Trở Lại Những Năm 80

Chương 54: Đám tang

Lão Nạp Bất Hiểu Ái

29/04/2018

Chẳng mấy chốc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã học xong lớp bảy, kỳ nghỉ hè tới.

“Đại ca, nhanh lên! Về còn kịp xem Hổ Phách Thanh Long chứ!” Quan Thạch Đầu hưng phấn vẫy tay với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc hô to.

Mấy năm nay Quan Quốc đi theo Triệu Thanh Cốc làm ăn, kiếm được không ít, đã sắm một ti vi và một radio. Từ ngày có ti vi xem, Quan Thạch Đầu mê tít phim võ hiệp, suốt ngày ảo tưởng mình là đại hiệp, còn bắt đầu kéo bè kết phái trong trường.

Quan Mộc Mộc thì mỗi ngày đều giữ cho mình thật sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, đứng bên cạnh Quan Thạch Đầu cả người là tro bụi, càng lộ vẻ chỉnh chu tuấn tú.

“Có gì hay mà xem!?” Quan Viễn lườm Quan Thạch Đầu một, thật sự chẳng có chút hứng thú gì với bộ phim kia.

“Chỉ có đại ca là không thích xem thôi đó! Nhanh lên, không là không kịp bây giờ!” Quan Thạch Đầu nắm tay Quan Viễn định lôi đi, nhưng bị Triệu Thanh Cốc kéo lại, “Coi chừng té bây giờ!”

Về tới nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, Quan Thạch Đầu lười về, tự nhiên vọt vào nhà Quan Viễn như một cơn lốc, bật ti vi lên xem. Cả căn nhà lập tức đầy tiếng đánh nhau truyền ra từ trong ti vi, nghe náo nhiệt hẳn.

Quan Viễn cười cười lắc đầu, đặt túi sách xuống giường,vào bếp phụ Triệu Thanh Cốc nấu cơm.

Qua thêm nửa năm phát triển, Thịt Kho Viễn Cốc đã gần như có mặt ở mỗi thành phố. Tiền lời thu vào mỗi năm của nó đã vượt qua khả năng tưởng tượng của những người dân bình thường thời đại này.

Hiện tại mặc dù việc vận chuyển gia vị tới mỗi cửa hàng hơi phiền toái một chút, nhưng về sau giao thông phát triển hơn chắc chắn sẽ không là vấn đề nữa.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tuy đã có nhiều tiền, nhưng vẫn quyết định sống trong thôn cho tới khi lên đại học, với tốc độ vừa học vừa nhảy lớp của hai người hẳn là mất không mấy năm nữa. Triệu Thanh Cốc dự định đến lúc đó quy mô kinh doanh mở rộng, các chi nhánh sẽ tự thân vận động, anh chỉ cần nắm giữ một số mặt quan trọng.

Lúc Quan Viễn dọn cơm lên bàn, hai mắt Quan Thạch Đầu vẫn dán chặt vào màn hình ti vi nhưng cái mũi lại hít hít liên tục trông chẳng khác gì một con cún con.

Quan Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết mớ hình mơ mơ hồ hồ kia sao lại có ma lực dữ vậy.

Lúc này Lý Anh đột nhiên đi vào, thấy bộ dạng kia của Quan Thạch Đầu, lập tứ nổi trận lôi đình, véo tai Quan Thạch Đầu hô, “Nếu học mà mày cũng tập trung được như vậy thì chẳng sợ đi thi được trứng vịt nữa rồi!”

Quan Thạch Đầu đau tới mức kêu ngao ngao nhưng hai mắt vẫn không rời khỏi ti vi, “Con có bị điểm ‘không’ hồi nào đâu?!”

“Ừ thì không! Nhưng môn nào cũng chỉ bảy tám điểm còn dám cãi?! Có lần nào không đứng chót khối không? Không thể học được như Mộc Mộc và Tiểu Viễn thì ít nhất cũng được như anh mày chứ!” Lý Anh thật sự không biết phải làm gì với đứa con trai này, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, chuyện đâu lại vào đấy.

Đến khi bản nhạc cuối phim vang lên, Quan Thạch Đầu mới chịu quay đầu lại, thấy trên bàn ăn đã có cơm, mắt sáng rỡ hô, “A, thịt kho!”

“Về nhà ăn!” Lý Anh nắm cổ áo Quan Thạch Đầu kéo đi.

Triệu Thanh Cốc buồn cười nói, “Thím, ở lại ăn cơm với tụi con luôn đi! Con nấu nhiều lắm!”



Lý Anh khoát tay nói, “Thôi, trong nhà còn hai cái miệng đang chờ ăn cơm, thím phải về nấu cơm đây!”

“Vậy mẹ để con ăn ở đây đi! Xong rồi cho cho anh Thanh Cốc chỉ con làm bài tập luôn.” Quan Thạch Đầu trợn mắt nói dối.

Lý Anh nghe vậy lại do dự, mong con học giỏi là tâm nguyện muôn đời của bất kỳ người làm cha làm mẹ nào, mặc dù biết rõ Quan Thạch Đầu ham chơi, nhưng Lý Anh vẫn luôn ôm một tia hi vọng, ngộ nhỡ con mình bỗng nhiên nghĩ thông thì sao?

Quan Viễn bồi thêm, “Thím cứ để Thạch Đầu ở đây ăn cơm đi, ăn xong con sẽ giám sát cậu ấy làm bài tập.”

Lý Anh nghe Quan Viễn nói vậy, lập tức thả Quan Thạch Đầu ra, trước khi về còn dặn dò, “Ngoan ngoãn nghe lời Tiểu Viễn và anh Thanh Cốc biết không?!”

Quan Thạch Đầu vội gật đầu như giã tỏi, thấy Lý Anh ra khỏi sân, lập tức khoa trương đưa tay quẹt mớ mồ hôi giả tưởng trên trán, “Rốt cuộc cũng đi rồi…”

Cơm nước xong, Quan Thạch Đầu quẹt miệng, lại muốn xem ti vi. Triệu Thanh Cốc kịp thời ngăn lại ngón tay muốn bật ti vi của Quan Thạch Đầu, “Làm bài tập.”

Quan Thạch Đầu lập tức xụ mặt xuống, “Không phải chứ! Em gạt mẹ thôi, anh tưởng thật à?”

“Có làm không? Không làm thì sau này đừng tới nữa, cũng đừng mong được ăn cơm ở đây!” Triệu Thanh Cốc lạnh nhạt nói.

Quan Thạch Đầu đành ỉu xìu mở túi xách lấy vở bài tập ra.

Đột nhiên trong sân vang lên tiếng cười sang sảng, mắt Quan Viễn lập tức sáng lên, ông Lý tới! Quan Viễn nhanh chóng chạy ra ngoài đón, không ngờ có cả ông Triệu.

Quan Thạch Đầu thấy có khách tới, lặng lẽ thở phào một hơi, nhanh chóng dọn dẹp sách vở, vọt khỏi nhà Quan Viễn như một cơn gió.

Ông Triệu vừa tới đã thích thú đi dạo vườn hoa nhà Quan Viễn. Đây là vườn hoa Triệu Thanh Cốc đặc biệt trồng vì Quan Viễn, có thể nói là muôn hồng ngàn tía, mỗi lần tới ông Triệu đều đi dạo mê mẩn.

Ông Lý bĩu môi, mặc kệ ông Triệu, vào phòng trước, “Vẫn là nhà hai đứa mát nhất! Trên thị trấn nóng tới mức người ông sắp héo luôn rồi!”

Triệu Thanh Cốc thấy ông Lý kêu nóng, bèn kéo quả dưa hấu đang ngâm dưới giếng lên, cắt ra. Ông Lý vừa cắn một miếng, lập tức cảm thấy tâm tình phiền não vì cái nóng biến mất tăm, thỏa mãn thở dài một hơi, “Thế này mới gọi là hưởng thụ đây! Thừa dịp ông già kia chưa vào, ba ông cháu mình ăn hết lẹ đi, chừa cho ông ấy chút vỏ thôi!”

Đúng lúc ông Triệu bước vào nghe vậy bĩu môi nói, “Hừ, ông chỉ có mỗi việc này là giỏi thôi!” dứt lời cầm ngay miếng lớn nhất trong dĩa lên cắn một miệng. “Ôi, dưa ở đâu mà ngon dữ vậy?!”

Quan Viễn thầm đắc ý trong lòng, dưa hấu cậu trồng không ngon sao được!

“Hai ông ăn cơm chưa ạ?” Triệu Thanh Cốc hỏi.

Ông Lý sờ bụng, nói với vẻ đương nhiên, “Tới nhà hai đứa còn ăn cơm trước chi nữa! Mau đi nấu chút gì cho ông ăn đi!”

Ông Triệu lắc đầu nói, “Đúng là không biết xấu hổ! Lúc nào đòi ăn với hai đứa nhỏ!”



“Ông biết xấu hổ thì chút nữa đừng có giành ăn với tôi đó”!

“Sao lại không?! Ông thì tôi càng phải giành chứ!”

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhìn nhau cười, tùy hai ông cụ cãi chơi, vào bếp nấu đồ ăn.

Triệu Thanh Cốc quyết định làm mấy món thanh đạm một chút, trời nóng dầu mỡ nhiều chắc chắn hai ông cụ ăn không nổi.

Triệu Thanh Cốc làm dưa leo trộn gỏi, dưa leo xanh non cắt lát mỏng, rải thêm chút mè đen, trông vô cùng ngon miệng. Quan Viễn nếm thử một miếng, lập tức giơ ngón cái với Triệu Thanh Cốc. Món ăn càng đơn giản càng thử thách tay nghề người nấu.

“Em chưa no hả?” Triệu Thanh Cốc hỏi.

“No rồi, tất cả là do anh làm ngon quá, khiến em cứ muốn ăn thêm thôi!”

“Được rồi, mau lột giùm anh ít tỏi đi.” Triệu Thanh Cốc cưng chiều nói.

Triệu Thanh Cốc chiên mấy miếng đậu hủ, rồi nấu canh cà chua, thấy toàn rau không bèn thêm món rau sống trộn lòng heo cho bữa ăn có chút thịt.

Hai ông cụ cảm giác chưa cãi được mấy câu đã có đồ ăn.

Ông Lý nghi ngờ hỏi Triệu Thanh Cốc, “Trước giờ có thấy con nấu nhanh dữ vậy đâu? Không cố tình qua loa cho xong đấy chứ?!”

Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Có qua loa hay không hai ông cứ nếm thử sẽ biết ạ!”

Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn chưa ăn no, dọn thêm chén đũa cho cậu, “Tiểu Viễn, ăn thêm một chút đi!”

Quan Viễn nhìn món dưa leo trộn xanh mướt, thật muốn ăn, bèn ngồi xuống ăn chung với hai ông cụ.

Sau khi ăn thử một miếng sau, tốc độ gắp đồ của ông Lý và ông Triệu chỉ có tăng không giảm. Riêng Quan Viễn chỉ ăn thêm mấy miếng dưa trộn và chút canh là buông đũa.

Chỉ trong chốc lát cả bàn ăn đã sạch trơn.

Ông Lý thỏa mãn vỗ bụng, “No quá! Lâu rồi ông mới lại ăn một bữa no thế này! Thanh Cốc, cảm giác tay nghề của con lại tăng lên đấy!”

Triệu Thanh Cốc sờ mũi nói, “Vậy ạ?” Quan Viễn bị Triệu Thanh Cốc chiều hư, vô cùng kiêng ăn, để Quan Viễn ăn nhiều một chút, Triệu Thanh Cốc buộc phải nâng cao tay nghề.

Quan Viễn tất nhiên biết lý do, ngọt ngào dựa vào lòng Triệu Thanh Cốc cười trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại Những Năm 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook