Chương 38: CÓ PHẢI BÊN ANH, EM LUÔN GẶP NGUY HIỂM?
KkimXoan
31/03/2023
Khả Hân ngoáy lại phía sau, không còn nhìn thấy Minh An, cô ta liền nở một nụ cười đắc ý. Tinh Nhật không nhìn thấy Minh An đi bên cạnh anh, cũng không nghe thấy giọng nói của cô, anh lập tức quay lại phía sau tìm kiếm. Khả Hân trở lại biểu cảm đau đớn, gương mặt nhăn nhó, nắm lấy bàn tay bị thương như vết thương đã bị động. Tinh Nhật ngước nhìn bầu trời, đã dần sập tối, anh lập tức chạy đi tìm Minh An, mặc cho Khả Hân đang làm tốt vai diễn trước mặt anh.
[Đợi anh tìm được cô ta, chắc cô ta đã bị rắn cắn chết rồi.]
Minh An thật sự đã đi lạc trong rừng, cô mệt mỏi ngồi nghỉ chân dưới một tán cây lớn, trời đã chuyển dần sang tối. Cảm giác lạnh lẽo cũng đã lan tỏa khắp cơ thể của Minh An, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này không giống với con đường mà cả đoàn đã đi qua, khiến Minh An bắt đầu lo lắng.
"Ngọc Minh An mà cũng có ngày hôm nay, không có bất cứ thứ gì, không ai quan tâm đến, một mình sống chết nơi rừng hoang vắng vẻ này."
Cô quyết định không di chuyển tiếp tục và đang nuôi hy vọng, Tinh Nhật sẽ tìm thấy cô nhanh chóng. Anh đã quay lại con đường cũ, đến vị trí của Minh An và Khả Hân đã dừng lại vừa rồi, chỉ nhìn thấy chiếc nón mà anh đã đội cho Minh An. Cô đã để lại nó, vì cô tin rằng Tinh Nhật sẽ quay lại tìm cô và sẽ nhìn thấy chiếc nón.
"Cô ấy không phải sợ bóng tối sao? Mình phải nhanh tìm được Minh An."
Nhưng đến khi bầu trời đã bị bao chùm bởi một màu đen, Tinh Nhật vẫn chưa tìm được vị trí mà Minh An đang ngồi đợi anh. Cô đang co chân lại vì lạnh, ánh mắt vẫn chờ đợi Tinh Nhật đến cứu cô, cảm giác vừa lạnh vừa sợ, khiến Minh An run lên khắp cơ thể. Từng hạt mưa cũng đã dần rơi xuống, cơn mưa không lớn, nhưng đủ để dày vò thân nhiệt của Minh An.
"Sao anh còn chưa đến vậy? Tôi sắp hiến sát cho rừng rồi đây Tinh Nhật."
Trong giây phút này, Minh An lại chỉ nghĩ đến Tinh Nhật. Có phải cô đã bị phụ thuộc vào anh hay chỉ có anh mới khiến cô một lần nữa chọn tin tưởng? Minh An dù cứng rắn, nhưng cũng không nghĩ bản thân sẽ phải chịu cảnh này. Bóng tối khiến cô sợ hãi, cô đơn và không còn giữ được bình tĩnh. Cả cơ thể đã bị thấm nước mưa, gương mặt tái nhợt vì cơn lạnh cứ dồn dập đến.
"Không được Minh An, còn rất nhiều việc cần phải thực hiện, những kẻ phản bội vẫn chưa nhận áo ứng, không thể bỏ mạng trong hoàn cảnh này."
Minh An quyết định đứng lên, cô di chuyển trở lại ngã rẽ của hai con đường. Cô hy vọng Tinh Nhật sẽ quay lại đây một lần nữa, nhưng chỉ đi được vài bước đã không thể đi tiếp. Minh An cố gắng đứng dậy, siết chặt bàn tay, cắn chặt răng lại, rồi tiến về phía trước trong đêm tối. Phía bên kia, Tinh Nhật vừa đến vị trí của Minh An vừa rời khỏi, anh soi đèn xung quanh nhưng không thể nhìn thấy cô.
"Hay cô ấy đã nhớ đường trở về?"
Anh chạy nhanh về hướng con đường cũ, mưa đã bắt đầu lớn hơn, tầm nhìn cũng đã bị hạn chế. Minh An không còn đủ sức để bước tiếp, cô lại ngồi sụp xuống nền đất, trang phục đều bị dính đầy bùn đất, không còn chổ nào sạch sẽ. Nước mắt của Minh An đã hòa vào nước mưa, cảm giác bất lực, cô tựa đầu vào một thân cây, ngước mặt lên, hứng hết những hạt mưa đang rơi xuống.
"Không được bỏ cuộc, Tinh Nhật chắc chắn là đang đi tìm mình."
Nhưng đôi chân của Minh An không thể di chuyển tiếp tục, cô ôm lấy hai chân, gục mặt và khóc nức nở. Bàn tay Minh An nắm chặt lại và đấm mạnh vào chân, cô đang trách bản thân, đây không phải là lúc cô nên yếu đuối, cô cần phải nghĩ ra cách để sống sót rời khỏi đây. Một ánh sáng chiếu vào gương mặt của Minh An, cô đưa tay lên, nheo mắt nhìn về phía ánh sáng. Tinh Nhật cuối cùng, cũng đã tìm được cô, anh chạy nhanh đến ngồi đối diện trước Minh An. Bàn tay lạnh ngắt của Tinh Nhật đang bao bọc gương mặt của Minh An.
"Sao bây giờ anh mới đến? Tôi đợi anh lâu lắm có biết không?"
Tinh Nhật hốt hoảng nhìn cơ thể không còn hơi ấm của Minh An, từng giọt mưa vẫn không ngừng rơi xuống gương mặt của cả hai, anh nhanh chóng để Minh An lên lưng, rồi nhanh cõng cô trở về. Nhìn thấy Tinh Nhật, Minh An không còn sợ hãi, cô nhẹ mỉm cười, rồi ngất trên lưng của anh. Lại một lần nữa, Tinh Nhật không thể bảo vệ tốt cho Minh An, anh chắc từng bước, chạy trong cơn mưa, cô cần phải được giữ ấm ngay.
"Tôi đến rồi đây, không cần phải sợ, tôi sẽ đưa cô trở về."
Về đến ngôi nhà
Khả Hân đứng một bên, nhìn Tinh Nhật đang bế Minh An vào trong nhà, cơ thể cả hai ướt đẫm, bám đầy bùn đất. Tinh Nhật nhờ cô gái đi cùng đoàn thay đồ cho Minh An, anh cũng nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, rồi đi chuẩn bị nước ấm cho cô. Mọi người xung quanh, nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Tinh Nhật, không ai dám lên tiếng ngăn anh lại.
"Cơ thể của cô ấy rất lạnh, nhưng không có dấu hiệu bị sốt. Chắc là thể lực yếu, nên cô ấy mới bị ngất đi."
Tinh Nhật cẩn thận dùng nước ấm lau nhẹ gương mặt và cánh tay cho Minh An, cô vẫn bất động nằm trên giường, hơi thở đều đều, khiến Tinh Nhật như muốn phát điên lên. Anh quay sang hỏi mọi người đang đứng bên cạnh, rằng lúc đó ai đã đi cùng Minh An. Khả Hân đứng cúi mặt, ánh mắt liếc nhìn về phía của Tinh Nhật. Mọi người cũng quay sang nhìn nhau, để xem ai đã đi cạnh Minh An lúc đó.
"Người nào đã đi cùng Minh An, cô ấy biến mất lại không phát hiện?"
Ngoài Khả Hân ra thì không còn ai lúc đó, mọi người đều nói không, thì cô sẽ là người bị nghi ngờ, nên lập tức lên tiếng trước. Tinh Nhật rõ ràng là đang nghi ngờ, không thể nào Minh An lại tự ý tách đoàn, với tính cách của Minh An, chắc chắn cô sẽ nói với anh thì mới thực hiện sau đó. Đây lại là nơi rừng hoang thì Minh An không dại dột lại để bị lạc nơi này.
"Lúc đó, em không có đi cùng cô ấy, nên anh đừng nhìn em bằng ánh mắt nghi ngờ đó."
Anh bảo mọi người hãy về phòng nghỉ ngơi, một mình anh ở đây canh chừng Minh An là đủ. Không có gì nguy hiểm, nên mọi người nhanh chóng giải tán. Trước khi đóng cánh cửa, Khả Hân vẫn nhìn Minh An bằng ánh mắt sắc lạnh và ghét bỏ, nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
[Không ngờ, mạng cô ta lại lớn như vậy. Xem như lần này cô may mắn, lần sau tôi sẽ chơi với cô tiếp.]
Tinh Nhật đứng phía cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cơn mưa đã nhỏ hạt, từng giọt tí tách trên mái che. May mắn là Minh An không bị sốt, Tinh Nhật ra phòng bếp, nấu cho cô vài món, để khi tỉnh dậy, Minh An sẽ dùng được ngay. Gần khuya, Minh An đã tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã trở về an toàn, cô liền nhìn xunh quanh tìm Tinh Nhật.
"Cô tỉnh rồi sao? Đói rồi đúng không, để tôi mang thức ăn vào cho cô."
Minh An chưa kịp trả lời, anh đã nhanh bước ra bên ngoài, rồi mang rất nhiều món vào cho cô. Đúng là cô đang rất đói, lại còn khát. Tinh Nhật nhẹ đưa tay sờ lên trán của Minh An để kiểm tra thân nhiệt cho cô, cơ thể cũng không còn lạnh như lúc nảy, rồi bảo cô nhanh ăn, không cần phải nói gì cả.
"Anh muốn tôi xử phạt anh thế nào? Tôi không bỏ qua cho anh lần này đâu."
Tinh Nhật ngồi bên cạnh nhìn cô, còn nói chuyện được với giọng điệu đanh đá này, thì chắc chắn không có vấn đề đáng lo. Minh An ăn rất ngon miệng, món nào cô cũng dùng đũa gấp liên tục. Tinh Nhật nhẹ lấy chiếc kẹp tóc, bới cao tóc lên giúp Minh An, cô bất ngờ trước hành động này của anh, nhưng cũng ngồi yên cho anh giúp.
"Ngày mai, tôi sẽ tính sổ với anh sau."
Tinh Nhật bỗng cảm thấy tự trách, một người quen sống trong quyền thế như Minh An lại phải chịu những tình cảnh này khi đến đây. Nghĩ lại, từ khi cô đến đây, đều gặp những chuyện không hay. Có phải ở bên cạnh anh, Minh An đều không được an toàn và gặp những điều không may mắn? Ngay từ đầu, anh không nên hứa với Ba của Minh An sẽ bảo vệ cho cô, Minh An nên ở thành phố sống cuộc sống của cô ấy.
"Được, cô muốn xử thế nào cũng được."
[Đợi anh tìm được cô ta, chắc cô ta đã bị rắn cắn chết rồi.]
Minh An thật sự đã đi lạc trong rừng, cô mệt mỏi ngồi nghỉ chân dưới một tán cây lớn, trời đã chuyển dần sang tối. Cảm giác lạnh lẽo cũng đã lan tỏa khắp cơ thể của Minh An, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này không giống với con đường mà cả đoàn đã đi qua, khiến Minh An bắt đầu lo lắng.
"Ngọc Minh An mà cũng có ngày hôm nay, không có bất cứ thứ gì, không ai quan tâm đến, một mình sống chết nơi rừng hoang vắng vẻ này."
Cô quyết định không di chuyển tiếp tục và đang nuôi hy vọng, Tinh Nhật sẽ tìm thấy cô nhanh chóng. Anh đã quay lại con đường cũ, đến vị trí của Minh An và Khả Hân đã dừng lại vừa rồi, chỉ nhìn thấy chiếc nón mà anh đã đội cho Minh An. Cô đã để lại nó, vì cô tin rằng Tinh Nhật sẽ quay lại tìm cô và sẽ nhìn thấy chiếc nón.
"Cô ấy không phải sợ bóng tối sao? Mình phải nhanh tìm được Minh An."
Nhưng đến khi bầu trời đã bị bao chùm bởi một màu đen, Tinh Nhật vẫn chưa tìm được vị trí mà Minh An đang ngồi đợi anh. Cô đang co chân lại vì lạnh, ánh mắt vẫn chờ đợi Tinh Nhật đến cứu cô, cảm giác vừa lạnh vừa sợ, khiến Minh An run lên khắp cơ thể. Từng hạt mưa cũng đã dần rơi xuống, cơn mưa không lớn, nhưng đủ để dày vò thân nhiệt của Minh An.
"Sao anh còn chưa đến vậy? Tôi sắp hiến sát cho rừng rồi đây Tinh Nhật."
Trong giây phút này, Minh An lại chỉ nghĩ đến Tinh Nhật. Có phải cô đã bị phụ thuộc vào anh hay chỉ có anh mới khiến cô một lần nữa chọn tin tưởng? Minh An dù cứng rắn, nhưng cũng không nghĩ bản thân sẽ phải chịu cảnh này. Bóng tối khiến cô sợ hãi, cô đơn và không còn giữ được bình tĩnh. Cả cơ thể đã bị thấm nước mưa, gương mặt tái nhợt vì cơn lạnh cứ dồn dập đến.
"Không được Minh An, còn rất nhiều việc cần phải thực hiện, những kẻ phản bội vẫn chưa nhận áo ứng, không thể bỏ mạng trong hoàn cảnh này."
Minh An quyết định đứng lên, cô di chuyển trở lại ngã rẽ của hai con đường. Cô hy vọng Tinh Nhật sẽ quay lại đây một lần nữa, nhưng chỉ đi được vài bước đã không thể đi tiếp. Minh An cố gắng đứng dậy, siết chặt bàn tay, cắn chặt răng lại, rồi tiến về phía trước trong đêm tối. Phía bên kia, Tinh Nhật vừa đến vị trí của Minh An vừa rời khỏi, anh soi đèn xung quanh nhưng không thể nhìn thấy cô.
"Hay cô ấy đã nhớ đường trở về?"
Anh chạy nhanh về hướng con đường cũ, mưa đã bắt đầu lớn hơn, tầm nhìn cũng đã bị hạn chế. Minh An không còn đủ sức để bước tiếp, cô lại ngồi sụp xuống nền đất, trang phục đều bị dính đầy bùn đất, không còn chổ nào sạch sẽ. Nước mắt của Minh An đã hòa vào nước mưa, cảm giác bất lực, cô tựa đầu vào một thân cây, ngước mặt lên, hứng hết những hạt mưa đang rơi xuống.
"Không được bỏ cuộc, Tinh Nhật chắc chắn là đang đi tìm mình."
Nhưng đôi chân của Minh An không thể di chuyển tiếp tục, cô ôm lấy hai chân, gục mặt và khóc nức nở. Bàn tay Minh An nắm chặt lại và đấm mạnh vào chân, cô đang trách bản thân, đây không phải là lúc cô nên yếu đuối, cô cần phải nghĩ ra cách để sống sót rời khỏi đây. Một ánh sáng chiếu vào gương mặt của Minh An, cô đưa tay lên, nheo mắt nhìn về phía ánh sáng. Tinh Nhật cuối cùng, cũng đã tìm được cô, anh chạy nhanh đến ngồi đối diện trước Minh An. Bàn tay lạnh ngắt của Tinh Nhật đang bao bọc gương mặt của Minh An.
"Sao bây giờ anh mới đến? Tôi đợi anh lâu lắm có biết không?"
Tinh Nhật hốt hoảng nhìn cơ thể không còn hơi ấm của Minh An, từng giọt mưa vẫn không ngừng rơi xuống gương mặt của cả hai, anh nhanh chóng để Minh An lên lưng, rồi nhanh cõng cô trở về. Nhìn thấy Tinh Nhật, Minh An không còn sợ hãi, cô nhẹ mỉm cười, rồi ngất trên lưng của anh. Lại một lần nữa, Tinh Nhật không thể bảo vệ tốt cho Minh An, anh chắc từng bước, chạy trong cơn mưa, cô cần phải được giữ ấm ngay.
"Tôi đến rồi đây, không cần phải sợ, tôi sẽ đưa cô trở về."
Về đến ngôi nhà
Khả Hân đứng một bên, nhìn Tinh Nhật đang bế Minh An vào trong nhà, cơ thể cả hai ướt đẫm, bám đầy bùn đất. Tinh Nhật nhờ cô gái đi cùng đoàn thay đồ cho Minh An, anh cũng nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, rồi đi chuẩn bị nước ấm cho cô. Mọi người xung quanh, nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Tinh Nhật, không ai dám lên tiếng ngăn anh lại.
"Cơ thể của cô ấy rất lạnh, nhưng không có dấu hiệu bị sốt. Chắc là thể lực yếu, nên cô ấy mới bị ngất đi."
Tinh Nhật cẩn thận dùng nước ấm lau nhẹ gương mặt và cánh tay cho Minh An, cô vẫn bất động nằm trên giường, hơi thở đều đều, khiến Tinh Nhật như muốn phát điên lên. Anh quay sang hỏi mọi người đang đứng bên cạnh, rằng lúc đó ai đã đi cùng Minh An. Khả Hân đứng cúi mặt, ánh mắt liếc nhìn về phía của Tinh Nhật. Mọi người cũng quay sang nhìn nhau, để xem ai đã đi cạnh Minh An lúc đó.
"Người nào đã đi cùng Minh An, cô ấy biến mất lại không phát hiện?"
Ngoài Khả Hân ra thì không còn ai lúc đó, mọi người đều nói không, thì cô sẽ là người bị nghi ngờ, nên lập tức lên tiếng trước. Tinh Nhật rõ ràng là đang nghi ngờ, không thể nào Minh An lại tự ý tách đoàn, với tính cách của Minh An, chắc chắn cô sẽ nói với anh thì mới thực hiện sau đó. Đây lại là nơi rừng hoang thì Minh An không dại dột lại để bị lạc nơi này.
"Lúc đó, em không có đi cùng cô ấy, nên anh đừng nhìn em bằng ánh mắt nghi ngờ đó."
Anh bảo mọi người hãy về phòng nghỉ ngơi, một mình anh ở đây canh chừng Minh An là đủ. Không có gì nguy hiểm, nên mọi người nhanh chóng giải tán. Trước khi đóng cánh cửa, Khả Hân vẫn nhìn Minh An bằng ánh mắt sắc lạnh và ghét bỏ, nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
[Không ngờ, mạng cô ta lại lớn như vậy. Xem như lần này cô may mắn, lần sau tôi sẽ chơi với cô tiếp.]
Tinh Nhật đứng phía cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cơn mưa đã nhỏ hạt, từng giọt tí tách trên mái che. May mắn là Minh An không bị sốt, Tinh Nhật ra phòng bếp, nấu cho cô vài món, để khi tỉnh dậy, Minh An sẽ dùng được ngay. Gần khuya, Minh An đã tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã trở về an toàn, cô liền nhìn xunh quanh tìm Tinh Nhật.
"Cô tỉnh rồi sao? Đói rồi đúng không, để tôi mang thức ăn vào cho cô."
Minh An chưa kịp trả lời, anh đã nhanh bước ra bên ngoài, rồi mang rất nhiều món vào cho cô. Đúng là cô đang rất đói, lại còn khát. Tinh Nhật nhẹ đưa tay sờ lên trán của Minh An để kiểm tra thân nhiệt cho cô, cơ thể cũng không còn lạnh như lúc nảy, rồi bảo cô nhanh ăn, không cần phải nói gì cả.
"Anh muốn tôi xử phạt anh thế nào? Tôi không bỏ qua cho anh lần này đâu."
Tinh Nhật ngồi bên cạnh nhìn cô, còn nói chuyện được với giọng điệu đanh đá này, thì chắc chắn không có vấn đề đáng lo. Minh An ăn rất ngon miệng, món nào cô cũng dùng đũa gấp liên tục. Tinh Nhật nhẹ lấy chiếc kẹp tóc, bới cao tóc lên giúp Minh An, cô bất ngờ trước hành động này của anh, nhưng cũng ngồi yên cho anh giúp.
"Ngày mai, tôi sẽ tính sổ với anh sau."
Tinh Nhật bỗng cảm thấy tự trách, một người quen sống trong quyền thế như Minh An lại phải chịu những tình cảnh này khi đến đây. Nghĩ lại, từ khi cô đến đây, đều gặp những chuyện không hay. Có phải ở bên cạnh anh, Minh An đều không được an toàn và gặp những điều không may mắn? Ngay từ đầu, anh không nên hứa với Ba của Minh An sẽ bảo vệ cho cô, Minh An nên ở thành phố sống cuộc sống của cô ấy.
"Được, cô muốn xử thế nào cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.