long Quân và Âu Cơ , tổ tiên của người việt trong truyền thuyết " trăm trứng nở trăm con " mà hắn đã từng được học từ hồi lớp 6 .
Lạc Long Quân cất giọng nói , giọng nói trầm trầm mà có nét uy nghiêm vang lên :" Tử , đây là người cuối cùng ! , ta hy vọng ngươi có thể tìm thấy người ngươi cần tìm ở đây ".
"Đúng vậy , dù gì thì đó cũng là con cháu của chúng ta ". Một giọng nói nhỏ nhẹ mà ấm áp , đây là giọng của Âu Cơ .
"Đây cũng là người cuối cùng rồi , nếu không phải thì là số phận ! ". Tử lắc đầu nói
"Hai người thấy hắn thế nào ? Hai người cũng nghe câu trả lời của hắn rồi , có tiềm năng để .... hay không ? , dù gì hắn cũng là người cuối cùng ! các người có chọn hắn không ? ".
"Chúng ta cần thử thách một lần nữa , nếu hắn vượt qua thì .... Giờ còn chưa rõ được , hắn còn chưa hiểu rõ tầm quan trọng của sức mạnh ! . ". Lạc Long Quân đáp
"Hài Tử đó đúng là có hy vọng ... ". Âu Cơ tiếp lời Lạc Long Quân
"Những người trước thực sự quá tệ ! Bọn chúng đều vứt bỏ ngay dòng máu của chính mình để lấy một dòng máu khác mà .... chúng nghĩ là mạnh hơn ! ". Lạc Long Quân cười nhạt đáp
"Chúng ta không thể nào lựa chọn những kẻ quên chính bản thân , tổ tiên của mình mà đi theo đuổi sức mạnh ở nơi khác , những kẻ không có khái niệm về quê cha đất tổ ..... nhưng hắn đúng là có khả năng ! ". Lạc Long Quân gật đầu với Âu Cơ rồi nói
"Ngươi cũng khá ưu ái hắn còn gì Tử , ngươi chịu bỏ hắc nguyên giới chỉ thì cũng đúng là lạ đấy ". Âu Cơ cười nói với Tử
"Hy vọng hắn biết dùng nó .... Dù gì hắn cũng là hy vọng cuối cùng của ta ! ". Tử thở dài
"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian , trước khi ... bọn chúng đến ! ". Lạc Long Quân hỏi Tử
"Không nhiều nữa , nếu hắn không phải thì ta đành phải làm .... cách thứ hai vậy ". Tử ánh mắt nhìn ra xa rồi tiếp tục thở dài
"Tử ! Chẳng lẽ ngươi định ... ". Âu Cơ lo lắng nhìn hắn , dù sao ba người cũng quen biết rất lâu rồi .
"Âu Cơ Tiên Tử , người cũng biết nếu bọn chúng đến thì sẽ ra sao mà ? đây sẽ là diệt vong đối với chúng ta , bọn ta không còn chống cự được bao lâu nữa , ta cần phải ... đó là cách duy nhất " . Tử nhìn Âu Cơ đáp
"Đằng nào cũng vậy ! sao chúng ta không chiến một trận ! ". Lạc Long Quân nắm chặt hai tay , chiến ý bốc lên ngùn ngụt
Tử lắc đầu nói : " Đánh ... cũng không thể thắng , chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi ! , nếu ta không tìm được .... thì dù ta có làm cách ấy , chúng ta cũng không chống lại được bao lâu đâu ! ".
"Ta đã liên hệ với tất cả những thần nhân , tiên nhân ở vị diện này để đến chiến trường , dù không đánh lại thì chúng ta cũng phải cầm chân bọn chúng , hai người có đi không ? ".
"Đi ! nghiền bọn chúng ra bã đi " Lạc Long Quân nghiến răng đáp
"Chàng ở đâu ta đi đó ! ". Âu Cơ nhìn Lạc Long Quân nói
"Được ! ta phải ở lại đây ! gặp lại hai người sau ! ". Tử quay lưng lại chào tạm biệt hai người
"Tạm biệt , bảo trọng ! ". Lạc Long Quân và Âu Cơ từ biệt Tử rồi đột ngột biến mất như chưa từng xuất hiện ở đó .
"Tiểu Tử ! ta hy vọng ngươi sẽ thành công . Mà viết lên câu chuyện của riêng mình ! ". Tử thở dài , mắt nhìn vào một hình chữ nhật , trong đó là hình ảnh của Quang ở bên ngoài . ( Lời tác giả : Nó giống một cái tivi ý )
Trở lại với nhân vật chính của chúng ta , hắn không hề biết chuyện diễn ra tại ngay trong chính cơ thể hắn .
Hắn mở mắt , nhìn xung quanh , xác định mình vẫn đang ở trong cái động ở sau thác nước , hắn đứng dậy nhìn ra bên ngoài .
Bên ngoài đã sáng rõ , hắn không biết mình đã ngủ trong bao lâu nữa , hắn quay đầu lại đánh giá cái động nơi hắn đang ở .
"Ủa? ". Hắn ngạc nhiên rồi cúi xuống , nhìn nhìn vào mặt đất rồi đưa tay ra sờ mấy cái
"Sao lại bằng phẳng vậy nhỉ ? ". Hắn trầm ngâm rồi nhìn sang hai bên tường , chỉ thấy hai bên tường cũng cực kỳ bằng phẳng , hai bên mép tường và trần có góc cạnh rõ ràng . Đây chắc chắn là do con người làm ra , một hang động tự nhiên không thể nào có hình dạng như thế này được .
Hắn suy nghĩ một chút , rồi chậm dãi men theo bờ tường mà tiến vào phía trong , ở bên trong càng lúc càng lạnh , hắn than thở : " Ài ! Nếu mang được mấy bộ quần áo mùa đông thì tốt rồi ... Quần áo ? hình như là .... ". Hắn chợt nhớ ra ... hình như hắn vẫn đang trong tình trạng không mảnh vải che thân ... .
Hắn cười khổ rồi lẩm bẩm : " Thôi kệ , để xem sau vậy , ra bên ngoài kiếm chút thức ăn đã rồi tính " . Nghĩ vậy nên hắn quay ngược lại đi ra ngoài động .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.