Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân

Chương 20:

Tống Gia Đào Hoa

26/03/2024

Phòng ăn ở học viện Lộc Minh chia thành hai tầng, tầng thứ nhất để các học sinh Xương Vinh Trai dùng bữa, nơi này chủ yếu là cơm nhà, còn lầu hai là nơi của các quý nữ và thiếu gia của Bình Sóc Trai, Bất Trí Trai, cùng với các tiên sinh sử dụng, dù là những món tầm thường hay sơn hào hải vị, có thể nói là muốn có gì thì có cái đó.

Lúc Cố Điều dẫn Cố Vô Ưu đến lầu hai thì các quý nữ ở Bình Sóc Trai đã cơm nước xong, ngay cả các học sinh Bất Trí Trai cũng đi gần hết.

Rải rác vài người, chỉ có một bàn còn đủ.

Đó là bốn người Lý Khâm Viễn.

Phó Hiển đã ăn gần xong, hắn đối diện cửa, nhìn thấy Cố Điều tiến vào từ xa xa, liền nhớ tới phải vấn an với nàng.

Hai nhà Cố, Phó là thế giao, hơn nữa Cố Điều lại là tiên sinh của bọn họ, Phó Hiển vẫn luôn rất tôn kính nàng, bình thường lúc ở thư viện mà thấy người khác thì gọi một tiếng “Tiên sinh”, nếu không có ai thì kêu một tiếng “Cố Điều tỷ”, nhưng lời vấn an bên miệng của hắn còn chưa phun ra liền thấy Cố Vô Ưu đứng kế bên Cố Điều.

Tuy gần một năm chưa gặp, tướng mạo của Cố Vô Ưu nảy nở hơn trước một ít nhưng Phó Hiển vẫn nhận ra nàng ngay lập tức.

Nụ cười trên mặt cứng lại, khóe miệng muốn thả cũng không thả được khiến gương mặt của hắn có vẻ vô cùng quái dị.

Tề Tự ngồi ở đối diện hắn, trong tay của hắn còn cầm một cái đùi gà, đang gặm vui sướng, nhìn thấy dáng vẻ của Phó Hiển, quai hàm phình to, trong miệng còn nuốt thịt gà, mơ hồ không rõ hỏi: “A Hiển, ngươi làm sao vậy?”

Vừa dứt lời.

Lý Khâm Viễn và Kinh Du Bạch cũng ngẩng đầu.

Mắt thấy dáng vẻ mà Phó Hiển thể hiện, không biết Lý Khâm Viễn ngồi ở bên người hắn nghĩ đến cái gì, mở mí mắt nhìn qua cửa, sau đó...... vừa ngay lúc đụng phải ánh mắt luôn đặt lên người hắn của Cố Vô Ưu.

Dường như không ngờ hắn sẽ nhìn qua.

Vẻ mặt của tiểu nha đầu mặc váy hồng biến đổi, lập tức chuyển tầm mắt nhưng lại không biết làm sao, cuối cùng cũng chỉ nhấp môi, e lệ ngượng ngùng mà nhìn lại chỗ hắn.

Đây không phải lần đầu tiên Lý Khâm Viễn nhìn thấy ánh mắt như vậy, tại kinh thành, nữ tử thích hắn cũng không phải ít, mặc dù các nàng cảm thấy hắn lang thang và thấy hắn vô dụng nhưng lại không khỏi bị gương mặt của hắn hấp dẫn. Chỉ tính ở Bình Sóc Trai thì cũng có không ít quý nữ có ánh mắt e lệ ngượng ngùng như vậy khi thấy hắn.

Nhưng Lý Khâm Viễn biết.

Ánh mắt khi nha đầu này nhìn về phía hắn lại không giống với người khác.

Hắn có thể thấy được trong đôi mắt hạnh này tràn đầy cảm xúc phức tạp, có vui mừng, có hoài niệm, còn có một ít buồn bã, so với lúc trước ở Bất Trí Trai thì cũng không khác gì cả.

Không.

Vẫn có chút gì đó không giống nhau.

Lý Khâm Viễn nhìn thấy vẻ ở kiên định mà lúc trước không có.

Ánh mắt phức tạp như vậy vẫn là lần đầu tiên Lý Khâm Viễn nhìn thấy, hắn nhướng mày, cảm thấy có chút thú vị.

Kinh Du Bạch cũng đã nhìn thấy Cố Vô Ưu, trên gương mặt luôn chất chứa nụ cười từ trước đến nay của hắn lại mang vẻ thú vị không rõ lắm, cũng chưa nói cái gì, bắt đầu đứng dậy chào hỏi Cố Điều: “Cố tiên sinh.” Lại đặt ánh mắt đến chỗ Cố Vô Ưu, gọi: “Quận chúa Nhạc Bình.”

