Chương 56: Xuôi nam
Lão Nạp Bất Hiểu Ái
03/05/2018
Lúc Quan Viễn mở mắt ra, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp phòng.
“Dậy chưa? Còn ngủ nữa là tối không ngủ được đâu!” Triệu Thanh Cốc bước vào định gọi Quan Viễn rời giường, không ngờ cậu đã thức.
Quan Viễn dụi dụi mắt, mơ màng hỏi, “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Anh cũng không để ý, nhưng hiện mặt trời đã xuống núi rồi.” Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa lấy khăn ướt lau mặt cho Quan Viễn.
Quan Viễn vốn đã ăn quen đồ ngon Triệu Thanh Cốc nấu, nuốt không trôi cơm canh tạm bợ ở nhà họ Quan, đang vô cùng đói bụng, ăn một chén cháo thịt nấu nhừ cộng thêm chút rau trộn mới thấy dễ chịu hơn.
Bởi vì ban ngày đã ngủ nhiều, tối, hai người không thấy buồn ngủ, bèn ra sân hóng mát một lát.
Quan Viễn bỗng nhớ tới mấy vết bầm khả nghi trên cổ Quan Mãn Nguyệt, bèn nói, “Anh, em thấy trên cổ cô Mãn Nguyệt có dấu như bị người bóp cổ. Anh nói có khi nào là do người nhà họ Quan…?”
Triệu Thanh Cốc dừng động tác quạt mát cho Quan Viễn lại, nghiêm túc hỏi, “Em chắc chứ?”
Quan Viễn gật đầu, “Dạ chắc! Hơn nữa thái độ của ông Quan rất lạ, có vẻ như rất sợ hãi. Chẳng lẽ là ông ta?!”
Triệu Thanh Cốc cũng đã nhận thấy thái độ khác thường của Quan Hà.
Nếu thật sự như vậy, một kẻ ra tay với cả con gái mình, có còn là người nữa không?!
“Dù đúng hay không, sau này em vẫn phải cách xa bọn họ ra! Chuyện xấu nhà họ chúng ta đừng quan tâm.” Triệu Thanh Cốc nghiêm mặt dặn dò Quan Viễn.
“Dạ. Nhưng mà em vẫn luôn ở cạnh anh, có thể xảy ra chuyện gì được chứ!”
Nghe vậy Triệu Thanh Cốc nghĩ cũng có lý, thở phào một hơi.
“Ngày mai mình sẽ đi Thượng Hải luôn.” Triệu Thanh Cốc nói.
“A, vậy là sáng mai phải dậy sớm à?” Quan Viễn nói với vẻ mặt đau khổ.
Triệu Thanh Cốc buồn cười véo nhẹ cái mũi nhỏ của Quan Viễn nói, “Anh hỏi thăm rồi, đi xe lửa tới Thượng Hải có hai chuyến một sáng một chiều, nên đã nhờ ông Lý mua vé giường nằm chuyến buổi chiều cho chúng ta. Sáng mai em muốn ngủ bao nhiêu cứ ngủ!”
Quan Viễn xấu hổ, đỏ mặt nói, “Thật ra em cũng không muốn ngủ nướng lâu lắm đâu!”
Gần đây hai người vội chuyện nọ chuyện kia, đã lâu không vào không gian thăm hoa sen, mai trên xe lửa chắc chắn cũng không được, bèn tranh thủ vào luôn ngay bây giờ.
Đóa sen trắng đã lớn gấp đôi lúc đầu, lá cũng to hơn nhiều. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều có cảm giác vô cùng thân thiết với nó, ở lại chơi đến hơn mười hai giờ đêm mới lưu luyến đi ra ngoài.
Hôm sau, lúc Quan Viễn ngủ dậy, Triệu Thanh Cốc đã sắp xếp xong xuôi hết. Hai người qua xưởng dặn dò Lý Anh và Quan Nhị Mao một phen, mới nhanh chóng đi lên trạm xe lửa.
Tiểu Trương đã chờ sẵn ở trạm xe lửa từ sớm. “Vé ông Lý mua giùm hai đứa đây! Một khoang có bốn người giường nằm, tối ngủ nhớ cảnh giác một chút.” Tiểu Trương không yên lòng, dặn dò Triệu Thanh Cốc.
“Dạ, cám ơn anh.” Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra hai bọc chân gà kho, “Đây là món mới em làm, một bọc cho Tiểu Tân một bọc để anh ăn thử cho vui.”
Tiểu Trương hớn hở nói, “Ha ha, cám ơn hai đứa!”
Tới giờ lên tàu, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tạm biệt Tiểu Trương bước lên.
Lúc Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tìm được chỗ, hai giường đối diện đã có người. Triệu Thanh Cốc thấy giường của mình và Quan Viễn bị để đầy đồ, lịch sự hỏi, “Xin hỏi đây là đồ của ai, làm phiền để chỗ khác cho chúng tôi lên giường được không?”
Cô gái đang dọn dẹp giường dưới bên đối diện lập tức xoay đầu lại, ngượng ngùng nói, “Xin lỗi, là đồ của tôi, tại thấy bên đó chưa có ai nên mới để nhờ. Chờ tôi dọn bên đây xong sẽ lấy về ngay được không?”
Người ta đã giải thích, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn cũng không làm khó. Nhưng hai người đã đánh giá thấp độ rắc rối của cô gái này, hết chê tấm trải giường không sạch, lại ghét bỏ trên giường có bụi, lau tới lau lui mấy bận mới coi như dọn xong.
Lúc lấy đồ về, cô gái kia liên tục xin lỗi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, còn móc bịch đậu phộng da cá ra mời hai người ăn. Dĩ nhiên, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã uyển chuyển từ chối.
“Ồn ào quá! Có cho người ta ngủ không đây?!” Người trùm chăn ngủ ở giường trên bên đối diện đột nhiên lên tiếng, là một giọng nam ồm ồm. Kỳ lạ là trời nóng thế này anh ta cũng trùm chăn ngủ.
Cô gái kia lập tức im miệng.
Triệu Thanh Cốc đặt hành lý của anh và Quan Viễn lên giường trên, rồi dọn dẹp giường dưới cho hai người ngủ chung.
Cô gái kia rất muốn tán gẫu với Triệu Thanh Cốc nhưng lại sợ người đàn ông giường trên, há há miệng một hồi rốt cuộc vẫn không lên tiếng. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều thầm thở phào.
Triệu Thanh Cốc lấy ra một quyển ‘Nguyên lý kinh tế học’, đọc mê mẩn. Quan Viễn thì giống như con chuột đồng cứ liên tục gặm chân gà. Đây là món mới Triệu Thanh Cốc làm theo ‘yêu cầu’ của Quan Viễn, mùi vị vô cùng thơm ngon.
Đến khi mặt trời lặn người đàn ông giường trên mới mở chăn ra, ngồi dậy, để lộ khuôn mặt chỉ nhìn lướt qua đã khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Nhờ nước suối thiêng, các giác quan của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều hơn hẳn người thường, lúc ánh mắt người đàn ông kia nhìn về phía này, hai người lập tức nhận thấy được ác ý trong đó.
Mặt Triệu Thanh Cốc không biết sắc, kín đáo kéo Quan Viễn vào lòng, mắt vẫn nhìn vào trang sách đang đọc.
Sau khi người đàn ông kia mở cửa đi ra ngoài, cô gái giường dưới lập tức thở phào một hơi thật to. “Trông ông ta đáng sợ quá đi mất! Chẳng biết làm nghề gì mà…”
Triệu Thanh Cốc cười cười ngắt lời, “Đừng chọc tới chú ta là được.”
“Đúng đúng, không nên chọc vào…” Cô gái kia gật đầu liên tục, móc một bao lương khô ra ăn.
Chốc lát sau, người đàn ông kia xách một hộp cơm về, vùi đầu ăn thật nhanh, sau đó tiện tay vứt hộp cơm không qua một bên, lại nằm xuống kéo chăn đắp kín mặt.
Cô gái giường dưới kia hẳn là người thích sạch sẽ, thấy vậy bèn nhặt hộp cơm không lên ném vào thùng rác.
“Dậy chưa? Còn ngủ nữa là tối không ngủ được đâu!” Triệu Thanh Cốc bước vào định gọi Quan Viễn rời giường, không ngờ cậu đã thức.
Quan Viễn dụi dụi mắt, mơ màng hỏi, “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Anh cũng không để ý, nhưng hiện mặt trời đã xuống núi rồi.” Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa lấy khăn ướt lau mặt cho Quan Viễn.
Quan Viễn vốn đã ăn quen đồ ngon Triệu Thanh Cốc nấu, nuốt không trôi cơm canh tạm bợ ở nhà họ Quan, đang vô cùng đói bụng, ăn một chén cháo thịt nấu nhừ cộng thêm chút rau trộn mới thấy dễ chịu hơn.
Bởi vì ban ngày đã ngủ nhiều, tối, hai người không thấy buồn ngủ, bèn ra sân hóng mát một lát.
Quan Viễn bỗng nhớ tới mấy vết bầm khả nghi trên cổ Quan Mãn Nguyệt, bèn nói, “Anh, em thấy trên cổ cô Mãn Nguyệt có dấu như bị người bóp cổ. Anh nói có khi nào là do người nhà họ Quan…?”
Triệu Thanh Cốc dừng động tác quạt mát cho Quan Viễn lại, nghiêm túc hỏi, “Em chắc chứ?”
Quan Viễn gật đầu, “Dạ chắc! Hơn nữa thái độ của ông Quan rất lạ, có vẻ như rất sợ hãi. Chẳng lẽ là ông ta?!”
Triệu Thanh Cốc cũng đã nhận thấy thái độ khác thường của Quan Hà.
Nếu thật sự như vậy, một kẻ ra tay với cả con gái mình, có còn là người nữa không?!
“Dù đúng hay không, sau này em vẫn phải cách xa bọn họ ra! Chuyện xấu nhà họ chúng ta đừng quan tâm.” Triệu Thanh Cốc nghiêm mặt dặn dò Quan Viễn.
“Dạ. Nhưng mà em vẫn luôn ở cạnh anh, có thể xảy ra chuyện gì được chứ!”
Nghe vậy Triệu Thanh Cốc nghĩ cũng có lý, thở phào một hơi.
“Ngày mai mình sẽ đi Thượng Hải luôn.” Triệu Thanh Cốc nói.
“A, vậy là sáng mai phải dậy sớm à?” Quan Viễn nói với vẻ mặt đau khổ.
Triệu Thanh Cốc buồn cười véo nhẹ cái mũi nhỏ của Quan Viễn nói, “Anh hỏi thăm rồi, đi xe lửa tới Thượng Hải có hai chuyến một sáng một chiều, nên đã nhờ ông Lý mua vé giường nằm chuyến buổi chiều cho chúng ta. Sáng mai em muốn ngủ bao nhiêu cứ ngủ!”
Quan Viễn xấu hổ, đỏ mặt nói, “Thật ra em cũng không muốn ngủ nướng lâu lắm đâu!”
Gần đây hai người vội chuyện nọ chuyện kia, đã lâu không vào không gian thăm hoa sen, mai trên xe lửa chắc chắn cũng không được, bèn tranh thủ vào luôn ngay bây giờ.
Đóa sen trắng đã lớn gấp đôi lúc đầu, lá cũng to hơn nhiều. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều có cảm giác vô cùng thân thiết với nó, ở lại chơi đến hơn mười hai giờ đêm mới lưu luyến đi ra ngoài.
Hôm sau, lúc Quan Viễn ngủ dậy, Triệu Thanh Cốc đã sắp xếp xong xuôi hết. Hai người qua xưởng dặn dò Lý Anh và Quan Nhị Mao một phen, mới nhanh chóng đi lên trạm xe lửa.
Tiểu Trương đã chờ sẵn ở trạm xe lửa từ sớm. “Vé ông Lý mua giùm hai đứa đây! Một khoang có bốn người giường nằm, tối ngủ nhớ cảnh giác một chút.” Tiểu Trương không yên lòng, dặn dò Triệu Thanh Cốc.
“Dạ, cám ơn anh.” Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra hai bọc chân gà kho, “Đây là món mới em làm, một bọc cho Tiểu Tân một bọc để anh ăn thử cho vui.”
Tiểu Trương hớn hở nói, “Ha ha, cám ơn hai đứa!”
Tới giờ lên tàu, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tạm biệt Tiểu Trương bước lên.
Lúc Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tìm được chỗ, hai giường đối diện đã có người. Triệu Thanh Cốc thấy giường của mình và Quan Viễn bị để đầy đồ, lịch sự hỏi, “Xin hỏi đây là đồ của ai, làm phiền để chỗ khác cho chúng tôi lên giường được không?”
Cô gái đang dọn dẹp giường dưới bên đối diện lập tức xoay đầu lại, ngượng ngùng nói, “Xin lỗi, là đồ của tôi, tại thấy bên đó chưa có ai nên mới để nhờ. Chờ tôi dọn bên đây xong sẽ lấy về ngay được không?”
Người ta đã giải thích, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn cũng không làm khó. Nhưng hai người đã đánh giá thấp độ rắc rối của cô gái này, hết chê tấm trải giường không sạch, lại ghét bỏ trên giường có bụi, lau tới lau lui mấy bận mới coi như dọn xong.
Lúc lấy đồ về, cô gái kia liên tục xin lỗi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, còn móc bịch đậu phộng da cá ra mời hai người ăn. Dĩ nhiên, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã uyển chuyển từ chối.
“Ồn ào quá! Có cho người ta ngủ không đây?!” Người trùm chăn ngủ ở giường trên bên đối diện đột nhiên lên tiếng, là một giọng nam ồm ồm. Kỳ lạ là trời nóng thế này anh ta cũng trùm chăn ngủ.
Cô gái kia lập tức im miệng.
Triệu Thanh Cốc đặt hành lý của anh và Quan Viễn lên giường trên, rồi dọn dẹp giường dưới cho hai người ngủ chung.
Cô gái kia rất muốn tán gẫu với Triệu Thanh Cốc nhưng lại sợ người đàn ông giường trên, há há miệng một hồi rốt cuộc vẫn không lên tiếng. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều thầm thở phào.
Triệu Thanh Cốc lấy ra một quyển ‘Nguyên lý kinh tế học’, đọc mê mẩn. Quan Viễn thì giống như con chuột đồng cứ liên tục gặm chân gà. Đây là món mới Triệu Thanh Cốc làm theo ‘yêu cầu’ của Quan Viễn, mùi vị vô cùng thơm ngon.
Đến khi mặt trời lặn người đàn ông giường trên mới mở chăn ra, ngồi dậy, để lộ khuôn mặt chỉ nhìn lướt qua đã khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Nhờ nước suối thiêng, các giác quan của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều hơn hẳn người thường, lúc ánh mắt người đàn ông kia nhìn về phía này, hai người lập tức nhận thấy được ác ý trong đó.
Mặt Triệu Thanh Cốc không biết sắc, kín đáo kéo Quan Viễn vào lòng, mắt vẫn nhìn vào trang sách đang đọc.
Sau khi người đàn ông kia mở cửa đi ra ngoài, cô gái giường dưới lập tức thở phào một hơi thật to. “Trông ông ta đáng sợ quá đi mất! Chẳng biết làm nghề gì mà…”
Triệu Thanh Cốc cười cười ngắt lời, “Đừng chọc tới chú ta là được.”
“Đúng đúng, không nên chọc vào…” Cô gái kia gật đầu liên tục, móc một bao lương khô ra ăn.
Chốc lát sau, người đàn ông kia xách một hộp cơm về, vùi đầu ăn thật nhanh, sau đó tiện tay vứt hộp cơm không qua một bên, lại nằm xuống kéo chăn đắp kín mặt.
Cô gái giường dưới kia hẳn là người thích sạch sẽ, thấy vậy bèn nhặt hộp cơm không lên ném vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.