Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức
Chương 44: Bị Đánh
Hồ Đồ
13/10/2021
Có Lưu Xảo Xảo hỗ trợ, hành lý của Tô Thanh Ngọc thu xếp rất nhanh.
Đã có phòng riêng của mình, Tô Thanh Ngọc tinh thần sảng khoái, còn suy nghĩ việc làm một cái bàn học để ghi chép.
Bà Tô nghe thấy cô có ý nghĩ này lập tức vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề, quay đầu lại kêu ông Tô đi làm bàn học.
“Trước kia ông của cháu từng làm thợ ở nhà địa chủ đấy, việc gì cũng biết làm.”
Ông Tô có chút kiêu ngạo.
Tô Thanh Ngọc thật sự không biết quá khứ này của ông Tô: “Ông nội biết thật nhiều.”
“Chứ sao.” Bà Tô nói: “Lát nữa bà kêu ông cháu đốn gỗ làm cho cháu, cháu không cần quan tâm.”
Tô Thanh Ngọc nói: “Cảm ơn ông bà.”
Tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng cô vẫn rất thích ông bà nội như vậy, cũng rất tình nguyện hiếu thảo như ông bà nội của mình. Mặc dù bây giờ cô lừa bọn họ, nhưng sau này đợi khi cô có năng lực nhất định sẽ bù đắp cho bọn họ thật tốt.
Sau khi thu dọn xong, Tô Thanh Ngọc nhanh chóng tới chỗ thanh niên trí thức, chuẩn bị bắt đầu làm việc với các đồng chí thanh niên trí thức. Tuy rằng chuyển ra ngoài nhưng cô cũng không thể vứt đi thân phận thanh niên trí thức của mình, không thể thoát ly hàng ngũ thanh niên trí thức.
Cô tới sớm, bây giờ còn chưa tới thời gian bắt đầu làm việc, không thấy đám thanh niên trí thức ra ngoài, ngược lại nhìn thấy Tô Mãn Quán đang dáo dác đứng dưới tán cây táo bên ngoài chỗ ở của thanh niên trí thức nhìn vào bên trong.
Dáng vẻ đó nhìn kiểu gì cũng thấy vô lại.
Tô Thanh Ngọc ho khan một tiếng bước qua: “Tô Mãn Quán, anh nhìn gì vậy, chờ em à?”
Tô Mãn Quán thấy cô thì sắc mặt trở nên khó coi. Không, phải nói là sắc mặt anh ta quả thực đã rất có coi, trên mặt còn có dấu tay.
Không cần nói cũng biết, nhất định là bị người ta đánh rồi.
Trong đội này người có thể đánh anh ta trừ cha anh ta Tô Hữu Phúc ra thì còn có thể là ai.
Tô Mãn Quán thấy Tô Thanh Ngọc thì nhớ tới chuyện mình bị đánh, cực kỳ tức giận: “Nếu em là em gái của Vệ Dân thì nên nói với anh mới đúng, hại anh bị đánh.”
Tô Thanh Ngọc kinh ngạc hỏi: “Anh bị đánh? Ai đánh, sao lại đánh anh?”
“Còn không phải tại em sao, em là em gái của Vệ Dân cũng không nói với anh, còn muốn cùng anh tới công xã...”
Hôm qua anh ta xin cha mình nghỉ để tới công xã, cha anh ta muốn biết anh ta đi với thanh niên trí thức nào. Lúc ấy anh ta nói tên Thanh Ngọc, còn chuẩn bị kêu cha anh ta đổi một công việc tốt cho Thanh Ngọc, sẵn tiện thể hiện năng lực của mình trước mặt Thanh Ngọc, kết quả bị cha anh ta tát một cái, còn mắng anh ta một câu súc sinh.
Sau khi bị đánh Tô Mãn Quán mới biết Thanh Ngọc này là Tô Thanh Ngọc, là em họ của Tô Vệ Dân, có cùng một tổ tiên, ở giữa cũng chưa cách nhau ba bốn đời, xem như là em ruột của mình rồi. Hành vi hẹn người ta ra ngoài của anh ta tương đương với việc muốn gieo họa cho em ruột của mình, có thể không bị đánh sao?
Lúc ấy Tô Mãn Quán cực kỳ tức giận, giận Tô Thanh Ngọc không nói rõ ràng, hại anh ta bị đánh.
Tô Thanh Ngọc cười bảo: “Anh Mãn Quán, không phải là em muốn cho anh một bất ngờ sao? Anh nhiệt tình mời em gái mình là em đi công xã chơi như vậy, em cảm thấy anh đặc biệt nhiệt tình, muốn anh về hỏi chú Hữu Phúc một tiếng, biết em là em ruột của anh thì anh sẽ vui bao nhiêu, có đúng không?”
Tô Mãn Quán: “... Em không biết hôm qua vì sao anh mời em ư?”
“Không phải là anh thấy em mới tới nên mời em đi chơi à?” Tô Thanh Ngọc hỏi.
Tô Mãn Quán lập tức biết cô em gái này của Tô Vệ Dân là một cô gái ngốc không có đầu óc, thảo nào hôm qua lập tức nhận lời đi chơi với anh ta, cô còn tưởng rằng là chơi thật.
Thiệt thòi lớn rồi.
Tô Thanh Ngọc cười hỏi: “Đúng rồi anh Mãn Quán, anh tới tìm em hả? Dẫn em tới công xã sao?”
Tô Mãn Quán nói: “Anh chờ người khác.”
“Không phải chờ em à, anh chờ ai vậy. Em biết đám thanh niên trí thức này rõ hơn, để em gọi ra giúp anh. Nhưng mà anh Mãn Quán, anh tình nguyện dẫn người khác đi chơi cũng không dẫn em, anh không coi em là người một nhà đúng không? Em phải nói cho bác Hữu Phúc, bác ấy kêu em đừng xem anh như người lạ. Anh coi anh làm vậy không phải là khách sáo với em sao?”
Thấy Tô Thanh Ngọc còn chưa buông tha, Tô Mãn Quán phiền muốn chết. Dẫn cái gì mà dẫn, dẫn em gái nhà mình ra ngoài có lợi ích gì. Nếu dẫn ra ngoài thật, mọi người trong đội sẽ mắng anh ta là súc sinh.
“Được rồi, được rồi, anh không tìm người nữa. Anh còn có chuyện, đi trước đây.”
Nói xong anh ta lập tức quay đầu bỏ chạy, sợ Tô Thanh Ngọc đuổi theo.
Tô Thanh Ngọc đảo mắt khinh thường với bóng lưng của anh ta, sau đó đi tới chỗ thanh niên trí thức. Còn chưa tiến vào đã nhìn thấy Thẩm Mộng từ khung cửa trở về, hiển nhiên vừa rồi ở bên cạnh nhìn lén.
Tô Thanh Ngọc cũng giả bộ như không biết.
Đúng lúc Lý Phương đội mũ rơm bước ra, thấy Tô Thanh Ngọc thì kêu cô cùng đi lấy nông cụ.
Nông cụ trong đội đều được khóa trong kho hàng, do người của tiểu đội đặc biệt đi lấy. Bình thường đều là Lý Phương đi lấy, sau đó phân cho mấy đồng chí thanh niên trí thức.
Đã có phòng riêng của mình, Tô Thanh Ngọc tinh thần sảng khoái, còn suy nghĩ việc làm một cái bàn học để ghi chép.
Bà Tô nghe thấy cô có ý nghĩ này lập tức vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề, quay đầu lại kêu ông Tô đi làm bàn học.
“Trước kia ông của cháu từng làm thợ ở nhà địa chủ đấy, việc gì cũng biết làm.”
Ông Tô có chút kiêu ngạo.
Tô Thanh Ngọc thật sự không biết quá khứ này của ông Tô: “Ông nội biết thật nhiều.”
“Chứ sao.” Bà Tô nói: “Lát nữa bà kêu ông cháu đốn gỗ làm cho cháu, cháu không cần quan tâm.”
Tô Thanh Ngọc nói: “Cảm ơn ông bà.”
Tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng cô vẫn rất thích ông bà nội như vậy, cũng rất tình nguyện hiếu thảo như ông bà nội của mình. Mặc dù bây giờ cô lừa bọn họ, nhưng sau này đợi khi cô có năng lực nhất định sẽ bù đắp cho bọn họ thật tốt.
Sau khi thu dọn xong, Tô Thanh Ngọc nhanh chóng tới chỗ thanh niên trí thức, chuẩn bị bắt đầu làm việc với các đồng chí thanh niên trí thức. Tuy rằng chuyển ra ngoài nhưng cô cũng không thể vứt đi thân phận thanh niên trí thức của mình, không thể thoát ly hàng ngũ thanh niên trí thức.
Cô tới sớm, bây giờ còn chưa tới thời gian bắt đầu làm việc, không thấy đám thanh niên trí thức ra ngoài, ngược lại nhìn thấy Tô Mãn Quán đang dáo dác đứng dưới tán cây táo bên ngoài chỗ ở của thanh niên trí thức nhìn vào bên trong.
Dáng vẻ đó nhìn kiểu gì cũng thấy vô lại.
Tô Thanh Ngọc ho khan một tiếng bước qua: “Tô Mãn Quán, anh nhìn gì vậy, chờ em à?”
Tô Mãn Quán thấy cô thì sắc mặt trở nên khó coi. Không, phải nói là sắc mặt anh ta quả thực đã rất có coi, trên mặt còn có dấu tay.
Không cần nói cũng biết, nhất định là bị người ta đánh rồi.
Trong đội này người có thể đánh anh ta trừ cha anh ta Tô Hữu Phúc ra thì còn có thể là ai.
Tô Mãn Quán thấy Tô Thanh Ngọc thì nhớ tới chuyện mình bị đánh, cực kỳ tức giận: “Nếu em là em gái của Vệ Dân thì nên nói với anh mới đúng, hại anh bị đánh.”
Tô Thanh Ngọc kinh ngạc hỏi: “Anh bị đánh? Ai đánh, sao lại đánh anh?”
“Còn không phải tại em sao, em là em gái của Vệ Dân cũng không nói với anh, còn muốn cùng anh tới công xã...”
Hôm qua anh ta xin cha mình nghỉ để tới công xã, cha anh ta muốn biết anh ta đi với thanh niên trí thức nào. Lúc ấy anh ta nói tên Thanh Ngọc, còn chuẩn bị kêu cha anh ta đổi một công việc tốt cho Thanh Ngọc, sẵn tiện thể hiện năng lực của mình trước mặt Thanh Ngọc, kết quả bị cha anh ta tát một cái, còn mắng anh ta một câu súc sinh.
Sau khi bị đánh Tô Mãn Quán mới biết Thanh Ngọc này là Tô Thanh Ngọc, là em họ của Tô Vệ Dân, có cùng một tổ tiên, ở giữa cũng chưa cách nhau ba bốn đời, xem như là em ruột của mình rồi. Hành vi hẹn người ta ra ngoài của anh ta tương đương với việc muốn gieo họa cho em ruột của mình, có thể không bị đánh sao?
Lúc ấy Tô Mãn Quán cực kỳ tức giận, giận Tô Thanh Ngọc không nói rõ ràng, hại anh ta bị đánh.
Tô Thanh Ngọc cười bảo: “Anh Mãn Quán, không phải là em muốn cho anh một bất ngờ sao? Anh nhiệt tình mời em gái mình là em đi công xã chơi như vậy, em cảm thấy anh đặc biệt nhiệt tình, muốn anh về hỏi chú Hữu Phúc một tiếng, biết em là em ruột của anh thì anh sẽ vui bao nhiêu, có đúng không?”
Tô Mãn Quán: “... Em không biết hôm qua vì sao anh mời em ư?”
“Không phải là anh thấy em mới tới nên mời em đi chơi à?” Tô Thanh Ngọc hỏi.
Tô Mãn Quán lập tức biết cô em gái này của Tô Vệ Dân là một cô gái ngốc không có đầu óc, thảo nào hôm qua lập tức nhận lời đi chơi với anh ta, cô còn tưởng rằng là chơi thật.
Thiệt thòi lớn rồi.
Tô Thanh Ngọc cười hỏi: “Đúng rồi anh Mãn Quán, anh tới tìm em hả? Dẫn em tới công xã sao?”
Tô Mãn Quán nói: “Anh chờ người khác.”
“Không phải chờ em à, anh chờ ai vậy. Em biết đám thanh niên trí thức này rõ hơn, để em gọi ra giúp anh. Nhưng mà anh Mãn Quán, anh tình nguyện dẫn người khác đi chơi cũng không dẫn em, anh không coi em là người một nhà đúng không? Em phải nói cho bác Hữu Phúc, bác ấy kêu em đừng xem anh như người lạ. Anh coi anh làm vậy không phải là khách sáo với em sao?”
Thấy Tô Thanh Ngọc còn chưa buông tha, Tô Mãn Quán phiền muốn chết. Dẫn cái gì mà dẫn, dẫn em gái nhà mình ra ngoài có lợi ích gì. Nếu dẫn ra ngoài thật, mọi người trong đội sẽ mắng anh ta là súc sinh.
“Được rồi, được rồi, anh không tìm người nữa. Anh còn có chuyện, đi trước đây.”
Nói xong anh ta lập tức quay đầu bỏ chạy, sợ Tô Thanh Ngọc đuổi theo.
Tô Thanh Ngọc đảo mắt khinh thường với bóng lưng của anh ta, sau đó đi tới chỗ thanh niên trí thức. Còn chưa tiến vào đã nhìn thấy Thẩm Mộng từ khung cửa trở về, hiển nhiên vừa rồi ở bên cạnh nhìn lén.
Tô Thanh Ngọc cũng giả bộ như không biết.
Đúng lúc Lý Phương đội mũ rơm bước ra, thấy Tô Thanh Ngọc thì kêu cô cùng đi lấy nông cụ.
Nông cụ trong đội đều được khóa trong kho hàng, do người của tiểu đội đặc biệt đi lấy. Bình thường đều là Lý Phương đi lấy, sau đó phân cho mấy đồng chí thanh niên trí thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.