Hắn đã mở miệng trước thì đương nhiên Phó Hiển và Tề Tự cũng gọi theo.

Có điều giọng điệu Tề Tự gọi Cố Vô Ưu khá bình thường, còn Phó Hiển lại có vẻ nghẹn khuất rất nhiều, bốn chữ vô cùng đơn giản phát ra từ cổ họng lại vừa thấp vừa trầm.



“Được rồi, chỉ là ăn cơm thôi, đừng có nghiêm trọng như vậy.” Cố Điều cười cười, nói vài lời.

Còn Cố Vô Ưu.

Nàng cũng không để ý tới đám Phó Hiển, mà nhấp môi đỏ, lặng lẽ nhìn đại tướng quân của nàng, vừa rồi quá mức vội vàng nên cũng không nhìn rõ, hiện tại mới phát hiện đại tướng quân khi còn trẻ thật đẹp trai, ít đi sự nho nhã trầm ổn sau này nhưng lại nhiều hơi thở thiếu niên hơn.

Hắn cứ ngồi như vậy, mắt phượng tùy tiện quét qua khiến người ta không khỏi đập rộn trong lòng.

Mặt của nàng càng đỏ hơn, ngay cả ngón tay mảnh khảnh cũng bất giác nắm chặt áo choàng hồ ly bên người.

Ba người Phó Hiển cũng chưa chú ý tới sự thay đổi của Cố Vô Ưu, chỉ có Lý Khâm Viễn nhìn thấy, khóe miệng của hắn gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, không có một chút dáng vẻ tôn sư trọng đạo, biếng nhác đứng lên, gọi một tiếng với Cố Điều: “Cố tiên sinh.”

Chờ đến khi ánh mắt chuyển đến Cố Vô Ưu, cả người lại có vẻ càng không chút để ý, khóe miệng cong lên toát ra vẻ lưu manh, gọi: “Quận chúa Nhạc Bình.”

Cố Vô Ưu nghe thấy rất nhiều người gọi nàng như vậy.

Ngay vừa rồi cũng có ba người gọi nàng như vậy nhưng chỉ có Lý Khâm Viễn gọi mới khiến má nàng nóng lên, tim đập nhanh hơn, ngay cả giọng nói cũng hơi run, đặc biệt là dưới cái nhìn chăm chú của Lý Khâm Viễn, mặt nàng ngày càng đỏ: “Ngươi......”

Đây là lần đầu tiên nói chuyện với tướng quân đời này, lúc mới vừa mở miệng thì giọng nói vừa nhẹ vừa khàn.

Chờ đến khi có ánh mắt dư thừa dừng trên người nàng thì âm thanh của nàng cũng không khá hơn là bao, vẫn luyến tiếc dời ánh mắt khỏi người Lý Khâm Viễn, nàng nhẹ giọng nói: “...... Hiện tại ở học đường, các ngươi không cần gọi ta như thế.”

Phó Hiển trời sinh đã không đội trời chung với nàng, cũng không đoán được những suy tính trong lòng nàng, mở miệng nói một câu: “Không gọi ngươi là quận chúa thì gọi ngươi là cái gì?”

Cố Vô Ưu nhướng mày.

Lúc nãy nàng nói cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ ngẫm lại thì chuyện xưng hô này thật đúng là có chút khó.

Ngoại trừ Phó Hiển thì trước kia nàng cũng không thân quen gì với đám Kinh Du Bạch, sau khi gả cho Lý Khâm Viễn thì được bọn họ gọi một tiếng “chị dâu”, còn Lý Khâm Viễn, khi gọi nàng ngọt ngào như mật, cái gì mà “Phu nhân”, “Nương tử”, bình thường cũng là “Man Man”, nếu lúc hai người cãi nhau tức giận thì gọi thẳng tên đầy đủ, có đôi khi hắn còn gọi nàng là “Nha đầu”.

Nhưng hiện tại.

Hiển nhiên, những cách xưng hô này đều không hợp.

Cố Vô Ưu mới vừa vui vẻ vì nói chuyện với Lý Khâm Viễn thì lại tiếp tục thấy khó khăn.

Cố Điều thấy sắc mặt của nàng thì biết trong lòng nàng đang không dễ chịu, do đó mới nói đỡ: “Đều thân nhau mấy đời, Man Man lại nhỏ hơn các ngươi vài tuổi, vào lúc không có người thì gọi thân thiết một chút cũng không sao.”

Phó Hiển thấy Cố Điều lên tiếng thì không nói nữa, có điều sắc mặt vẫn không tốt lắm.

Tính tình của Kinh Du Bạch trầm ổn nhất, cũng nhất biết đạo lý đối nhân xử thế, cũng mở miệng cười nói: “Cố tiên sinh và Cố gia muội muội còn chưa dùng bữa, chúng ta đi trước không quấy rầy mọi người nữa.” Nói xong liền kéo đám người Tề Tự chắp tay với cả hai.

Phó Hiển không nói hai lời liền lên đường.

Tề Tự có chút luyến tiếc vì chưa ăn đùi gà xong nhưng trường hợp hiện tại thì cũng không nên động nữa, hơi tiếc đùi gà, cuối cùng cũng rời đi theo đám Phó Hiển.

Lý Khâm Viễn lại không chắp tay, vẫn mang dáng vẻ lười nhác trước kia, gật gật đầu với hai người rồi đi đến phía trước.

Mắt thấy nhóm bọn họ rời đi, Cố Điều nhìn ánh mắt Cố Vô Ưu còn đặt lên người Lý Khâm Viễn, khẽ thở dài: “Man Man, chúng ta dùng bữa đi.”



Cố Vô Ưu gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút thất bại.

Đã nhìn thấy đại tướng quân, cũng nói vài lời với đại tướng quân nhưng hiển nhiên...... đại tướng quân lại không có vẻ gì là chú ý đến nàng.

Có điều cũng không sao.

Nàng tự cổ vũ mình trong lòng.

Bắt đầu như cũng đã rất tốt, những ngày tháng sau này còn rất dài, nàng tin tưởng có thể trở nên như trước kia với đại tướng quân! Nghĩ vậy, trên gương mặt nhỏ của Cố Vô Ưu hiện lên một nụ cười ngọt ngào.

Nàng và đại tướng quân, tương lai còn dài.

*

Đi ra khỏi phòng ăn.

Gương mặt của Phó Hiển thối đến không sao tả được, nói thầm: “Không biết nữ nhân này lại muốn gây chuyện gì nữa?”

Kinh Du Bạch thấy hắn như vậy, liền không khỏi cười nói: “Ngươi cũng vậy, bình thường thấy ai cũng khá tốt, sao lại một hai không bỏ qua cho nàng chứ? Ngươi sẽ không......”

Phó Hiển sửng sốt: “Sẽ không cái gì?”

Kinh Du Bạch cười nói: “Thích nàng chứ gì.”

“Ngươi đang nói bậy gì đó!” Phó Hiển như chú mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức nổ tung, đỏ mặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Sao ta có thể thích nữ nhân như nàng chứ, không quy củ, không giáo dục, một chút dáng vẻ của quý nữ danh môn cũng không có.”

“Nếu ta thích ——”

Hắn liều mạng nghĩ, đỏ mặt tía tai nói: “Cũng phải thích kiểu như Tiêu Ý!”

Tề Tự nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Phó Hiển: “A Hiển, ngươi thích quận chúa Trường Ninh sao?”

“Ta, ta không có.”

“Ta chỉ…… ta chỉ so sánh thôi!” Phó Hiển khó thở.

Kinh Du Bạch cười cười: “Ta thấy bây giờ nàng cũng khá tốt, có vẻ đã trưởng thành, tính tình cũng trầm tĩnh hơn không ít.” Nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt chuyển đến Lý Khâm Viễn: “Thất Lang, ngươi nói xem có phải hay không?”

Lý Khâm Viễn vốn tiêu sái tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Nghe được lời này lại nhìn thoáng qua Kinh Du Bạch, viên trân châu trong tay áo còn nhẹ nhàng rung động, hắn cười cười, đôi tay gối lên sau đầu, giọng điệu lười nhác trả lời: “Ừ, khá đúng.”

Qua một hồi như vậy, sự ngượng ngùng của Phó Hiển cũng đã biến mất đáng kể, tuy mặt vẫn có chút hồng nhưng giọng điệu đã bình thường hơn rất nhiều, không biết phải nói thế nào: “Ngươi hỏi Thất Lang thì có ích lợi gì? Hắn cũng không quen biết quả ớt nhỏ kia.”

Kinh Du Bạch cười một cái, chưa nói gì cả.

Vừa rồi người khác không nhận ra nhưng hắn lại chú ý, đối mắt của quả ớt nhỏ lại nhìn chằm chằm vào Thất Lang...... Nếu quả ớt nhỏ thích Thất Lang thì những ngày tháng sau này ắt sẽ thú vị hơn nhiều.

Có điều thái độ của Thất Lang lại không khác với trước kia là mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook