Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức
Chương 42: Thay Đổi Suy Nghĩ
Hồ Đồ
13/10/2021
Bà Tô cũng mặc kệ: “Tôi cố ý cho nó nhìn đấy, không phải chỉ đánh một lần là cho qua. Người ta vẫn còn ở đây đợi sẵn, lúc nào phạm lỗi còn có thể tìm tới đánh tiếp.”
Ông Tô: “...”
Đương nhiên, Tô Thanh Ngọc cũng không biết hành vi của bà Tô.
Cô rất đơn thuần muốn mời mọi người ăn bữa cơm náo nhiệt một chút. Coi như cho nhà họ Tô nhìn thấy thực lực của mình, cho bọn họ chút lòng tin, chút ngon ngọt.
Thật ra ban đầu nếu cô trực tiếp lấy tiền và phiếu của mình ra, con đường nhận thân nhất định sẽ đơn giản hơn.
Nhưng loại quan hệ lợi ích dựa trên vật chất như vậy chỉ có thể làm một lần, ví dụ như Lý Phương tặng đồ cho nhà đại đội trưởng vậy. Loại quan hệ lợi ích này ngắn ngủi, hơn nữa không đủ kiên cố.
Nếu muốn kiên cố vẫn phải dùng vũ lực cướp lấy quyền hành ở nhà họ Tô.
Đã có quyền lực, tiến có thể công, lui có thể thủ. Người nhà họ Tô vui vẻ, mọi người anh tốt tôi tốt. Nếu mất hứng, cô vẫn có thể tiến vào cửa nhà họ Tô.
Hôm sau trời còn chưa sáng, ông Tô đã gọi cháu cả Tô Vệ Quốc dậy. Lúc trước là không có người sai khiến, bây giờ đã ở chung, còn không kêu cháu trai đi chạy vặt được sao?
Cháu thứ hai Tô Vệ Dân quá lươn lẹo, vẫn là Vệ Quốc đáng tin hơn.
Tô Vệ Quốc vừa thấy một cân phiếu thịt thì trợn mắt: “Ông nội, ông lấy đâu ra vậy?”
Ông nội nói: “Cái gì ở đâu, là Thanh Ngọc cho đấy. Đứa nhỏ Thanh Ngọc này thành thật, nói là ngày đầu tiên tới nên muốn mời mọi người ăn một bữa cơm náo nhiệt một chút. Sau này mấy đứa cũng tốt với em gái mình một chút đi. Bên cạnh nó cũng chỉ có mấy người thân là chúng ta thôi. Thật là đáng thương.”
Tô Vệ Quốc không nói chuyện, chỉ cất phiếu thịt vào túi. Chờ ông Tô đi rồi, anh ta nhanh chóng đi tìm Trần Ái Lan.
Mấy người Trần Ái Lan cũng đã rời giường, thấy số phiếu thịt này, Tô Hữu Tài nuốt một ngụm nước bọt: “Đứa nhỏ này đúng là không chiếm lời của chúng ta, rất thành thật.”
Trần Ái Lan bĩu môi, thành thật cái gì.
Con nhãi kia rất lợi hại đấy.
Nhưng cũng có thể thấy người trong thành phố quả nhiên không giống với người ở nông thôn như bọn họ, người ta tiện tay là một cân phiếu thịt, không giống như nhà bọn họ, quanh năm suốt tháng không được ăn thịt mấy lần.
Khoảng cách hữu hình này khiến Trần Ái Lan càng hướng tới thành phố hơn.
Người nhà họ Tô không nghĩ nhiều và xa như Trần Ái Lan, bọn họ chỉ biết trưa nay có thể ăn thịt.
Lần này chính là một cân thịt, không giống như lúc trước ông bà kia keo kiệt chỉ làm một ít.
Tô Diệp còn đề nghị gói sủi cảo ăn.
Bị Tô Vệ Dân bác bỏ, nói là sủi cảo không có vị thịt, vẫn nên ăn thịt kho tàu thì hơn.
Tô Vệ Hoa ở bên cạnh nuốt nước miếng ừng ực.
Đột nhiên bọn họ cảm thấy Tô Thanh Ngọc tới nhà cũng không phải chuyện xấu. Người trong thành phố có nhiều đồ tốt, sau khi đến đều là người một nhà, sau này còn không phải sẽ được thơm lây sao?
Vì vậy buổi trưa sau khi xong việc, không cần dặn dò, Tô Vệ Quốc đã dẫn các anh em đi giúp Tô Thanh Ngọc khuân đồ.
Trên đường Tô Vệ Hoa còn oán giận Tô Vệ Dân: “Anh hai, anh đây mới gọi là bị thu mua.”
Tô Vệ Dân đáp: “Không phải em cũng vậy sao?”
“Em là vì chị Thanh Ngọc là người tốt.”
“Vậy anh cũng cảm thấy em ấy là người tốt, cho chúng ta ăn thịt, sao, còn không được hả? Thằng nhóc này bây giờ cũng học được cãi lại rồi, lâu không bị ăn đòn hả.”
Tô Vệ Dân gõ đầu cậu ta.
Tô Vệ Hoa ôm đầu trừng anh ta.
Thấy ba anh em nhà họ Tô đều tới, nhiệt tình với Tô Thanh Ngọc như vậy, đám người Lý Phương cũng yên tâm.
Đám thanh niên trí thức nhìn mà hâm mộ. Bên cạnh có thể có nhiều người thân như vậy cũng không sợ bị người ta bắt nạt.
Mọi người sôi nổi tiễn Tô Thanh Ngọc, Tô Thanh Ngọc cười bảo: “Vẫn ở cùng một đội, mỗi ngày đều làm việc chung, không cần tiễn. Em cũng chỉ chuyển sang chỗ khác ngủ, vẫn còn là một thành viên trong đội ngũ thanh niên trí thức chúng ta.”
Lý Phương cười nói: “Cũng không phải nói dọn đi rồi thì không còn là thanh niên trí thức nữa, qua đợt này chị cũng phải đi mà. Bất kể đi đâu cũng vẫn là thanh niên trí thức.”
Chu Lâm đau khổ nói: “Cả đời này chúng ta cũng không thoát được thân phận thanh niên trí thức rồi.”
“...”
Đám thanh niên trí thức nghe những lời không tốt đó lập tức ghét bỏ nhìn cô ta một cái.
Hành lý của Tô Thanh Ngọc không nhiều lắm, ba anh em mỗi người mang một chút, hoàn toàn không tốn sức.
Tô Vệ Dân luôn hỏi Tô Thanh Ngọc cuộc sống trong thành phố như thế nào.
Thật ra bọn họ đã sớm tò mò về cuộc sống của bác cả trong thành phố rồi. Chỉ là trước kia trong nhà không cho bọn họ tiếp cận Tô Thanh Ngọc nên bọn họ không dám tìm Tô Thanh Ngọc hỏi.
Bây giờ đã ở chung, mẹ còn kêu bọn họ xem Thanh Ngọc như người một nhà, vậy có thể tùy tiện hỏi rồi.
Tô Thanh Ngọc vừa đi với bọn họ, vừa miêu tả cuộc sống trong thành phố: “Trong thành phố đương nhiên tốt, trong thành phố luôn luôn có thể được ăn một bữa thịt, bữa nào cũng gạo trắng cộng màn thầu.”
Tô Vệ Quốc nuốt một ngụm nước bọt.
Ông Tô: “...”
Đương nhiên, Tô Thanh Ngọc cũng không biết hành vi của bà Tô.
Cô rất đơn thuần muốn mời mọi người ăn bữa cơm náo nhiệt một chút. Coi như cho nhà họ Tô nhìn thấy thực lực của mình, cho bọn họ chút lòng tin, chút ngon ngọt.
Thật ra ban đầu nếu cô trực tiếp lấy tiền và phiếu của mình ra, con đường nhận thân nhất định sẽ đơn giản hơn.
Nhưng loại quan hệ lợi ích dựa trên vật chất như vậy chỉ có thể làm một lần, ví dụ như Lý Phương tặng đồ cho nhà đại đội trưởng vậy. Loại quan hệ lợi ích này ngắn ngủi, hơn nữa không đủ kiên cố.
Nếu muốn kiên cố vẫn phải dùng vũ lực cướp lấy quyền hành ở nhà họ Tô.
Đã có quyền lực, tiến có thể công, lui có thể thủ. Người nhà họ Tô vui vẻ, mọi người anh tốt tôi tốt. Nếu mất hứng, cô vẫn có thể tiến vào cửa nhà họ Tô.
Hôm sau trời còn chưa sáng, ông Tô đã gọi cháu cả Tô Vệ Quốc dậy. Lúc trước là không có người sai khiến, bây giờ đã ở chung, còn không kêu cháu trai đi chạy vặt được sao?
Cháu thứ hai Tô Vệ Dân quá lươn lẹo, vẫn là Vệ Quốc đáng tin hơn.
Tô Vệ Quốc vừa thấy một cân phiếu thịt thì trợn mắt: “Ông nội, ông lấy đâu ra vậy?”
Ông nội nói: “Cái gì ở đâu, là Thanh Ngọc cho đấy. Đứa nhỏ Thanh Ngọc này thành thật, nói là ngày đầu tiên tới nên muốn mời mọi người ăn một bữa cơm náo nhiệt một chút. Sau này mấy đứa cũng tốt với em gái mình một chút đi. Bên cạnh nó cũng chỉ có mấy người thân là chúng ta thôi. Thật là đáng thương.”
