Trở Lại Những Năm 80

Chương 55: Chương 43.2

Lão Nạp Bất Hiểu Ái

03/05/2018

Cơm nước xong, ông Triệu muốn xem tin tức bèn bật ti vi lên. Chương trình thời sự đang truyền bá chính sách cải cách kinh tế của quốc gia, sau đó biểu dương vài tấm gương tiêu biểu ở miền nam. Triệu Thanh Cốc ngồi xem vô cùng chăm chú.

Quan Viễn cảm thấy anh mình đúng là trời sinh làm thương nhân, đời trước chịu giới hạn của thời đại lại thoát không khỏi giam cầm của hoàn cảnh nên mãi vẫn là một anh nông dân bình thường, đời này không bị những thứ kia xiềng xích đã bộc lộ tài năng buôn bán kinh người của anh.

Ông Triệu cảm thán, “Đất nước muốn đi lên, quả thật phải lấy phát triển kinh tế làm đầu, nếu cả nước toàn người nghèo, còn nói gì vươn ra thế giới nữa!”

Triệu Thanh Cốc gật đầu tán thành. “Nhân dịp hè này con muốn đi phía nam một chuyến xem thử.”

Hai ông cụ không hề ngạc nhiên chút nào, họ đã sớm biết Triệu Thanh Cốc không phải vật trong ao.

Ông Lý nói, “Đi đó đi đây cho biết cũng tốt. Muốn anh Tiểu Trương đi với con đứa không? Ông có người quen ở đó, nếu muốn có thể nhờ họ giúp đỡ này nọ.”

Triệu Thanh Cốc vô cùng biết ơn tấm lòng của ông Lý, nhưng vẫn nói, “Không cần đâu ạ. Lần này con chỉ đi cho biết tình hình phát triển kinh tế ở đó thôi!”

“Cũng được, nhưng nhớ phải cẩn thận một chút. Tiểu Viễn còn nhỏ, con đi rồi thì để Tiểu Viễn đến nhà ông đi, Tiểu Tân cũng nhắc Tiểu Viễn hoài đó.”

Triệu Thanh Cốc lắc đầu, “Tiểu Viễn sẽ đi với con ạ.”

Ông Lý trợn mắt, “Ở nhà ông mà vẫn chưa yên tâm?”

Quan Viễn vội nói, “Ông, không có anh con ngủ không được!”

“Sao mà yếu ớt dữ vậy?! Không lẽ đến khi lớn rồi con vẫn ngủ chung với anh?”

Ai ngờ Quan Viễn gật đầu lia lịa, “Dạ! Con và anh sẽ ngủ chung suốt đời luôn ạ!”

Hai ông cụ nghe vậy cười ha ha, cho là lời nói ngây thơ của trẻ con.

Cánh tay Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn đột nhiên siết chặt hơn. Khi nghe Quan Viễn nói hai người sẽ ngủ chung cả đời, không biết tại sao tim Triệu Thanh Cốc bỗng lỡ một nhịp.

Ở đây còn chưa bị ô nhiễm bởi kỹ thuật hiện đại, đêm hè, bầu trời sao có vẻ rực rỡ một cách kỳ lạ.

Triệu Thanh Cốc dọn mâm trái cây ra giữa sân, hai ông cụ lại vừa ăn trái cây vừa cãi cọ.

Quan Viễn nằm trong lòng Triệu Thanh Cốc ngắm sao. “Anh, sao đẹp quá!”

Triệu Thanh Cốc không đáp, cứ nhìn chằm chằm Quan Viễn không chớp mắt, mới đầu Quan Viễn không phát hiện, nhưng bị nhìn một hồi, muốn không phát hiện cũng không được.

Quan Viễn tự dưng đỏ mặt hỏi, “Sao vậy anh?”



Triệu Thanh Cốc nói, “Anh vẫn thấy Tiểu Viễn là đẹp nhất!”

Quan Viễn xấu hổ rúc đầu vào trong ngực Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc bật cười. Tiếng cười cũng dễ nghe như vậy, thật là… Mặt Quan Viễn vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn.

Hai ông cụ lại vì một chuyện nhỏ tranh cãi không dứt, kéo Triệu Thanh Cốc làm trọng tài phân xử. Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc đã dời chú ý đi mới ngửa mặt ra hít một hơi thật sâu, suýt nữa thì bị ngộp chết rồi!

Vào một đêm yên bình tốt đẹp thế này, đột nhiên thôn Quan Gia lại náo động cả lên. Triệu Thanh Cốc mở cổng nhìn thử, thấy rất nhiều người đang chạy tới nhà họ Quan.

Triệu Thanh Cốc kéo một người lại hỏi, “Chú, có chuyện gì à? Mọi người chạy đi đâu vậy?”

Người đàn ông kia đang trớn chạy, đột nhiên bị kéo lại, thấy là Triệu Thanh Cốc mới không giận, nói, “Nhà ông Quan có người chết đó!”

“Hả?!” Triệu Thanh Cốc kinh ngạc hô. Quan Viễn cũng rất bất ngờ, đời trước, lúc này nhà họ Quan có xảy ra chuyện gì đâu?!

Dù thế nào, Quan Viễn vẫn là cháu nội của Quan Hà, xảy ra chuyện lớn thế này không tới không được. Ông Lý và ông Triệu cũng đi theo.

Chưa tới nhà họ Quan đã nghe thấy tiếng khóc kinh thiện động địa từ đó truyền ra.

Trong đám người vây xem có cả Triệu Tú Quyên và bà nội ba. Triệu Tú Quyên thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, vội làm bộ đỡ bà nội ba, nói “Mẹ, ở đây nhiều người lắm, cẩn thận kẻo ngã.”

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc mặc kệ Triệu Tú Quyên. Triệu Thanh Cốc ỷ cao, ôm Quan Viễn giơ lên, Quan Viễn mới thấy rõ tình hình trong nhà họ Quan.

Quan Mãn Nguyệt nằm dài trên đất. Dương Tú Thúy bổ nhào trên người Quan Mãn Nguyệt khóc không ngừng. Quan Hà ngồi bên cạnh, vẻ mặt bi thương.

Quan Viễn cẩn thận quan sát, phát hiện thân thể Quan Hà hơi run run, vẻ cố giấu sợ hãi. Tại sao Quan Hà lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy?!

Quan Mãn Nguyệt chết rồi, nhà họ Quan nói là do tự sát. Trên cổ Quan Mãn Nguyệt có một đường bầm đen khá mảnh. Nhiều người thương tiếc cho người đã mất, cũng có người nói Quan Mãn Nguyệt mệnh khổ, đi cũng tốt, xem như giải thoát.

Quan Viễn mắt tinh thấy trên cổ Quan Mãn Nguyệt trừ một dấu bầm như là bị dây siết, còn có mấy vết tím khác thường, đột nhiên trong đầu lướt qua một suy đoán khủng khiếp.

Triệu Thanh Cốc nhanh chóng vươn tay che kín hai mắt Quan Viễn, “Tiểu Viễn, đừng nhìn.”

Người chết coi như hết. Dù lúc sống Quan Mãn Nguyệt có gây ra chuyện gì, người đã mất rồi, vẫn phải lo hậu sự cho ổn thỏa. Bà con trong thôn tự động đến giúp nhà họ Quan lo liệu tang lễ.

Triệu Thanh Cốc cũng góp sức giúp nhà họ Quan khiêng bàn bàn, dọn đồ này nọ, không để người ta có cơ hội nói ba nói bốn.

Mọi người đều bận rộn chuyện này chuyện kia, chỉ riêng Quan Hà, tuy là chủ gia đình, nhưng không biết là do bi thương quá độ hay vì lý do gì khác mà cứ ngồi suốt một chỗ không nói lời nào. Quan Mãn Thương phải thay mặt ứng phó, mới miễn cưỡng lo xong tang lễ cho Quan Mãn Nguyệt.



Mấy năm nay điều kiện sống của dân làng đã được cải thiện, coi trọng ma chay lễ tết hơn, lo một lễ tang ít nhất cũng tốn mười mấy tệ.

Theo lý nhà họ Quan đã lấy của nhà chồng Quan Mãn Nguyệt mấy trăm tệ, mười mấy tệ để lo tang lễ hẳn phải có, nhưng khi có người gặp Quan Mãn Thương lấy tiền đi mua đồ, Quan Mãn Thương lại ngập ngừng nói, “Trong nhà thật sự không có tiền…”

Người kia nghe xong sững sờ, thầm nghĩ nhà khác đụng phải chuyện thế này, dù thật sự không có cũng phải đi mượn để lo cho xong, tự nhiên than thở vậy là ý gì?!

Triệu Thanh Cốc đang ở bên cạnh xếp bàn, nghe rõ Quan Mãn Thương nói nhưng vẫn giả bộ như không nghe thấy.

Quan Mãn Thương nghĩ trước mặt nhiều Triệu Thanh Cốc sẽ không tiện từ chối bèn nói, “Thanh Cốc, con có thể cho chú mượn ít tiền lo liệu tang lễ không? Dù sao con cũng gọi cô Mãn Nguyệt là cô nhiều năm như vậy!”

Ai ngờ Triệu Thanh Cốc hỏi thẳng, “Mượn khi nào trả ạ?”

“A…” Quan Mãn Thương không kịp phản ứng.

Triệu Thanh Cốc cười nhạo, “Chẳng lẽ chú chưa từng nghĩ tới việc trả lại?!”

Mấy người bên cạnh nghe vậy lập tức hiểu rõ ý đồ của Quan Mãn Thương, vốn đã không thích nhà họ Quan, hơn nữa đa số đều có người thân làm trong xưởng gia vị của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, tự nhiên là đứng về phe Triệu Thanh Cốc, “Không nghĩ tới việc trả còn nói mượn chi cho mắc công, nói thẳng là cho luôn cho rồi!”

“Đúng đó, đúng đó!”

Chính Quan Mãn Khố đã bày cho Quan Mãn Thương ý này, thấy Quan Mãn Thương bị mọi người giễu cợt, vội tiến lên nói, “Mong bà con thông cảm cho! Anh tôi quá đau đớn vì sự ra đi của Mãn Nguyệt mới không kịp suy nghĩ chứ không hề có ý mượn không trả! Tiền lo tang lễ chúng tôi sẽ tự nghĩ cách, không mượn của Thanh Cốc nữa!”

Triệu Thanh Cốc thấy bọn họ ngưng kiếm chuyện, lại đi xếp bàn tiếp.

Triệu Thanh Cốc để Quan Viễn ngồi trên ghế cách mình không xa, làm một chốc lại ngước đầu nhìn một, thấy cậu còn đó mới yên tâm làm tiếp.

Quan Mãn Thương đưa tiền cho người đến tiếp khách phụ đi mời một đội hát đám tang tới giùm.

Tục ở đây là vậy, dù thế nào cũng phải làm một đám tang thật náo nhiệt cho người đã khuất để họ không cô đơn trên đường xuống suối vàng.

Bận rộn cả đêm, đến sáng hôm sau mới đưa lên núi chôn.

Triệu Thanh Cốc tuy đã khỏe hơn xưa nhiều nhưng thức trắng đêm vẫn thấy mệt. Quan Viễn đau lòng nói, “Anh, mau ngủ một chút đi!”

“Ừ.” Triệu Thanh Cốc mơ hồ đáp một tiếng, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Quan Viễn cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng quơ quơ cho Triệu Thanh Cốc, một lúc sau cũng nằm xuống ngủ theo.

Lúc Triệu Thanh Cốc thức dậy đã là xế chiều, thấy người Quan Viễn đầy mồ hôi bèn ngồi quạt cho cậu hồi lâu mới xuống giường đi nấu cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại Những Năm 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook