Chương 36: Chương 31.2
Lão Nạp Bất Hiểu Ái
20/03/2018
Quan Mãn Tinh về tới nhà, thấy cậu em chồng đang ngồi tréo nguẩy uống rượu
ăn thịt, còn là thịt kho mua của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, lập tức
nổi giận hỏi, “Thịt ở đâu ra?”
Tôn Kiến Gia thản nhiên đáp, “Mua.”
“Tiền đâu mà mua?”
“À, thì tôi thấy dưới giường anh chị có một cái lon, lấy ra xem thử mới biết trong đó có tận năm mươi tệ lận!”
Quan Mãn Tinh cảm thấy trước mắt tối sầm, “Chú lấy hết luôn rồi?”
Tôn Kiến Gia gật đầu, “Đương nhiên!”
Quan Mãn Tinh nghe như sét đánh ngang tai, lảo đảo lui ra sau mấy bước. “Đó là tiền để dành nộp học phí cho Tử Hạo và Tử Vũ! Chú cả ngày không chịu làm việc chỉ lo ăn chơi còn tiêu tiền như nước! Nếu Tử Hạo và Tử Vũ không đi học được vì không có tiền nộp học phí, tôi nhất định sẽ liều mạng với chú! Chắc chắn là chú chưa tiêu hết số tiền đó, mau trả phần còn lại đây!”
Lúc này, mẹ chồng Quan Mãn Tinh xuất hiện, quát, “Cô kêu gào cái gì đó?! Lúc trước cha chồng bị bệnh cả nhà lao đao lo tiền chữa trị, cô lại giấu thật kỹ, trơ mắt nhìn cả nhà chạy ngược chạy xuôi, đúng là đồ vô lương tâm! Bởi vậy hồi đó tôi đã nói không nên cưới vợ nhà quê rồi mà không nghe, giờ cưới phải một con mụ độc ác về nhà!”
“Mẹ, đó là tiền học phí của Tử Hạo và Tử Vũ, không thể lấy ra được!”
Mẹ chồng Quan Mãn Tinh hừ một tiếng, “Học phí của Tử Hạo và Tử Vũ có tốn bao nhiêu đâu! Rõ ràng là cô muốn giấu tiền riêng! Định làm gì hả? Muốn vơ vét hết của nhà tôi rồi bỏ trốn với trai đúng không?”
Quan Mãn Tinh không nhịn nổi, cãi nhau ầm ĩ một trận với mẹ chồng, sau đó về phòng đắp chăn khóc thầm. Có điều Quan Mãn Tinh không phải kiểu mềm yếu chỉ biết khóc, bắt đầu chuyển sang nghĩ làm sao để tống khứ mẹ chồng em chồng đi và lấy được công thức làm thịt kho của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vội vàng về nhà kho thịt, không hề hay biết Quan Mãn Tinh đã quyết tâm phải lấy cho bằng được công thức làm thịt kho của hai người.
Hôm sau Quan Mãn Tinh về nhà mẹ đẻ, dắt theo hai đứa con trai như thường lệ theo để chúng được ăn ngon một bữa. Dương Tú Thúy thấy con gái về chơi rất vui mừng, lại chuẩn bị nào là thịt nào là bột mì cho Quan Mãn Tinh mang về. Ba cô con dâu thấy vậy đều bĩu môi oán thầm.
Quan Mãn Tinh đợi cơm nước xong xuôi, đuổi mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi hết, mới nói với Dương Tú Thúy, “Mẹ, mẹ còn tiền không? Học phí của Tử Hạo và Tử Vũ đều bị chú của tụi nó lấy hết rồi!”
Dương Tú Thúy khó xử đáp, “Chẳng còn đồng nào hết! Lần trước bị bắt trả lại cho thôn phần lớn, số còn lại đều trong tay cha bây rồi, mẹ cũng chẳng sờ tới được.”
Quan Mãn Tinh không bòn được tiền từ Dương Tú Thúy đành đi tìm Quan Hà kể khổ.
Lúc này Quan Hà đang ngồi trên giường gạch trong phòng chính hút thuốc. Quan Mãn Tinh đi tới kêu một tiếng “Cha.”
Quan Hà cũng yêu thương cô con gái này, cười đáp, “Ừ.”
“Cha, Tử Hạo và Tử Vũ sắp nhập học rồi mà học phí vẫn chưa có…”
Nụ cười trên mặt Quan Hà lập tức tắt ngúm, “Tử Hạo và Tử Vũ đều họ Tôn, học phí này nọ cứ tìm nhà họ xin, nói với cha làm gì?! Mày coi, mấy cháu trai cháu gái của mày có đứa nào được đi học đâu! Đừng cho là tao không biết mấy năm qua mày đã bòn bao nhiêu từ mẹ mày, chẳng lẽ không để giành được chút nào?”
Quan Mãn Tinh lập tức chảy ra hai hàng lệ nóng, “Cha biết đó, lần trước con làm thịt kho bán không được, lỗ hết vốn luôn rồi. Còn được ít tiền để dành cũng bị em trai và mẹ Kiến Quốc lấy mất! Giờ trong tay con thật sự là chẳng có một xu nào hết!”
“Mày nói với cha cũng như không, cháu nội của tao còn không được đi học đây này!”
Quan Mãn Tinh khóc càng dữ hơn, “Tử Hạo và Tử Vũ cũng là cháu của cha…”
Quan Hà không hề bị dao động, “Thôi, về đi! Cha không có tiền đâu mà cho!”
Quan Mãn Tinh thấy không xin xỏ được, lập tức đổi chiến lược, “Cha, nhà mình không có tiền, nhưng hai thằng nhóc Quan Viễn và Thanh Cốc thì có rất nhiều tiền…”
Quan Hà cay cú nói, “Đó là tiền của tụi nói, mày lấy được à?!”
Quan Mãn Tinh đáp, “Cha, chúng ta có thể nghĩ cách bắt thằng Thanh Cốc phải giao công thức làm thịt kho ra. Vậy là sẽ có tiền ngay thôi!”
Quan Hà cười nhạo một tiếng, nói, “Bắt nó giao công thức làm thịt kho?! Tưởng thằng nhóc đó dễ chơi lắm hả?”
“Bởi vậy, chúng ta phải bắt lấy nhược điểm của nó!” Quan Mãn Tinh lộ vẻ mặt nắm chắc phần thắng trong tay.
“Nhược điểm của nó?! Nó có nhược điểm gì?” Quan Hà nghi ngờ hỏi lại.
“Thì Tiểu Viễn đó! Thằng nhóc Thanh Cốc cưng Tiểu Viễn như cưng vàng, chỉ cần chúng ta nắm Tiểu Viễn trong tay, không sợ nó không giao công thức ra!”
Quan Hà mất hứng nói, “Nói cũng như không! Thằng nhóc Tiểu Viễn không còn là người nhà họ Quan nữa rồi.”
Quan Mãn Tinh thấy Quan Hà vẫn chưa hiểu, nói huỵch toẹt ra luôn, “Chúng ta bắt Tiểu Viễn giấu đi, sau đó buộc thằng Thanh Cốc giao công thức ra mới thả người, chắc chắn nó sẽ chịu ngay!”
Quan Hà giật mình, “Mày nghĩ cái gì trong đầu vậy?! Bắt cóc là phạm pháp đó!”
“Trời ơi, cha đúng là hồ đồ! Chúng ta là người thân của Tiểu Viễn, nếu bị hỏi thì cứ nói hai ông bà muốn gặp cháu nên đón nó về chơi, ai dám bắt bớ gì nữa!”
Quan Hà trầm ngâm hút vài hơi thuốc mới nói với Quan Mãn Tinh, “Được rồi. Đi kêu mấy đứa em của mày vào đây cho cha.”
Cả đám người nhà họ Quan bàn bạc suốt một buồi chiều mới cho ra kế hoạch hành động.
Trời nhá nhem tối, Quan Viễn đứng ngoài sân gom chăn bông, Triệu Thanh Cốc thì nấu cơm trong phòng bếp. Quan Mãn Khố vịn thang cho Quan Mãn Thương leo lên tường rào nhà hai người, tự cho là thần không biết quỷ không hay. Nhưng Quan Viễn đã sớm nghe thấy động tĩnh, híp mắt nhìn đỉnh đầu lộ ra trên tường rào, quát to, “Anh ơi, có trộm!” dứt lời xách một cây gậy chạy tới.
Triệu Thanh Cốc nghe tiếng la của Quan Viễn, lập tức lao như bay ra.
Quan Mãn Thương nghe thấy tiếng la của Quan Viễn hốt hoảng trượt chân rớt xuống, đạp ngay lên mặt Quan Mãn Khố. Quan Mãn Khố kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra, đè qua Quan Mãn Phòng đang đứng bên cạnh canh chừng.
Triệu Thanh Cốc mở cửa cổng, thấy ba anh em Quan Mãn Tinh đang nằm trên đất rên rỉ. Quan Viễn đập cho mỗi người một gậy sau đó hô to bắt trộm.
Bà con xung quanh nghe có trộm, chẳng mấy chốc đã có một đám chạy rầm rầm tới.
Quan Viễn nói với vẻ mặt ‘vô tội’, “Con đang gom chăn bông trong sân đột nhiên thấy một cái đầu lấp ló trên tường rào, sợ quá nên hô to bắt trộm.”
Bà con thấy bên cạnh ba anh em Quan Mãn Thương có một bao tải to và một cái thang, mồm năm miệng mười nói, “Đúng là một đám vô lương tâm! Dù gì Thanh Cốc đã ở nhà mấy người lâu như vậy, Tiểu Viễn còn là con cháu của mấy người, nỡ lòng nàoc chạy tới nhà hai đứa nhỏ ăn trộm chứ?!”
Quan Mãn Thương vội vàng ngụy biện, “Không có! Bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi!”
“Chỉ đang ngang qua mà bắt thang trèo lên tường nhà người ta làm gì?! Còn đem theo bao tải! Tưởng chúng tôi đều là kẻ ngốc à?” Triệu Thanh Cốc vạch trần lời nói dối của Quan Mãn Thương.
Quan Mãn Thương cười gượng nói, “Bọn chú nhớ Tiểu Viễn nên tới thăm nó một chút thôi...”
Một người dân lên tiếng, “Thăm Tiểu Viễn sao không vào thẳng cổng chính?! Tôi mới nghe lần đầu đi thăm người mà trèo tường vào thăm đó!” Bà con xung quanh nghe vậy cười to phụ họa.
Có mấy người tính tình bộc trực, không ưa nổi ba anh em Quan Mãn Tinh, bèn nói “Đúng là con sâu làm rầu nồi canh! Không ngờ trong thôn ta lại có kẻ du thủ du thực như mấy người!” Nói xong còn đá ba anh em Quan Mãn Thương mỗi người một cái mới hả giận.
“Chúng ta bắt bọn họ đưa đến chỗ thôn trưởng đi, để thôn trưởng phê bình một trận cho chừa!” Thời đại này người dân vẫn còn giữ suy nghĩ: trong thôn xảy ra chuyện, cứ tìm thôn trưởng giải quyết; chẳng ai có ý thức đi báo công an này nọ. Hơn nữa việc này không có chứng cớ cụ thể, huống chi dù gì bọn họ vẫn là người thân của Quan Viễn, công an cũng khó mà phân xử.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn gật đầu đồng ý. Đoàn người lập tức đưa ba anh em Quan Mãn Thương tới nhà thôn trưởng.
Quan Hà và Quan Mãn Tinh đang đi lòng vòng trong sân chờ ba anh em Quan Mãn Thương bắt Quan Viễn về, đột nhiên nghe thấy tiếng thôn trưởng trong loa, thông báo việc ba anh em Quan Mãn Thương đi ăn trộm bị bắt quả tang, sau đó là một đoạn ‘giáo dục tư tưởng’ thật dài.
Quan Hà vừa nghe, lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhìn Quan Mãn Tinh với ánh mắt phẫn hận, “Kế hay của mày đó!” dứt lời phẩy tay đi thẳng vào phòng chính, tỏ vẻ ‘không còn mặt mũi gặp ai’.
Quan Mãn Tinh tức giận dậm chân một cái, thầm mắng ba anh em Quan Mãn Thương là đồ vô dụng, lại sợ liên lụy tới mình, vội vàng dắt hai đứa con trai chạy ngay về nhà chồng.
Lại nói ba anh em Quan Mãn Thương, sau khi bị bà con đưa tới nhà thôn trưởng, rốt cuộc đã chịu thừa nhận là đi ăn trộm. Bọn họ không ngu, biết ăn trộm và bắt cóc là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau.
Ba anh em Quan Mãn Thương bị đánh một trận mới được thả. Cả ba bụm tay che khuôn mặt sưng bầm dập chạy vội về nhà trốn, đều ghi hận Quan Mãn Tinh. Quan Hà cũng bị oán giận lây.
Ba cô con dâu sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, hận không thể ăn tươi nuốt sống Quan Mãn Tinh luôn.
Lý Nguyệt Chi khóc lóc, “Mang tiếng có một người cha ăn trộm, sau này con trai chúng ta làm sao lập gia đình được? Trong đầu anh toàn là bã đậu hả?! Bị xúi đi là đi liền! Trời ơi, tôi còn mặt mũi gì gặp ai nữa…”
Quan Mãn Khố nghe Lý Nguyệt Chi khóc càng thêm phiền, “Tôi là vậy đó! Chê tôi phiền, tôi đần thì đi kiếm thằng khác tốt hơn đi!” Lý Nguyệt Chi nghe vậy giận tới mức thở hổn hển, khóc càng dữ hơn.
Mấy phòng còn lại cũng không khá hơn là bao, khóc khóc gào gào cả đêm, vô cùng ‘náo nhiệt’.
Chuyện này chẳng ảnh hưởng chút nào tới Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Hai người vẫn tiếp tục đi bán thịt kho, để ý tìm chỗ thích hợp mở cửa hàng.
Ông Lý và ông Triệu tới nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ăn cơm riết đã thành khách quen. Hôm nay Tiểu Trương lại đưa hai ông cụ tới chơi.
Ông Lý thấy đang mùa đông mà hoa cỏ trong sân nhà hai người vẫn nở hoa tươi tốt, lần nào tới cũng tấm tắc khen một câu. Quan Viễn cứ nghĩ ông Lý và ông Triệu sẽ hỏi thăm bí quyết nào ngờ hai ông cụ vẫn không hề hỏi một tiếng nào.
Mùa đông ăn lẩu là thích hợp nhất, vì thế Quan Viễn quyết định nấu lẩu cá. Nồi lẩu sôi sùng sục, mùi thơm nứt mũi. Ông Lý cầm đũa hận không thể gắp ngay miếng cá cho vào miệng.
Tôn Kiến Gia thản nhiên đáp, “Mua.”
“Tiền đâu mà mua?”
“À, thì tôi thấy dưới giường anh chị có một cái lon, lấy ra xem thử mới biết trong đó có tận năm mươi tệ lận!”
Quan Mãn Tinh cảm thấy trước mắt tối sầm, “Chú lấy hết luôn rồi?”
Tôn Kiến Gia gật đầu, “Đương nhiên!”
Quan Mãn Tinh nghe như sét đánh ngang tai, lảo đảo lui ra sau mấy bước. “Đó là tiền để dành nộp học phí cho Tử Hạo và Tử Vũ! Chú cả ngày không chịu làm việc chỉ lo ăn chơi còn tiêu tiền như nước! Nếu Tử Hạo và Tử Vũ không đi học được vì không có tiền nộp học phí, tôi nhất định sẽ liều mạng với chú! Chắc chắn là chú chưa tiêu hết số tiền đó, mau trả phần còn lại đây!”
Lúc này, mẹ chồng Quan Mãn Tinh xuất hiện, quát, “Cô kêu gào cái gì đó?! Lúc trước cha chồng bị bệnh cả nhà lao đao lo tiền chữa trị, cô lại giấu thật kỹ, trơ mắt nhìn cả nhà chạy ngược chạy xuôi, đúng là đồ vô lương tâm! Bởi vậy hồi đó tôi đã nói không nên cưới vợ nhà quê rồi mà không nghe, giờ cưới phải một con mụ độc ác về nhà!”
“Mẹ, đó là tiền học phí của Tử Hạo và Tử Vũ, không thể lấy ra được!”
Mẹ chồng Quan Mãn Tinh hừ một tiếng, “Học phí của Tử Hạo và Tử Vũ có tốn bao nhiêu đâu! Rõ ràng là cô muốn giấu tiền riêng! Định làm gì hả? Muốn vơ vét hết của nhà tôi rồi bỏ trốn với trai đúng không?”
Quan Mãn Tinh không nhịn nổi, cãi nhau ầm ĩ một trận với mẹ chồng, sau đó về phòng đắp chăn khóc thầm. Có điều Quan Mãn Tinh không phải kiểu mềm yếu chỉ biết khóc, bắt đầu chuyển sang nghĩ làm sao để tống khứ mẹ chồng em chồng đi và lấy được công thức làm thịt kho của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vội vàng về nhà kho thịt, không hề hay biết Quan Mãn Tinh đã quyết tâm phải lấy cho bằng được công thức làm thịt kho của hai người.
Hôm sau Quan Mãn Tinh về nhà mẹ đẻ, dắt theo hai đứa con trai như thường lệ theo để chúng được ăn ngon một bữa. Dương Tú Thúy thấy con gái về chơi rất vui mừng, lại chuẩn bị nào là thịt nào là bột mì cho Quan Mãn Tinh mang về. Ba cô con dâu thấy vậy đều bĩu môi oán thầm.
Quan Mãn Tinh đợi cơm nước xong xuôi, đuổi mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi hết, mới nói với Dương Tú Thúy, “Mẹ, mẹ còn tiền không? Học phí của Tử Hạo và Tử Vũ đều bị chú của tụi nó lấy hết rồi!”
Dương Tú Thúy khó xử đáp, “Chẳng còn đồng nào hết! Lần trước bị bắt trả lại cho thôn phần lớn, số còn lại đều trong tay cha bây rồi, mẹ cũng chẳng sờ tới được.”
Quan Mãn Tinh không bòn được tiền từ Dương Tú Thúy đành đi tìm Quan Hà kể khổ.
Lúc này Quan Hà đang ngồi trên giường gạch trong phòng chính hút thuốc. Quan Mãn Tinh đi tới kêu một tiếng “Cha.”
Quan Hà cũng yêu thương cô con gái này, cười đáp, “Ừ.”
“Cha, Tử Hạo và Tử Vũ sắp nhập học rồi mà học phí vẫn chưa có…”
Nụ cười trên mặt Quan Hà lập tức tắt ngúm, “Tử Hạo và Tử Vũ đều họ Tôn, học phí này nọ cứ tìm nhà họ xin, nói với cha làm gì?! Mày coi, mấy cháu trai cháu gái của mày có đứa nào được đi học đâu! Đừng cho là tao không biết mấy năm qua mày đã bòn bao nhiêu từ mẹ mày, chẳng lẽ không để giành được chút nào?”
Quan Mãn Tinh lập tức chảy ra hai hàng lệ nóng, “Cha biết đó, lần trước con làm thịt kho bán không được, lỗ hết vốn luôn rồi. Còn được ít tiền để dành cũng bị em trai và mẹ Kiến Quốc lấy mất! Giờ trong tay con thật sự là chẳng có một xu nào hết!”
“Mày nói với cha cũng như không, cháu nội của tao còn không được đi học đây này!”
Quan Mãn Tinh khóc càng dữ hơn, “Tử Hạo và Tử Vũ cũng là cháu của cha…”
Quan Hà không hề bị dao động, “Thôi, về đi! Cha không có tiền đâu mà cho!”
Quan Mãn Tinh thấy không xin xỏ được, lập tức đổi chiến lược, “Cha, nhà mình không có tiền, nhưng hai thằng nhóc Quan Viễn và Thanh Cốc thì có rất nhiều tiền…”
Quan Hà cay cú nói, “Đó là tiền của tụi nói, mày lấy được à?!”
Quan Mãn Tinh đáp, “Cha, chúng ta có thể nghĩ cách bắt thằng Thanh Cốc phải giao công thức làm thịt kho ra. Vậy là sẽ có tiền ngay thôi!”
Quan Hà cười nhạo một tiếng, nói, “Bắt nó giao công thức làm thịt kho?! Tưởng thằng nhóc đó dễ chơi lắm hả?”
“Bởi vậy, chúng ta phải bắt lấy nhược điểm của nó!” Quan Mãn Tinh lộ vẻ mặt nắm chắc phần thắng trong tay.
“Nhược điểm của nó?! Nó có nhược điểm gì?” Quan Hà nghi ngờ hỏi lại.
“Thì Tiểu Viễn đó! Thằng nhóc Thanh Cốc cưng Tiểu Viễn như cưng vàng, chỉ cần chúng ta nắm Tiểu Viễn trong tay, không sợ nó không giao công thức ra!”
Quan Hà mất hứng nói, “Nói cũng như không! Thằng nhóc Tiểu Viễn không còn là người nhà họ Quan nữa rồi.”
Quan Mãn Tinh thấy Quan Hà vẫn chưa hiểu, nói huỵch toẹt ra luôn, “Chúng ta bắt Tiểu Viễn giấu đi, sau đó buộc thằng Thanh Cốc giao công thức ra mới thả người, chắc chắn nó sẽ chịu ngay!”
Quan Hà giật mình, “Mày nghĩ cái gì trong đầu vậy?! Bắt cóc là phạm pháp đó!”
“Trời ơi, cha đúng là hồ đồ! Chúng ta là người thân của Tiểu Viễn, nếu bị hỏi thì cứ nói hai ông bà muốn gặp cháu nên đón nó về chơi, ai dám bắt bớ gì nữa!”
Quan Hà trầm ngâm hút vài hơi thuốc mới nói với Quan Mãn Tinh, “Được rồi. Đi kêu mấy đứa em của mày vào đây cho cha.”
Cả đám người nhà họ Quan bàn bạc suốt một buồi chiều mới cho ra kế hoạch hành động.
Trời nhá nhem tối, Quan Viễn đứng ngoài sân gom chăn bông, Triệu Thanh Cốc thì nấu cơm trong phòng bếp. Quan Mãn Khố vịn thang cho Quan Mãn Thương leo lên tường rào nhà hai người, tự cho là thần không biết quỷ không hay. Nhưng Quan Viễn đã sớm nghe thấy động tĩnh, híp mắt nhìn đỉnh đầu lộ ra trên tường rào, quát to, “Anh ơi, có trộm!” dứt lời xách một cây gậy chạy tới.
Triệu Thanh Cốc nghe tiếng la của Quan Viễn, lập tức lao như bay ra.
Quan Mãn Thương nghe thấy tiếng la của Quan Viễn hốt hoảng trượt chân rớt xuống, đạp ngay lên mặt Quan Mãn Khố. Quan Mãn Khố kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra, đè qua Quan Mãn Phòng đang đứng bên cạnh canh chừng.
Triệu Thanh Cốc mở cửa cổng, thấy ba anh em Quan Mãn Tinh đang nằm trên đất rên rỉ. Quan Viễn đập cho mỗi người một gậy sau đó hô to bắt trộm.
Bà con xung quanh nghe có trộm, chẳng mấy chốc đã có một đám chạy rầm rầm tới.
Quan Viễn nói với vẻ mặt ‘vô tội’, “Con đang gom chăn bông trong sân đột nhiên thấy một cái đầu lấp ló trên tường rào, sợ quá nên hô to bắt trộm.”
Bà con thấy bên cạnh ba anh em Quan Mãn Thương có một bao tải to và một cái thang, mồm năm miệng mười nói, “Đúng là một đám vô lương tâm! Dù gì Thanh Cốc đã ở nhà mấy người lâu như vậy, Tiểu Viễn còn là con cháu của mấy người, nỡ lòng nàoc chạy tới nhà hai đứa nhỏ ăn trộm chứ?!”
Quan Mãn Thương vội vàng ngụy biện, “Không có! Bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi!”
“Chỉ đang ngang qua mà bắt thang trèo lên tường nhà người ta làm gì?! Còn đem theo bao tải! Tưởng chúng tôi đều là kẻ ngốc à?” Triệu Thanh Cốc vạch trần lời nói dối của Quan Mãn Thương.
Quan Mãn Thương cười gượng nói, “Bọn chú nhớ Tiểu Viễn nên tới thăm nó một chút thôi...”
Một người dân lên tiếng, “Thăm Tiểu Viễn sao không vào thẳng cổng chính?! Tôi mới nghe lần đầu đi thăm người mà trèo tường vào thăm đó!” Bà con xung quanh nghe vậy cười to phụ họa.
Có mấy người tính tình bộc trực, không ưa nổi ba anh em Quan Mãn Tinh, bèn nói “Đúng là con sâu làm rầu nồi canh! Không ngờ trong thôn ta lại có kẻ du thủ du thực như mấy người!” Nói xong còn đá ba anh em Quan Mãn Thương mỗi người một cái mới hả giận.
“Chúng ta bắt bọn họ đưa đến chỗ thôn trưởng đi, để thôn trưởng phê bình một trận cho chừa!” Thời đại này người dân vẫn còn giữ suy nghĩ: trong thôn xảy ra chuyện, cứ tìm thôn trưởng giải quyết; chẳng ai có ý thức đi báo công an này nọ. Hơn nữa việc này không có chứng cớ cụ thể, huống chi dù gì bọn họ vẫn là người thân của Quan Viễn, công an cũng khó mà phân xử.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn gật đầu đồng ý. Đoàn người lập tức đưa ba anh em Quan Mãn Thương tới nhà thôn trưởng.
Quan Hà và Quan Mãn Tinh đang đi lòng vòng trong sân chờ ba anh em Quan Mãn Thương bắt Quan Viễn về, đột nhiên nghe thấy tiếng thôn trưởng trong loa, thông báo việc ba anh em Quan Mãn Thương đi ăn trộm bị bắt quả tang, sau đó là một đoạn ‘giáo dục tư tưởng’ thật dài.
Quan Hà vừa nghe, lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhìn Quan Mãn Tinh với ánh mắt phẫn hận, “Kế hay của mày đó!” dứt lời phẩy tay đi thẳng vào phòng chính, tỏ vẻ ‘không còn mặt mũi gặp ai’.
Quan Mãn Tinh tức giận dậm chân một cái, thầm mắng ba anh em Quan Mãn Thương là đồ vô dụng, lại sợ liên lụy tới mình, vội vàng dắt hai đứa con trai chạy ngay về nhà chồng.
Lại nói ba anh em Quan Mãn Thương, sau khi bị bà con đưa tới nhà thôn trưởng, rốt cuộc đã chịu thừa nhận là đi ăn trộm. Bọn họ không ngu, biết ăn trộm và bắt cóc là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau.
Ba anh em Quan Mãn Thương bị đánh một trận mới được thả. Cả ba bụm tay che khuôn mặt sưng bầm dập chạy vội về nhà trốn, đều ghi hận Quan Mãn Tinh. Quan Hà cũng bị oán giận lây.
Ba cô con dâu sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, hận không thể ăn tươi nuốt sống Quan Mãn Tinh luôn.
Lý Nguyệt Chi khóc lóc, “Mang tiếng có một người cha ăn trộm, sau này con trai chúng ta làm sao lập gia đình được? Trong đầu anh toàn là bã đậu hả?! Bị xúi đi là đi liền! Trời ơi, tôi còn mặt mũi gì gặp ai nữa…”
Quan Mãn Khố nghe Lý Nguyệt Chi khóc càng thêm phiền, “Tôi là vậy đó! Chê tôi phiền, tôi đần thì đi kiếm thằng khác tốt hơn đi!” Lý Nguyệt Chi nghe vậy giận tới mức thở hổn hển, khóc càng dữ hơn.
Mấy phòng còn lại cũng không khá hơn là bao, khóc khóc gào gào cả đêm, vô cùng ‘náo nhiệt’.
Chuyện này chẳng ảnh hưởng chút nào tới Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Hai người vẫn tiếp tục đi bán thịt kho, để ý tìm chỗ thích hợp mở cửa hàng.
Ông Lý và ông Triệu tới nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ăn cơm riết đã thành khách quen. Hôm nay Tiểu Trương lại đưa hai ông cụ tới chơi.
Ông Lý thấy đang mùa đông mà hoa cỏ trong sân nhà hai người vẫn nở hoa tươi tốt, lần nào tới cũng tấm tắc khen một câu. Quan Viễn cứ nghĩ ông Lý và ông Triệu sẽ hỏi thăm bí quyết nào ngờ hai ông cụ vẫn không hề hỏi một tiếng nào.
Mùa đông ăn lẩu là thích hợp nhất, vì thế Quan Viễn quyết định nấu lẩu cá. Nồi lẩu sôi sùng sục, mùi thơm nứt mũi. Ông Lý cầm đũa hận không thể gắp ngay miếng cá cho vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.