Chương 39: EM PHẢI ĐƯỢC AN TOÀN
KkimXoan
31/03/2023
Hôm sau
Minh An thức giấc, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, cô nhìn xunh quanh tìm kiếm nhưng không nhìn thấy Tinh Nhật ở trong phòng. Minh An bước ra bên ngoài, mọi người vẫn chưa thức giấc, chỉ có mỗi Tinh Nhật đang ở phía trước, anh đang chuẩn bị cho chuyến đi hôm nay. Thời tiết bên ngoài lạnh hơn khi ở bên trong nhà, Minh An khẽ run người, nhưng Tinh Nhật anh lại không mặc áo.
"Có phải là do trái tim băng lạnh của anh, nên không còn cảm nhận được cái lạnh đúng không? Nhưng mà anh đang làm gì vậy?"
Có rất nhiều dụng cụ khác nhau, được Tinh Nhật chuẩn bị. Sau ngày hôm nay, mọi người sẽ quay trở về, kết thúc chuyến cắm trại của cả đoàn. Minh An cố chịu lạnh, tiến đến đứng bên cạnh anh, rồi quan sát những món đồ được cho vào từng túi đựng chuyên dụng. Sương ở rừng vào sáng sớm rất lạnh, Tinh Nhật đã quen với thời tiết này nên không cần mặc áo cũng không cảm thấy quá lạnh.
"Hôm nay, chúng ta sẽ đi tìm thức ăn trong rừng, có thể xem là đi săn bắn. Lạnh thì ra đây làm gì?"
Minh An liền nghĩ đến con rắn đã vồ lấy cô hôm qua, có phải những động vật trong rừng, đều sẽ trở thành mục tiêu săn bắn của mọi người hôm nay không? Minh An ngồi trên một khúc gỗ bên cạnh, quan sát từng hành động của Tinh Nhật. Cơ thể rắn chắc của anh chắc được làm bằng thép, nên mới không cảm thấy cái lạnh thấu da thịt này.
"Anh được cấu tạo từ gì vậy? Lạnh như thế này, lại còn không mặc áo vào."
Tinh Nhật chuẩn bị xong, rồi vào bếp làm bữa sáng cho mọi người. Trong đoàn, thì Tinh Nhật giống như là đội trưởng, mọi công việc anh phải luôn tiên phong và sắp xếp. Minh An cứ đi theo phía sau Tinh Nhật, cô đang nghĩ xem, sẽ xử anh thế nào cho tội chậm trễ tìm kiếm cô? Nhưng điều mà Minh An muốn làm ngay lúc này là đi giải quyết Khả Hân đang ngon giấc kia, nhờ cô ta mà cô đã có một trải nghiệm đáng nhớ ở trong rừng.
"Hôm nay, đừng để Khả Hân đi cùng, cô ấy nên ở lại dưỡng thương thì hơn."
Tinh Nhật xoay người lại nhìn Minh An, đôi tay vẫn đang rửa những quả cà chua chín đỏ. Anh phần nào đoán ra được, việc Minh An đi lạc là có liên quan đến Khả Hân. Nhưng như vậy cũng tốt, để cô ta đi theo lại xảy ra chuyện, thì Ba cô ta sẽ bắt anh một mạng đổi một mạng, nên anh đã đồng ý với Minh An. Hài lòng vì anh nghe theo ý cô, Minh An đi vệ sinh cá nhân trước, rồi quay trở lại dùng bữa.
"Tinh Nhật, sao anh dậy sớm vậy? Cần em phụ nấu bữa sáng không?"
Khả Hân dù không muốn, nhưng ngày nào cũng báo thức để dậy sớm. Cô ta nhìn thấy Tinh Nhật liền ngõ ý muốn phụ giúp, nhưng không biết Minh An đang đứng ở phía sau nhìn về phía cô ta. Minh An tiến lại, ngồi vào bàn, rồi uống một ngụm nước. Khả Hân ngay lập tức sượng mặt, nhìn sang Minh An, Khả Hân đang lo sợ Minh An sẽ vạch trần cô ta trước Tinh Nhật.
"Cũng sắp xong rồi, em ngồi vào bàn luôn đi, để anh vào gọi mọi người."
Khả Hân chậm rãi ngồi xuống ghế, cả hai đang đối mắt nhau, Minh An không tức giận trước việc làm của cô ta. Nhưng Khả Hân thì đang tức tối vì vẫn chưa thể khiến Minh An biến mất khỏi tầm nhìn của Tinh Nhật. Khả Hân nhìn thẳng vào Minh An, gương mặt điềm tĩnh của Minh An đang khiến cô ta cảm thấy khó chịu.
"Xem như cô mạng lớn, nhưng tôi không chịu thua dễ dàng như vậy đâu, để xem cô sẽ tiếp nhận nó thế nào?"
Minh An đưa ly nước mà cô vừa mới uống xong, rót vào đầy chiếc ly đang đặt trên bàn của Khả Hân. Như muốn nói rằng, nếu muốn thì cô ta chỉ có thể dùng đồ mà Minh An đã sử dụng qua. Khả Hân siết chặt bàn tay, nhưng ánh mắt vẫn đang nén lại cơn tức giận. Hành động của Minh An như đang thách thức con ác quỷ đang ẩn bên trong Khả Hân và bắt cô ta phải làm ra những chuyện tàn bạo hơn, ác nghiệt hơn.
"Nếu cô thích chơi như vậy, thì tôi sẽ chơi với cô."
Mọi người đúng lúc bước vào phòng bếp, biểu cảm của Minh An và Khả Hân lập tức thay đổi, mọi người thay nhau hỏi xem tình hình hiện tại của Minh An. Khả Hân cũng không ngoại lệ, gương mặt thân thiện, cười nói trước mặt Minh An, khiến cho cô rất muốn nôn ra những thức vừa ăn xong.
"Vậy thì tốt rồi, lần sau cô nhớ cẩn thận hơn, đừng tự ý tách đoàn như vậy."
Minh An đưa mắt nhìn xuống đĩa thức ăn, đặt nhẹ đũa trên chén, rồi ngước nhìn Khả Hân. Tinh Nhật đã cảm nhận được điều không đúng giữa thái độ của cả hai, anh quan sát biểu cảm của Minh An và hành động của Khả Hân. Minh An cũng đáp trả lại câu nói vừa rồi của Khả Hân, cô không ngại mà vạch trần cô ta ở đây.
"Trong rừng thì có thứ gì để tôi khám phá? Tôi càng không muốn, bản thân sẽ trở thành bữa ăn cho thú rừng."
Mọi người bắt đầu nhìn nhau, như vậy là không phải bản thân Minh An tự tách đoàn. Tự cá nhân mỗi người, đều biết rõ lúc đó không đi cạnh Minh An. Mọi ánh mắt cùng lúc nhìn về phía Khả Hân, vì lúc đó cô ta đã chạy từ phía sau đến, để đi bên cạnh Tinh Nhật. Với thân phận của Minh An, đương nhiên mọi người sẽ e ngại việc bản thân cũng bị truy tố, chắc chắn sẽ không sống yên.
"Mọi người nhìn em làm gì, em đã giải thích rồi không phải sao?"
Ánh mắt nói dối của Khả Hân, không thể qua được mắt của Minh An, nhưng mọi người sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời của cô. Dù sao, Khả Hân cũng đã gắn bó lâu với cả đoàn, vẻ ngoài ngoan hiền được Khả Hân tạo ra một cách hoàn hảo như vậy, nên rất khó để mọi người nhìn ra gương mặt thật của cô ta. Minh An tạm thời bỏ qua cho Khả Hân lần này, đợi cơ hội sẽ tiếp tục trận chiến với cô ta.
"Minh An sẽ đi cùng tôi, Khả Hân sẽ ở lại với hai người."
Dùng bữa xong, Tinh Nhật dặn dò một người nam và một người nữ khác trong đoàn, ở lại chăm sóc cho Khả Hân. Lần này anh rất kiên quyết, nên dù có nói gì, cô ta cũng không được đi cùng anh. Nếu đã để Khả Hân ở lại, thì Minh An không được ở cùng. Đó là lý do Tinh Nhật chấp nhận để Minh An đi theo anh, dù cho cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục về thể chất.
"Chúng tôi biết rồi, anh nhớ mang về nhiều chiến lợi phẩm như lần trước đấy."
Những người còn lại, bắt đầu di chuyển sâu vào rừng, họ sẽ săn bắn, tìm trái cây rừng và những loại nấm có thể ăn được. Minh An lại nhìn thấy nhóm người hôm qua, họ vẫn mang theo vũ khí, linh cảm của cô mách bảo, điều này không an toàn. Minh An đưa bàn tay nhỏ, kéo nhẹ cổ tay áo của Tinh Nhật, chỉ về hướng những người đó.
"Tôi cảm giác họ không đơn giản là đi săn đâu Tinh Nhật, chúng ta nên cẩn thận thì hơn."
Một tên trong nhóm đó, liền đưa súng hướng về phía của đoàn Tinh Nhật, anh nhanh chóng ôm Minh An ngồi sụp xuống. Minh An như đơ cả người, cô vừa nghe thấy tiếng súng, lần này là đối mặt với chuyện bắn nhau. Nhóm người đó là những người vận chuyển hàng cấm sang các làng bên cạnh bằng đường rừng, họ đã ngụy trang là thợ săn.
"Không cần phải sợ, có chết tôi cũng sẽ để cô an toàn."
Câu nói này lại khiến Minh An lo sợ hơn, nếu người xảy ra chuyện là anh thì phải làm sao? Cô không chấp nhận chuyện đó, bản thân cô được trùng sinh, nhưng anh thì không chắc. Minh An liền lục lọi khắp người của Tinh Nhật, rồi lấy ra một khẩu súng ngắn bên hông của anh. Tinh Nhật ngạc nhiên nhìn Minh An, cô chưa từng dùng súng, điều này rất nguy hiểm.
"Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì, anh còn phải đòi lại súng từ tay tôi."
Từng phát súng liên tục vang lên, Tinh Nhật tựa lưng vào một cây lớn, ôm chặt Minh An trong vòng tay của anh. Anh mang bộ đàm ra, liên lạc để gọi viện binh, những đồng đội bên cạnh cũng đang bắn trả lại nhóm người đó. Minh An nhìn thấy một tên đang tiến lại gần vị trí của cả hai, cô liền nói với Tinh Nhật. Một viên đạn từ súng của Tinh Nhật, bay thẳng vào chân của tên đó. Thì ra, đây là công việc ở rừng của anh. Minh An rất muốn bâm những tên đó ra, họ không được làm Tinh Nhật bị thương.
"Tinh Nhật, tên đó đang đến gần chúng ta."
Minh An thức giấc, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, cô nhìn xunh quanh tìm kiếm nhưng không nhìn thấy Tinh Nhật ở trong phòng. Minh An bước ra bên ngoài, mọi người vẫn chưa thức giấc, chỉ có mỗi Tinh Nhật đang ở phía trước, anh đang chuẩn bị cho chuyến đi hôm nay. Thời tiết bên ngoài lạnh hơn khi ở bên trong nhà, Minh An khẽ run người, nhưng Tinh Nhật anh lại không mặc áo.
"Có phải là do trái tim băng lạnh của anh, nên không còn cảm nhận được cái lạnh đúng không? Nhưng mà anh đang làm gì vậy?"
Có rất nhiều dụng cụ khác nhau, được Tinh Nhật chuẩn bị. Sau ngày hôm nay, mọi người sẽ quay trở về, kết thúc chuyến cắm trại của cả đoàn. Minh An cố chịu lạnh, tiến đến đứng bên cạnh anh, rồi quan sát những món đồ được cho vào từng túi đựng chuyên dụng. Sương ở rừng vào sáng sớm rất lạnh, Tinh Nhật đã quen với thời tiết này nên không cần mặc áo cũng không cảm thấy quá lạnh.
"Hôm nay, chúng ta sẽ đi tìm thức ăn trong rừng, có thể xem là đi săn bắn. Lạnh thì ra đây làm gì?"
Minh An liền nghĩ đến con rắn đã vồ lấy cô hôm qua, có phải những động vật trong rừng, đều sẽ trở thành mục tiêu săn bắn của mọi người hôm nay không? Minh An ngồi trên một khúc gỗ bên cạnh, quan sát từng hành động của Tinh Nhật. Cơ thể rắn chắc của anh chắc được làm bằng thép, nên mới không cảm thấy cái lạnh thấu da thịt này.
"Anh được cấu tạo từ gì vậy? Lạnh như thế này, lại còn không mặc áo vào."
Tinh Nhật chuẩn bị xong, rồi vào bếp làm bữa sáng cho mọi người. Trong đoàn, thì Tinh Nhật giống như là đội trưởng, mọi công việc anh phải luôn tiên phong và sắp xếp. Minh An cứ đi theo phía sau Tinh Nhật, cô đang nghĩ xem, sẽ xử anh thế nào cho tội chậm trễ tìm kiếm cô? Nhưng điều mà Minh An muốn làm ngay lúc này là đi giải quyết Khả Hân đang ngon giấc kia, nhờ cô ta mà cô đã có một trải nghiệm đáng nhớ ở trong rừng.
"Hôm nay, đừng để Khả Hân đi cùng, cô ấy nên ở lại dưỡng thương thì hơn."
Tinh Nhật xoay người lại nhìn Minh An, đôi tay vẫn đang rửa những quả cà chua chín đỏ. Anh phần nào đoán ra được, việc Minh An đi lạc là có liên quan đến Khả Hân. Nhưng như vậy cũng tốt, để cô ta đi theo lại xảy ra chuyện, thì Ba cô ta sẽ bắt anh một mạng đổi một mạng, nên anh đã đồng ý với Minh An. Hài lòng vì anh nghe theo ý cô, Minh An đi vệ sinh cá nhân trước, rồi quay trở lại dùng bữa.
"Tinh Nhật, sao anh dậy sớm vậy? Cần em phụ nấu bữa sáng không?"
Khả Hân dù không muốn, nhưng ngày nào cũng báo thức để dậy sớm. Cô ta nhìn thấy Tinh Nhật liền ngõ ý muốn phụ giúp, nhưng không biết Minh An đang đứng ở phía sau nhìn về phía cô ta. Minh An tiến lại, ngồi vào bàn, rồi uống một ngụm nước. Khả Hân ngay lập tức sượng mặt, nhìn sang Minh An, Khả Hân đang lo sợ Minh An sẽ vạch trần cô ta trước Tinh Nhật.
"Cũng sắp xong rồi, em ngồi vào bàn luôn đi, để anh vào gọi mọi người."
Khả Hân chậm rãi ngồi xuống ghế, cả hai đang đối mắt nhau, Minh An không tức giận trước việc làm của cô ta. Nhưng Khả Hân thì đang tức tối vì vẫn chưa thể khiến Minh An biến mất khỏi tầm nhìn của Tinh Nhật. Khả Hân nhìn thẳng vào Minh An, gương mặt điềm tĩnh của Minh An đang khiến cô ta cảm thấy khó chịu.
"Xem như cô mạng lớn, nhưng tôi không chịu thua dễ dàng như vậy đâu, để xem cô sẽ tiếp nhận nó thế nào?"
Minh An đưa ly nước mà cô vừa mới uống xong, rót vào đầy chiếc ly đang đặt trên bàn của Khả Hân. Như muốn nói rằng, nếu muốn thì cô ta chỉ có thể dùng đồ mà Minh An đã sử dụng qua. Khả Hân siết chặt bàn tay, nhưng ánh mắt vẫn đang nén lại cơn tức giận. Hành động của Minh An như đang thách thức con ác quỷ đang ẩn bên trong Khả Hân và bắt cô ta phải làm ra những chuyện tàn bạo hơn, ác nghiệt hơn.
"Nếu cô thích chơi như vậy, thì tôi sẽ chơi với cô."
Mọi người đúng lúc bước vào phòng bếp, biểu cảm của Minh An và Khả Hân lập tức thay đổi, mọi người thay nhau hỏi xem tình hình hiện tại của Minh An. Khả Hân cũng không ngoại lệ, gương mặt thân thiện, cười nói trước mặt Minh An, khiến cho cô rất muốn nôn ra những thức vừa ăn xong.
"Vậy thì tốt rồi, lần sau cô nhớ cẩn thận hơn, đừng tự ý tách đoàn như vậy."
Minh An đưa mắt nhìn xuống đĩa thức ăn, đặt nhẹ đũa trên chén, rồi ngước nhìn Khả Hân. Tinh Nhật đã cảm nhận được điều không đúng giữa thái độ của cả hai, anh quan sát biểu cảm của Minh An và hành động của Khả Hân. Minh An cũng đáp trả lại câu nói vừa rồi của Khả Hân, cô không ngại mà vạch trần cô ta ở đây.
"Trong rừng thì có thứ gì để tôi khám phá? Tôi càng không muốn, bản thân sẽ trở thành bữa ăn cho thú rừng."
