Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 43: Chính Thức Thừa Nhận

Hồ Đồ

13/10/2021

“Công nhân trong thành phố thoải mái, ngồi trong phòng làm việc, không cần phơi gió phơi nắng cũng có thể nhận lương.”

Tô Vệ Dân trợn cả mắt lên, đó là cuộc sống thích hợp với anh ta nhất, cũng là cuộc sống anh ta tha thiết mơ ước.

“Con nít trong thành phố có nhiều cơ hội đi học, trường học cũng rất đẹp. Ngoại trừ trung học cơ sở và trung học phổ thông, đơn vị còn có thể xin học đại học, còn có lớp tu nghiệp. Dù sao cơ hội học tập sẽ đặc biệt nhiều.”

Tô Vệ Hoa hâm mộ không thôi.

Trong lòng ba người chỉ có một suy nghĩ, cuộc sống trong thành phố thật tốt.

Thảo nào đám thanh niên trí thức kia chỉ muốn về thành phố, bọn họ cũng muốn!

Tô Vệ Hoa nói: “Chị Thanh Ngọc, sao chị lại tới nông thôn, trong thành phố rất tốt mà.”

Tô Vệ Dân nói: “Em ngốc à, bắt buộc phải xuống nông thôn đấy.”

Tô Thanh Ngọc nói: “Thật ra em muốn ở lại thành phố cũng dễ, mẹ của em ở trong đoàn văn công, chẳng phải có thể dễ dàng thu xếp hay sao? Em chỉ bằng lòng nghe lời cha em tới hiếu thảo với ông bà.”

Ba anh em: “...” Đúng là cháu gái hiếu thảo, thảo nào ông bà bất công.

Không so được.

Dù sao đi nữa bọn họ không nỡ từ bỏ cuộc sống tốt đẹp trong thành phố để đến nông thôn chăm sóc người già. Cô em gái này đúng là người tốt, tốt hơn Diệp Nhi rất nhiều. Nếu là bọn họ thì bọn họ cũng thiên vị.

Tô Thanh Ngọc nói: “Sau này ngày nào đó muốn về cũng dễ dàng, thanh niên trí thức về thành phố chỉ cần có đơn vị nhận là được. Cha mẹ em đều là lãnh đạo trong đơn vị, còn rất nhiều cơ hội, có lẽ lúc nào trống chỗ có thể sắp xếp. Lần trước không phải đồng nghiệp ở đơn vị cha em cũng sắp xếp cho một thân thích ở nông thôn vào sao?”

Tô Vệ Dân hỏi: “Dân quê chúng ta cũng có thể vào đơn vị hả?”

“Chỉ cần có đơn vị nhận, có gì không hể? Mỗi người đều ngang hàng. Mọi người đó, chúng ta là dân quê cũng phải có lòng dám nghĩ.”

“...” Ba anh em lại trầm mặc.

Có một số việc nghĩ cũng không dám nghĩ.



Đến nhà họ Tô, ba anh em nhiệt tình giúp Tô Thanh Ngọc đưa hành lý vào phòng, chỉ có điều đồ con gái bọn họ không tiện thu dọn, không thể giúp đỡ nổi.

Cất đồ xong bọn họ lập tức đưa Tô Thanh Ngọc tới nhà trước ăn cơm.

Mấy người đi tới nhà trước thì phát hiện trong nhà có thêm vài người, đều là mấy chú có bối phận nhỏ trong đội. Mấy hôm trước mấy chú bác này còn từng tới nhà răn dạy bọn họ.

Thảo nào lúc này bầu không khí yên tĩnh trong nhà chính có chút khó xử.

Bà Tô không lúng túng chút nào, thấy Tô Thanh Ngọc đã đến thì vui mừng kéo Tô Thanh Ngọc tới: “Thanh Ngọc à, đồ đã chuyển xong hết rồi chứ?”

“Vâng, mấy anh em chuyển giúp cháu, vất vả cho bọn họ rồi.”

“Vất vả cái gì, đó là chuyện bọn nó nên làm, có anh em nhà ai không làm như vậy chứ?” Bà ấy lại kéo Tô Thanh Ngọc đi làm quen mấy chú bác.

Mấy chú bác này đều là người thành thật trong đội, hơn nữa còn nổi tiếng là có hiếu.

Không quan tâm có phải hiếu thảo thật hay không, dù sao cuộc sống hiện tại đều bị mẹ mình trấn áp.

Sau khi Tô Hữu Tài bị bà Tô kêu người đánh, bọn họ cảm thấy mẹ mình vẫn khá tốt với mình, ít nhất không tìm người đánh con mình. Vì vậy bọn họ rất kính nể bà Tô, đều khách sáo đáp lại Tô Thanh Ngọc, khen cô giống người nhà họ Tô, dỗ bà Tô tới nở hoa trong bụng.

Đã nhiều năm rồi bà ấy không vui như vậy.

Có thể không vui được sao, người ta khen Thanh Ngọc cũng xem như coi trọng bà ấy.

Hôm nay còn ở chung, sau này bà ấy lại quản lý gia đình.

Trần Ái Lan nhìn bộ dạng bà cụ cười tới khóe miệng muốn nứt ra, trong lòng rúm lại thành một cục.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Hữu Tài còn phải khách sáo tiễn mấy vị anh em từng đánh mình ra ngoài, bà Tô thì chỉ uy cháu dâu đi sắp xếp hành lý giúp Tô Thanh Ngọc.

Tô Thanh Ngọc nói: “Bà nội, không cần đâu, cháu tự làm được.”

“Có sao đâu, đều là người một nhà, khách sáo cái gì.” Bà Tô nói.

Lưu Xảo Xảo nhìn mẹ chồng mình.



Trần Ái Lan nghiêm mặt nói: “Đi đi.”

“Tôi thấy sau này ở nhà tôi nói chuyện cũng không có ai nghe rồi.” Bà Tô mất hứng nói: “Vậy có phải sau này con đâu đều phải xem sắc mặt mẹ chồng hay không. Vợ thằng hai, đã bao giờ cô xem sắc mặt tôi chưa?”

Trần Ái Lan: “...”

Lưu Xảo Xảo đi giúp Tô Thanh Ngọc sắp xếp hành lý, Tô Diệp cực kỳ tức giận: “Mẹ, sau này thật sự cứ như vậy hả?”

Tô Vệ Dân nói: “Em ba, mẹ đã nói rồi, chúng ta là người một nhà.”

“Anh hai, anh cũng thay đổi rồi.”

“Ai thay đổi, anh nghe lời mẹ. Mẹ nói có đúng không?”

Trần Ái Lan liếc anh ta một cái, không để ý tới anh ta, quay người trở vào phòng mình.

Tô Vệ Dân còn không biết xấu hổ mà nói: “Em xem cả mẹ cũng chấp nhận rồi. Em ba, em đừng ra vẻ nữa.”

Tô Diệp: “...” Đồ phản bội!

Chuyện Tô Thanh Ngọc chuyển vào nhà họ Tô, mới một buổi trưa đã truyền khắp đại đội Tô Gia rồi.

Mấy người từng ăn cơm ở nhà họ Tô ra ngoài khoe khoang, sau đó mọi người đều biết nhà họ Tô thật sự ở chung, hơn nữa còn nhận con gái của Hữu Điền.

Con gái của Hữu Điền thật sự tốt, còn cầm phiếu bỏ tiền mời mọi người ăn cơm, không ăn không cơm của nhà Hữu Tài.

Còn là nhà Hữu Tài chiếm lời nữa.

Con gái của Hữu Điền thật sự tốt.

Tô Thanh Ngọc chính thức vào nhà họ Tô ở, được người nhà họ Tô thừa nhận, trong lòng đám xã viên đại đội Tô Gia cũng đã hoàn toàn trở thành một thành viên của Tô Gia Đồn, không chỉ là thanh niên trí thức từ thành phố tới nữa.

….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook