Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân

Chương 17:

Tống Gia Đào Hoa

19/03/2024

Trước cửa Bất Trí Trai trồng không ít cây tùng bách, nếu vào mùa xuân thu thì cong vòng lên như cửa động, nhìn cây bách tùng và tiên hạc trong vườn thì cũng giống như nhìn thấy phong cảnh lý thú nhưng cảnh đẹp ngắm mấy năm lại bị cơn gió Bắc thổi không còn gì.

Thế nhưng bên nam học lại không giống nữ học.

Nhóm phu tử cảm thấy bọn họ thân là nam nhi, cần phải biết gì là kiên cường chống chịu, cho nên cho dù bọn họ xuất thân cao quý thế nào thì vào đông vẫn nhất quyết không đốt địa long.

Trong một góc chỉ đốt vài chậu than nhưng phòng rộng, người lại nhiều, sao có thể đủ dùng? Một đám thiếu niên 15 16 tuổi ngồi vây quầng bên nhau, cũng không quy củ như bên nữ học, không ngồi trên bàn mà dựa tường, sợ lạnh thì xích lại gần chậu than.

“Rốt cuộc chừng nào Thất Lang mới trở về đây?”

Có một cậu bé mập mạp mặc đồ màu vàng đồng ngồi gần chậu than, hít hít mũi, vẫn cảm thấy lạnh, mở miệng nói cũng phát run, dường như hai hàm răng trên dưới đang đánh nhau: “Hắn đi gần hai tháng rồi, mấy ngày trước ta nghe lão Phan và Từ tiên sinh phàn nàn, nói nếu như Thất Lang không tới thì sẽ cho thôi học.”

“Hắn cũng thật là, mỗi lần nói đi là đi, không để lại một lời nhắn nào, cũng không cho phép chúng ta đi tìm hắn.”

Hắn là con trai độc nhất của nhà Lại Bộ Thượng Thư, Tề Tự.

Mà hai thiếu niên ngồi bên cạnh hắn, một người mặc áo tím, tay ôm ngực đang cau mày, là đích tử của Binh Bộ Thượng Thư, Phó Hiển. Một người khác mặc áo màu xanh, khóe miệng luôn chứa ý cười, nhìn qua có vẻ chững chạc hơn những người trong phòng rất nhiều, đó là con thứ của tướng lĩnh đương triều, Kinh Du Bạch.

Ba người bọn họ đều là bạn tốt của Lý Khâm Viễn.

“Nếu hắn không trở lại thì ngày mai ta sẽ đến chùa Kim Đài tìm hắn.” Tính tình của Phó Hiển nóng nảy, cho dù đè giọng rồi nhưng vẫn có thể thấy lửa giận: “Cậu ta thật sự muốn xuất gia làm hòa thượng à?!”

“Theo tính tình của hắn, nếu không chịu trở về thì cho dù ngươi đi tìm hắn cũng vô dụng.” Kinh Du Bạch lạnh nhạt thêm một câu.

“Thế hắn ——” Phó Hiển nhướng mày, còn muốn nói nữa thì nhìn thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng hình, hắn ngẩn ra, câu nói đã lên tới miệng lại không thể nào nói nữa, miệng mở thành hình tròn, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn cửa.

Hôm qua gió ngừng tuyết tan, hôm nay bầu trời đã dần trở nên xanh thẳm.

Dù bên ngoài không có mặt trời nhưng ánh sáng vẫn rất rõ ràng, cho dù ánh sáng trong phòng hơi mờ, mà thiếu niên áo trắng đứng trùng vào ánh sáng từ cửa, dường như biết có người đang nói hắn nên mới nâng mí mắt nhìn thoáng qua nhóm Phó Hiển, khẽ cười nói: “Sao ta lại nghe thấy có người đang nói xấu ta nhỉ?”

“Thất Lang?!”

Tề Tự vui mừng đứng lên, mặt hắn đỏ hồng, không biết do trong phòng lạnh quá nên bị đông hay do kích động mà thành.

Tuy Kinh Du Bạch không nói chuyện nhưng cũng đứng lên, ý cười trên mặt rõ ràng còn nồng đậm hơn nhiều so với lúc trước.

Còn Phó Hiển ——

Sau khi ngẩn ngơ trong một cái chớp mắt liền vọt lại, vung tay hung hăng vỗ lên bả vai của Lý Khâm Viễn, sau đó lại ôm lấy người, tức giận nói: “Ngươi còn biết trở về à?!”

Sức lực của hắn không nhỏ, vừa bất ngờ vừa mạnh, nếu là người khác thì đã sớm bị hắn đẩy ngã.

Lý Khâm Viễn lại thẳng lưng, thiếu niên nở một nụ cười, cũng vỗ sau lưng Phó Hiển, cười nói: “Được rồi, không phải ta đã trở lại rồi sao?”

“Nếu lần sau ngươi còn không nói gì mà đi mấy tháng như vậy thì chúng ta tuyệt giao!” Phó Hiển thả người, trừng mắt, vẫn mang dáng vẻ thở hồng hộc.

Lý Khâm Viễn cười cười, lại nhìn về phía Tề Tự và Kinh Du Bạch đang đi tới.

Tề Tự đã sớm đỏ hốc mắt, Kinh Du Bạch vẫn như cũ, nhìn thấy người cũng chỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một câu: “Trở về là tốt rồi.”

Lý Khâm Viễn gật đầu với bọn họ, cũng cười nói: “Vào thôi.”

Bốn người đi vào, ngồi vào vị trí từng người, đám người lúc đầu nói chuyện trong phòng nhìn thấy Lý Khâm Viễn thì cũng dần giảm âm lượng, cho dù cùng trường, cho dù đều xuất từ danh môn thế gia nhưng gia thế cũng chia tốt xấu.

Ở Bất Trí Trai, người gia thế tốt nhất là Lý Khâm Viễn, tiếp theo đó là Kinh Du Bạch, Phó Hiển, Tề Tự.

Có điều nếu bàn về gia thế thì bọn họ cũng không đến mức nào.



Bình thường lúc Lý Khâm Viễn không có mặt, bọn họ muốn nói gì liền nói đó, có điều khi Lý Khâm Viễn đã đến thì bọn họ liền cảm thấy áp lực tăng gấp bội, khi làm việc hay nói chuyện cũng không khỏi cẩn thận hơn. Bọn họ sợ Lý Khâm Viễn, cũng có thể nói, trong học viện Lộc Minh, ngoại trừ ba người Phó Hiển thì không có ai không sợ Lý Khâm Viễn.

Ở trong mắt bọn họ, Lý Khâm Viễn chính là một kẻ điên.

Bình thường nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, khi bắt đầu tàn nhẫn thì ai cũng không phải đối thủ của hắn.

Trong phòng như chia thành hai dãy, những học sinh còn lại nhỏ giọng nói chuyện, Tề Tự chà xát tay lên gương mặt bị đông cứng, cười nói: “Hôm nay Thất Lang trở về, không bằng buổi tối chúng ta về nhà muộn một chút, tìm chỗ nào ngon ăn một bữa, vừa lúc tâm trạng của A Hiển cũng không tốt.”

“Hửm?”

Lý Khâm Viễn nhướng mày, nhìn về phía Phó Hiển: “Ngươi làm sao vậy?”

Phó Hiển buồn đầu không nói lời nào.

Kinh Du Bạch liền cười nói: “Còn có thể thế nào nữa? Quả ớt nhỏ Cố gia đã trở lại, sáng nay hắn mới biết được, tức giận từ sáng sớm rồi. Hơn nữa ——” hắn dừng lại một chút, nhìn sắc mặt ngày càng kém của Phó Hiển, giọng điệu không khỏi sung sướng hơn rất nhiều: “Bây giờ quả ớt nhỏ lại còn tới học đường của chúng ta.”

Xưng hô quả ớt nhỏ là Phó Hiển đặt cho Cố Vô Ưu khi còn bé.

Dựa theo lời nói của Phó Hiển ngay khi đó thì không thấy được chút gì của quý nữ danh môn, một điểm cũng không.

Tuy Lý Khâm Viễn chưa bao giờ gặp Cố Vô Ưu nhưng từ nhỏ đã luôn nghe Phó Hiển nói xấu ở bên tai, nghe nhiều thì trong đầu hắn cũng đã vẽ ra hình tượng, có điều...... hắn nhớ tới bóng dáng hôm qua nhìn thấy ở chùa Kim Đài.

Thiếu nữ khoác áo choàng hồng, trong thế giới xám xịt chán nản đó, nàng chính là tia sáng duy nhất trong mắt hắn.

“Thất Lang, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?” Tề Tự nghi hoặc nhìn hắn.

Lý Khâm Viễn ngước mắt: “Hả?”

Tề Tự: “Chúng ta đang bàn xem hôm nay đi ăn cơm ở đâu, gọi ngươi vài tiếng cũng chưa nghe thấy giọng ngươi.”

Lý Khâm Viễn cười cười, quay trở về từ trong suy nghĩ, khóe miệng nâng lên một vòng cung mờ nhạt, không chút để ý: “Các ngươi chọn là được.”

*

Sau khi Cố Vô Ưu biết hôm nay Lý Khâm Viễn cũng đi học thì cả người đều ở trong trạng thái kích động nhưng đáng tiếc, nàng còn chưa nghe được gì nhiều thì bên ngoài đã có tiên sinh vào cửa.

Tiết đầu tiên là vẽ tranh.

Tiết hai là làm nữ hồng.

Nhưng rõ ràng hôm nay Cố Vô Ưu không tập trung, phạm không ít lỗi sai, tiên sinh dạy dỗ biết được tình huống của nàng nên cũng không nhiều lời, thế nhưng các quý nữ khác không khỏi thở ra nhẹ nhàng...... A, thực tốt, Cố Vô Ưu vẫn mang dáng vẻ phế vật của trước kia.

Tiêu Ý luôn luôn không thể hiện cảm xúc lại không nín được mà nâng khóe miệng, chỉ cần Cố Vô Ưu vẫn luôn giữ vững phong độ này thì nàng ta không cần lo lắng nữa.

Sắc mặt của Cố Du vô cùng khó coi, nàng đã vui vẻ khi Cố Vô Ưu bị người khác nhạo báng nhưng cũng vì Cố Vô Ưu tạo tai mang tiếng mà tức giận, vì không được thoải mái nên tâm trạng suốt buổi sáng của nàng rất không tốt.

Đến khi học xong bài học buổi sáng, thái độ của nàng vẫn chưa trở về bình thường được.

Đã tới thời gian ăn trưa, học viện Lộc Minh không cho học sinh mang đồ ăn đi học, cũng may thư viện cũng vì quan tâm dạ dày của các thiếu gia, tiểu thư nên đồ ăn cũng không tệ lắm. Một đám người kết bè kết nhóm đi ra ngoài, Tiêu Ý nhìn Cố Du, lại nhìn Cố Vô Ưu còn ngồi ở chỗ cũ, ôn nhu hỏi: “A Du, muốn kêu Ngũ tỷ của ngươi không?”

Cố Du cũng đang do dự.

Nhưng vừa thấy bên cạnh có nhiều người như vậy nên cũng không muốn ở gần Cố Vô Ưu, lạnh giọng nói, nhạt nhẽo phun ra một câu: “Không cần, chúng ta đi.”

Người còn lại đương nhiên càng không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh, một đám người đã đi sạch, mà Cố Vô Ưu chờ các nàng đi rồi mới đứng lên, nàng đang nghĩ xem có cách nào có thể tìm đại tướng quân hay không. Mới vừa ra khỏi cửa liền có nữ hầu đứng chờ: “Quận chúa muốn đến nhà ăn sao?”



Cố Vô Ưu suy nghĩ trong lòng, hỏi: “Bất Trí Trai cũng dùng bữa với chúng ta sao?”

Nữ hầu kia chỉ nghĩ nàng ngại gặp nam nhân nên liền cười nói: “Tuy rằng đều dùng bữa ở một chỗ nhưng Bình Sóc Trai ăn sớm hơn hai nơi kia ba khắc.” Nàng tính giờ, nói tiếp: “Bây giờ Bất Trí Trai còn đang học, ngài không cần lo lắng.”

Còn đang học sao?

Vậy có phải nàng đến kia là có thể nhìn thấy đại tướng quân hay không?

Nữ hầu thấy nàng không nói, liền nói thêm: “Nếu quận chúa không biết đi đâu thì nô tì sẽ dẫn ngài qua.”

Cố Vô Ưu lắc đầu: “Không cần, ta tự qua đó là được.”

Nàng nói xong liền đi dọc theo hành lang, lúc nãy khi nhị tỷ dẫn nàng lại đây có chỉ đường cho nàng, nàng biết nhà ăn ở đâu. Có điều bây giờ, hướng nàng đi đến lại là Bất Trí Trai.

Bởi vì ngày thường tiên sinh giảng bài đều phải đi qua hai nơi.

Cánh cửa ở giữa không khóa, hơn nữa Bất Trí Trai còn gần trại nuôi ngựa, bình thường bên nữ học muốn đến trại nuôi ngựa thì cũng phải đi qua nơi này.

Cố Vô Ưu đi suốt một đường không những không bị ngăn lại mà ngay cả một bóng người cũng không thấy, mãi đến khi tới gần Bất Trí Trai, nàng mới nghe được âm thanh đọc sách lưu loát trôi chảy, nghĩ đến việc trong những giọng đọc kia cũng có tướng quân, nụ cười trên mặt nàng càng nồng đậm.

Có gã sai vặt đang đi trên đường, xa xa nhìn thấy Cố Vô Ưu thì có chút kinh ngạc nhưng vẫn đón chào, khách khí nói: “Sao quý nữ lại đến chỗ này?”

“Ta ——”

Cố Vô Ưu nhìn hắn một cái, lại liếc nhìn cánh cửa cách đó không xa một cái, chỉ cần đến gần cánh cửa kia thì có thể nhìn thấy đại tướng quân của nàng rồi, nhưng sao có thể qua cánh cửa này dễ dàng được? Nàng nghĩ nghĩ, lấy mấy viên trân châu từ túi tiền của mình cho hắn.

Gã sai vặt ngẩn người, giọng nói cũng lắp bắp: “Quý nữ làm gì vậy?”

“Ngươi giúp ta một chuyện.”

Gã sai vặt chớp chớp mắt, còn chưa nói gì đã nghe thấy Cố Vô Ưu nói: “Ngươi giúp ta tìm thất công tử Lý gia, ta muốn gặp hắn.”

*

Lý Khâm Viễn cũng không học, lúc trước hắn hàn huyên với Từ tiên sinh rồi cũng lười vào, chọn bừa một cái cây rồi nằm lên, thời tiết hôm nay khá đẹp, trời xanh đầy mây, tuy gió còn hơi lạnh nhưng từ trước đến nay hắn không biết lạnh là gì nên cũng không có cảm giác.

Hắn chọn cây cũng tốt.

Bóng cây dày đặc, người khác không nhìn thấy nhưng hắn lại có thể nhìn tứ phương.

Lý Khâm Viễn đã nhìn thấy bóng dáng Cố Vô Ưu từ sớm, tiểu nha đầu vẫn thích mặc đồ hồng, lấy mắt thẩm mỹ có hạn của hắn thì vẫn nhìn ra được không giống với chiếc áo choàng to lớn khi còn ở chùa hôm qua, không biết đang êm đẹp mà tiểu nha đầu chạy đến đây làm gì.

Có điều hắn cũng lười quản.

Cứ nằm trên thân cây như vậy, trong miệng ngậm một miếng cỏ không biết tìm được lúc nào, đôi tay gối sau đầu, nghĩ vẩn vơ không mục đích lại không nghĩ được gì, mãi đến khi phía dưới truyền đến một câu: “Ngươi giúp ta tìm thất công tử Lý gia, ta muốn gặp hắn.”, hắn mới nhướng mày.

Tìm hắn sao?

“Quý nữ muốn tìm Lý Thất công tử sao?” Gã sai vặt còn có chút ngẩn ngơ.

Cố Vô Ưu gật gật đầu, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy động tĩnh từ phía sau truyền đến, không biết nên hình dung tâm trạng lúc này thế nào, giống như làm chuyện xấu bị bắt được vậy, trái tim của nàng bị đẩy lên cao.

Nhưng thật ra cũng không để bụng những thứ gọi là thanh danh, dù sao nàng cũng chẳng có thanh danh tốt gì cả.

Nhưng vẫn muốn biết rốt cuộc là ai có thể thần không biết quỷ không hay mà đi theo sau nàng? Quay đầu, cố làm ra vẻ nghiêm túc nhưng còn chưa kịp mở miệng liền nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ trắng cột cao đuôi ngựa, trong miệng ngậm một loại cỏ không biết tên, đôi tay gối lên sau đầu, đang đi tới hướng của nàng.

Dưới ánh mắt đang ngây ra của nàng, âm thanh lười nhác lại bất cần của thiếu niên vang lên: “Ngươi tìm ta à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook