Trò Chơi

Chương 2: Rừng rậm ?

Tử Tiêu

18/03/2014

" Sao nóng thế nhỉ ? Khoan đã !? nóng ? thời tiết này đang 11-12 độ C thì nóng thế nào được ? " . Hắn giật mình mở mắt dậy

Đập vào mắt hắn là khung cảnh cực kỳ hoành tráng , toàn cây là cây ( ="= ) , càng giật mình hơn là xung quanh người hắn đang được bao bởi 1 đoàn ánh sáng màu trắng và hắn đang lơ lửng so với mặt đất 10cm .

Một giọng nói điện tử không chút tình cảm vang lên trong đầu hắn : " Chủ thể đã có ý thức , kết thúc 1 lần duy nhất tự bảo vệ trong 5 , 4 , 3 , 2 , 1 , 0 , kết thúc ! ".

Khi tiếng " kết thúc" vừa nói xong , đoàn sáng xung quanh người hắn đột ngột biến mất .

" Uych " . Cơ thể hắn được tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu nhưng lúc này hắn không có cảm giác đâu đớn gì cả , mặt hắn đần ra đến hơn 10 phút , hắn ngơ ngác nhìn xung quanh .

Mãi đến khi giọng nói điện tử lại vang lên : " Nhiệm vụ chính hiện tại : Sống sót 8 tháng trong khu rừng này . Xét chủ thể là người chơi mới và có huyết mạch đặc biệt, cấp cho dao quân dụng đặc biệt và thuốc thức tỉnh huyết mạch 10% . Nhiệm vụ hoàn thành : thưởng 10000 điểm , nhiệm vụ thất bại : tử vong " .

Há mồm nhìn 1 con dao màu đen và 1 viên thuốc màu đỏ từ trong hư không tự nhiên xuất hiện trên tay mình , hắn tiếp tục mất thêm 10 phút nữa để từ từ tỉnh táo .

" Chẳng lẽ đang nằm mơ ? ngồi chơi game nhiều quá cũng mơ ? sau này phải chơi ít đi mới được " . Hắn lẩm bẩm

Ngồi dậy , phủi qua quần áo, hắn tự véo mình một cái . " Đau ?? đây không phải mơ ? " . Hắn hét to lên

Cố gắng đè nén nỗi sợ hãi , hắn tự suy nghĩ xem là chuyện gì đang xảy ra , không có đáp án , hắn chợt nhớ ra giọng nói điện tử trong đầu mình .

Như tóm được cọng rơm cứu mạng , hắn liên tục gào lên : " Ê này này , alo , có ai ở đây không , mợ nó , có ai không , cái giọng nói chết tiệt đâu rồi , ê alo alo ..." .

Gào khản cổ , hắn lại tiếp tục gào trong đầu hắn , hình như là cái chủ nhân giọng nói kia cũng mất kiên nhẫn với hắn nên nói một câu : " Chủ thể hiện tại không có quyền hỏi , phải hoàn thành ít nhất 1 nhiệm vụ mới có quyền đưa ra câu hỏi ! " .

Nghe xong , hắn im lặng , hắn không phải là đứa thiếu suy nghĩ , có kinh nghiệm cầy tiểu thuyết hơn 4 năm ( =)) ) hắn tự nhiên hiểu rõ là mình vừa nhờ 1 nguyên nhân chết bầm nào đó mà bị vướng phải chuyện này .

Không rảnh phân tích nguyên nhân xảy ra , phương châm của hắn là " Việc đã qua cho qua luôn " . Nên hắn kệ không thèm nghĩ đến tại sao lại ở đây nữa , nhưng dù vậy hắn vẫn liên tục hỏi thăm tổ tiên tên nào làm mình bị vướng vào chuyện này .



Cầm lên con dao quân dụng đặc biệt , cảm giác đầu tiên của hắn là lạnh và hơi nặng , làm động tác đâm vài nhát trong không khí , hắn đứng dậy , đi lại gần 1 gốc cây bên cạnh hắn .

" Phập " . Lưỡi dao không chút trở ngại đâm hết vào thân cây to , hắn giật mình sau đó mừng như điên vì khi đâm , hắn hoàn toàn không thấy có một chút cản trở nào cảm giác giống như đâm vào bãi cát vậy ! .

" Dao tốt , dao tốt ! " . Hắn lẩm bẩm nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ : " Khoan đã , lúc nãy hình như có nói con dao này đặc biệt ? nó đặc biệt ở đâu nhỉ ? " .

Vừa nghĩ xong , con dao lóe sáng 1 cái rồi biến thành 1 chiếc nhẫn màu đen nằm trong tay hắn .

Kinh ngạc nhìn cái nhẫn màu đen trong tay , hắn ngẫm nghĩ một chút rồi , nhìn vào chiếc nhẫn . Chỉ thấy chiếc nhẫn lúc biến thành dao , lúc biến thành nhẫn , biến đi biến lại liên tục . Nghịch chán hắn đeo chiếc nhẫn lên ngón trỏ tay phải rồi cầm viên thuốc lên xem .

2 đồ vật này cực kỳ quan trọng với hắn vì đây là vật duy nhất có thể cứu mạng hắn và giúp hắn sống qua 8 tháng ở khu rừng này .

Chỉ thấy viên thuốc này màu đỏ , không có mùi hương hay gì đặc trưng cả , nhìn nửa ngày không thấy viên thuốc có gì khác lạ , hắn liền bỏ viên thuốc vào túi .

Hắn chả ngu gì ăn ngay viên thuốc đó cả , thứ nhất chưa biết tác dụng rõ ràng của nó , thứ 2 là không biết sau khi ăn xong có tác dụng phụ gì hay không nên hắn lựa chọn cất đi đã rồi tính sau .

Đánh giá tình hình xung quanh , đây là một khu vực cực kỳ âm u , ánh sáng mặt trời hầu như không thể chiếu qua những tán cây to của khu rừng được nên không khí ở đây khá là ẩm , ở đây hầu như không tồn tại đường đi , khắp nơi toàn là cây cỏ đan xen lẫn nhau mà chính khu vực của hắn đang đứng cũng là một bãi thực vật mà hắn không biết tên .

Hít sâu một hơi , cố gắng đàn áp các cảm xúc tiêu cực , việc cần làm của hắn bây giờ là phải bình tĩnh , lạc quan và quan trọng nhất là phải đi tìm nước , một người có thể sống 3 tuần nếu không có thức ăn nhưng không thể sống quá 3 ngày nếu không có nước , hắn biết đc điều này nhờ xem các chương trình sống ngoài hoang dã ở kênh truyền hình discovery .

Bước đi được vài bước , hắn nhận ra một điều là ..... hắn không có bất kỳ một đôi giầy hay đôi dép nào để đi cả , do hôm qua hắn đi ngủ mà =.=" chả có ai đi ngủ mà đi theo giầy hoặc dép mà phải không, việc này khá quan trọng , chân hắn có thể bị thương và bị nhiễm trùng máu .

Hơi nhíu mày nhưng hắn mặc kệ , tiếp tục hít vào một hơi , hắn bắt đầu cuộc sống trong khu rừng này .

" Mình cần phải sống ! " Hắn mặc niệm trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook