Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân
Chương 18:
Tống Gia Đào Hoa
19/03/2024
Vẻ ngoài của thiếu niên tuấn mỹ, giọng nói rõ ràng khó lẫn vào đâu được, tựa như tiếng suối chảy giữa núi rừng, mát lạnh, còn mang theo một chút lạnh nhạt mặc sự đời.
Dường như hắn không hiếu kỳ vì sao Cố Vô Ưu hẳn ở Bình Sóc Trai lại chạy đến Bất Trí Trai, cũng không để bụng vì sao Cố Vô Ưu lại muốn tìm hắn, hắn cứ mang vẻ mặt lười nhác đi đến chỗ Cố Vô Ưu, gió thổi tóc hắn, cây cỏ trong miệng cũng bị thổi run.
Chắc là cảm thấy thứ này có chút phiền.
Hắn tiện tay ném đi, cọng cỏ không biết tên kia liền bị hắn vứt vào bụi cỏ.
Gã sai vặt thấy hắn xuất hiện, thân hình bất giác run lên một chút, đầu càng cúi thấp, vẻ sợ hãi không thể giấu được, giọng nói sợ hãi gọi: “Thất công tử.”
“Ừ.”
Lý Khâm Viễn gật gật đầu, lên tiếng có như không.
Sau đó, hắn tiếp tục hướng ánh mắt đến Cố Vô Ưu, không hề né tránh, ánh nhìn vẫn cứ trắng trợn táo bạo như thế, mang theo vẻ bất cần đời ngày thường, thong thả lại ngả ngớn, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy phóng đãng không thôi.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn, dù cười cũng ẩn chứa lạnh lẽo.
Mang theo xa cách nhàn nhạt.
Cố Vô Ưu không trả lời Lý Khâm Viễn, nàng đã sớm ngây dại ngay vừa lúc nhìn thấy gương mặt này, miệng mở to vẫn chưa khép lại được, mắt hạnh bình thường trong trẻo lại như mèo con bị lạc đường, tròn vo, chỉ biết ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Đại tướng quân......
Là hắn, nàng không nhìn lầm.
Dù cho khác với đại tướng quân nàng từng biết nhưng đây thật sự là đại tướng quân của nàng!
Tâm trạng giống như đột nhiên đốt một dây pháo hoa, gây ra tiếng vang “bộp bộp bộp” tiếng vang, khiến cả người nàng như sống lại, Cố Vô Ưu đột nhiên nhíu mặt, giống như mèo con lén lút, đôi mắt long lanh nhìn Lý Khâm Viễn.
Từ khi trong kinh truyền đến tin đại tướng quân đã chết.
Tuy nàng còn sống nhưng cũng không khác chết là mấy, mặc dù lần trước tỉnh lại ở Lang Gia nhưng trái tim của nàng vẫn chưa thể yên ổn, giống như trong ngực chất chứa chuyện gì, làm nàng trằn trọc, đêm không thể ngủ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cố Vô Ưu chỉ cảm thấy cơ thể và cả lục phủ ngũ tạng của mình như được ngâm trong một dòng nước ấm ngay lập tức, khiến cả người nàng như đắm chìm trong ánh mặt trời.
Đặc biệt đặc biệt thoải mái, cũng đặc biệt đặc biệt an tâm.
Nàng xuyên qua dòng sông thời gian, cuối cùng cũng gặp được đại tướng quân của nàng một lần nữa.
Cố Vô Ưu hiện tại, vô cùng muốn chạy đến ôm lấy đại tướng quân của nàng, giống như trước kia mà ôm lấy eo hắn, chôn vào lòng ngực hắn mà làm nũng, nàng muốn kể hết tâm sự của mình với hắn, muốn nói với hắn rằng nàng nhớ hắn bao nhiêu, nhưng trong giây phút mũi chân muốn di chuyển thì lý trí đột nhiên trở lại đầu nàng.
Hiện tại đại tướng quân vốn không quen biết nàng.
Nàng tùy tiện chạy tới như vậy, phỏng chừng...... Đại tướng quân sẽ cho rằng nàng là kẻ điên.
Cố Vô Ưu nghĩ vậy lại lặng lẽ lùi mũi chân, nàng đứng tại chỗ nhìn Lý Khâm Viễn, bởi vì trong lòng chất chứa quá nhiều sự chuyện, thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng thương nhưng vì gặp lại đại tướng quân của nàng, đuôi lông mày và khóe mắt lại không khỏi mang theo ý cười.
Vẻ mặt hỗn loạn như vậy đúng là có chút kỳ quái, có điều vẻ ngoài của Cố Vô Ưu đẹp, dù cho biểu cảm kỳ dị đó có hợp lại thì cũng không làm gương mặt kia trở nên vặn vẹo.
Ngược lại càng bởi vì dáng vẻ đáng thương không biết từ đâu ra lại khiến người ta thấy thương tiếc.
Có điều từ trước đến nay Lý Khâm Viễn vẫn lạnh lùng, đừng nhìn hắn bình thường như một tên lưu manh, lang thang bủn xỉn, thế vậy mà người có thể lọt vào mắt hắn không nhiều lắm, này cũng chỉ nhướng mày, sau đó cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn thẳng Cố Vô Ưu.
Âm thanh lanh lảnh đọc sách ở không xa kia vẫn chưa dừng lại.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, ai cũng không nói gì, gã sai vặt lại càng không mở miệng vào ngay lúc này.
Cố Vô Ưu nhìn Lý Khâm Viễn, mang theo vẻ hoài niệm không muốn giấu và niềm vui không muốn ai biết, đại tướng quân khi trẻ thật sự không giống sau này, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp đại tướng quân.
Đó là một ngày mưa.
Sau khi nàng trở lại kinh thành, tuy rằng bên ngoài những người đó vẫn có vẻ tôn kính nàng như trước kia nhưng vẫn lén lút nói lời sỉ nhục, còn một lần quá mức nhất là lúc Triệu Thừa Hữu dẫn Vương Chiêu trở lại kinh thành, khi đó bọn họ đã thành hôn.
Nàng đi vào chùa cầu phúc cho mẫu thân.
Không biết Vương Chiêu nghe được tin tức ở đâu, biết nàng ở chùa Kim Đài liền đi theo nàng, chê cười nàng đau khổ bảo vệ một vị trí nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn rơi xuống người nàng ta.
Bên ngoài nàng kiên cường chống chịu, còn lạnh mặt ra tiếng phản bác Vương Chiêu nhưng khi vào lúc không ai thì trốn ở góc phòng khóc không dừng được.
Đại tướng quân đã xuất hiện vào lúc ấy.
Lý Khâm Viễn 25 tuổi, là chiến thần mà vạn chúng tôn sùng Đại Chu, tướng mạo tuấn mỹ, khí thế áp người, mặc một thân áo xanh cầm ô đi đến trước mặt nàng.
Khi đó, nàng khóc đến đau lòng, sao còn quan tâm có người tới chứ? Chờ đến khi nghe thấy giọng nam truyền từ trên đầu mới giật mình hoảng sợ ngẩng đầu lên, nàng không biết lúc đó mình có vẻ mặt thế nào, chắc là kinh ngạc lẫn với ngượng ngùng.
Từ nhỏ nàng đã luôn tỏ vẻ kiên cường, cho rằng nếu như vậy thì người khác sẽ không dám khi dễ leo lên đầu nàng.
Chỉ một lần duy nhất có dáng vẻ kia thì lại bị người ngoài nhìn thấy, nàng xấu hổ muốn chết, còn nhớ rõ lúc mình đi thì còn cố làm ra vẻ uy hiếp hắn một phen: “Ngươi không được nói với người khác!” Sau đó lau nước mắt, chạy ra ngoài.
Cố Vô Ưu nghĩ đến chuyện đã qua, trong mắt không khỏi lộ ra một ít buồn bã.
Âm thanh đọc sách cách đó không xa đã dừng lại, ngay sau đó là giọng của một vài thiếu niên, hẳn là đang đi tới bên này.
Gã sai vặt thấy hai người vẫn đứng như vậy, không khỏi có chút sốt ruột, cũng bất chấp Lý Khâm Viễn còn ở đó, nhỏ giọng nhắc nhở Cố Vô Ưu: “Quý nữ, Bất Trí Trai tan học rồi, ngài vẫn nên rời đi nhanh thì hơn.”
Đôi mắt mơ màng của Cố Vô Ưu dần dần rõ ràng, đương nhiên nàng biết lúc này không nên tiếp tục ở lại đây, bị người khác nhìn thấy thì không tránh khỏi việc bị nói những lời không dễ nghe, nhưng khó khăn lắm nàng mới nhìn thấy đại tướng quân, cho dù là đại tướng quân hoàn toàn khác trong trí nhớ của nàng.
Nàng há mồm, giọng nói có chút nhẹ: “Đại tướng quân......”
Những lời còn lại vẫn chưa biết nên nói thế nào, phía sau liền truyền đến tiếng của Cố Điều: “Man Man đó à?”
Cố Vô Ưu quay đầu, thấy Cố Điều đi tới: “Nhị tỷ.”
“Sao muội lại ở đây?” Cố Điều nhướng chân mày thanh tú, thấy Lý Khâm Viễn cũng ở cạnh thì đến chào hỏi, sau đó liền kéo tay Cố Vô Ưu, dịu dàng nói với nàng: “Có phải lạc đường hay không? Không phải nói muội có việc thì tới tìm tỷ sao?”
“Đi thôi, nhị tỷ dẫn muội đi ăn cơm.”
Nói xong, cũng không đợi Cố Vô Ưu mở miệng nói chuyện thì dứt khoát kéo người đi.
Hai tỷ muội mới vừa đi ra cửa thì bên Bất Trí Trai, ba người Phó Hiển liền ra ngoài, nhìn thấy Lý Khâm Viễn đứng ở bên này, liền cất giọng hô: “Thất Lang, đi thôi, ăn cơm!”
Lý Khâm Viễn gật gật đầu, vừa muốn rời đi thì không biết nghĩ đến gì, dừng bước chân, nói với gã sai vặt kia: “Đưa trân châu cho ta.”
“A?”
Gã sai vặt sửng sốt, chờ phản ứng lại mới vội đưa mấy viên trân châu trong tay ra: “Đây ạ, đưa ngài.”
Lý Khâm Viễn nhìn mấy viên trân châu tỉ lệ cực tốt, cũng không nói gì mà ném túi tiền bên hông vào tay hắn rồi cầm trân châu đi qua, gã sai vặt ở sau muốn gọi nhưng Lý Khâm Viễn có vẻ đi không nhanh không chậm mà rất nhanh đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Lại kiêng nể tính tình của Lý Khâm Viễn, gã sai vặt cũng không dám lên tiếng gọi hắn.
“Ngươi nói gì với gã sai vặt kia vậy?” Cách khá xa, Phó Hiển cũng không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy Lý Khâm Viễn cho người kia một túi tiền.
“Không có gì.”
Ngón cái của Lý Khâm Viễn vô thức vuốt ve mấy viên trân châu, nghĩ đến ánh mắt thay đổi thất thường của tiểu nha đầu lúc nãy, hắn nhướng mày, tiểu nha đầu đang nhận hắn thành ai?
Man Man.
Nhũ danh này dễ nghe hơn quả ớt nhỏ nhiều.
“Thất Lang, vừa nãy Dương lão đầu gọi ngươi, nếu ngươi về học viện thì nghe giảng đi, đừng quay đầu lại rồi khiến Dương lão đầu mách với Lý bá phụ.” Tề Tự nhỏ giọng nói với Lý Khâm Viễn.
Lý Khâm Viễn nghe được lời này, lại vì ba chữ “Lý bá phụ” mà nụ cười trên mặt hơi khựng lại một chút, ngược lại mới còn nói thêm: “Nói sau đi.”
Tề Tự còn muốn nói nữa nhưng Kinh Du Bạch giữ chặt cánh tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
*
Đi ra khỏi cửa.
Cố Điều liền buông lỏng tay Cố Vô Ưu, nàng cũng không nói chuyện, chỉ là bước chân chậm lại rất nhiều.
Vừa rồi khi rời đi, Cố Điều như kéo mạnh nàng ra, làn da của Cố Vô Ưu mềm mịn nên trên cổ tay đã để lại một vệt đỏ, nàng lén nhìn vẻ mặt của Cố Điều, mím môi, vẫn nhỏ giọng nói: “Nhị tỷ, vừa rồi muội...... không có lạc đường.”
Cố Điều nhìn nàng một cái, tựa hồ thở dài, dừng chân nói với nàng: “Man Man, có thể kể với nhị tỷ không?”
“Lời nói của muội, nhị tỷ chắc chắn sẽ không tin.” Cố Vô Ưu cúi đầu, mũi chân nhón lên, nhẹ giọng mà nói.
Lúc này còn rất an tĩnh, các quý nữ ở Bình Sóc Trai đều chưa trở về, trên hành lang không có nữ hầu, Cố Điều cũng không thúc giục nàng nhưng vẫn có thể nhận thấy đôi mắt ôn nhu như nước khiến cho lòng người an tâm đang nhìn xuống đỉnh đầu của nàng...... Cố Vô Ưu do dự cả buổi mới mở miệng: “Nhị tỷ, muội đã mơ một giấc mộng.”
Nàng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, đột nhiên muốn nói hết những gì mình từng trải qua với người khác.
Có lẽ bởi vì nhị tỷ không thân thiết gì trước đây của nàng có đôi mắt khiến người khác tin cậy.
Cho nên.
Nàng đột nhiên có mong muốn nói hết ra.
“Ở trong giấc mơ đó, muội gả cho Triệu Thừa Hữu nhưng muội lại không sung sướng, cãi cọ ngày qua ngày và cả......” Cố Vô Ưu nghĩ đến đứa con bị mất, mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng trái tim vẫn hơi run rẩy.
Đứa bé kia đã phá vỡ vỏ bọc ngoan ngoãn nghe lời cuối cùng của nàng đối với Triệu Thừa Hữu.
“Sau đó muội hòa ly với hắn, trở lại kinh thành, quen biết Lý Khâm Viễn.”
“Lý Khâm Viễn trong mơ hoàn toàn không giống như mọi người biết, hắn là chiến thần của Đại Chu, là đại tướng quân được vạn dân kính ngưỡng, tất cả mọi người sùng bái hắn, kính yêu hắn...... Lúc ban đầu muội gả cho hắn, ở trong lòng vẫn còn sợ hãi hắn.”
“Nhưng mà ——”
Sự run rẩy nhút nhát trên mặt lại bị nụ cười dịu dàng thay thế, khắp người Cố Vô Ưu như đắm chìm trong ánh mặt trời, đó là dáng vẻ được yêu thương muôn vàn mới có thể có: “Hắn đối xử với muội rất tốt, hoàn toàn không ngại muội từng lấy chồng, hắn dạy muội đọc sách rồi dạy muội viết chữ, dạy muội làm một người tự do thế nào, muội vô cùng vô cùng thích mỗi một ngày ở bên hắn.”
Nụ cười trên mặt Cố Vô Ưu quá mức chân thật.
Cố Điều bị làm cho cảm động, hiếm khi nàng nói với giọng điệu lúng ta lúng túng: “Cho nên, muội từ hôn với Triệu công tử ở Lang Gia để trở lại kinh thành tìm Lý Khâm Viễn sao?”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, không có một chút do dự, gật đầu xong, nàng mới nhẹ nhàng hỏi: “Nhị tỷ, có phải tỷ cảm thấy quá hoang đường hay không?”
“Đúng là có chút.” Cố Điều nói.
Mắt thấy Cố Vô Ưu thất vọng cúi đầu, lại cười nói: “Nhưng trên đời này có không ít cơ hội nên duyên, không phải trước kia cũng có chuyện Trang Chu mộng điệp* sao?” Nàng giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Vô Ưu, âm thanh càng trở nên nhu hòa: “Nhị tỷ tin lời của muội.”
*Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không phân biệt được mình là Chu hóa bướm hay bướm hóa Chu. Có thể hiểu rằng giấc mộng quá thật không biết là mơ hay là thực tại.
Cố Vô Ưu nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu.
Trong mắt nàng không che được vẻ hoảng hốt, miệng cũng mở to, tựa như không ngờ Cố Điều sẽ tin nàng.
“Lần này muội trở về, tỷ đã cảm thấy muội không giống như trước.” Cố Điều nắm tay nàng, đi đến nơi tránh gió, quan sát xung quanh rồi đè giọng nói với nàng: “Nhưng mà... Man Man.”
Chờ đến khi đến nơi lặng gió, nàng ấy đột nhiên dừng bước chân, nắm tay nàng, hỏi nàng: “Muội có từng nghĩ tới, muội thích Lý Khâm Viễn luôn thuận theo ý mình trong mộng, hay chỉ đơn giản là chính Lý Khâm Viễn chưa?”
Dường như hắn không hiếu kỳ vì sao Cố Vô Ưu hẳn ở Bình Sóc Trai lại chạy đến Bất Trí Trai, cũng không để bụng vì sao Cố Vô Ưu lại muốn tìm hắn, hắn cứ mang vẻ mặt lười nhác đi đến chỗ Cố Vô Ưu, gió thổi tóc hắn, cây cỏ trong miệng cũng bị thổi run.
Chắc là cảm thấy thứ này có chút phiền.
Hắn tiện tay ném đi, cọng cỏ không biết tên kia liền bị hắn vứt vào bụi cỏ.
Gã sai vặt thấy hắn xuất hiện, thân hình bất giác run lên một chút, đầu càng cúi thấp, vẻ sợ hãi không thể giấu được, giọng nói sợ hãi gọi: “Thất công tử.”
“Ừ.”
Lý Khâm Viễn gật gật đầu, lên tiếng có như không.
Sau đó, hắn tiếp tục hướng ánh mắt đến Cố Vô Ưu, không hề né tránh, ánh nhìn vẫn cứ trắng trợn táo bạo như thế, mang theo vẻ bất cần đời ngày thường, thong thả lại ngả ngớn, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy phóng đãng không thôi.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn, dù cười cũng ẩn chứa lạnh lẽo.
Mang theo xa cách nhàn nhạt.
Cố Vô Ưu không trả lời Lý Khâm Viễn, nàng đã sớm ngây dại ngay vừa lúc nhìn thấy gương mặt này, miệng mở to vẫn chưa khép lại được, mắt hạnh bình thường trong trẻo lại như mèo con bị lạc đường, tròn vo, chỉ biết ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Đại tướng quân......
Là hắn, nàng không nhìn lầm.
Dù cho khác với đại tướng quân nàng từng biết nhưng đây thật sự là đại tướng quân của nàng!
Tâm trạng giống như đột nhiên đốt một dây pháo hoa, gây ra tiếng vang “bộp bộp bộp” tiếng vang, khiến cả người nàng như sống lại, Cố Vô Ưu đột nhiên nhíu mặt, giống như mèo con lén lút, đôi mắt long lanh nhìn Lý Khâm Viễn.
Từ khi trong kinh truyền đến tin đại tướng quân đã chết.
Tuy nàng còn sống nhưng cũng không khác chết là mấy, mặc dù lần trước tỉnh lại ở Lang Gia nhưng trái tim của nàng vẫn chưa thể yên ổn, giống như trong ngực chất chứa chuyện gì, làm nàng trằn trọc, đêm không thể ngủ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cố Vô Ưu chỉ cảm thấy cơ thể và cả lục phủ ngũ tạng của mình như được ngâm trong một dòng nước ấm ngay lập tức, khiến cả người nàng như đắm chìm trong ánh mặt trời.
Đặc biệt đặc biệt thoải mái, cũng đặc biệt đặc biệt an tâm.
Nàng xuyên qua dòng sông thời gian, cuối cùng cũng gặp được đại tướng quân của nàng một lần nữa.
Cố Vô Ưu hiện tại, vô cùng muốn chạy đến ôm lấy đại tướng quân của nàng, giống như trước kia mà ôm lấy eo hắn, chôn vào lòng ngực hắn mà làm nũng, nàng muốn kể hết tâm sự của mình với hắn, muốn nói với hắn rằng nàng nhớ hắn bao nhiêu, nhưng trong giây phút mũi chân muốn di chuyển thì lý trí đột nhiên trở lại đầu nàng.
Hiện tại đại tướng quân vốn không quen biết nàng.
Nàng tùy tiện chạy tới như vậy, phỏng chừng...... Đại tướng quân sẽ cho rằng nàng là kẻ điên.
Cố Vô Ưu nghĩ vậy lại lặng lẽ lùi mũi chân, nàng đứng tại chỗ nhìn Lý Khâm Viễn, bởi vì trong lòng chất chứa quá nhiều sự chuyện, thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng thương nhưng vì gặp lại đại tướng quân của nàng, đuôi lông mày và khóe mắt lại không khỏi mang theo ý cười.
Vẻ mặt hỗn loạn như vậy đúng là có chút kỳ quái, có điều vẻ ngoài của Cố Vô Ưu đẹp, dù cho biểu cảm kỳ dị đó có hợp lại thì cũng không làm gương mặt kia trở nên vặn vẹo.
Ngược lại càng bởi vì dáng vẻ đáng thương không biết từ đâu ra lại khiến người ta thấy thương tiếc.
Có điều từ trước đến nay Lý Khâm Viễn vẫn lạnh lùng, đừng nhìn hắn bình thường như một tên lưu manh, lang thang bủn xỉn, thế vậy mà người có thể lọt vào mắt hắn không nhiều lắm, này cũng chỉ nhướng mày, sau đó cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn thẳng Cố Vô Ưu.
Âm thanh lanh lảnh đọc sách ở không xa kia vẫn chưa dừng lại.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, ai cũng không nói gì, gã sai vặt lại càng không mở miệng vào ngay lúc này.
Cố Vô Ưu nhìn Lý Khâm Viễn, mang theo vẻ hoài niệm không muốn giấu và niềm vui không muốn ai biết, đại tướng quân khi trẻ thật sự không giống sau này, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp đại tướng quân.
Đó là một ngày mưa.
Sau khi nàng trở lại kinh thành, tuy rằng bên ngoài những người đó vẫn có vẻ tôn kính nàng như trước kia nhưng vẫn lén lút nói lời sỉ nhục, còn một lần quá mức nhất là lúc Triệu Thừa Hữu dẫn Vương Chiêu trở lại kinh thành, khi đó bọn họ đã thành hôn.
Nàng đi vào chùa cầu phúc cho mẫu thân.
Không biết Vương Chiêu nghe được tin tức ở đâu, biết nàng ở chùa Kim Đài liền đi theo nàng, chê cười nàng đau khổ bảo vệ một vị trí nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn rơi xuống người nàng ta.
Bên ngoài nàng kiên cường chống chịu, còn lạnh mặt ra tiếng phản bác Vương Chiêu nhưng khi vào lúc không ai thì trốn ở góc phòng khóc không dừng được.
Đại tướng quân đã xuất hiện vào lúc ấy.
Lý Khâm Viễn 25 tuổi, là chiến thần mà vạn chúng tôn sùng Đại Chu, tướng mạo tuấn mỹ, khí thế áp người, mặc một thân áo xanh cầm ô đi đến trước mặt nàng.
Khi đó, nàng khóc đến đau lòng, sao còn quan tâm có người tới chứ? Chờ đến khi nghe thấy giọng nam truyền từ trên đầu mới giật mình hoảng sợ ngẩng đầu lên, nàng không biết lúc đó mình có vẻ mặt thế nào, chắc là kinh ngạc lẫn với ngượng ngùng.
Từ nhỏ nàng đã luôn tỏ vẻ kiên cường, cho rằng nếu như vậy thì người khác sẽ không dám khi dễ leo lên đầu nàng.
Chỉ một lần duy nhất có dáng vẻ kia thì lại bị người ngoài nhìn thấy, nàng xấu hổ muốn chết, còn nhớ rõ lúc mình đi thì còn cố làm ra vẻ uy hiếp hắn một phen: “Ngươi không được nói với người khác!” Sau đó lau nước mắt, chạy ra ngoài.
Cố Vô Ưu nghĩ đến chuyện đã qua, trong mắt không khỏi lộ ra một ít buồn bã.
Âm thanh đọc sách cách đó không xa đã dừng lại, ngay sau đó là giọng của một vài thiếu niên, hẳn là đang đi tới bên này.
Gã sai vặt thấy hai người vẫn đứng như vậy, không khỏi có chút sốt ruột, cũng bất chấp Lý Khâm Viễn còn ở đó, nhỏ giọng nhắc nhở Cố Vô Ưu: “Quý nữ, Bất Trí Trai tan học rồi, ngài vẫn nên rời đi nhanh thì hơn.”
Đôi mắt mơ màng của Cố Vô Ưu dần dần rõ ràng, đương nhiên nàng biết lúc này không nên tiếp tục ở lại đây, bị người khác nhìn thấy thì không tránh khỏi việc bị nói những lời không dễ nghe, nhưng khó khăn lắm nàng mới nhìn thấy đại tướng quân, cho dù là đại tướng quân hoàn toàn khác trong trí nhớ của nàng.
Nàng há mồm, giọng nói có chút nhẹ: “Đại tướng quân......”
Những lời còn lại vẫn chưa biết nên nói thế nào, phía sau liền truyền đến tiếng của Cố Điều: “Man Man đó à?”
Cố Vô Ưu quay đầu, thấy Cố Điều đi tới: “Nhị tỷ.”
“Sao muội lại ở đây?” Cố Điều nhướng chân mày thanh tú, thấy Lý Khâm Viễn cũng ở cạnh thì đến chào hỏi, sau đó liền kéo tay Cố Vô Ưu, dịu dàng nói với nàng: “Có phải lạc đường hay không? Không phải nói muội có việc thì tới tìm tỷ sao?”
“Đi thôi, nhị tỷ dẫn muội đi ăn cơm.”
Nói xong, cũng không đợi Cố Vô Ưu mở miệng nói chuyện thì dứt khoát kéo người đi.
Hai tỷ muội mới vừa đi ra cửa thì bên Bất Trí Trai, ba người Phó Hiển liền ra ngoài, nhìn thấy Lý Khâm Viễn đứng ở bên này, liền cất giọng hô: “Thất Lang, đi thôi, ăn cơm!”
Lý Khâm Viễn gật gật đầu, vừa muốn rời đi thì không biết nghĩ đến gì, dừng bước chân, nói với gã sai vặt kia: “Đưa trân châu cho ta.”
“A?”
Gã sai vặt sửng sốt, chờ phản ứng lại mới vội đưa mấy viên trân châu trong tay ra: “Đây ạ, đưa ngài.”
Lý Khâm Viễn nhìn mấy viên trân châu tỉ lệ cực tốt, cũng không nói gì mà ném túi tiền bên hông vào tay hắn rồi cầm trân châu đi qua, gã sai vặt ở sau muốn gọi nhưng Lý Khâm Viễn có vẻ đi không nhanh không chậm mà rất nhanh đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Lại kiêng nể tính tình của Lý Khâm Viễn, gã sai vặt cũng không dám lên tiếng gọi hắn.
“Ngươi nói gì với gã sai vặt kia vậy?” Cách khá xa, Phó Hiển cũng không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy Lý Khâm Viễn cho người kia một túi tiền.
“Không có gì.”
Ngón cái của Lý Khâm Viễn vô thức vuốt ve mấy viên trân châu, nghĩ đến ánh mắt thay đổi thất thường của tiểu nha đầu lúc nãy, hắn nhướng mày, tiểu nha đầu đang nhận hắn thành ai?
Man Man.
Nhũ danh này dễ nghe hơn quả ớt nhỏ nhiều.
“Thất Lang, vừa nãy Dương lão đầu gọi ngươi, nếu ngươi về học viện thì nghe giảng đi, đừng quay đầu lại rồi khiến Dương lão đầu mách với Lý bá phụ.” Tề Tự nhỏ giọng nói với Lý Khâm Viễn.
Lý Khâm Viễn nghe được lời này, lại vì ba chữ “Lý bá phụ” mà nụ cười trên mặt hơi khựng lại một chút, ngược lại mới còn nói thêm: “Nói sau đi.”
Tề Tự còn muốn nói nữa nhưng Kinh Du Bạch giữ chặt cánh tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
*
Đi ra khỏi cửa.
Cố Điều liền buông lỏng tay Cố Vô Ưu, nàng cũng không nói chuyện, chỉ là bước chân chậm lại rất nhiều.
Vừa rồi khi rời đi, Cố Điều như kéo mạnh nàng ra, làn da của Cố Vô Ưu mềm mịn nên trên cổ tay đã để lại một vệt đỏ, nàng lén nhìn vẻ mặt của Cố Điều, mím môi, vẫn nhỏ giọng nói: “Nhị tỷ, vừa rồi muội...... không có lạc đường.”
Cố Điều nhìn nàng một cái, tựa hồ thở dài, dừng chân nói với nàng: “Man Man, có thể kể với nhị tỷ không?”
“Lời nói của muội, nhị tỷ chắc chắn sẽ không tin.” Cố Vô Ưu cúi đầu, mũi chân nhón lên, nhẹ giọng mà nói.
Lúc này còn rất an tĩnh, các quý nữ ở Bình Sóc Trai đều chưa trở về, trên hành lang không có nữ hầu, Cố Điều cũng không thúc giục nàng nhưng vẫn có thể nhận thấy đôi mắt ôn nhu như nước khiến cho lòng người an tâm đang nhìn xuống đỉnh đầu của nàng...... Cố Vô Ưu do dự cả buổi mới mở miệng: “Nhị tỷ, muội đã mơ một giấc mộng.”
Nàng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, đột nhiên muốn nói hết những gì mình từng trải qua với người khác.
Có lẽ bởi vì nhị tỷ không thân thiết gì trước đây của nàng có đôi mắt khiến người khác tin cậy.
Cho nên.
Nàng đột nhiên có mong muốn nói hết ra.
“Ở trong giấc mơ đó, muội gả cho Triệu Thừa Hữu nhưng muội lại không sung sướng, cãi cọ ngày qua ngày và cả......” Cố Vô Ưu nghĩ đến đứa con bị mất, mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng trái tim vẫn hơi run rẩy.
Đứa bé kia đã phá vỡ vỏ bọc ngoan ngoãn nghe lời cuối cùng của nàng đối với Triệu Thừa Hữu.
“Sau đó muội hòa ly với hắn, trở lại kinh thành, quen biết Lý Khâm Viễn.”
“Lý Khâm Viễn trong mơ hoàn toàn không giống như mọi người biết, hắn là chiến thần của Đại Chu, là đại tướng quân được vạn dân kính ngưỡng, tất cả mọi người sùng bái hắn, kính yêu hắn...... Lúc ban đầu muội gả cho hắn, ở trong lòng vẫn còn sợ hãi hắn.”
“Nhưng mà ——”
Sự run rẩy nhút nhát trên mặt lại bị nụ cười dịu dàng thay thế, khắp người Cố Vô Ưu như đắm chìm trong ánh mặt trời, đó là dáng vẻ được yêu thương muôn vàn mới có thể có: “Hắn đối xử với muội rất tốt, hoàn toàn không ngại muội từng lấy chồng, hắn dạy muội đọc sách rồi dạy muội viết chữ, dạy muội làm một người tự do thế nào, muội vô cùng vô cùng thích mỗi một ngày ở bên hắn.”
Nụ cười trên mặt Cố Vô Ưu quá mức chân thật.
Cố Điều bị làm cho cảm động, hiếm khi nàng nói với giọng điệu lúng ta lúng túng: “Cho nên, muội từ hôn với Triệu công tử ở Lang Gia để trở lại kinh thành tìm Lý Khâm Viễn sao?”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, không có một chút do dự, gật đầu xong, nàng mới nhẹ nhàng hỏi: “Nhị tỷ, có phải tỷ cảm thấy quá hoang đường hay không?”
“Đúng là có chút.” Cố Điều nói.
Mắt thấy Cố Vô Ưu thất vọng cúi đầu, lại cười nói: “Nhưng trên đời này có không ít cơ hội nên duyên, không phải trước kia cũng có chuyện Trang Chu mộng điệp* sao?” Nàng giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Vô Ưu, âm thanh càng trở nên nhu hòa: “Nhị tỷ tin lời của muội.”
*Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không phân biệt được mình là Chu hóa bướm hay bướm hóa Chu. Có thể hiểu rằng giấc mộng quá thật không biết là mơ hay là thực tại.
Cố Vô Ưu nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu.
Trong mắt nàng không che được vẻ hoảng hốt, miệng cũng mở to, tựa như không ngờ Cố Điều sẽ tin nàng.
“Lần này muội trở về, tỷ đã cảm thấy muội không giống như trước.” Cố Điều nắm tay nàng, đi đến nơi tránh gió, quan sát xung quanh rồi đè giọng nói với nàng: “Nhưng mà... Man Man.”
Chờ đến khi đến nơi lặng gió, nàng ấy đột nhiên dừng bước chân, nắm tay nàng, hỏi nàng: “Muội có từng nghĩ tới, muội thích Lý Khâm Viễn luôn thuận theo ý mình trong mộng, hay chỉ đơn giản là chính Lý Khâm Viễn chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.