Chương 40: CẢM GIÁC TỰ TRÁCH
KkimXoan
31/03/2023
Bàn tay của Tinh Nhật vẫn giữ chặt ở đầu của Minh An, ôm sát cô vào người anh. Tinh Nhật không muốn cô nhìn thấy máu và hành động tàn nhẫn này. Nhưng đó là công việc của anh, bọn họ đều là những kẻ tội phạm và bọn họ đang đe dọa đến sự an toàn của mọi người ở đây. Minh An đưa hai bàn tay áp sát vào tai của cô khi tiếng súng vang lên, chui rút vào ngực Tinh Nhật để tìm nơi an toàn.
"Nghe đây Minh An, cô sang bên đó đợi tôi. Bọn họ đang nhắm bắn vào vị trí của tôi, nếu cô còn ở cùng thì cô sẽ bị thương đấy."
Minh An nắm chặt cổ áo của Tinh Nhật, nếu rời khỏi anh, cô sẽ càng hoảng sợ. Trước khi trùng sinh, cô đã không đi cùng anh, nhưng hiện tại cô lại đang chứng kiến khung cảnh nguy hiểm này. Minh An cố nhớ lại ký ức của lúc đó, hình như Tinh Nhật vẫn trở về nhà an toàn, nhưng không hiểu điều gì đang khiến cô cảm thấy bất an.
"Không, tôi muốn bên cạnh anh, tôi không đi đâu hết."
Tinh Nhật ngoáy nhìn ra phía nhóm người đó, bọn họ đã ngưng bắn về phía này. Anh lập tức đẩy mạnh Minh An qua phía bên cạnh, vị trí đó khuất tầm nhìn của những người kia, nên cô sẽ được an toàn. Tinh Nhật liền cùng mọi người tiến lên phía trước, Minh An đành ở lại phía sau để quan sát.
"Viện binh của chúng ta sắp đến. Mỗi người bọn họ chỉ mang một khẩu súng lớn, đợi bọn chúng xả hết đạn thì chúng ta sẽ xông lên."
Địa hình ở đây có nhiều tán cây thấp bên dưới, nên có thể dùng để ẩn nấp. Vài giây sau, bọn chúng lại bắn liên tục về phía của Tinh Nhật, Minh An vội che miệng vì không để bọn chúng phát hiện ra vị trí của cô. Lúc này, Minh An giữ chặt cây súng ngắn trong tay, tên nào tiếp cận gần đến Tinh Nhật, cô sẽ thẳng tay bóp cò. Một đồng đội tiến đến vị trí của Tinh Nhật, rồi quay sang nói với anh.
"Tinh Nhật, súng của tôi sắp hết đạn rồi, không cầm cự được lâu đâu."
Hít một hơi sâu, giữ đôi mắt kiên định, nhắm đúng trọng tâm. Tinh Nhật xả hai phát súng trúng ngay hai mục tiêu phía trước, hai tên đó đau đớn, ngã lăn ra kêu la. Hai bên lại tạm dừng xả đạn về đối phương, phía bọn họ quăng ra một thứ khói màu trắng, làm giảm đi tầm nhìn của Tinh Nhật, rõ ràng bọn họ biết anh và chỉ đang muốn triệt hạ Tinh Nhật.
"Khốn thật, mình chỉ còn mỗi khẩu súng này."
Tinh Nhật nhìn sang vị trí của Minh An, cô vẫn đang tập trung theo dõi hướng về phía anh. Tinh Nhật lập tức di chuyển vào trong đám khói, anh xả đạn liên hồi về phía bọn chúng, từng tiếng kêu la vang lên trong khung cảnh mờ ảo, Tinh Nhật dần biến mất khỏi tầm nhìn của Minh An. Nhưng do quá tập trung đến anh, Minh An đã không cảnh giác một tên đang tiến gần đến vị trí của cô, tên đó lập tức khống chế cô từ phía sau, thành công thu hút sự chú ý của Tinh Nhật.
"Một là, mày để bọn tao đi khỏi đây. Hai là, tao cho con nhỏ này một phát vào đầu."
Tên này đã không nhìn thấy khẩu súng trong tay của Minh An, cô cố gắng giữ bình tĩnh. Phía sau của Tinh Nhật vẫn còn một vài tên trong nhóm của bọn chúng, cả hai phải đều được an toàn. Tinh Nhật nhìn thấy khẩu súng đang dí sát vào đầu của Minh An, anh không thể giữ được bình tĩnh, nếu cô biến mất khỏi anh thì phải làm sao? Liền thỏa thuận với bọn chúng.
"Đừng làm hại cô ấy, tôi sẽ để các anh rời khỏi đây."
Tên đó lại nhấn mạnh hơn cây súng vào đầu Minh An, cô lập tức nhíu mày, nhắm chặt hai mắt. Chỉ cần tên đó cử động ngón tay thì cô sẽ ăn ngay viên đạn này. Một tên phía sau Tinh Nhật, nhân cơ hội liền cho anh một phát súng. Minh An đã nhìn thấy, lập tức hét lớn cảnh báo cho anh, may mắn đã tránh được, viên đạn chỉ trúng vào cánh tay.
"Tinh Nhật, cẩn thận tên phía sau."
Tên đứng bên cạnh Minh An cũng mất cảnh giác, anh ta đang tập trung về phía đồng đội của mình. Minh An liền dùng vài đường võ thuật khiến tên đó ngã xuống. Cô đứng thẳng người đối diện trước mắt tên đó, hai bàn tay giữ chặt cây súng, một phát bắn vào chân của anh ta. Minh An lập tức chạy đến đỡ lấy Tinh Nhật, viện binh cũng vừa kịp đến hỗ trợ, sắc mặt tái nhợt, nhễ nhại mồ hôi của anh khiến cô sợ hãi. Liên tục kêu lớn tên anh, nhưng anh chỉ mỉm cười đáp lại, bàn tay anh vẫn giữ chặt cánh tay để cầm máu.
"Tinh Nhật, anh phải kiên cường lên, anh có nghe tôi nói không?"
Mọi người giúp đưa Tinh Nhật về căn cứ, nơi này có bác sĩ hỗ trợ và dụng cụ sát trùng đầy đủ. May mắn, viên đạn đã đi lệch, bác sĩ giúp anh cầm máu, truyền nước và để anh nghỉ ngơi vài ngày cho vết thương hồi phục. Minh An chỉ đứng một góc nhìn Tinh Nhật đang nằm trên giường, đây không phải là điều cô muốn, nhưng do sự sơ suất của cô mà anh đã phải nhận lấy cảm giác đau đớn này.
"Minh An, cô nên đi thay bộ quần áo dính máu này. Anh ấy không sao đâu, cô đừng quá lo lắng."
Gần hết một ngày, nhưng Tinh Nhật vẫn chưa tỉnh lại. Minh An đã luôn ngồi bên cạnh anh, cô không biết nên nói với Bà và Tiểu Tinh thế nào, nếu ngày mai cả hai không trở về. Khoảnh khắc Tinh Nhật bị bắn, cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí của Minh An, nó càng khiến cô cảm thấy tự trách. Đây là cảm giác khó chịu nhất mà Minh An từng trải qua.
[Mình không nên đi cùng anh ấy, vì tranh đấu với Khả Hân mà mình sắp đánh mất một người quan trọng như vậy. Tôi sai rồi Tinh Nhật, anh nhanh tỉnh lại để mắng tôi đi.]
Ngón tay của Tinh Nhật khẽ cử động, gương mặt đau đớn nhíu mày, anh nhẹ mở mắt nhìn xung quanh. Gương mặt của Minh An dần hiện rõ trước mắt anh, chắc là cô đã rất lo lắng cho anh. Tinh Nhật cố nén cơn đau, mỉm cười nhìn về phía của Minh An, để nói rằng anh đã ổn.
"Tôi không sao đâu, đây chỉ là vết thương nhỏ mà tôi nhận lấy thôi."
Như vậy mà anh nói đó chỉ là vết thương nhỏ, vậy những vết thương khác sẽ tàn nhẫn với anh thế nào? Gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi của Minh An, khiến Tinh Nhật xót và nhói ở tim. Cô vẫn chưa ăn uống hay chợp mắt, mọi người có khuyên đến đâu, cô vẫn không nghe lời của họ.
"Cô vẫn chưa ăn gì đúng không? Nếu cô ngã xuống thì ai sẽ chăm sóc cho tôi đây?"
Đến lúc nào rồi, mà anh còn muốn trêu cô? Minh An quay sang hướng khác, không để Tinh Nhật nhìn thấy giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô. Nhưng cũng phải, cô phải ăn chút gì đó, mới có đủ sức để chăm sóc cho anh. Minh An không đáp lời, liền di chuyển ra bên ngoài gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh. Sau đó, đi tìm gì đó để ăn, phần thức ăn của Minh An, mọi người trong đoàn vẫn giữ lại cho cô.
"Tinh Nhật đã tỉnh lại rồi, bác sĩ đang kiểm tra cho anh ấy."
Minh An ngồi vào bàn cùng mọi người, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Vết thương tuy không nguy hiểm, nhưng sẽ khiến Tinh Nhật hao tổn thể lực rất nhiều, anh sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày tiếp theo. Hương vị của thức ăn có chút nhạt nhòa, hay do Minh An không còn tâm trạng để ăn uống? Mọi người thay nhau vào bên trong với Tinh Nhật, Minh An cũng cố gắng ăn hết phần thức ăn của cô.
"Vậy thì ổn rồi, tôi sẽ báo về cho hai người còn lại và Khả Hân. Tối nay, chúng ta sẽ ở lại đây với Tinh Nhật."
Không riêng Minh An mà Tinh Nhật cũng đang suy nghĩ về diễn cảnh lúc đó, chỉ trong giây phút, viên đạn sẽ không có mắt mà bay thẳng vào đầu của cô. Anh nghĩ rằng, bản thân nên để Minh An ở lại, dù không an toàn nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cả hai lại vì đối phương mà tự trách bản thân, đây là việc mà không ai muốn xảy ra, nhưng họ muốn bảo vệ nhau, nó đã đi ngược với mong muốn của họ.
[Càng làm, mình lại càng nhận thấy bản thân quá sai lầm. Minh An không nên ở cạnh mình sẽ tốt hơn cho cô ấy.]
Minh An vừa mở cửa bước vào, cô không biết phải chăm sóc cho anh thế nào, vì đây là việc cô chưa từng làm qua. Minh An có chút lúng túng, tiến đến bên cạnh giường của Tinh Nhật, ánh mắt cô nhìn anh đầy tự trách, rồi lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Từ khi nào, họ lại nặng lòng nhau như vậy? Mọi thứ đều diễn ra theo cách tự nhiên nhất, không ép buộc hay thỉnh cầu, cả hai cảm thấy trân trọng đối phương hơn sau những gì đã xảy ra.
"Anh cần gì không? Cứ nói với tôi, để tôi làm giúp anh."
"Nghe đây Minh An, cô sang bên đó đợi tôi. Bọn họ đang nhắm bắn vào vị trí của tôi, nếu cô còn ở cùng thì cô sẽ bị thương đấy."
Minh An nắm chặt cổ áo của Tinh Nhật, nếu rời khỏi anh, cô sẽ càng hoảng sợ. Trước khi trùng sinh, cô đã không đi cùng anh, nhưng hiện tại cô lại đang chứng kiến khung cảnh nguy hiểm này. Minh An cố nhớ lại ký ức của lúc đó, hình như Tinh Nhật vẫn trở về nhà an toàn, nhưng không hiểu điều gì đang khiến cô cảm thấy bất an.
"Không, tôi muốn bên cạnh anh, tôi không đi đâu hết."
Tinh Nhật ngoáy nhìn ra phía nhóm người đó, bọn họ đã ngưng bắn về phía này. Anh lập tức đẩy mạnh Minh An qua phía bên cạnh, vị trí đó khuất tầm nhìn của những người kia, nên cô sẽ được an toàn. Tinh Nhật liền cùng mọi người tiến lên phía trước, Minh An đành ở lại phía sau để quan sát.
"Viện binh của chúng ta sắp đến. Mỗi người bọn họ chỉ mang một khẩu súng lớn, đợi bọn chúng xả hết đạn thì chúng ta sẽ xông lên."
Địa hình ở đây có nhiều tán cây thấp bên dưới, nên có thể dùng để ẩn nấp. Vài giây sau, bọn chúng lại bắn liên tục về phía của Tinh Nhật, Minh An vội che miệng vì không để bọn chúng phát hiện ra vị trí của cô. Lúc này, Minh An giữ chặt cây súng ngắn trong tay, tên nào tiếp cận gần đến Tinh Nhật, cô sẽ thẳng tay bóp cò. Một đồng đội tiến đến vị trí của Tinh Nhật, rồi quay sang nói với anh.
"Tinh Nhật, súng của tôi sắp hết đạn rồi, không cầm cự được lâu đâu."
Hít một hơi sâu, giữ đôi mắt kiên định, nhắm đúng trọng tâm. Tinh Nhật xả hai phát súng trúng ngay hai mục tiêu phía trước, hai tên đó đau đớn, ngã lăn ra kêu la. Hai bên lại tạm dừng xả đạn về đối phương, phía bọn họ quăng ra một thứ khói màu trắng, làm giảm đi tầm nhìn của Tinh Nhật, rõ ràng bọn họ biết anh và chỉ đang muốn triệt hạ Tinh Nhật.
"Khốn thật, mình chỉ còn mỗi khẩu súng này."
Tinh Nhật nhìn sang vị trí của Minh An, cô vẫn đang tập trung theo dõi hướng về phía anh. Tinh Nhật lập tức di chuyển vào trong đám khói, anh xả đạn liên hồi về phía bọn chúng, từng tiếng kêu la vang lên trong khung cảnh mờ ảo, Tinh Nhật dần biến mất khỏi tầm nhìn của Minh An. Nhưng do quá tập trung đến anh, Minh An đã không cảnh giác một tên đang tiến gần đến vị trí của cô, tên đó lập tức khống chế cô từ phía sau, thành công thu hút sự chú ý của Tinh Nhật.
"Một là, mày để bọn tao đi khỏi đây. Hai là, tao cho con nhỏ này một phát vào đầu."
Tên này đã không nhìn thấy khẩu súng trong tay của Minh An, cô cố gắng giữ bình tĩnh. Phía sau của Tinh Nhật vẫn còn một vài tên trong nhóm của bọn chúng, cả hai phải đều được an toàn. Tinh Nhật nhìn thấy khẩu súng đang dí sát vào đầu của Minh An, anh không thể giữ được bình tĩnh, nếu cô biến mất khỏi anh thì phải làm sao? Liền thỏa thuận với bọn chúng.
"Đừng làm hại cô ấy, tôi sẽ để các anh rời khỏi đây."
Tên đó lại nhấn mạnh hơn cây súng vào đầu Minh An, cô lập tức nhíu mày, nhắm chặt hai mắt. Chỉ cần tên đó cử động ngón tay thì cô sẽ ăn ngay viên đạn này. Một tên phía sau Tinh Nhật, nhân cơ hội liền cho anh một phát súng. Minh An đã nhìn thấy, lập tức hét lớn cảnh báo cho anh, may mắn đã tránh được, viên đạn chỉ trúng vào cánh tay.
"Tinh Nhật, cẩn thận tên phía sau."
Tên đứng bên cạnh Minh An cũng mất cảnh giác, anh ta đang tập trung về phía đồng đội của mình. Minh An liền dùng vài đường võ thuật khiến tên đó ngã xuống. Cô đứng thẳng người đối diện trước mắt tên đó, hai bàn tay giữ chặt cây súng, một phát bắn vào chân của anh ta. Minh An lập tức chạy đến đỡ lấy Tinh Nhật, viện binh cũng vừa kịp đến hỗ trợ, sắc mặt tái nhợt, nhễ nhại mồ hôi của anh khiến cô sợ hãi. Liên tục kêu lớn tên anh, nhưng anh chỉ mỉm cười đáp lại, bàn tay anh vẫn giữ chặt cánh tay để cầm máu.
"Tinh Nhật, anh phải kiên cường lên, anh có nghe tôi nói không?"
Mọi người giúp đưa Tinh Nhật về căn cứ, nơi này có bác sĩ hỗ trợ và dụng cụ sát trùng đầy đủ. May mắn, viên đạn đã đi lệch, bác sĩ giúp anh cầm máu, truyền nước và để anh nghỉ ngơi vài ngày cho vết thương hồi phục. Minh An chỉ đứng một góc nhìn Tinh Nhật đang nằm trên giường, đây không phải là điều cô muốn, nhưng do sự sơ suất của cô mà anh đã phải nhận lấy cảm giác đau đớn này.
"Minh An, cô nên đi thay bộ quần áo dính máu này. Anh ấy không sao đâu, cô đừng quá lo lắng."
Gần hết một ngày, nhưng Tinh Nhật vẫn chưa tỉnh lại. Minh An đã luôn ngồi bên cạnh anh, cô không biết nên nói với Bà và Tiểu Tinh thế nào, nếu ngày mai cả hai không trở về. Khoảnh khắc Tinh Nhật bị bắn, cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí của Minh An, nó càng khiến cô cảm thấy tự trách. Đây là cảm giác khó chịu nhất mà Minh An từng trải qua.
[Mình không nên đi cùng anh ấy, vì tranh đấu với Khả Hân mà mình sắp đánh mất một người quan trọng như vậy. Tôi sai rồi Tinh Nhật, anh nhanh tỉnh lại để mắng tôi đi.]
Ngón tay của Tinh Nhật khẽ cử động, gương mặt đau đớn nhíu mày, anh nhẹ mở mắt nhìn xung quanh. Gương mặt của Minh An dần hiện rõ trước mắt anh, chắc là cô đã rất lo lắng cho anh. Tinh Nhật cố nén cơn đau, mỉm cười nhìn về phía của Minh An, để nói rằng anh đã ổn.
"Tôi không sao đâu, đây chỉ là vết thương nhỏ mà tôi nhận lấy thôi."
Như vậy mà anh nói đó chỉ là vết thương nhỏ, vậy những vết thương khác sẽ tàn nhẫn với anh thế nào? Gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi của Minh An, khiến Tinh Nhật xót và nhói ở tim. Cô vẫn chưa ăn uống hay chợp mắt, mọi người có khuyên đến đâu, cô vẫn không nghe lời của họ.
"Cô vẫn chưa ăn gì đúng không? Nếu cô ngã xuống thì ai sẽ chăm sóc cho tôi đây?"
Đến lúc nào rồi, mà anh còn muốn trêu cô? Minh An quay sang hướng khác, không để Tinh Nhật nhìn thấy giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô. Nhưng cũng phải, cô phải ăn chút gì đó, mới có đủ sức để chăm sóc cho anh. Minh An không đáp lời, liền di chuyển ra bên ngoài gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh. Sau đó, đi tìm gì đó để ăn, phần thức ăn của Minh An, mọi người trong đoàn vẫn giữ lại cho cô.
"Tinh Nhật đã tỉnh lại rồi, bác sĩ đang kiểm tra cho anh ấy."
Minh An ngồi vào bàn cùng mọi người, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Vết thương tuy không nguy hiểm, nhưng sẽ khiến Tinh Nhật hao tổn thể lực rất nhiều, anh sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày tiếp theo. Hương vị của thức ăn có chút nhạt nhòa, hay do Minh An không còn tâm trạng để ăn uống? Mọi người thay nhau vào bên trong với Tinh Nhật, Minh An cũng cố gắng ăn hết phần thức ăn của cô.
"Vậy thì ổn rồi, tôi sẽ báo về cho hai người còn lại và Khả Hân. Tối nay, chúng ta sẽ ở lại đây với Tinh Nhật."
Không riêng Minh An mà Tinh Nhật cũng đang suy nghĩ về diễn cảnh lúc đó, chỉ trong giây phút, viên đạn sẽ không có mắt mà bay thẳng vào đầu của cô. Anh nghĩ rằng, bản thân nên để Minh An ở lại, dù không an toàn nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cả hai lại vì đối phương mà tự trách bản thân, đây là việc mà không ai muốn xảy ra, nhưng họ muốn bảo vệ nhau, nó đã đi ngược với mong muốn của họ.
[Càng làm, mình lại càng nhận thấy bản thân quá sai lầm. Minh An không nên ở cạnh mình sẽ tốt hơn cho cô ấy.]
Minh An vừa mở cửa bước vào, cô không biết phải chăm sóc cho anh thế nào, vì đây là việc cô chưa từng làm qua. Minh An có chút lúng túng, tiến đến bên cạnh giường của Tinh Nhật, ánh mắt cô nhìn anh đầy tự trách, rồi lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Từ khi nào, họ lại nặng lòng nhau như vậy? Mọi thứ đều diễn ra theo cách tự nhiên nhất, không ép buộc hay thỉnh cầu, cả hai cảm thấy trân trọng đối phương hơn sau những gì đã xảy ra.
"Anh cần gì không? Cứ nói với tôi, để tôi làm giúp anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.