Chương 32: Trở về
Tử Tiêu
08/10/2014
"Thôi được rồi , việc kết thúc ở đây , các con được tự do hoạt động trở lại , đi đâu thì đi nhớ ba ngày sau về nhà ! ". Niệm Băng ho khan một tiếng rồi nói
"Còn đệ thì mấy ngày hôm nay đừng làm gì nữa , cứ thư giãn thôi , ngày cuối cùng nhớ nấu cho bọn ta một bữa cơm là được ! ". Niệm Băng nhìn hắn có vẻ tùy ý nói
"Theo đệ thấy ngày hôm đó là buổi sát hạch cuối cùng thì đúng hơn ". Hắn cười cười nhìn Niệm Băng nói
Niệm Băng thấy hắn nói thế thì chỉ nháy mắt một cái ra hiệu rồi đi vào trong nhà, trước khi đi còn để lại một câu
"Ta biết thời gian đầu chúng ta có lỗi vì đã làm đệ tự ti về dung mạo của mình , chỉ hy vọng mấy ngày này đệ thực sự có thể sống vui vẻ với chúng ta ! ".
Hắn trầm mặc không nói gì , quả thực là trong mấy năm gần đây hắn hầu như không còn giao tiếp với người trong nhà Niệm Băng nữa , không phải hắn ghét hay gì cả , căn bản là hắn ngại không muốn nói chuyện , cứ như thế , hắn âm thầm sống qua ba năm ở đây mà không có gì đặc biệt xảy ra cả .
Bỏ qua mấy cái ý nghĩ tiêu cực , bình thường bận rộn cả ngày nên bây giờ hắn cảm thấy nhàn rỗi không quen , cứ thấy ngứa ngáy khó chịu . Ngẫm nghĩ một chút , hắn quyết định vào hệ thống xem nên chuẩn bị cho cái buổi nấu ăn cuối cùng ra sao , dù sao hắn cũng thừa thời gian .
Điểm thưởng đối với hắn lúc này khá dư giả , chắc là hơn 3000 điểm , nguyên nhân là do cách đây hơn một năm , tự nhiên hệ thống muốn trao đổi một lượng lớn thức ăn và nguyên liệu nấu nướng của Niệm Băng . Sau vài ngày cầu xin và đeo bám dưới mọi hình thức , cuối cùng Niệm Băng đành phải làm một lượng lớn thức ăn cho hắn , kết quả là hắn đổi được hơn 2000 điểm , cứ như vậy mấy lượt thì số điểm thưởng của hắn đã lên đến con số hơn 6000 điểm . Nhưng cũng từ đó hệ thống không trao đổi với hắn nữa , mà hắn cũng bắt đầu học trù nghệ nên đi đổi linh tinh mà hết hơn 3000 điểm. Số còn lại là hắn giữ cho đến bây giờ.
Tên Tử thì mấy năm nay tung tích thần bí , cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thỉnh thoảng xuất hiện rồi lại biến mất không còn tung tích gì nữa khiến hắn cũng thấy tò mò không thôi. Còn cái chủ nhân giọng nói thần bí kia thì từ lúc đấy đến giờ không còn xuất hiện nữa , nhưng hắn biết cái tên đó vẫn còn trong cơ thể hắn , cẳn bản chỉ đợi thời cơ xuất hiện mà thôi .
Nhìn qua một loạt danh sách của hệ thống , hắn nhíu mày , mọi lý thuyết thì hắn cũng học rồi , thực hành cũng làm qua rồi , nhưng sắp tới là một bữa ăn cuối cùng , hắn muốn tạo ra một thứ gì đó đặc biệt , thứ mà chỉ mình hắn có , mình hắn mới làm được, như vậy thì mới để lại được ấn tượng cho người ăn , chỉ như vậy thì hắn mới có thể coi là đã xuất sư .
....
"Ngươi còn định ngồi đó đến bao giờ ? không định đi vào không gian luyện tập hả ? ". Một giọng nói già nua có phần tang thương đã cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn
"Tử hả !? ".
"Ta không phải là tên khốn đấy ".
"Thì ra là ngươi , ta còn tưởng ngươi không còn dám lộ mặt ra nữa rồi chứ ! ". Hắn cười nói
"Hừ ! ta chỉ là có chút e ngại mà thôi ! ". Người kia hừ lạnh một tiếng đáp
"Ngươi có dám ra gặp ta không ? ". Hắn không để ý đến tên kia đang bất mãn nói
".... Được , nhưng chắc ngươi không thể thấy ta được đâu ! ". Sau một phút im lặng , thì tên kia cuối cùng cũng đồng ý đáp
Tên kia vừa dứt lời thì trước mặt hắn cảnh quan có chút thay đổi , một ma pháp trận màu tím hiện ra , ma pháp trận tỏa ra từng luồng hào quang màu tím tạo thành một cái lồng ánh sáng khổng lồ bao vây lấy một túm khói màu tím đậm rất nhỏ . Nhìn thấy cái lồng hiện ra , hắn tò mò lại gần rồi nhìn chăm chú vào làn khói màu tím đậm đấy. Hắn đang quan sát giữa chừng thì một giọng nói giận dữ truyền ra
"Ngươi nhìn cái gì ? nhìn đủ chưa ? ".
Hắn từ bộ dáng ngạc nhiên liền chuyển sang quái dị rồi cuối cùng là ôm bụng cười sặc sụa . Người kia giọng nói có vẻ tức giận , gầm lên với hắn
"Ngươi cười cái gì ? ".
"Khục... ta còn tưởng ngươi bá đạo thế nào ? ai ngờ chỉ là một túm khói bé tí ... thế mà còn dám kêu gào linh tinh .... haha ". Hắn cố nín cười nói
"... Đây chỉ là một tia linh hồn của ta thôi , đợi ta chỉ cần thu lại đủ linh hồn thì ngươi sẽ biết thế nào là lợi hại , nhớ đến năm đó .. ta chỉ cần vung tay một cái thì ... ".
" .. Thôi .. stop .. ta không cần nghe và cũng không muốn nghe xem năm đó ngươi lợi hại thế nào , nói đi , rốt cục ngươi gặp ta có chuyện gì ! ". Hắn vội vàng ngắt lời tên này nói , theo như kinh nghiệm lâu năm của hắn , đối với những người nào sắp sửa hoài niệm quá khứ như thế này , mười phần thì có đến chín là sẽ thao thao bất tuyệt không biết bao giờ sẽ ngừng , hắn cứ phải đề phòng trước cho nó chắc ăn .
"... Ngươi có hứng thú giao dịch không !? ". Ngươi kia có vẻ mất hứng một chút nhưng rất nhanh liền chuyển sang trạng thái dụ dỗ nói
"... Nói thử xem ..? ". Hắn nheo mắt cảnh giác nói
"..Giúp ta phá bỏ phong ấn này , ta sẽ cho ngươi tất cả , tiền bạc , danh vọng , địa vị , sức mạnh , mỹ nữ ... ngươi muốn có gì cũng được ! ".
"Ồ ... có vẻ hấp dẫn nhỉ ". Hắn cười cười nói
"Đúng vậy ! ngươi muốn gì cũng được , chỉ cần ngươi phá bỏ phong ấn này thôi ! ". Người kia giọng gấp gáp nói
"Bị Niệm Băng phong ấn ngươi có khó chịu không ? ". Hắn lơ đãng nói một câu
"Hừ ! nếu không phải ta chỉ có một tia linh hồn thì đâu để hắn phong ấn chứ ! .. Á .. ngươi .. ".
"Thì ra là ngươi ! ". Mắt hắn lóe sáng nói
"Ngươi nhận ra ta thì đã làm sao ? chỉ cần ngươi giúp ta thì cái gì ta cũng có thể cho ngươi được ! ". Tên kia rất ngoan cố không chịu buông tha cho hắn
"Hừ ! chỉ sợ lúc ta vừa tháo phong ấn thì ngươi đã nhăm nhe đoạt xá ta rồi ! ". Hắn hừ lạnh nói
"Nói đi ! tại sao ngươi lại ở trong cơ thể ta được ! ". Hắn nghi hoặc nói
"Ta cần gì phải nói cho ngươi ! ".
"Vậy ngươi tiếp tục ở đó mà kêu gào đi ! ". Hắn lắc đầu rồi xua tay một cái , phong ấn cùng tên thần bí kia liền biến mất ngay lập tức
Nói chuyện với cái tên ma đầu kia xong , hắn cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút. Theo như hắn đoán thì tên này hoàn toàn không có khả năng gỡ bỏ phong ấn do Niệm Băng và Tử để lại , chính vì vậy nên mới tìm cách dụ dỗ hắn mở phong ấn , điều này chứng tỏ rằng hắn sẽ được an toàn trong một thời gian sắp tới , nhưng tên này cũng cực kỳ nguy hiểm , hắn cần phải tìm cách trừ khử ngay khi có cơ hội mới được , tên này như một quả bom nổ chậm trong cơ thể hắn , ai mà biết được đến khi nào nó sẽ nổ . Tự nhiên vào một ngày đẹp trời nào đấy , tên này phá được phong ấn chui ra , lúc đó không phải là hắn cầm chắc một vé đi thăm tổ tiên hay sao ? .
Suy nghĩ linh tinh một chút , cuối cùng hắn cũng tập trung lại vào việc trước mắt , sau một thời gian đắn đo tính toán , hắn đã đổi một số nguyên liệu cùng kỹ thuật nấu ăn mới . Xong đâu đó , hắn ra bên ngoài cơ thể để chuẩn bị cho thực đơn sắp tới .
....
Ba ngày thời gian trôi qua trong chớp mắt , rất nhanh đã đến buổi tối ngày cuối cùng, Niệm Băng thấy hắn tất bật chạy lăng xăng mấy ngày hôm nay thì cười nói
"Sao rồi ! chuẩn bị tốt chứ ? để chúng ta thưởng thức được chưa nào ? bọn ta đã chờ cả ngày hôm nay rồi đấy ! ".
"Được rồi đợi đệ đi thay quần áo một chút ! .. ". Hắn gật đầu nói
"À phải rồi , đại ca có thể chuyển cái bàn ăn ra ngoài sân được không , hôm nay đệ muốn nấu ngay tại ngoài này ". Hắn nhìn xung quanh một chút rồi nói
"Được ! đệ cứ đi đi , việc còn lại để ta lo ! ". Niệm Băng đáp
Lúc hắn đang chuẩn bị đi thấy Băng Linh đi qua hắn , ngẫm nghĩ một chút , hắn thở dài rồi tiến lại chỗ Băng Linh nói
"Bà ơi , bà có thể ra giúp cháu một chút được không ? ".
Băng Linh thấy hắn nói với mình thì ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu đáp ứng rồi đi theo hắn . Theo bà nghĩ thì từ ngày đó đến giờ hắn vẫn luôn ghét bà vì đã lừa hắn mặc đồ của Khiết Băng , không ngờ hôm nay hắn lại chủ động tìm đến bà để nói chuyện .
Tắm xong , hắn yên lặng nhìn bộ quần áo treo trên móc một chút , nhưng rồi hắn cũng lắc đầu rồi mặc vào . Đây là một bộ quần áo màu trắng của dị giới mà Niệm Băng đã cho hắn ngày trước , nhưng kể từ lúc đó đến giờ hắn vẫn chưa từng đụng vào mà chỉ mặc bộ quần áo thể thao màu đen thôi .
Nhìn mình trong gương , hắn cười khổ , đây hoàn toàn không phải là phong cách của hắn , hắn không thích màu trắng nhưng dù sao đây cũng là ngày cuối cùng rồi , mặc một lần cũng chả có chết ai .
"Được rồi , bà vào giải quyết giúp cháu bộ tóc với ". Hắn cười khổ nói
Băng Linh từ bên ngoài cũng bước vào trong phòng của hắn , thấy hắn đang đứng trước gương cố buộc lại bộ tóc dài sau lưng thì khẽ cười nhẹ rồi nhẹ nhàng cầm lấy tóc hắn , Băng Linh nhìn một lúc rồi cũng chỉ đơn giản buộc lại , sau đó cười nói
"Xong rồi này , con xem được chưa ? ".
Nhìn trái nhìn phải một lúc , hắn gật đầu nói
"Gọn rồi bà ạ , ít nhất không bị vướng mặt của cháu nữa ".
"Con có ghét ta không ? ". Chần chừ một lúc Băng Linh nhẹ nhàng hỏi
"Cháu cần gì phải làm thế ? ". Hắn lắc đầu nói
Trò chuyện với Băng Linh mất một thời gian , Băng Linh cuối cùng cũng nói chuyện bình thường lại với hắn , hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn , dù sao để trong lòng quá nhiều chuyện thì không dễ chịu tí nào .
Bình tĩnh bước ra ngoài sân , hắn dù đã có chuẩn bị thì cũng phải ngạc nhiên . Bên ngoài sân được trang trí lại khá là đẹp , ở giữa là một cái bàn rất lớn bằng gỗ đào , xung quanh bàn là những ngọn lửa màu xanh và màu đỏ đang lơ lửng trên không khiến cả một vùng sân đều có những tia sáng ấm áp mờ ảo nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Mọi người lúc này đều đã yên vị ở xung quanh bàn mà nhìn hắn tiến lại , hắn tuy nhìn vẻ ngoài bình tĩnh nhưng bên trong cũng cực kỳ hồi hộp , dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thể hiện trù nghệ trước nhiều người như vậy , không lo lắng mới là lạ.
Hắn đi ra đầu bàn rồi đứng tại đó mất mấy giây để ổn định tinh thần lại , cuối cùng hắn mới lên tiếng
"Như mọi người đã biết , hôm nay là ngày cuối cùng ta còn có thể nấu ăn cho mọi người , chính vì vậy nên bây giờ ta muốn giới thiệu qua cách ăn uống và ẩm thực của dân tộc nơi ta sống ! ".
"Vì vậy cho nên bữa ăn lần này có hơi khác một chút , mọi người thông cảm nhé ! ". Hắn hít vào một hơi rồi nói
Thấy mọi người gật đầu im lặng nhìn mình , hắn nở một nụ cười tự tin rồi bắt đầu nấu nướng .
Đây là một phương pháp nấu ăn mới do hắn phát minh ra , có hiệu quả hay không thì chưa biết được , việc hắn làm bây giờ chỉ đơn giản là cầu trời đất phù hộ là nó xảy ra theo đúng như những gì hắn dự tính .
Lấy ra mấy ma pháp quyển trục : Đại thủy cầu , hắn kích hoạt rồi khống chế thủy cầu trên bàn tay . Tay hắn khẽ chạm vào Thủy cầu , thủy cầu dần dần thay đổi hình dạng rồi đóng băng lại , chẳng mấy trốc trên tay hắn đã có một đống dụng cụ nấu ăn bằng băng được tạo ra , nhìn qua nó xanh biếc giống như lục ngọc vậy .
Lấy ra một đống nguyên liệu , hắn thả tất cả vào trong thủy cầu , thủy cầu chứa nguyên liệu cứ lơ lửng trước mặt hắn mà không rớt xuống đất , hắn tách từ thủy cầu to chứa nguyên liệu ra một thủy cầu khác. Mọi người tò mò nhìn vào trong thủy cầu nhưng lại không thấy được gì cả , tất cả đều bị một luồng khí màu trắng trong thủy cầu bao bọc nên hoàn toàn không thể nhận biết được đấy là thứ gì .
Hắn tiếp tục phân tất cả thủy cầu to chứa nguyên liệu thành những thủy cầu nhỏ khác nhau , sau đó hắn cười khẽ một tiếng ... hắn bắt đầu trổ tài .
Chỉ thấy người hắn vốn đứng im thì đột nhiên chuyển động , tay trái cứ như một con rắn không xương mà tóm vào một thủy cầu , tay phải thì lại cực kỳ ôn hòa mà nhẹ nhàng vờn quanh một thủy cầu khác . Hai tay hắn cứ lần lượt thay đổi , lúc thì tay trái nhẹ nhàng tay phải mềm nhẹ không xương , lúc thì tay trái không xương tay phải nhẹ nhàng . Hắn cử chuyển động liên tục cả hay tay như vậy rồi dần dần cuốn từ thủy cầu một vốn trôi nổi xung quanh hắn vào trong bàn tay .
Hai cánh tay hắn chuyển động càng lúc càng nhanh , cuối cùng thì cả thân hắn cũng chuyển động , mọi người có cảm giác được xem một bài diễn võ cực kỳ hoa lệ chứ không phải đang xem một đầu bếp đang nấu ăn .
"Nếu ta không nhầm thì hắn đang dùng là Phân Cân Thác Cốt Như Y Thủ ? nhưng không phải , loại chuyển động tay mềm mại mà cân đối kia là gì ? sao ta lại nhìn rất quen mắt ? chẳng lẽ là .. ". Tra Cực lẩm bẩm nói
"Âm dương điều hòa thái cực thủ ! ". Niệm Băng tiếp lời
"Không ngờ hắn cùng một lúc sử dụng cả hai loại thủ pháp ! cái này thật không hiểu sao hắn có thể làm được ! ". Niệm Băng cười nói
Cả người hắn lúc này đang xoay tròn trên mặt đất , hắn vung tay lên , tất cả các thủy cầu đều bay lên trên không trung . Sau đó hắn lấy trong người ra mấy ma pháp quyển trục nữa . Từng ngọn lửa bay lên rồi chui vào trong thủy cầu , không ngờ ngọn lửa sau khi chui vào trong thủy cầu lại không tắt , nó vẫn tiếp tục cháy bên trong thủy cầu , khiến thủy cầu tỏa ra từng luồng ánh sáng cực kỳ mở ảo và đẹp mắt .
"Khả năng khống chế thủy hệ thật thuần thục ! ". Niệm Băng cũng gật đầu nói
Nhìn mấy thủy cầu đang phát sáng trên không trung , hắn cười nhạt rồi tiếp tục hất mấy cái nồi bằng băng đã biến ra lúc trước lên chỗ mấy quả cầu nước . Mấy quả cầu nước rất ngoan ngoãn chui vào trong nồi băng , sau đó mấy cái nồi băng liền rớt xuống đất đến gần người hắn thì lơ lửng trên không .
Nhìn vào một thủy cầu còn lại , hắn khẽ định hình một chút , rồi đóng băng lại , một đống các loại bát , đũa , đĩa , dao xuất hiện , hắn liền bắt lấy rồi để vào trước mặt mỗi người .
Đợi khoảng hơn hai phút thì cái nồi bằng băng bỗng rung lên từng đợt mãnh liệt , hắn liền bắt lấy từng cái nồi rồi hất lên không trung . Mỗi cái nồi trên không trung thì thay đổi hình dạng thành những bát tô và đĩa sau đó chuẩn xác rớt xuống cái bàn ăn rất to ở phía dưới .
Hơi nước bốc lên , một mùi hương đậm đã tỏa ra làm mọi người bất giác nuốt vài ngụm nước bọt . Trước mặt mọi người xuất hiện một bát canh, một đĩa rau luộc , một món mặn , một nồi cơm rất to cùng với một bát nước chấm . Nhìn hắn làm tưởng rằng hoa lệ lại biến ra những món ăn nhìn cực kỳ bình thường như vậy .
Hắn nhìn một chút rồi giải thích
"Một bữa ăn gia đình ở chỗ ta sống thường rất đơn giản , chủ yếu gồm mấy thứ chính là một món mặn được làm từ thịt động vật như gà hoặc bò ... , một món thanh và mát như rau luộc , một món canh cùng một bát nước chấm cuối cùng là một nồi cơm ! ."
"Mọi người ăn thử xem thế nào ! ". Hắn cười nói
Thấy mọi người bắt đầu ăn , hắn mới cười nói : " Nhớ ăn phối hợp nhiều món nhé ! , đừng chỉ ăn riêng một món ".
"Dân tộc ta chủ yếu ăn cơm là thưởng thức mỗi loại một chút chứ không quan trọng từng món , mỗi thứ đều phối hợp với nhau để tạo thành một món ăn ngon . Nước ta có thứ rất lạ mà mọi người thấy chính là nước chấm ! , thấy món nào nhạt thì mọi người cứ chấm vào đó rồi thưởng thức ! ".
"Ta chọn ra năm món ăn chủ yếu phù hợp với nguyên tắc chế biến và phối chế của dân tộc ta , đó là Âm dương phối triển và Ngũ hành tương sinh . Chính vì thế nên ta mới chọn thực đơn là : Cơm , thịt vịt , rau muống luộc , rau trộn và đồ uống ! . "
"Ở đây có năm vị là Chua , cay , mặn , ngọt , đắng để phù hợp với ngũ hành tương sinh ! , có nóng , lạnh để phù hợp với âm dương phối triển ! ".
Sau khi hắn hưng phấn giải thích , hắn liền nhìn lại chỗ bàn ăn thì biết mình đã quá muộn , tất cả các món ăn trên bàn đã không cánh mà bay dù hắn chỉ mới dọn lên chưa đầy năm phút . Sau đó hắn liền đổ mồ hôi lạnh , chỗ thức ăn đó hắn làm đủ cho hơn hai mươi người ăn chứ đừng nói một ít người như thế này , thế mà mọi thứ vẫn hết sạch .
"Ta có cảm giác các món ăn của ngươi không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài ! , nó còn ẩn chứa một thứ gì đó có phải không ? ". Toriko vừa chép miệng vừa nói
"Mọi người có cảm thấy gì không ? ". Hắn cười thần bí nói
"Ồ !? ta thấy toàn thân đều thoải mái dễ chịu như chưa từng mệt mỏi vậy ! ". Linh Cực nói
"Nó có tác dụng chữa lành vết thương cả thể chất lẫn linh hồn ! ". Niệm Băng nói thẳng ra
"Thật vậy hả cha ? ". Linh Cực ngạc nhiên nói
Niệm Băng gật gật đầu rồi nhìn hắn , hắn cười xin lỗi nói
"Bí mật ! ta không nói được ! ".
Niệm Băng như cười mà không cười nhìn hắn nói
"Ta thấy đám sương mù màu trắng bên trong thủy cầu lúc nãy khá kỳ lạ ! ".
"Khục ... có gì đâu mà ! ". Hắn ngạc nhiên rồi gãi đầu nói
Thấy hắn không muốn nói thì Niệm Băng cũng không ép , dù sao đây cũng là bí mật của hắn , nhìn quanh một chút Niệm Băng nói
"Vậy là xong rồi đúng không ?" .
Hắn đang suy nghĩ thì giật mình nói
"Chưa ! còn một món tráng miệng ! ".
"Vẫn còn à ! ". Toriko hai mắt lóe sáng nhìn hắn
"Ừm ! món này rất đặc biệt ! ". Hắn cười nói
Sau đó, hắn không biết lấy từ đâu ra một cái hộp hình vuông bằng băng cực lớn rồi đặt lên trên bàn .
Mọi người đều nghi hoặc nhìn vào cái hộp này , rồi tò mò không hiểu bên trong có thứ gì ! .
Hắn hai mắt liền biến thành màu xanh lục , cả người chuyển sang trạng thái băng long , hắn ôm lấy cái hộp hình vuông rồi lao lên trên không trung .
Nhờ có đôi cánh sau lưng nên hắn có thể phi hành được , sau khi ôm cái hộp lên , hắn phun ra một luồng sương màu lam bao quanh cái hộp , sau đó hắn ấn một tay lên cái hộp , đôi mắt hơi nhíu lại như cố nhớ lại một cái gì đó , cuối cùng hắn nhắm hai mắt lại . Một lát sau , hắn mở mắt ra , một đôi mắt đã rõ ràng biết mình cần phải làm gì !.
"Ta chính là rồng thì căn bản còn đi đâu tìm nữa ! ". Hắn cười nhạt lẩm bẩm
Tay hắn chớp động rồi đánh lên cái hộp , cái hộp xoay tròn kịch liệt rồi rung lên , từng mảnh băng lớn vỡ ra rồi hóa thành một luồng khí màu lam tiếp tục bao quanh cái hộp.
"Ầm!" Một tiếng nổ to lớn phát ra , cái hộp băng vỡ tan , một vật thể hình tròn phát ra ánh sang màu lam cực đẹp từ trên không trung dần dần hạ xuống rồi yên vị ở giữa bàn.
"Trứng rồng ! ". Niệm Băng nhìn một lúc rồi kinh ngạc thốt lên
"Không phải ! đây là giả ! ". Niệm Băng nhìn kỹ một lần nữa rồi lên tiếng
Đúng lúc Niệm Băng vừa nói xong thì ở trên "Quả trứng" xuất hiện những vết nứt nhỏ như mạng nhện , những tiếng tí tách nhỏ cứ vang lên khiến mọi người nín thở .
"Gào !......! ". Một tiếng gầm kinh tâm động phách khiến mọi người giật mình rồi lùi ra phía sau mấy bước , tiếp theo đó , một luồng long khí mãnh mẽ trào ra bên ngoài , xen lẫn trong đó còn có những tia tiên khí màu trắng rất nhỏ
Niệm Băng mặt hơi đổi sắc nghĩ : " Chẳng lẽ hắn thực sự đem trứng rồng ra để ăn ! ".
Thấy mọi người phản ứng như vậy , hắn gật đầu hài lòng , điều đó chứng tỏ cho món ăn của hắn đã hoàn toàn lừa được mọi người .
Mỉm cười tiến lại , hắn lấy tay gõ nhẹ lên trên "quả trứng " , lớp vỏ quả trứng vỡ hết , ở bên trong xuất hiện một con rồng màu lam rất to , con rồng này toàn thân long lân màu lục nhìn rất xinh đẹp , chưa hết toàn thân nó còn tỏa ra một cỗ long tức rất chân thực khiến người sợ hãi . Người khác nhìn vào chỉ sợ là sẽ bỏ chạy chứ đừng nói dám ăn nó .
Niệm Băng lại gần đánh giá món ăn của hắn rồi lên tiếng hỏi
"Món ăn này tên là gì ? ".
"Lam Nguyệt ". Hắn thở dài nói
"Để kỷ niệm cho một vị bằng hữu của ta ! ". Hắn lắc đầu nói tiếp
Niệm Băng ý vị thâm trường nhìn hắn mất một lúc rồi nói
"Ta hiểu ! ".
Sau khi mọi người biết đây là món ăn được đều hết sức hiếu kì tiến lại dùng thử , chưa đầy một phút sau , cả con rồng đã biến mất , đến cả võ trứng cũng không còn . Như chưa thỏa mãn cái dạ dày , mọi người đều hai mắt tỏa sáng nhìn hắn chép miệng .
Thực ra việc tạo ra món ăn này cũng không khó đối với hắn , cái quan trọng là hắn phải có thời gian chuẩn bị trước , đầu tiên thì hắn dồn long khí và tiên khí vào trong một cái hộp bằng băng như mọi người thấy lúc trước , tiếp theo hắn dùng trạng thái băng long rồi đơn giản " tạc " lại hình ảnh dạng rồng của Lam Nguyệt trong trí nhớ của hắn bằng Long khí và Tiên khí , đừng nói tại sao hai khí này đều ăn được , hắn đã phải nhét vào trong một đống thứ như đường , sữa , socola các kiểu ... thì mới có thể dễ dàng tạo hình được .
Còn tiếng gầm cùng long tức đều là hiệu ứng mà hắn làm được nhờ sự thoát ra của khí trong quả trứng theo từng kẽ nứt xuất hiện , hoàn toàn không có gì đặc biệt .
Tuy nói không có gì đặc biệt nhưng chỉ sợ rằng , trên thế gian này chỉ có duy nhất một mình hắn mới có thể tạo ra được món tráng miệng này .
Vỗ vai hắn , Niệm Băng gật đầu cười nói
"Đệ xuất sư được rồi đấy ! ".
Hắn mỉm cười không nói gì , vì hắn biết sau khi xong bữa cơm này , cũng là lúc hắn phải trở về rồi , cuộc sống an nhàn này cuối cùng cũng phải kết thúc !
"Còn đệ thì mấy ngày hôm nay đừng làm gì nữa , cứ thư giãn thôi , ngày cuối cùng nhớ nấu cho bọn ta một bữa cơm là được ! ". Niệm Băng nhìn hắn có vẻ tùy ý nói
"Theo đệ thấy ngày hôm đó là buổi sát hạch cuối cùng thì đúng hơn ". Hắn cười cười nhìn Niệm Băng nói
Niệm Băng thấy hắn nói thế thì chỉ nháy mắt một cái ra hiệu rồi đi vào trong nhà, trước khi đi còn để lại một câu
"Ta biết thời gian đầu chúng ta có lỗi vì đã làm đệ tự ti về dung mạo của mình , chỉ hy vọng mấy ngày này đệ thực sự có thể sống vui vẻ với chúng ta ! ".
Hắn trầm mặc không nói gì , quả thực là trong mấy năm gần đây hắn hầu như không còn giao tiếp với người trong nhà Niệm Băng nữa , không phải hắn ghét hay gì cả , căn bản là hắn ngại không muốn nói chuyện , cứ như thế , hắn âm thầm sống qua ba năm ở đây mà không có gì đặc biệt xảy ra cả .
Bỏ qua mấy cái ý nghĩ tiêu cực , bình thường bận rộn cả ngày nên bây giờ hắn cảm thấy nhàn rỗi không quen , cứ thấy ngứa ngáy khó chịu . Ngẫm nghĩ một chút , hắn quyết định vào hệ thống xem nên chuẩn bị cho cái buổi nấu ăn cuối cùng ra sao , dù sao hắn cũng thừa thời gian .
Điểm thưởng đối với hắn lúc này khá dư giả , chắc là hơn 3000 điểm , nguyên nhân là do cách đây hơn một năm , tự nhiên hệ thống muốn trao đổi một lượng lớn thức ăn và nguyên liệu nấu nướng của Niệm Băng . Sau vài ngày cầu xin và đeo bám dưới mọi hình thức , cuối cùng Niệm Băng đành phải làm một lượng lớn thức ăn cho hắn , kết quả là hắn đổi được hơn 2000 điểm , cứ như vậy mấy lượt thì số điểm thưởng của hắn đã lên đến con số hơn 6000 điểm . Nhưng cũng từ đó hệ thống không trao đổi với hắn nữa , mà hắn cũng bắt đầu học trù nghệ nên đi đổi linh tinh mà hết hơn 3000 điểm. Số còn lại là hắn giữ cho đến bây giờ.
Tên Tử thì mấy năm nay tung tích thần bí , cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thỉnh thoảng xuất hiện rồi lại biến mất không còn tung tích gì nữa khiến hắn cũng thấy tò mò không thôi. Còn cái chủ nhân giọng nói thần bí kia thì từ lúc đấy đến giờ không còn xuất hiện nữa , nhưng hắn biết cái tên đó vẫn còn trong cơ thể hắn , cẳn bản chỉ đợi thời cơ xuất hiện mà thôi .
Nhìn qua một loạt danh sách của hệ thống , hắn nhíu mày , mọi lý thuyết thì hắn cũng học rồi , thực hành cũng làm qua rồi , nhưng sắp tới là một bữa ăn cuối cùng , hắn muốn tạo ra một thứ gì đó đặc biệt , thứ mà chỉ mình hắn có , mình hắn mới làm được, như vậy thì mới để lại được ấn tượng cho người ăn , chỉ như vậy thì hắn mới có thể coi là đã xuất sư .
....
"Ngươi còn định ngồi đó đến bao giờ ? không định đi vào không gian luyện tập hả ? ". Một giọng nói già nua có phần tang thương đã cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn
"Tử hả !? ".
"Ta không phải là tên khốn đấy ".
"Thì ra là ngươi , ta còn tưởng ngươi không còn dám lộ mặt ra nữa rồi chứ ! ". Hắn cười nói
"Hừ ! ta chỉ là có chút e ngại mà thôi ! ". Người kia hừ lạnh một tiếng đáp
"Ngươi có dám ra gặp ta không ? ". Hắn không để ý đến tên kia đang bất mãn nói
".... Được , nhưng chắc ngươi không thể thấy ta được đâu ! ". Sau một phút im lặng , thì tên kia cuối cùng cũng đồng ý đáp
Tên kia vừa dứt lời thì trước mặt hắn cảnh quan có chút thay đổi , một ma pháp trận màu tím hiện ra , ma pháp trận tỏa ra từng luồng hào quang màu tím tạo thành một cái lồng ánh sáng khổng lồ bao vây lấy một túm khói màu tím đậm rất nhỏ . Nhìn thấy cái lồng hiện ra , hắn tò mò lại gần rồi nhìn chăm chú vào làn khói màu tím đậm đấy. Hắn đang quan sát giữa chừng thì một giọng nói giận dữ truyền ra
"Ngươi nhìn cái gì ? nhìn đủ chưa ? ".
Hắn từ bộ dáng ngạc nhiên liền chuyển sang quái dị rồi cuối cùng là ôm bụng cười sặc sụa . Người kia giọng nói có vẻ tức giận , gầm lên với hắn
"Ngươi cười cái gì ? ".
"Khục... ta còn tưởng ngươi bá đạo thế nào ? ai ngờ chỉ là một túm khói bé tí ... thế mà còn dám kêu gào linh tinh .... haha ". Hắn cố nín cười nói
"... Đây chỉ là một tia linh hồn của ta thôi , đợi ta chỉ cần thu lại đủ linh hồn thì ngươi sẽ biết thế nào là lợi hại , nhớ đến năm đó .. ta chỉ cần vung tay một cái thì ... ".
" .. Thôi .. stop .. ta không cần nghe và cũng không muốn nghe xem năm đó ngươi lợi hại thế nào , nói đi , rốt cục ngươi gặp ta có chuyện gì ! ". Hắn vội vàng ngắt lời tên này nói , theo như kinh nghiệm lâu năm của hắn , đối với những người nào sắp sửa hoài niệm quá khứ như thế này , mười phần thì có đến chín là sẽ thao thao bất tuyệt không biết bao giờ sẽ ngừng , hắn cứ phải đề phòng trước cho nó chắc ăn .
"... Ngươi có hứng thú giao dịch không !? ". Ngươi kia có vẻ mất hứng một chút nhưng rất nhanh liền chuyển sang trạng thái dụ dỗ nói
"... Nói thử xem ..? ". Hắn nheo mắt cảnh giác nói
"..Giúp ta phá bỏ phong ấn này , ta sẽ cho ngươi tất cả , tiền bạc , danh vọng , địa vị , sức mạnh , mỹ nữ ... ngươi muốn có gì cũng được ! ".
"Ồ ... có vẻ hấp dẫn nhỉ ". Hắn cười cười nói
"Đúng vậy ! ngươi muốn gì cũng được , chỉ cần ngươi phá bỏ phong ấn này thôi ! ". Người kia giọng gấp gáp nói
"Bị Niệm Băng phong ấn ngươi có khó chịu không ? ". Hắn lơ đãng nói một câu
"Hừ ! nếu không phải ta chỉ có một tia linh hồn thì đâu để hắn phong ấn chứ ! .. Á .. ngươi .. ".
"Thì ra là ngươi ! ". Mắt hắn lóe sáng nói
"Ngươi nhận ra ta thì đã làm sao ? chỉ cần ngươi giúp ta thì cái gì ta cũng có thể cho ngươi được ! ". Tên kia rất ngoan cố không chịu buông tha cho hắn
"Hừ ! chỉ sợ lúc ta vừa tháo phong ấn thì ngươi đã nhăm nhe đoạt xá ta rồi ! ". Hắn hừ lạnh nói
"Nói đi ! tại sao ngươi lại ở trong cơ thể ta được ! ". Hắn nghi hoặc nói
"Ta cần gì phải nói cho ngươi ! ".
"Vậy ngươi tiếp tục ở đó mà kêu gào đi ! ". Hắn lắc đầu rồi xua tay một cái , phong ấn cùng tên thần bí kia liền biến mất ngay lập tức
Nói chuyện với cái tên ma đầu kia xong , hắn cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút. Theo như hắn đoán thì tên này hoàn toàn không có khả năng gỡ bỏ phong ấn do Niệm Băng và Tử để lại , chính vì vậy nên mới tìm cách dụ dỗ hắn mở phong ấn , điều này chứng tỏ rằng hắn sẽ được an toàn trong một thời gian sắp tới , nhưng tên này cũng cực kỳ nguy hiểm , hắn cần phải tìm cách trừ khử ngay khi có cơ hội mới được , tên này như một quả bom nổ chậm trong cơ thể hắn , ai mà biết được đến khi nào nó sẽ nổ . Tự nhiên vào một ngày đẹp trời nào đấy , tên này phá được phong ấn chui ra , lúc đó không phải là hắn cầm chắc một vé đi thăm tổ tiên hay sao ? .
Suy nghĩ linh tinh một chút , cuối cùng hắn cũng tập trung lại vào việc trước mắt , sau một thời gian đắn đo tính toán , hắn đã đổi một số nguyên liệu cùng kỹ thuật nấu ăn mới . Xong đâu đó , hắn ra bên ngoài cơ thể để chuẩn bị cho thực đơn sắp tới .
....
Ba ngày thời gian trôi qua trong chớp mắt , rất nhanh đã đến buổi tối ngày cuối cùng, Niệm Băng thấy hắn tất bật chạy lăng xăng mấy ngày hôm nay thì cười nói
"Sao rồi ! chuẩn bị tốt chứ ? để chúng ta thưởng thức được chưa nào ? bọn ta đã chờ cả ngày hôm nay rồi đấy ! ".
"Được rồi đợi đệ đi thay quần áo một chút ! .. ". Hắn gật đầu nói
"À phải rồi , đại ca có thể chuyển cái bàn ăn ra ngoài sân được không , hôm nay đệ muốn nấu ngay tại ngoài này ". Hắn nhìn xung quanh một chút rồi nói
"Được ! đệ cứ đi đi , việc còn lại để ta lo ! ". Niệm Băng đáp
Lúc hắn đang chuẩn bị đi thấy Băng Linh đi qua hắn , ngẫm nghĩ một chút , hắn thở dài rồi tiến lại chỗ Băng Linh nói
"Bà ơi , bà có thể ra giúp cháu một chút được không ? ".
Băng Linh thấy hắn nói với mình thì ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu đáp ứng rồi đi theo hắn . Theo bà nghĩ thì từ ngày đó đến giờ hắn vẫn luôn ghét bà vì đã lừa hắn mặc đồ của Khiết Băng , không ngờ hôm nay hắn lại chủ động tìm đến bà để nói chuyện .
Tắm xong , hắn yên lặng nhìn bộ quần áo treo trên móc một chút , nhưng rồi hắn cũng lắc đầu rồi mặc vào . Đây là một bộ quần áo màu trắng của dị giới mà Niệm Băng đã cho hắn ngày trước , nhưng kể từ lúc đó đến giờ hắn vẫn chưa từng đụng vào mà chỉ mặc bộ quần áo thể thao màu đen thôi .
Nhìn mình trong gương , hắn cười khổ , đây hoàn toàn không phải là phong cách của hắn , hắn không thích màu trắng nhưng dù sao đây cũng là ngày cuối cùng rồi , mặc một lần cũng chả có chết ai .
"Được rồi , bà vào giải quyết giúp cháu bộ tóc với ". Hắn cười khổ nói
Băng Linh từ bên ngoài cũng bước vào trong phòng của hắn , thấy hắn đang đứng trước gương cố buộc lại bộ tóc dài sau lưng thì khẽ cười nhẹ rồi nhẹ nhàng cầm lấy tóc hắn , Băng Linh nhìn một lúc rồi cũng chỉ đơn giản buộc lại , sau đó cười nói
"Xong rồi này , con xem được chưa ? ".
Nhìn trái nhìn phải một lúc , hắn gật đầu nói
"Gọn rồi bà ạ , ít nhất không bị vướng mặt của cháu nữa ".
"Con có ghét ta không ? ". Chần chừ một lúc Băng Linh nhẹ nhàng hỏi
"Cháu cần gì phải làm thế ? ". Hắn lắc đầu nói
Trò chuyện với Băng Linh mất một thời gian , Băng Linh cuối cùng cũng nói chuyện bình thường lại với hắn , hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn , dù sao để trong lòng quá nhiều chuyện thì không dễ chịu tí nào .
Bình tĩnh bước ra ngoài sân , hắn dù đã có chuẩn bị thì cũng phải ngạc nhiên . Bên ngoài sân được trang trí lại khá là đẹp , ở giữa là một cái bàn rất lớn bằng gỗ đào , xung quanh bàn là những ngọn lửa màu xanh và màu đỏ đang lơ lửng trên không khiến cả một vùng sân đều có những tia sáng ấm áp mờ ảo nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Mọi người lúc này đều đã yên vị ở xung quanh bàn mà nhìn hắn tiến lại , hắn tuy nhìn vẻ ngoài bình tĩnh nhưng bên trong cũng cực kỳ hồi hộp , dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thể hiện trù nghệ trước nhiều người như vậy , không lo lắng mới là lạ.
Hắn đi ra đầu bàn rồi đứng tại đó mất mấy giây để ổn định tinh thần lại , cuối cùng hắn mới lên tiếng
"Như mọi người đã biết , hôm nay là ngày cuối cùng ta còn có thể nấu ăn cho mọi người , chính vì vậy nên bây giờ ta muốn giới thiệu qua cách ăn uống và ẩm thực của dân tộc nơi ta sống ! ".
"Vì vậy cho nên bữa ăn lần này có hơi khác một chút , mọi người thông cảm nhé ! ". Hắn hít vào một hơi rồi nói
Thấy mọi người gật đầu im lặng nhìn mình , hắn nở một nụ cười tự tin rồi bắt đầu nấu nướng .
Đây là một phương pháp nấu ăn mới do hắn phát minh ra , có hiệu quả hay không thì chưa biết được , việc hắn làm bây giờ chỉ đơn giản là cầu trời đất phù hộ là nó xảy ra theo đúng như những gì hắn dự tính .
Lấy ra mấy ma pháp quyển trục : Đại thủy cầu , hắn kích hoạt rồi khống chế thủy cầu trên bàn tay . Tay hắn khẽ chạm vào Thủy cầu , thủy cầu dần dần thay đổi hình dạng rồi đóng băng lại , chẳng mấy trốc trên tay hắn đã có một đống dụng cụ nấu ăn bằng băng được tạo ra , nhìn qua nó xanh biếc giống như lục ngọc vậy .
Lấy ra một đống nguyên liệu , hắn thả tất cả vào trong thủy cầu , thủy cầu chứa nguyên liệu cứ lơ lửng trước mặt hắn mà không rớt xuống đất , hắn tách từ thủy cầu to chứa nguyên liệu ra một thủy cầu khác. Mọi người tò mò nhìn vào trong thủy cầu nhưng lại không thấy được gì cả , tất cả đều bị một luồng khí màu trắng trong thủy cầu bao bọc nên hoàn toàn không thể nhận biết được đấy là thứ gì .
Hắn tiếp tục phân tất cả thủy cầu to chứa nguyên liệu thành những thủy cầu nhỏ khác nhau , sau đó hắn cười khẽ một tiếng ... hắn bắt đầu trổ tài .
Chỉ thấy người hắn vốn đứng im thì đột nhiên chuyển động , tay trái cứ như một con rắn không xương mà tóm vào một thủy cầu , tay phải thì lại cực kỳ ôn hòa mà nhẹ nhàng vờn quanh một thủy cầu khác . Hai tay hắn cứ lần lượt thay đổi , lúc thì tay trái nhẹ nhàng tay phải mềm nhẹ không xương , lúc thì tay trái không xương tay phải nhẹ nhàng . Hắn cử chuyển động liên tục cả hay tay như vậy rồi dần dần cuốn từ thủy cầu một vốn trôi nổi xung quanh hắn vào trong bàn tay .
Hai cánh tay hắn chuyển động càng lúc càng nhanh , cuối cùng thì cả thân hắn cũng chuyển động , mọi người có cảm giác được xem một bài diễn võ cực kỳ hoa lệ chứ không phải đang xem một đầu bếp đang nấu ăn .
"Nếu ta không nhầm thì hắn đang dùng là Phân Cân Thác Cốt Như Y Thủ ? nhưng không phải , loại chuyển động tay mềm mại mà cân đối kia là gì ? sao ta lại nhìn rất quen mắt ? chẳng lẽ là .. ". Tra Cực lẩm bẩm nói
"Âm dương điều hòa thái cực thủ ! ". Niệm Băng tiếp lời
"Không ngờ hắn cùng một lúc sử dụng cả hai loại thủ pháp ! cái này thật không hiểu sao hắn có thể làm được ! ". Niệm Băng cười nói
Cả người hắn lúc này đang xoay tròn trên mặt đất , hắn vung tay lên , tất cả các thủy cầu đều bay lên trên không trung . Sau đó hắn lấy trong người ra mấy ma pháp quyển trục nữa . Từng ngọn lửa bay lên rồi chui vào trong thủy cầu , không ngờ ngọn lửa sau khi chui vào trong thủy cầu lại không tắt , nó vẫn tiếp tục cháy bên trong thủy cầu , khiến thủy cầu tỏa ra từng luồng ánh sáng cực kỳ mở ảo và đẹp mắt .
"Khả năng khống chế thủy hệ thật thuần thục ! ". Niệm Băng cũng gật đầu nói
Nhìn mấy thủy cầu đang phát sáng trên không trung , hắn cười nhạt rồi tiếp tục hất mấy cái nồi bằng băng đã biến ra lúc trước lên chỗ mấy quả cầu nước . Mấy quả cầu nước rất ngoan ngoãn chui vào trong nồi băng , sau đó mấy cái nồi băng liền rớt xuống đất đến gần người hắn thì lơ lửng trên không .
Nhìn vào một thủy cầu còn lại , hắn khẽ định hình một chút , rồi đóng băng lại , một đống các loại bát , đũa , đĩa , dao xuất hiện , hắn liền bắt lấy rồi để vào trước mặt mỗi người .
Đợi khoảng hơn hai phút thì cái nồi bằng băng bỗng rung lên từng đợt mãnh liệt , hắn liền bắt lấy từng cái nồi rồi hất lên không trung . Mỗi cái nồi trên không trung thì thay đổi hình dạng thành những bát tô và đĩa sau đó chuẩn xác rớt xuống cái bàn ăn rất to ở phía dưới .
Hơi nước bốc lên , một mùi hương đậm đã tỏa ra làm mọi người bất giác nuốt vài ngụm nước bọt . Trước mặt mọi người xuất hiện một bát canh, một đĩa rau luộc , một món mặn , một nồi cơm rất to cùng với một bát nước chấm . Nhìn hắn làm tưởng rằng hoa lệ lại biến ra những món ăn nhìn cực kỳ bình thường như vậy .
Hắn nhìn một chút rồi giải thích
"Một bữa ăn gia đình ở chỗ ta sống thường rất đơn giản , chủ yếu gồm mấy thứ chính là một món mặn được làm từ thịt động vật như gà hoặc bò ... , một món thanh và mát như rau luộc , một món canh cùng một bát nước chấm cuối cùng là một nồi cơm ! ."
"Mọi người ăn thử xem thế nào ! ". Hắn cười nói
Thấy mọi người bắt đầu ăn , hắn mới cười nói : " Nhớ ăn phối hợp nhiều món nhé ! , đừng chỉ ăn riêng một món ".
"Dân tộc ta chủ yếu ăn cơm là thưởng thức mỗi loại một chút chứ không quan trọng từng món , mỗi thứ đều phối hợp với nhau để tạo thành một món ăn ngon . Nước ta có thứ rất lạ mà mọi người thấy chính là nước chấm ! , thấy món nào nhạt thì mọi người cứ chấm vào đó rồi thưởng thức ! ".
"Ta chọn ra năm món ăn chủ yếu phù hợp với nguyên tắc chế biến và phối chế của dân tộc ta , đó là Âm dương phối triển và Ngũ hành tương sinh . Chính vì thế nên ta mới chọn thực đơn là : Cơm , thịt vịt , rau muống luộc , rau trộn và đồ uống ! . "
"Ở đây có năm vị là Chua , cay , mặn , ngọt , đắng để phù hợp với ngũ hành tương sinh ! , có nóng , lạnh để phù hợp với âm dương phối triển ! ".
Sau khi hắn hưng phấn giải thích , hắn liền nhìn lại chỗ bàn ăn thì biết mình đã quá muộn , tất cả các món ăn trên bàn đã không cánh mà bay dù hắn chỉ mới dọn lên chưa đầy năm phút . Sau đó hắn liền đổ mồ hôi lạnh , chỗ thức ăn đó hắn làm đủ cho hơn hai mươi người ăn chứ đừng nói một ít người như thế này , thế mà mọi thứ vẫn hết sạch .
"Ta có cảm giác các món ăn của ngươi không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài ! , nó còn ẩn chứa một thứ gì đó có phải không ? ". Toriko vừa chép miệng vừa nói
"Mọi người có cảm thấy gì không ? ". Hắn cười thần bí nói
"Ồ !? ta thấy toàn thân đều thoải mái dễ chịu như chưa từng mệt mỏi vậy ! ". Linh Cực nói
"Nó có tác dụng chữa lành vết thương cả thể chất lẫn linh hồn ! ". Niệm Băng nói thẳng ra
"Thật vậy hả cha ? ". Linh Cực ngạc nhiên nói
Niệm Băng gật gật đầu rồi nhìn hắn , hắn cười xin lỗi nói
"Bí mật ! ta không nói được ! ".
Niệm Băng như cười mà không cười nhìn hắn nói
"Ta thấy đám sương mù màu trắng bên trong thủy cầu lúc nãy khá kỳ lạ ! ".
"Khục ... có gì đâu mà ! ". Hắn ngạc nhiên rồi gãi đầu nói
Thấy hắn không muốn nói thì Niệm Băng cũng không ép , dù sao đây cũng là bí mật của hắn , nhìn quanh một chút Niệm Băng nói
"Vậy là xong rồi đúng không ?" .
Hắn đang suy nghĩ thì giật mình nói
"Chưa ! còn một món tráng miệng ! ".
"Vẫn còn à ! ". Toriko hai mắt lóe sáng nhìn hắn
"Ừm ! món này rất đặc biệt ! ". Hắn cười nói
Sau đó, hắn không biết lấy từ đâu ra một cái hộp hình vuông bằng băng cực lớn rồi đặt lên trên bàn .
Mọi người đều nghi hoặc nhìn vào cái hộp này , rồi tò mò không hiểu bên trong có thứ gì ! .
Hắn hai mắt liền biến thành màu xanh lục , cả người chuyển sang trạng thái băng long , hắn ôm lấy cái hộp hình vuông rồi lao lên trên không trung .
Nhờ có đôi cánh sau lưng nên hắn có thể phi hành được , sau khi ôm cái hộp lên , hắn phun ra một luồng sương màu lam bao quanh cái hộp , sau đó hắn ấn một tay lên cái hộp , đôi mắt hơi nhíu lại như cố nhớ lại một cái gì đó , cuối cùng hắn nhắm hai mắt lại . Một lát sau , hắn mở mắt ra , một đôi mắt đã rõ ràng biết mình cần phải làm gì !.
"Ta chính là rồng thì căn bản còn đi đâu tìm nữa ! ". Hắn cười nhạt lẩm bẩm
Tay hắn chớp động rồi đánh lên cái hộp , cái hộp xoay tròn kịch liệt rồi rung lên , từng mảnh băng lớn vỡ ra rồi hóa thành một luồng khí màu lam tiếp tục bao quanh cái hộp.
"Ầm!" Một tiếng nổ to lớn phát ra , cái hộp băng vỡ tan , một vật thể hình tròn phát ra ánh sang màu lam cực đẹp từ trên không trung dần dần hạ xuống rồi yên vị ở giữa bàn.
"Trứng rồng ! ". Niệm Băng nhìn một lúc rồi kinh ngạc thốt lên
"Không phải ! đây là giả ! ". Niệm Băng nhìn kỹ một lần nữa rồi lên tiếng
Đúng lúc Niệm Băng vừa nói xong thì ở trên "Quả trứng" xuất hiện những vết nứt nhỏ như mạng nhện , những tiếng tí tách nhỏ cứ vang lên khiến mọi người nín thở .
"Gào !......! ". Một tiếng gầm kinh tâm động phách khiến mọi người giật mình rồi lùi ra phía sau mấy bước , tiếp theo đó , một luồng long khí mãnh mẽ trào ra bên ngoài , xen lẫn trong đó còn có những tia tiên khí màu trắng rất nhỏ
Niệm Băng mặt hơi đổi sắc nghĩ : " Chẳng lẽ hắn thực sự đem trứng rồng ra để ăn ! ".
Thấy mọi người phản ứng như vậy , hắn gật đầu hài lòng , điều đó chứng tỏ cho món ăn của hắn đã hoàn toàn lừa được mọi người .
Mỉm cười tiến lại , hắn lấy tay gõ nhẹ lên trên "quả trứng " , lớp vỏ quả trứng vỡ hết , ở bên trong xuất hiện một con rồng màu lam rất to , con rồng này toàn thân long lân màu lục nhìn rất xinh đẹp , chưa hết toàn thân nó còn tỏa ra một cỗ long tức rất chân thực khiến người sợ hãi . Người khác nhìn vào chỉ sợ là sẽ bỏ chạy chứ đừng nói dám ăn nó .
Niệm Băng lại gần đánh giá món ăn của hắn rồi lên tiếng hỏi
"Món ăn này tên là gì ? ".
"Lam Nguyệt ". Hắn thở dài nói
"Để kỷ niệm cho một vị bằng hữu của ta ! ". Hắn lắc đầu nói tiếp
Niệm Băng ý vị thâm trường nhìn hắn mất một lúc rồi nói
"Ta hiểu ! ".
Sau khi mọi người biết đây là món ăn được đều hết sức hiếu kì tiến lại dùng thử , chưa đầy một phút sau , cả con rồng đã biến mất , đến cả võ trứng cũng không còn . Như chưa thỏa mãn cái dạ dày , mọi người đều hai mắt tỏa sáng nhìn hắn chép miệng .
Thực ra việc tạo ra món ăn này cũng không khó đối với hắn , cái quan trọng là hắn phải có thời gian chuẩn bị trước , đầu tiên thì hắn dồn long khí và tiên khí vào trong một cái hộp bằng băng như mọi người thấy lúc trước , tiếp theo hắn dùng trạng thái băng long rồi đơn giản " tạc " lại hình ảnh dạng rồng của Lam Nguyệt trong trí nhớ của hắn bằng Long khí và Tiên khí , đừng nói tại sao hai khí này đều ăn được , hắn đã phải nhét vào trong một đống thứ như đường , sữa , socola các kiểu ... thì mới có thể dễ dàng tạo hình được .
Còn tiếng gầm cùng long tức đều là hiệu ứng mà hắn làm được nhờ sự thoát ra của khí trong quả trứng theo từng kẽ nứt xuất hiện , hoàn toàn không có gì đặc biệt .
Tuy nói không có gì đặc biệt nhưng chỉ sợ rằng , trên thế gian này chỉ có duy nhất một mình hắn mới có thể tạo ra được món tráng miệng này .
Vỗ vai hắn , Niệm Băng gật đầu cười nói
"Đệ xuất sư được rồi đấy ! ".
Hắn mỉm cười không nói gì , vì hắn biết sau khi xong bữa cơm này , cũng là lúc hắn phải trở về rồi , cuộc sống an nhàn này cuối cùng cũng phải kết thúc !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.