Mọi người bắt đầu nhìn nhau, như vậy là không phải bản thân Minh An tự tách đoàn. Tự cá nhân mỗi người, đều biết rõ lúc đó không đi cạnh Minh An. Mọi ánh mắt cùng lúc nhìn về phía Khả Hân, vì lúc đó cô ta đã chạy từ phía sau đến, để đi bên cạnh Tinh Nhật. Với thân phận của Minh An, đương nhiên mọi người sẽ e ngại việc bản thân cũng bị truy tố, chắc chắn sẽ không sống yên.
"Mọi người nhìn em làm gì, em đã giải thích rồi không phải sao?"
Ánh mắt nói dối của Khả Hân, không thể qua được mắt của Minh An, nhưng mọi người sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời của cô. Dù sao, Khả Hân cũng đã gắn bó lâu với cả đoàn, vẻ ngoài ngoan hiền được Khả Hân tạo ra một cách hoàn hảo như vậy, nên rất khó để mọi người nhìn ra gương mặt thật của cô ta. Minh An tạm thời bỏ qua cho Khả Hân lần này, đợi cơ hội sẽ tiếp tục trận chiến với cô ta.
"Minh An sẽ đi cùng tôi, Khả Hân sẽ ở lại với hai người."
Dùng bữa xong, Tinh Nhật dặn dò một người nam và một người nữ khác trong đoàn, ở lại chăm sóc cho Khả Hân. Lần này anh rất kiên quyết, nên dù có nói gì, cô ta cũng không được đi cùng anh. Nếu đã để Khả Hân ở lại, thì Minh An không được ở cùng. Đó là lý do Tinh Nhật chấp nhận để Minh An đi theo anh, dù cho cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục về thể chất.
"Chúng tôi biết rồi, anh nhớ mang về nhiều chiến lợi phẩm như lần trước đấy."
Những người còn lại, bắt đầu di chuyển sâu vào rừng, họ sẽ săn bắn, tìm trái cây rừng và những loại nấm có thể ăn được. Minh An lại nhìn thấy nhóm người hôm qua, họ vẫn mang theo vũ khí, linh cảm của cô mách bảo, điều này không an toàn. Minh An đưa bàn tay nhỏ, kéo nhẹ cổ tay áo của Tinh Nhật, chỉ về hướng những người đó.
"Tôi cảm giác họ không đơn giản là đi săn đâu Tinh Nhật, chúng ta nên cẩn thận thì hơn."
Một tên trong nhóm đó, liền đưa súng hướng về phía của đoàn Tinh Nhật, anh nhanh chóng ôm Minh An ngồi sụp xuống. Minh An như đơ cả người, cô vừa nghe thấy tiếng súng, lần này là đối mặt với chuyện bắn nhau. Nhóm người đó là những người vận chuyển hàng cấm sang các làng bên cạnh bằng đường rừng, họ đã ngụy trang là thợ săn.
"Không cần phải sợ, có chết tôi cũng sẽ để cô an toàn."
Câu nói này lại khiến Minh An lo sợ hơn, nếu người xảy ra chuyện là anh thì phải làm sao? Cô không chấp nhận chuyện đó, bản thân cô được trùng sinh, nhưng anh thì không chắc. Minh An liền lục lọi khắp người của Tinh Nhật, rồi lấy ra một khẩu súng ngắn bên hông của anh. Tinh Nhật ngạc nhiên nhìn Minh An, cô chưa từng dùng súng, điều này rất nguy hiểm.
"Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì, anh còn phải đòi lại súng từ tay tôi."
Từng phát súng liên tục vang lên, Tinh Nhật tựa lưng vào một cây lớn, ôm chặt Minh An trong vòng tay của anh. Anh mang bộ đàm ra, liên lạc để gọi viện binh, những đồng đội bên cạnh cũng đang bắn trả lại nhóm người đó. Minh An nhìn thấy một tên đang tiến lại gần vị trí của cả hai, cô liền nói với Tinh Nhật. Một viên đạn từ súng của Tinh Nhật, bay thẳng vào chân của tên đó. Thì ra, đây là công việc ở rừng của anh. Minh An rất muốn bâm những tên đó ra, họ không được làm Tinh Nhật bị thương.
"Tinh Nhật, tên đó đang đến gần chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.