Tô Vệ Quốc không nói chuyện, chỉ cất phiếu thịt vào túi. Chờ ông Tô đi rồi, anh ta nhanh chóng đi tìm Trần Ái Lan.
Mấy người Trần Ái Lan cũng đã rời giường, thấy số phiếu thịt này, Tô Hữu Tài nuốt một ngụm nước bọt: “Đứa nhỏ này đúng là không chiếm lời của chúng ta, rất thành thật.”
Trần Ái Lan bĩu môi, thành thật cái gì.
Con nhãi kia rất lợi hại đấy.
Nhưng cũng có thể thấy người trong thành phố quả nhiên không giống với người ở nông thôn như bọn họ, người ta tiện tay là một cân phiếu thịt, không giống như nhà bọn họ, quanh năm suốt tháng không được ăn thịt mấy lần.
Khoảng cách hữu hình này khiến Trần Ái Lan càng hướng tới thành phố hơn.
Người nhà họ Tô không nghĩ nhiều và xa như Trần Ái Lan, bọn họ chỉ biết trưa nay có thể ăn thịt.
Lần này chính là một cân thịt, không giống như lúc trước ông bà kia keo kiệt chỉ làm một ít.
Tô Diệp còn đề nghị gói sủi cảo ăn.
Bị Tô Vệ Dân bác bỏ, nói là sủi cảo không có vị thịt, vẫn nên ăn thịt kho tàu thì hơn.
Tô Vệ Hoa ở bên cạnh nuốt nước miếng ừng ực.
Đột nhiên bọn họ cảm thấy Tô Thanh Ngọc tới nhà cũng không phải chuyện xấu. Người trong thành phố có nhiều đồ tốt, sau khi đến đều là người một nhà, sau này còn không phải sẽ được thơm lây sao?
Vì vậy buổi trưa sau khi xong việc, không cần dặn dò, Tô Vệ Quốc đã dẫn các anh em đi giúp Tô Thanh Ngọc khuân đồ.
Trên đường Tô Vệ Hoa còn oán giận Tô Vệ Dân: “Anh hai, anh đây mới gọi là bị thu mua.”
Tô Vệ Dân đáp: “Không phải em cũng vậy sao?”
“Em là vì chị Thanh Ngọc là người tốt.”
“Vậy anh cũng cảm thấy em ấy là người tốt, cho chúng ta ăn thịt, sao, còn không được hả? Thằng nhóc này bây giờ cũng học được cãi lại rồi, lâu không bị ăn đòn hả.”
Tô Vệ Dân gõ đầu cậu ta.
Tô Vệ Hoa ôm đầu trừng anh ta.
Thấy ba anh em nhà họ Tô đều tới, nhiệt tình với Tô Thanh Ngọc như vậy, đám người Lý Phương cũng yên tâm.
Đám thanh niên trí thức nhìn mà hâm mộ. Bên cạnh có thể có nhiều người thân như vậy cũng không sợ bị người ta bắt nạt.
Mọi người sôi nổi tiễn Tô Thanh Ngọc, Tô Thanh Ngọc cười bảo: “Vẫn ở cùng một đội, mỗi ngày đều làm việc chung, không cần tiễn. Em cũng chỉ chuyển sang chỗ khác ngủ, vẫn còn là một thành viên trong đội ngũ thanh niên trí thức chúng ta.”
Lý Phương cười nói: “Cũng không phải nói dọn đi rồi thì không còn là thanh niên trí thức nữa, qua đợt này chị cũng phải đi mà. Bất kể đi đâu cũng vẫn là thanh niên trí thức.”
Chu Lâm đau khổ nói: “Cả đời này chúng ta cũng không thoát được thân phận thanh niên trí thức rồi.”
“...”
Đám thanh niên trí thức nghe những lời không tốt đó lập tức ghét bỏ nhìn cô ta một cái.
Hành lý của Tô Thanh Ngọc không nhiều lắm, ba anh em mỗi người mang một chút, hoàn toàn không tốn sức.
Tô Vệ Dân luôn hỏi Tô Thanh Ngọc cuộc sống trong thành phố như thế nào.
Thật ra bọn họ đã sớm tò mò về cuộc sống của bác cả trong thành phố rồi. Chỉ là trước kia trong nhà không cho bọn họ tiếp cận Tô Thanh Ngọc nên bọn họ không dám tìm Tô Thanh Ngọc hỏi.
Bây giờ đã ở chung, mẹ còn kêu bọn họ xem Thanh Ngọc như người một nhà, vậy có thể tùy tiện hỏi rồi.
Tô Thanh Ngọc vừa đi với bọn họ, vừa miêu tả cuộc sống trong thành phố: “Trong thành phố đương nhiên tốt, trong thành phố luôn luôn có thể được ăn một bữa thịt, bữa nào cũng gạo trắng cộng màn thầu.”
Tô Vệ Quốc nuốt một ngụm nước bọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.