Trò Chơi

Chương 33: Lối ra

Tử Tiêu

08/10/2014

"Tỷ tỷ ơi , đã ba ngày rồi sao hắn vẫn chưa tỉnh lại ? ". Anh nhi vừa lấy khăn tay ướt lau mặt cho hắn vừa lo lắng hỏi Tiểu Y Tiên

"Tỷ cũng không rõ nữa , hô hấp đều đặn , gương mặt hồng hào , mạch đập hoàn toàn bình thường , theo lý mà nói thì hắn phải rất nhanh tỉnh lại mới đúng chứ ? đằng này lại ... ! ". Tiểu Y Tiên nhìn hắn thở dài nói

"Tỷ xem có cách nào làm hắn tỉnh lại được không ? ". Anh Nhi vẫn không bỏ qua nói

"Tỷ đã làm đủ mọi cách rồi ! ở đây mà có chút thảo dược thì tốt quá , chỉ cần có một chút Mãn thảo hoặc Lạc Tâm quả thì tốt rồi ! tỷ sẽ có cách cứu hắn tỉnh lại ! ". Tiểu Y Tiên nhìn hắn lắc đầu nói

"Thôi khỏi cần ! ta dậy rồi ! ". Hắn vốn đang nằm im đột nhiên mở mắt dậy nói

Anh Nhi và Tiểu Y Tiên vốn lúc nào cũng chú ý đến hắn thì chợt giật mình một cái rồi theo bản năng lùi lại ra đằng sau một bước . Hắn ngồi dậy rồi nhìn xung quanh một lượt sau đó hỏi

"Ta ngất đi bao lâu rồi ? ".

"Ba ngày ". Anh Nhi lắp bắp nói , nàng vẫn chưa hết giật mình vì hắn đột ngột tỉnh lại

"Ba ngày ? ". Hắn hơi có vẻ ngạc nhiên rồi gật đầu , sau đó nói

"Trong ba ngày này , thật cảm ơn hai người ! ".

"Không có gì ! ". Tiểu Y Tiên khôi phục lại rồi mỉm cười thân thiện nói

"Ọc ọc oc .... ". Một loạt tiếng sôi bụng vang lên , hắn đưa mắt nhìn về phía Anh Nhi , chỉ thấy Anh Nhi hơi đỏ mặt rồi trừng mắt nhìn hắn nói

"Ngươi nhìn cái gì ? ta chỉ là .... mấy ngày rồi chưa được ăn gì thôi ! hừ ! cũng phải vì bận chăm sóc cho ngươi nên ta mới thành ra như vậy đó !".

"Bận chăm lo cho ta hay là không kiếm được gì ăn ? ". Hắn cười như không cười nói

"Mà ngươi lại quên cách xưng hô rồi !". Hắn nghiêm túc nói

"Xưng hô ? ". Anh Nhi không hiểu hỏi lại hắn

"Ngươi đã quên rồi sao ? ngươi đã hứa là từ nay về sau sẽ gọi ta là ca ca mà ? ". Hắn cười nói

Trong mấy ngày gần đây , quả thực Anh Nhi đã quên bẵng mất lời hứa đấy thật , nay được hắn nhắc lại thì nàng cũng đã nhớ ra , nhưng mà nàng chỉ hừ lạnh không đáp , có ai muốn gọi một người nhìn còn bé hơn mình làm ca ca không ? , tất nhiên là không rồi ! .

Thấy Anh Nhi như vậy thì hắn cũng chỉ cười nhẹ , nàng có nói hay không cũng chả ảnh hưởng đến hắn . Nhưng dù sao hai nàng cũng đã có tâm chăm sóc hắn , đúng hơn là đã chăm sóc thế thân của hắn ở đây , thì lòng tốt này , hắn vẫn sẽ ghi nhớ và báo đáp.

Thấy cái bụng của Anh Nhi tiếp tục kháng nghị ồ ồ , hắn cười cười rồi ra hiệu cho hai người đến cạnh đống lửa . Hai người Tiểu Y Tiên và Anh Nhi cũng có một thoáng do dự nhưng cũng ngồi xuống , hai người có thể chăm sóc hắn lúc hắn bất tỉnh là một chuyện , thế nhưng bây giờ hắn đã tỉnh lại thì lại là chuyện khác , chút e ngại có thể xảy ra là không thể tránh khỏi .

Lấy trong cái nhẫn màu đen trên tay ra một miếng thịt cùng một đống gia vị khác , hắn chuẩn bị đem chế biến đơn giản một chút . Cái nhẫn này nhờ được Niệm Băng nói qua mà hắn biết đây còn là một không gian giới chỉ . Không gian chứa được của nó siêu lớn , cỡ bằng một cái sân bóng đá ở Việt Nam hồi trước , đấy là hắn còn chưa mở hết được không gian bên trong , không hiểu được trong cái nhẫn này còn có cái gì nữa , hóa thành dao quân dụng chỉ là một chức năng của nó mà thôi ! .

Đơn giản chế biến qua món thịt một chút , hắn không có thời gian nhiều để nấu nướng, hắn còn có quá nhiều việc cần phải làm . Nhưng với trình độ của hắn bây giờ thì dù chỉ cần đơn giản thôi cũng là quá đủ rồi . Rất nhanh chóng , một mùi hương thơm phức tỏa ra khiến Anh Nhi không nhịn được mà nuốt nước bọt ừng ực , Tiểu Y Tiên thì đỡ hơn một chút nhưng ánh mắt cũng tràn ngập mong chờ nhìn hướng hắn.

"Màu sắc : vàng ươm ... Ok , mùi hương : .... ok , độ mềm .... ok , đánh giá thành công". Hắn nhìn miếng thịt một chút rồi lẩm bẩm nói

Tuy chỉ là tùy ý làm nhưng hắn vẫn hoàn toàn có trách nhiệm về món ăn của mình, một trong những điều hắn học được về Niệm Băng là trước khi nấu một món , phải có giác ngộ của một đầu bếp , đó chính là tận tâm và tận tình .



Đưa miếng thịt cho Tiểu Y Tiên , hắn không để ý nữa mà suy tư nhìn ngọn lửa, nhiệm vụ chính của hắn là giúp cho Tiêu Viêm trở thành đấu đế thì hắn mới có thể rời khỏi phụ bản này . Nhưng quá trình đó quả thực rất dài và nhiều nguy hiểm , hắn đọc tiểu thuyết này rồi nên hắn biết , chỉ hy vọng là mọi việc sẽ diễn ra đúng theo như tiểu thuyết để hắn còn biết đường mà làm việc , nếu không thì nhiệm vụ này quả thực hết sức khó khăn .

Lẩm bẩm tính toán một lúc , hắn còn khoảng gần hai tuần nữa là kết thúc tám tháng nhiệm vụ ở trong khu rừng này , hắn dự định sẽ tìm cách ra ngoài bên ngoài trước sau đó thì nghỉ ngơi một vài ngày trong cái động này, dù sao trong động cũng khá an toàn nhưng hắn luôn có một cảm giác bất an không rõ do đâu .

Ngồi nghỉ mất một thời gian , hắn đứng dậy chuẩn bị tiến lại chỗ cái giếng nước để tìm lối ra thì bị Anh Nhi ở đằng sau nói vọng lại

"Nè ! ngươi đi đâu thế ? ".

"Ta đi tìm chỗ để thoát khỏi đây ! ngươi muốn sống tại đây cả đời hả ? ". Hắn quay lại nhìn Anh Nhi nói

"Ngươi có thể sống đến già ở đây cũng được nhưng ta còn có nhiều việc khác để làm !".

"Có ta ở đây sống cùng ngươi thì đã làm sao ? ". Anh Nhi hơi hơi chu miệng lên nói

"Ta đây không thích loli ". Hắn nói một câu khiến Anh Nhi không rõ đầu cua tai nheo rồi xoay người đi mất

....

Nhìn dòng nước đen ngòm dưới giếng , hắn hít sâu một hơi rồi nhún người nhảy xuống.

Không một tiếng động phát ra , xung quanh người hắn không hề có một giọt nước nào ngăn cản , hắn cứ như thế mà điều khiển dòng nước sau đó thân hình thuận theo đó mà tiến lên , thế này hắn khỏi lo thiếu oxi khi ở dưới nước .

Nhưng khổ nỗi xung quanh lại tối đen như mực khiến hắn không thể xác định nổi phương hướng , chứ đừng nói đến việc tìm được đường thoát khỏi ra khỏi đây. Đứng yên một chỗ , hắn suy nghĩ tìm nhiều giải pháp khác nhau mà không thành công, theo hắn thì thà đứng yên một chỗ tìm cách còn hơn là chạy loạn lung tung mà không giải quyết được vấn đề gì , cái hắn cần lúc này là một manh mối .

Đang chú tâm suy nghĩ thì bỗng hắn hơi nhíu mày một cái rồi cảnh giác đưa mắt nhìn về phía trước , lúc nãy hắn vừa thấy có gì đó chuyển động trong làn nước .

"Là cá ? ". Hắn nhìn mất một lúc thì mới phát hiện ra thứ đang chuyển động trước mắt hắn là mấy con cá rất to , cùng loại cá mà hắn thường ăn khi mới đầu ở trong khu rừng này .

Đầu óc chợt nẩy ra một ý tưởng , hắn liền âm thầm đi theo mấy con cá đấy , không biết mất bao lâu thời gian , hắn thấy trên đỉnh đầu hắn cách hắn không xa có tia sáng mờ mờ xuất hiện . Lòng mừng thầm , hắn nhanh chóng tiến lại chỗ có ánh sáng đấy.

Đầu hắn nhô ra khỏi mặt nước , ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào mặt hắn khiến hắn bất giác hơi nhíu mày lại một chút , sau một lúc đã quen với ánh sáng bên ngoài , hắn đưa mắt nhìn xung quanh , đúng như hắn dự đoán , chỗ này đúng là cái đầm lúc trước hắn ở .

Tiến về chỗ thác nước , cửa động đã đá lớn bịt kín lại không thể dịch chuyển được nữa , còn nếu hắn dùng sức mà phá ra thì chắc cái động trong hang cũng sập xuống luôn , vậy không được rồi , thế nên chỉ còn một đường duy nhất có thể ra khỏi hang động là đường nước ngầm dưới cái giếng .

Đang trầm tư suy nghĩ , lỗ tai hắn hơi giật giật một chút , hắn ngửi thấy mùi vị nguy hiểm . Theo bản năng thân thể , hắn liền khẽ đưa tay , một cái thủy màng được dựng lên ngay lập tức sau lưng hắn .

"Bụp ! ". Một âm thanh rất nhẹ vang lên , vừa khi nãy , có một luồng ánh sáng màu trắng bay lại chỗ hắn thì bị màng nước sau lưng hắn cản lại , luồng ánh sáng này cắt màng nước khoảng sáu , bảy centimet rồi mới biến mất .

Hắn quay lưng lại nhìn hướng ánh sáng trắng bay đến , chỉ thấy ở trên bờ có một con sói màu trắng cực kỳ to lớn , con này là Lang Vương khi trước đã đuổi hắn chạy trối chết phải tránh vào hang động .

Lang Vương này quả thực cực kỳ cố chấp , nó đã đợi ở đây liên tục ba ngày , tuy nó không có thù oán gì với nhân loại trước mắt nhưng mà tên này lại có liên quan đến hai tên nhân loại đáng ghét khác đã ăn trộm đồ của nó , mà đồ vật này thực sự rất cần thiết đối với nó , khiến nó không thể bỏ qua .

"Lại là ngươi ? ". Hắn hơi kinh ngạc nói

"Lần này ngươi cũng không làm gì được ta đâu ! ". Hắn lắc đầu nói rồi nhảy xuống cái đầm rồi lặn đi mất tăm

Lang Vương ánh mắt hơi lóe lên tia sáng trí tuệ , sau đó nó lại tiếp tục nằm xuống chờ đợi , nó không tin nhân loại này sẽ không tiếp tục xuất hiện nữa , việc của nó chỉ cần nằm đợi ở đây thì chắc chắn sẽ gặp lại mấy tên nhân loại này .

....



Hắn sau khi lặn xuống đầm thì một hơi đi về hướng hang động , nhờ sự nhạy cảm với nguyên tố nước nên hắn có thể nhớ khá rõ quãng đường mà hắn đi lúc trước , chẳng tốn bao lâu thời gian , hắn đã tới được miệng giếng rồi khẽ chuyển động một cái là đã lên đến mặt đất . Nhìn xuống cái giếng một lúc lâu , hắn âm thầm tính toán thời gian sau đó tiến lại chỗ Tiểu Y Tiên và Anh Nhi . Hắn cần phải tìm hiểu một chút thông tin về thế giới này , dù sao những điều hắn biết đa phần chỉ là đọc trong tiểu thuyết mà cuộc sống trong thế giới thực có khi lại khác xa hoàn toàn , hắn cần phải biết rõ những chi tiết mà trong tiểu thuyết không đề cập tới , có thể những điều này sẽ giúp ích cho hắn sau này.

Tiến về chỗ hai người , hắn vốn đang định hỏi chuyện ngay thì nhận thấy Anh Nhĩ đang ngủ , còn Tiểu Y Tiên thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi , chắc là còn đang canh gác , dù sao hang động này cũng quá bí hiểm đối với hai người.

Nhẹ Nhàng ngồi xuống cạnh đống lửa , hắn khẽ giọng nói

"Tiểu Y Tiên cô nương ... cho ta hỏi chút chuyện ! ". Hắn hơi ngác ngứ nói , dù sao cách xưng hô thế này hắn không quen một chút nào , cứ có cảm giác kiếm hiệp cổ trang hay sao ấy ! .

Tiểu Y Tiên vốn không ngủ liền khẽ mở mắt ra rồi gật đầu nói

"Có việc gì ngươi cứ hỏi đi ! ".

"Xung quanh nơi này có người sống không ? ". Hắn hỏi ngay vấn đề quan trọng

"Cách đây khoảng ba trăm dặm về phía tây là phía ngoài rìa của ma thú sơn mạch , gần đó có Thanh Sơn trấn , tại nơi đó có khá nhiều người đang sống ".

"Vậy nơi này là bên trong hay phía bên ngoài của ma thú sơn mạch ? ".

"Nếu ta không lầm thì vùng này là vùng gần trung tâm của ma thú sơn mạch !" .

"Vùng gần trung tâm ? ". Hắn hít vào một ngụm lớn không khí rồi hỏi lại

"Phải ! ".

"Thế chẳng phải gần đây sẽ có cao cấp ma thú hay sao ? ". Hắn lo lắng nói

"Cũng không hẳn , tại đây khá đặc biệt ! ". Tiểu Y Tiên lắc đầu nói

"Đặc biệt ? ".

"Cách đây mấy năm , không hiểu do đâu mà tất cả ma thú từ tam cấp trở nên xung quanh bán kính khu vực này đều điên cuồng chạy trốn ra bên ngoài , nghe đồn ở trong này có một con ma thú cực kỳ khủng khiếp chiếm giữ địa bàn mà đuổi các ma thú khác đi ra ! Về sau người ta đã gọi khu vực này là Cấm khu ".

"Vậy tại sao những con dưới tam cấp không chạy trốn ? ".

"Cũng không rõ nữa , nghe nói là những con ma thú đó đều thành thức ăn cho nó rồi , nên nó mới không cưỡng bách đuổi đi ! ".

"Ngoài ra còn có một tin đồn khác ! ". Tiểu Y Tiên ngập ngừng một chút rồi nói

"Ở đây có dị bảo xuất thế , khí tức của nó đã làm tất cả những ma thú có sơ thành trí tuệ chạy mất , yêu thú dưới tam cấp căn bản trí tuệ cũng khá thấp nên đã không chạy trốn ! ".

"Nói như vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người đến đây hay sao ? sao ta không gặp bất kỳ một ai ngoài hai người vậy ? ". Hắn ngạc nhiên nói

"Đúng là có rất nhiều người đã từng đến đây tìm hiểu nhưng đều không phát hiện ra được thứ gì cả ! , dần dần mọi người đều nghiêng về giả thuyết thứ nhất hơn , chính vì không muốn chọc giận con ma thú cường đại đó nên đã không đến đây nữa ! ".

"Được rồi từ nãy đến giờ ngươi cũng đã hỏi ta khá nhiều rồi , giờ đến lượt ta hỏi ngươi một câu ! ". Tiểu Y Tiên nhìn hắn nói

Hắn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đáp ứng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook