Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân
Chương 21:
Tống Gia Đào Hoa
26/03/2024
Cố Vô Ưu và Cố Điều cơm nước xong thì đã là chuyện của hai khắc sau đó.
Giờ này, các quý nữ ở Bình Sóc Trai vẫn chưa đi học nhưng buổi chiều Cố Điều phải đến Bất Trí Trai, lại phải đi về soạn bài, lúc về với Cố Vô Ưu thì cũng nói với nàng: “Lúc tan học, muội tới tìm ta, chúng ta về với nhau.”
“Vâng.” Cố Vô Ưu gật gật đầu, mỉm cười đồng ý.
Cố Điều nhìn dáng vẻ cười tít mắt của Cố Vô Ưu, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, tiểu đường muội này của nàng từ nhỏ đã xinh đẹp, nàng vẫn luôn rất thích nhưng trước kia tính tình của tiểu đường muội không tốt, quan hệ với người trong nhà không tốt lắm.
Các nàng cũng không thể nào nói chuyện được.
Bây giờ tiểu đường muội trở nên như vậy thì nàng rất vui, luôn không nhịn được mà muốn duỗi tay sờ sờ đầu nàng.
Cố Vô Ưu nói đến giấc mơ đó.
Mặc dù ban đầu không tin nhưng hiện nay nàng cũng tin hơn phân nửa, có điều nghĩ đến kết cục của Thẩm Thiệu mà tiểu đường muội nói về đến thì ý cười trên mặt Cố Điều không khỏi cứng lại, Thẩm Thiệu rời khỏi kinh thành cũng sắp hơn hai năm, không biết...... hiện nay hắn thế nào.
Cũng không biết, sự oán hận nàng trong lòng hắn có giảm bớt chưa?
“Nhị tỷ?” Cố Vô Ưu duỗi tay vẫy vẫy trước mắt nàng, thấy ánh sáng trong mắt nàng xuất hiện lần nữa mới nói thêm: “Tỷ suy nghĩ cái gì vậy?”
“...... Không có gì.”
Cố Điều nhìn nàng, trên mặt chứa ý cười trang nhã, giống như khoảnh khắc mất hồn vừa nãy chỉ do người khác gặp ảo giác: “Chỉ đang nghĩ xem hôm nay phải dạy gì nên mới mất tập trung thôi.” Không đợi Cố Vô Ưu hỏi lại, nàng nhìn Bình Sóc Trai cách đó không xa, khẽ cười nói: “Bên ngoài gió lớn, mau đi đi.”
“Vâng.”
Cố Vô Ưu ngoan ngoãn gật gật đầu, thấy Cố Điều vào phòng rồi mới xoay người đi đến Bình Sóc Trai.
Bình Sóc Trai lúc này, một đám người đang nói đến Cố Vô Ưu, lúc nãy các nàng dùng bữa không thấy người, trở về cũng không thấy người, không biết nàng đi đâu...... Từ Uyển đang ngắm móng tay của nàng ta, không biết nghe ai nói mà ngẩng đầu cười nhạo: “Phỏng chừng cảm thấy đi học nhàm chán, lại không ai nói chuyện với nàng ta nên chạy về nhà rồi.”
“Không thể nào.” Có người lúng ta lúng túng nói: “Lúc này mới chỉ qua một buổi sáng thôi mà.”
Từ Uyển nhướng mày, cười xùy: “Cũng đâu phải ngày đầu tiên nàng ta làm chuyện như vậy đâu, lúc trước sinh thần của A Ý, biết nàng ta hồi kinh còn đặc biệt mời nàng ta đến, nàng ta ngồi mấy khắc liền quăng một câu "Bữa sinh thần này trang trí đơn sơ quá", sau đó không nói hai lời mà đi về thẳng.”
Tiêu Ý nghe thế, nụ cười dịu dàng trên mặt đột nhiên cứng lại, cả buổi sau, nàng mới bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này đã qua bao lâu rồi, Uyển Uyển, sao ngươi còn nhớ rõ vậy hả?”
Từ Uyển cả giận: “Ta chỉ thấy bất bình cho ngươi, ngươi đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại —— đều là quận chúa, ngươi còn là con gái của thân vương, dựa vào cái gì mà phải theo ý nàng mọi lúc mọi nơi chứ?” Mới vừa nói xong, nàng đã bị người kế bên kéo tay áo, vừa định nhíu mày liền thấy Tiêu Ý ở đối diện cúi đầu, bàn tay gác trên bàn cũng nắm chặt lại.
Sắc mặt của nàng ta trắng bệch, vội há mồm, “A Ý, ta không phải......”
Tiêu Ý cười cười, ngẩng đầu một lần nữa, vẫn là dáng vẻ dịu dàng như lúc đầu: “Không sao đâu, từ nhỏ Nhạc Bình đã không có mẫu thân, ta nhường một ít cũng không sao cả.”
Nàng vừa nói xong, trong phòng lập tức vang lên một loạt tiếng phụ họa, tất cả đều khen Tiêu Ý tốt tính.
Cố Du không thấy Cố Vô Ưu nên tâm trạng không tốt, lại nhìn thấy tình cảnh này thì không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy tâm trạng không thoải mái.
Lần đó sinh thần của Tiêu Ý, nàng đi cùng với Cố Vô Ưu.
Nàng còn nhớ rõ hôm đó Cố Vô Ưu vô cùng vui mừng, tuy rằng cố gắng ngụy trang nhưng đuôi lông mày đều lộ ra sự háo hức.
Nhưng không biết vì sao, chỉ nhớ rõ Cố Vô Ưu vốn đang vui vẻ đi dự tiệc, không tới hai khắc lại đột nhiên giở chứng bỏ về.
“A Ý, ngươi tốt tính nhưng người như Cố Vô Ưu vốn không đáng để được đối xử tốt.” Từ Uyển thấy Tiêu Ý vui vẻ thì tiếp tục nói: “A Du vẫn là muội muội ruột thịt của nàng ta, trước đây nàng ta cũng không xem A Du ra gì.”
“A Du.”
Từ Uyển kêu nàng: “Ngươi nói xem có phải hay không?”
Cố Du đang mất tập trung, nghe vậy thì sửng sốt: “Cái gì có phải hay không?”
Từ Uyển nhíu mày, vẫn nín giận mà tiếp tục nói: “Ta nói, Cố Vô Ưu trời sinh khó ưa, không đáng đối xử tốt với nàng ta.” Nàng ta nói xong, lại bĩu môi, cạn lời: “Rốt cuộc ngươi bị sao vậy, từ lúc nãy cứ luôn mất hồn mất vía.”
Nàng ta nói xong, đột nhiên dừng lại, cau mày nghi ngờ: “Ngươi không phải...... đang lo lắng cho Cố Vô Ưu chứ?”
Cố Du vừa muốn phản bác thì trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn ngắn, là ngày sinh thần kia của Tiêu Ý. Ngày đó, nàng cùng Cố Vô Ưu tới đại vương phủ thì cũng lười quan tâm sống chết của Cố Vô Ưu, sang một bên nói chuyện riêng với đám tỷ muội quen biết.
Ngày đó cũng giống như lúc này.
Nàng, Tiêu Ý, Từ Uyển, cùng với rất nhiều người quen.
Từ Uyển mở miệng nói Cố Vô Ưu không tốt, Tiêu Ý phản bác, những người khác đều khen ngợi Tiêu Ý tốt tính, sau đó cũng có người hỏi nàng, nói nàng thấy Cố Vô Ưu thế nào? Lúc ấy, nàng đã trả lời như thế nào nhỉ?
- “Con người nàng ta vừa kiêu ngạo vừa khiến người ta chán ghét, ta cũng không thích nàng.”
- “Làm tỷ muội với nàng ta thì thật mất mặt.”
Nàng không thích Cố Vô Ưu, từ nhỏ đã không thích, luôn cảm thấy Cố Vô Ưu chẳng tốt gì cả nhưng lại có nhiều người sủng ái nàng như vậy, cho nên khi người khác hỏi nàng về Cố Vô Ưu thì nói không lựa lời, không quan tâm gì mà nói hết ra bên ngoài.
Ngày đó......
Có phải Cố Vô Ưu đã nghe được cái gì hay không? Bởi vậy mới trở nên như thế?
Trước kia Cố Du không suy nghĩ kỹ càng, bây giờ càng nghĩ càng thấy có khả năng, đúng rồi, trước sinh thần Tiêu Ý, tuy mối quan hệ giữa nàng cùng Cố Vô Ưu không tốt nhưng cũng không tới nỗi giương cung bạt kiếm. Nhưng sau hôm đó, nàng đi tìm Cố Vô Ưu thì nàng ấy lại đẩy nàng ra, còn nói......
- “Ta không có muội muội như ngươi!”
- “Ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi.”
Rõ ràng trong phòng ấm như ngày xuân nhưng Cố Du lại cảm thấy tay chân của mình lạnh lẽo, nàng không biết chính bị gì nhưng lại cảm thấy giống như đã làm sai chuyện gì......
“A Du, ngươi sao vậy?” Tay đột nhiên bị nắm lấy, Cố Du cúi đầu, là Tiêu Ý, nàng ấy đang dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng.
Cố Du há mồm, lúng ta lúng túng nói: “Ta......”
Từ Uyển còn cau mày, hồ nghi nói: “A Du, không phải ngươi thật sự đang lo lắng cho Cố Vô Ưu chứ?!”
Cố Du muốn nói “Đúng vậy”, nàng đang lo lắng cho Cố Vô Ưu nhưng thấy nhiều ánh mắt như vậy, thấy các nàng nhíu mày nhìn nàng, giống như nàng phản bội các nàng vậy, ngay cả Tiêu Ý, tuy rằng nàng ấy không nói gì nhưng cũng nhăn mày.
Đột nhiên âm thanh không thể phát ra từ miệng được.
“A Du, ngươi......” Tiêu Ý nhìn nàng mở miệng.
Cố Du giống như bị dẫm phải đuôi, vội vàng phản bác: “Ta không có, sao ta có thể lo lắng cho nàng? Ta và nàng...... không có một chút quan hệ nào cả.”
“Ra là vậy......”
Tiêu Ý như thở ra nhẹ nhàng, trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Cố Du thấy nàng như vậy thì cũng không có cảm giác tức giận, nàng chỉ miễn cưỡng cười một cái, lúc vừa định ngồi xuống thì ánh mắt lại thấy Cố Vô Ưu đang đứng ngoài cửa.
Người nàng như rơi xuống hầm băng, sắc mặt vốn không tốt lại càng tối tăm hơn.
Có điều lúc này cũng không ai chú ý tới nàng, tất cả mọi người thấy Cố Vô Ưu, sắc mặt của mỗi người đều trở nên khó coi, vài người vừa nãy còn ồn ào thì cũng đen mặt, lúng ta lúng túng gọi: “Quận chúa Nhạc Bình.”
Cố Du đứng ở trong phòng, nhìn Cố Vô Ưu, cũng giống như bị đông cứng.
Nàng không biết Cố Vô Ưu nghe được nhiều hay ít, nàng chỉ biết trái tim của mình như bị ai đó nhẹ nhàng châm kim, vô cùng đau đớn...... Dường như nàng, lại làm chuyện sai rồi.
Tất cả mọi người đang suy đoán Cố Vô Ưu sẽ làm thế nào, làm ầm một trận giống như trước kia hay là đi về cáo trạng? Nhưng Cố Vô Ưu chỉ nhàn nhạt liếc các nàng một cái, sau đó cũng không nói hai lời, cởi áo choàng khoác trên người về cuối phòng.
Lúc Cố Du thấy nàng lại đây thì môi khẽ nhếch, nàng muốn nói gì nhưng lại không nói nên lời.
Chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cố Vô Ưu lướt qua nàng.
Lớp buổi chiều, trạng thái của Cố Vô Ưu tốt hơn rất nhiều, chống cằm nghiêm túc nghe giảng, lâu lâu Cố Du quay đầu lại thì có thể nhìn thấy nụ cười xán lạn trên mặt nàng.
Giờ Thân, tới thời gian tan học.
Tiêu Ý dọn đồ xong liền cười nói với Cố Du: “A Du, đi thôi, trên phố đông mới mở một cửa hàng son phấn, chúng ta cùng đi xem.”
Nếu như lúc trước thì chắc chắn Cố Du đã sớm đồng ý rồi.
Nhưng hôm nay, nàng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại chậm chạp không nói nên lời, ánh mắt vô thức nhìn ra sau cùng, Cố Vô Ưu đã dọn đồ xong...... Nàng biết hôm nay đại bá đưa nàng ấy đến đây đây.
Vậy bây giờ, Cố Vô Ưu phải về thế nào đây?
Là có người tới đón hay về nhà cùng nhị tỷ, nếu không thì...... trong lòng nàng có chút do dự.
Nhưng Cố Vô Ưu hiển nhiên không chú ý tới do dự của nàng ấy, nàng vẫn đang dọn đồ, nhìn thấy Cố Du và một đám người ngồi cùng nhau thì cũng không nói gì với nàng ấy, tự mình đi ra ngoài.
“A Du?” Tiêu Ý lại gọi nàng một tiếng: “Ngươi bị gì vậy?”
Cố Du nhìn Cố Vô Ưu rời đi không quay đầu, lắc đầu, nói với giọng khàn khàn: “Không có việc gì, đi thôi.”
*
Bất Trí Trai tan học trễ hơn Bình Sóc Trai hai khắc, vừa lúc Cố Điều còn đang chuẩn bị cho buổi học ngày mai nên cũng đỡ cho Cố Vô Ưu nghĩ cách kéo dài thời gian, nàng tính giờ trong lòng, vừa đến giờ thì liền thúc giục: “Nhị tỷ, xong chưa?”
“Rồi.”
Cố Điều dọn xong bàn nhạc phổ, cười nói với nàng: “Đi thôi.”
Chờ khi đến bên ngoài, xe ngựa đã giảm bớt một nửa, đa số người của Xương Vinh Trai đều ở thư viện, người ở ngoài đa phần là người của Bất Trí Trai, Cố Vô Ưu nhìn rất lâu cũng không thấy bóng dáng Lý Khâm Viễn.
Đám Phó Hiển lại đang ở đây, không cưỡi ngựa thì cũng là ngồi xe ngựa.
Sao lại không có đại tướng quân của nàng chứ?
Cố Vô Ưu nhướng mày, khoác áo choàng đứng ở trong gió lạnh, trong lòng do dự có nên chờ một chút hay không.
Cố Điều thông minh, sao lại không biết suy nghĩ của nàng chứ? Thấy nàng như vậy thì đè giọng nói với nàng: “Thất Lang ở học viện.”
“Hả?” Cố Vô Ưu ngây dại.
Học viện Lộc Minh cung cấp nơi nghỉ ngơi nhưng phần lớn đều là những học sinh thành tích tốt gia thế bình thường của Xương Vinh Trai sống, nếu gần nhà thì có ai mà muốn ở tại thư viện chứ?
Cố Điều thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, thở dài: “Lên xe rồi nói.”
Đến lúc lên xe.
Cố Vô Ưu liền vội vàng hỏi: “Nhị tỷ, vì sao hắn lại không trở về nhà?”
“Thất Lang và gia đình có mối quan hệ không tốt.” Trong xe ngựa vẫn luôn có nước ấm, Cố Điều rót một chén trà hoa tự làm cho Cố Vô Ưu: “Đầu năm, Thất Lang thường ở chùa Kim Đài, sau đó nhập học thì phần lớn đều ở lại học viện.”
“Ngôi nhà kia của hắn, phỏng chừng chỉ trở về vào ngày lễ ngày tết.”
“Vậy hắn ——” Cố Vô Ưu lúng ta lúng túng há mồm, lại không nói nên lời, so với người khác, nàng là người hiểu rõ việc mất mẫu thân là mùi vị gì nhất, cũng càng rõ phụ thân có phu nhân mới sẽ thế nào.
Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ càng thêm thương tiếc tình cảnh bây giờ của đại tướng quân.
Cảm xúc cứ như thế đến khi về nhà cũng chẳng khá khẩm hơn, làm hại Cố Vô Kỵ cho rằng nàng buồn bực chuyện ở thư viện, liên tục truy hỏi: “Man Man, có phải có người bắt nạt con ở thư viện hay không?”
Hôm nay Cố Cửu Phi cũng dùng bữa cùng.
Lúc Cố Vô Ưu đến, trùng hợp nhìn thấy Cố Cửu Phi thì kêu cậu đến cùng.
Khi nghe Cố Vô Kỵ hỏi, Cố Cửu Phi vẫn luôn không nói chuyện cũng nhìn về phía Cố Vô Ưu, thấy sắc mặt của nàng ngơ ngẩn thì cậu cũng không khỏi nhíu mi.
Cậu không thích Cố Vô Ưu, thậm chí còn muốn nhìn Cố Vô Ưu rơi xuống vũng bùn.
Nhưng thật sự khi nhìn thấy con người cao ngạo này lộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng cậu lại cảm thấy có chút không thoải mái.
“...... Không.”
Cố Vô Ưu lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ.
Nàng không muốn để phụ thân lo lắng, miễn cưỡng lộ một nụ cười: “Chỉ có chút mệt mỏi thôi.”
“Thật không?” Cố Vô Kỵ vẫn mang vẻ không tin.
Cố Vô Ưu lắc đầu, thấy ông vẫn tỏ vẻ lo lắng thì bất đắc dĩ nói: “Ai dám bắt nạt con chứ?”
Cố Vô Kỵ nghĩ nghĩ, cũng đúng, tính tình của Man Man thế này, thật đúng là không ai dám bắt nạt: “Vậy nếu con cảm thấy mệt, ngày mai đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, khi nào muốn đi thì đi.”
Cố Vô Ưu vừa nghe vậy thì gấp giọng nói: “Không được!”
Mắt thấy người trong phòng đều nhìn về phía nàng, mới lại khô khan nói: “Con rất thích bầu không khí ở học viện, hơn nữa con mới đi một ngày, nếu không đi tiếp thì người khác sẽ nói con như thế nào đây?”
Khó khăn lắm nàng mới có thể tiếp xúc với đại tướng quân gần như thế, sao có thể không đi nữa chứ?
Từ trước đến nay Cố Vô Kỵ yêu thương Cố Vô Ưu, thấy nàng thật sự thích cũng không nói thêm nữa, cảm xúc hôm nay của ông cũng có chút không ổn lắm, sáng sớm nghe Man Man gọi một tiếng “Cha”, ông cứ luôn cảm thấy mình đang ở giữa không trung, nhẹ chân nặng đầu.
Muốn thầm hỏi một câu nhưng lại sợ Man Man phiền chán, đành phải vừa gắp đồ ăn cho người ta vừa suy nghĩ.
Trong phòng lại trở về yên tĩnh, mà Cố Cửu Phi luôn im lặng lại lặng lẽ quan sát Cố Vô Ưu, thích bầu không khí học viện ư? Sao có thể? Nhưng nếu không phải, vì sao lúc nãy Cố Vô Ưu lại vội vàng như vậy?
Cậu nắm đũa, nhấp môi, tuy còn nhỏ nhưng đôi mắt lanh lẹ lại lập lòe ánh sáng sâu thẳm.
Cơm nước xong.
Cố Vô Ưu có tâm sự trong lòng nên không ở lại nữa mà trở về.
Trở lại Trích Tinh Lâu, đương nhiên sẽ được hai nha đầu kia an ủi một trận, đây là lần đầu tiên các nàng rời xa Cố Vô Ưu lâu như vậy, lo lắng một ngày, khi gặp lại nàng mới nhẹ nhàng thở phào được.
Cố Vô Ưu được các nàng hầu hạ xong rồi uống canh Mạnh ma ma làm.
Chờ Bạch Lộ, Hồng Sương chạy đi ngủ mới ngồi trên ghế dựa, lấy quyển vở nhỏ của mình ra...... Có thể nhìn xuyên qua mặt trước có những dòng chữ tỏa ra sự kích động và vui mừng khiến người ta cảm nhận được.
Cố Vô Ưu ngẩn ngơ nửa ngày, mới lấy bút lông sói treo trên giá bút, chấm mực rồi viết ——
“Hôm nay nhìn thấy đại tướng quân, hắn hoàn toàn không giống tưởng tượng của ta, nhị tỷ hỏi ta thích Lý Khâm Viễn hay là Lý Khâm Viễn thích gì chiều đó, ta nói ta thích Lý Khâm Viễn. Tuy rằng đại tướng quân kiếp này không giống kiếp trước, nhưng ta vẫn thích hắn, muốn tiếp cận hắn, muốn ở bên hắn......”
Suy nghĩ hôm nay của nàng quá lung tung, khi nghĩ đến việc đại tướng quân sống một mình ở học viện thì đau lòng không thôi.
Trong lòng rối loạn, tay cầm bút cũng không vững, vết mực màu đen rơi một vệt lớn trên trang giấy, nàng ngẩn ra, mới tiếp tục viết: “Có lẽ con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
Khi viết xong.
Cố Vô Ưu buông bút trong tay ra, không ngủ ngay lập tức như ngày hôm qua mà ngồi yên cả buổi mới đóng vở, lên giường.
*
Ngày hôm sau đi học, Cố Vô Ưu dậy rất sớm, cũng không kêu người đưa đi, tự mình khoác áo choàng ngồi lên xe ngựa, lúc đi ngang qua phố đông thì nàng kêu phu xe dừng trước một cửa hàng kẹo.
Ngày hôm qua nàng trằn trọc rất lâu trên giường, nghĩ xem phải đối xử tốt với đại tướng quân thế nào.
Lúc trước khi ở bên Lý Khâm Viễn, hắn ít khi không vui, lâu lâu cãi nhau với nàng thì nàng sẽ mua kẹo cho hắn...... Đại tướng quân bình thường uy phong lẫm liệt, mỗi lúc ấy đều sẽ bối rối nhận kẹo, thấy nàng cười nhe răng tít mắt thì đều ôm nàng cắn lỗ tai nàng, hung tợn nói: “Đừng tưởng rằng như vậy thì ta không giận nàng!”
Cho nên hôm nay nàng thức dậy sớm, dù buồn ngủ cũng không nỡ ngủ tiếp, ra ngoài mua kẹo cho đại tướng quân.
“Ngũ tiểu thư, tới rồi.” Phu xe ở bên ngoài cung kính nói.
Đêm qua Cố Vô Ưu ngủ không ngon, ngủ gật ở trong xe, nghe thấy tiếng thì nhẹ nhàng ngáp một tiếng, nàng xốc màn xe nhìn thoáng qua, còn chưa nhìn rõ đã bị gió lạnh thổi mờ mắt, thế nhưng lại thổi con sâu ngủ là nàng tỉnh táo.
Lấy tay xoa xoa mắt lim dim, lúc này mới thấy rõ chính là cửa hàng kẹo trước kia thường mua.
“Ngươi chờ ở đây.” Lúc Cố Vô Ưu xuống xe còn dặn dò một câu.
“Vâng.”
Thời gian này, trên đường vẫn chưa có quá nhiều xe ngựa, chỉ có những người bán hàng rong thét to rao hàng, thậm chí Cố Vô Ưu còn có thể ngửi thấy mùi hoành thánh cách đó không xa, buổi sáng nàng đã ăn một ít điểm tâm nhưng lại bị hấp dẫn thèm thuồng.
Mua kẹo xong thì đi ăn.
Cần mua một chút cho đại tướng quân hay không nhỉ? Nàng nhớ trước kia đại tướng quân thích ăn hoành thánh nhất.
......
Cố Vô Ưu ôm một túi kẹo nhỏ từ cửa hàng ra, vừa định lên xe ngựa rời đi thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở con hẻm nhỏ cách đó không xa, người nọ vẫn mặc đồ không khác hôm qua là bao, mặc áo choàng áo bông trong đám đông, vô cùng nổi bật.
“Đại tướng quân?” Nàng đứng tại chỗ, nỉ non, dường như cảm thấy mình đang nằm mơ, nàng xoa xoa mắt, khi mở mắt ra thì bóng người kia vẫn chưa biến mất.
Thật sự là đại tướng quân!
Cố Vô Ưu lập tức nhảy lên, nàng chạy về hướng của Lý Khâm Viễn, xa phu đang ngủ gật, mơ mơ màng màng thấy nàng chạy đi còn sửng sốt: “Ngũ tiểu thư, ngài đi đâu vậy?”
“Ngươi cứ đứng ở đây trước đi.”
Cố Vô Ưu không quay đầu lại mà hô một tiếng, tiếp tục đi theo hướng Lý Khâm Viễn rời đi, theo đến ngõ nhỏ thì bóng lưng nhìn thấy lúc nãy đã biến vào hư vô.
Con ngõ này thông với ngã tư đường, nàng không biết Lý Khâm Viễn đi đường nào nên mất phương hướng đứng ngốc tại chỗ.
“Đi đâu vậy chứ?”
Cố Vô Ưu nhíu mày, thấp giọng nỉ non, vừa định chọn bừa một cái ngõ nhỏ để tìm thì nghe thấy giọng nam lạnh lùng truyền đến từ phía sau: “Theo dõi ta à?”
Giờ này, các quý nữ ở Bình Sóc Trai vẫn chưa đi học nhưng buổi chiều Cố Điều phải đến Bất Trí Trai, lại phải đi về soạn bài, lúc về với Cố Vô Ưu thì cũng nói với nàng: “Lúc tan học, muội tới tìm ta, chúng ta về với nhau.”
“Vâng.” Cố Vô Ưu gật gật đầu, mỉm cười đồng ý.
Cố Điều nhìn dáng vẻ cười tít mắt của Cố Vô Ưu, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, tiểu đường muội này của nàng từ nhỏ đã xinh đẹp, nàng vẫn luôn rất thích nhưng trước kia tính tình của tiểu đường muội không tốt, quan hệ với người trong nhà không tốt lắm.
Các nàng cũng không thể nào nói chuyện được.
Bây giờ tiểu đường muội trở nên như vậy thì nàng rất vui, luôn không nhịn được mà muốn duỗi tay sờ sờ đầu nàng.
Cố Vô Ưu nói đến giấc mơ đó.
Mặc dù ban đầu không tin nhưng hiện nay nàng cũng tin hơn phân nửa, có điều nghĩ đến kết cục của Thẩm Thiệu mà tiểu đường muội nói về đến thì ý cười trên mặt Cố Điều không khỏi cứng lại, Thẩm Thiệu rời khỏi kinh thành cũng sắp hơn hai năm, không biết...... hiện nay hắn thế nào.
Cũng không biết, sự oán hận nàng trong lòng hắn có giảm bớt chưa?
“Nhị tỷ?” Cố Vô Ưu duỗi tay vẫy vẫy trước mắt nàng, thấy ánh sáng trong mắt nàng xuất hiện lần nữa mới nói thêm: “Tỷ suy nghĩ cái gì vậy?”
“...... Không có gì.”
Cố Điều nhìn nàng, trên mặt chứa ý cười trang nhã, giống như khoảnh khắc mất hồn vừa nãy chỉ do người khác gặp ảo giác: “Chỉ đang nghĩ xem hôm nay phải dạy gì nên mới mất tập trung thôi.” Không đợi Cố Vô Ưu hỏi lại, nàng nhìn Bình Sóc Trai cách đó không xa, khẽ cười nói: “Bên ngoài gió lớn, mau đi đi.”
“Vâng.”
Cố Vô Ưu ngoan ngoãn gật gật đầu, thấy Cố Điều vào phòng rồi mới xoay người đi đến Bình Sóc Trai.
Bình Sóc Trai lúc này, một đám người đang nói đến Cố Vô Ưu, lúc nãy các nàng dùng bữa không thấy người, trở về cũng không thấy người, không biết nàng đi đâu...... Từ Uyển đang ngắm móng tay của nàng ta, không biết nghe ai nói mà ngẩng đầu cười nhạo: “Phỏng chừng cảm thấy đi học nhàm chán, lại không ai nói chuyện với nàng ta nên chạy về nhà rồi.”
“Không thể nào.” Có người lúng ta lúng túng nói: “Lúc này mới chỉ qua một buổi sáng thôi mà.”
Từ Uyển nhướng mày, cười xùy: “Cũng đâu phải ngày đầu tiên nàng ta làm chuyện như vậy đâu, lúc trước sinh thần của A Ý, biết nàng ta hồi kinh còn đặc biệt mời nàng ta đến, nàng ta ngồi mấy khắc liền quăng một câu "Bữa sinh thần này trang trí đơn sơ quá", sau đó không nói hai lời mà đi về thẳng.”
Tiêu Ý nghe thế, nụ cười dịu dàng trên mặt đột nhiên cứng lại, cả buổi sau, nàng mới bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này đã qua bao lâu rồi, Uyển Uyển, sao ngươi còn nhớ rõ vậy hả?”
Từ Uyển cả giận: “Ta chỉ thấy bất bình cho ngươi, ngươi đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại —— đều là quận chúa, ngươi còn là con gái của thân vương, dựa vào cái gì mà phải theo ý nàng mọi lúc mọi nơi chứ?” Mới vừa nói xong, nàng đã bị người kế bên kéo tay áo, vừa định nhíu mày liền thấy Tiêu Ý ở đối diện cúi đầu, bàn tay gác trên bàn cũng nắm chặt lại.
Sắc mặt của nàng ta trắng bệch, vội há mồm, “A Ý, ta không phải......”
Tiêu Ý cười cười, ngẩng đầu một lần nữa, vẫn là dáng vẻ dịu dàng như lúc đầu: “Không sao đâu, từ nhỏ Nhạc Bình đã không có mẫu thân, ta nhường một ít cũng không sao cả.”
Nàng vừa nói xong, trong phòng lập tức vang lên một loạt tiếng phụ họa, tất cả đều khen Tiêu Ý tốt tính.
Cố Du không thấy Cố Vô Ưu nên tâm trạng không tốt, lại nhìn thấy tình cảnh này thì không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy tâm trạng không thoải mái.
Lần đó sinh thần của Tiêu Ý, nàng đi cùng với Cố Vô Ưu.
Nàng còn nhớ rõ hôm đó Cố Vô Ưu vô cùng vui mừng, tuy rằng cố gắng ngụy trang nhưng đuôi lông mày đều lộ ra sự háo hức.
Nhưng không biết vì sao, chỉ nhớ rõ Cố Vô Ưu vốn đang vui vẻ đi dự tiệc, không tới hai khắc lại đột nhiên giở chứng bỏ về.
“A Ý, ngươi tốt tính nhưng người như Cố Vô Ưu vốn không đáng để được đối xử tốt.” Từ Uyển thấy Tiêu Ý vui vẻ thì tiếp tục nói: “A Du vẫn là muội muội ruột thịt của nàng ta, trước đây nàng ta cũng không xem A Du ra gì.”
“A Du.”
Từ Uyển kêu nàng: “Ngươi nói xem có phải hay không?”
Cố Du đang mất tập trung, nghe vậy thì sửng sốt: “Cái gì có phải hay không?”
Từ Uyển nhíu mày, vẫn nín giận mà tiếp tục nói: “Ta nói, Cố Vô Ưu trời sinh khó ưa, không đáng đối xử tốt với nàng ta.” Nàng ta nói xong, lại bĩu môi, cạn lời: “Rốt cuộc ngươi bị sao vậy, từ lúc nãy cứ luôn mất hồn mất vía.”
Nàng ta nói xong, đột nhiên dừng lại, cau mày nghi ngờ: “Ngươi không phải...... đang lo lắng cho Cố Vô Ưu chứ?”
Cố Du vừa muốn phản bác thì trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn ngắn, là ngày sinh thần kia của Tiêu Ý. Ngày đó, nàng cùng Cố Vô Ưu tới đại vương phủ thì cũng lười quan tâm sống chết của Cố Vô Ưu, sang một bên nói chuyện riêng với đám tỷ muội quen biết.
Ngày đó cũng giống như lúc này.
Nàng, Tiêu Ý, Từ Uyển, cùng với rất nhiều người quen.
Từ Uyển mở miệng nói Cố Vô Ưu không tốt, Tiêu Ý phản bác, những người khác đều khen ngợi Tiêu Ý tốt tính, sau đó cũng có người hỏi nàng, nói nàng thấy Cố Vô Ưu thế nào? Lúc ấy, nàng đã trả lời như thế nào nhỉ?
- “Con người nàng ta vừa kiêu ngạo vừa khiến người ta chán ghét, ta cũng không thích nàng.”
- “Làm tỷ muội với nàng ta thì thật mất mặt.”
Nàng không thích Cố Vô Ưu, từ nhỏ đã không thích, luôn cảm thấy Cố Vô Ưu chẳng tốt gì cả nhưng lại có nhiều người sủng ái nàng như vậy, cho nên khi người khác hỏi nàng về Cố Vô Ưu thì nói không lựa lời, không quan tâm gì mà nói hết ra bên ngoài.
Ngày đó......
Có phải Cố Vô Ưu đã nghe được cái gì hay không? Bởi vậy mới trở nên như thế?
Trước kia Cố Du không suy nghĩ kỹ càng, bây giờ càng nghĩ càng thấy có khả năng, đúng rồi, trước sinh thần Tiêu Ý, tuy mối quan hệ giữa nàng cùng Cố Vô Ưu không tốt nhưng cũng không tới nỗi giương cung bạt kiếm. Nhưng sau hôm đó, nàng đi tìm Cố Vô Ưu thì nàng ấy lại đẩy nàng ra, còn nói......
- “Ta không có muội muội như ngươi!”
- “Ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi.”
Rõ ràng trong phòng ấm như ngày xuân nhưng Cố Du lại cảm thấy tay chân của mình lạnh lẽo, nàng không biết chính bị gì nhưng lại cảm thấy giống như đã làm sai chuyện gì......
“A Du, ngươi sao vậy?” Tay đột nhiên bị nắm lấy, Cố Du cúi đầu, là Tiêu Ý, nàng ấy đang dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng.
Cố Du há mồm, lúng ta lúng túng nói: “Ta......”
Từ Uyển còn cau mày, hồ nghi nói: “A Du, không phải ngươi thật sự đang lo lắng cho Cố Vô Ưu chứ?!”
Cố Du muốn nói “Đúng vậy”, nàng đang lo lắng cho Cố Vô Ưu nhưng thấy nhiều ánh mắt như vậy, thấy các nàng nhíu mày nhìn nàng, giống như nàng phản bội các nàng vậy, ngay cả Tiêu Ý, tuy rằng nàng ấy không nói gì nhưng cũng nhăn mày.
Đột nhiên âm thanh không thể phát ra từ miệng được.
“A Du, ngươi......” Tiêu Ý nhìn nàng mở miệng.
Cố Du giống như bị dẫm phải đuôi, vội vàng phản bác: “Ta không có, sao ta có thể lo lắng cho nàng? Ta và nàng...... không có một chút quan hệ nào cả.”
“Ra là vậy......”
Tiêu Ý như thở ra nhẹ nhàng, trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Cố Du thấy nàng như vậy thì cũng không có cảm giác tức giận, nàng chỉ miễn cưỡng cười một cái, lúc vừa định ngồi xuống thì ánh mắt lại thấy Cố Vô Ưu đang đứng ngoài cửa.
Người nàng như rơi xuống hầm băng, sắc mặt vốn không tốt lại càng tối tăm hơn.
Có điều lúc này cũng không ai chú ý tới nàng, tất cả mọi người thấy Cố Vô Ưu, sắc mặt của mỗi người đều trở nên khó coi, vài người vừa nãy còn ồn ào thì cũng đen mặt, lúng ta lúng túng gọi: “Quận chúa Nhạc Bình.”
Cố Du đứng ở trong phòng, nhìn Cố Vô Ưu, cũng giống như bị đông cứng.
Nàng không biết Cố Vô Ưu nghe được nhiều hay ít, nàng chỉ biết trái tim của mình như bị ai đó nhẹ nhàng châm kim, vô cùng đau đớn...... Dường như nàng, lại làm chuyện sai rồi.
Tất cả mọi người đang suy đoán Cố Vô Ưu sẽ làm thế nào, làm ầm một trận giống như trước kia hay là đi về cáo trạng? Nhưng Cố Vô Ưu chỉ nhàn nhạt liếc các nàng một cái, sau đó cũng không nói hai lời, cởi áo choàng khoác trên người về cuối phòng.
Lúc Cố Du thấy nàng lại đây thì môi khẽ nhếch, nàng muốn nói gì nhưng lại không nói nên lời.
Chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cố Vô Ưu lướt qua nàng.
Lớp buổi chiều, trạng thái của Cố Vô Ưu tốt hơn rất nhiều, chống cằm nghiêm túc nghe giảng, lâu lâu Cố Du quay đầu lại thì có thể nhìn thấy nụ cười xán lạn trên mặt nàng.
Giờ Thân, tới thời gian tan học.
Tiêu Ý dọn đồ xong liền cười nói với Cố Du: “A Du, đi thôi, trên phố đông mới mở một cửa hàng son phấn, chúng ta cùng đi xem.”
Nếu như lúc trước thì chắc chắn Cố Du đã sớm đồng ý rồi.
Nhưng hôm nay, nàng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại chậm chạp không nói nên lời, ánh mắt vô thức nhìn ra sau cùng, Cố Vô Ưu đã dọn đồ xong...... Nàng biết hôm nay đại bá đưa nàng ấy đến đây đây.
Vậy bây giờ, Cố Vô Ưu phải về thế nào đây?
Là có người tới đón hay về nhà cùng nhị tỷ, nếu không thì...... trong lòng nàng có chút do dự.
Nhưng Cố Vô Ưu hiển nhiên không chú ý tới do dự của nàng ấy, nàng vẫn đang dọn đồ, nhìn thấy Cố Du và một đám người ngồi cùng nhau thì cũng không nói gì với nàng ấy, tự mình đi ra ngoài.
“A Du?” Tiêu Ý lại gọi nàng một tiếng: “Ngươi bị gì vậy?”
Cố Du nhìn Cố Vô Ưu rời đi không quay đầu, lắc đầu, nói với giọng khàn khàn: “Không có việc gì, đi thôi.”
*
Bất Trí Trai tan học trễ hơn Bình Sóc Trai hai khắc, vừa lúc Cố Điều còn đang chuẩn bị cho buổi học ngày mai nên cũng đỡ cho Cố Vô Ưu nghĩ cách kéo dài thời gian, nàng tính giờ trong lòng, vừa đến giờ thì liền thúc giục: “Nhị tỷ, xong chưa?”
“Rồi.”
Cố Điều dọn xong bàn nhạc phổ, cười nói với nàng: “Đi thôi.”
Chờ khi đến bên ngoài, xe ngựa đã giảm bớt một nửa, đa số người của Xương Vinh Trai đều ở thư viện, người ở ngoài đa phần là người của Bất Trí Trai, Cố Vô Ưu nhìn rất lâu cũng không thấy bóng dáng Lý Khâm Viễn.
Đám Phó Hiển lại đang ở đây, không cưỡi ngựa thì cũng là ngồi xe ngựa.
Sao lại không có đại tướng quân của nàng chứ?
Cố Vô Ưu nhướng mày, khoác áo choàng đứng ở trong gió lạnh, trong lòng do dự có nên chờ một chút hay không.
Cố Điều thông minh, sao lại không biết suy nghĩ của nàng chứ? Thấy nàng như vậy thì đè giọng nói với nàng: “Thất Lang ở học viện.”
“Hả?” Cố Vô Ưu ngây dại.
Học viện Lộc Minh cung cấp nơi nghỉ ngơi nhưng phần lớn đều là những học sinh thành tích tốt gia thế bình thường của Xương Vinh Trai sống, nếu gần nhà thì có ai mà muốn ở tại thư viện chứ?
Cố Điều thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, thở dài: “Lên xe rồi nói.”
Đến lúc lên xe.
Cố Vô Ưu liền vội vàng hỏi: “Nhị tỷ, vì sao hắn lại không trở về nhà?”
“Thất Lang và gia đình có mối quan hệ không tốt.” Trong xe ngựa vẫn luôn có nước ấm, Cố Điều rót một chén trà hoa tự làm cho Cố Vô Ưu: “Đầu năm, Thất Lang thường ở chùa Kim Đài, sau đó nhập học thì phần lớn đều ở lại học viện.”
“Ngôi nhà kia của hắn, phỏng chừng chỉ trở về vào ngày lễ ngày tết.”
“Vậy hắn ——” Cố Vô Ưu lúng ta lúng túng há mồm, lại không nói nên lời, so với người khác, nàng là người hiểu rõ việc mất mẫu thân là mùi vị gì nhất, cũng càng rõ phụ thân có phu nhân mới sẽ thế nào.
Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ càng thêm thương tiếc tình cảnh bây giờ của đại tướng quân.
Cảm xúc cứ như thế đến khi về nhà cũng chẳng khá khẩm hơn, làm hại Cố Vô Kỵ cho rằng nàng buồn bực chuyện ở thư viện, liên tục truy hỏi: “Man Man, có phải có người bắt nạt con ở thư viện hay không?”
Hôm nay Cố Cửu Phi cũng dùng bữa cùng.
Lúc Cố Vô Ưu đến, trùng hợp nhìn thấy Cố Cửu Phi thì kêu cậu đến cùng.
Khi nghe Cố Vô Kỵ hỏi, Cố Cửu Phi vẫn luôn không nói chuyện cũng nhìn về phía Cố Vô Ưu, thấy sắc mặt của nàng ngơ ngẩn thì cậu cũng không khỏi nhíu mi.
Cậu không thích Cố Vô Ưu, thậm chí còn muốn nhìn Cố Vô Ưu rơi xuống vũng bùn.
Nhưng thật sự khi nhìn thấy con người cao ngạo này lộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng cậu lại cảm thấy có chút không thoải mái.
“...... Không.”
Cố Vô Ưu lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ.
Nàng không muốn để phụ thân lo lắng, miễn cưỡng lộ một nụ cười: “Chỉ có chút mệt mỏi thôi.”
“Thật không?” Cố Vô Kỵ vẫn mang vẻ không tin.
Cố Vô Ưu lắc đầu, thấy ông vẫn tỏ vẻ lo lắng thì bất đắc dĩ nói: “Ai dám bắt nạt con chứ?”
Cố Vô Kỵ nghĩ nghĩ, cũng đúng, tính tình của Man Man thế này, thật đúng là không ai dám bắt nạt: “Vậy nếu con cảm thấy mệt, ngày mai đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, khi nào muốn đi thì đi.”
Cố Vô Ưu vừa nghe vậy thì gấp giọng nói: “Không được!”
Mắt thấy người trong phòng đều nhìn về phía nàng, mới lại khô khan nói: “Con rất thích bầu không khí ở học viện, hơn nữa con mới đi một ngày, nếu không đi tiếp thì người khác sẽ nói con như thế nào đây?”
Khó khăn lắm nàng mới có thể tiếp xúc với đại tướng quân gần như thế, sao có thể không đi nữa chứ?
Từ trước đến nay Cố Vô Kỵ yêu thương Cố Vô Ưu, thấy nàng thật sự thích cũng không nói thêm nữa, cảm xúc hôm nay của ông cũng có chút không ổn lắm, sáng sớm nghe Man Man gọi một tiếng “Cha”, ông cứ luôn cảm thấy mình đang ở giữa không trung, nhẹ chân nặng đầu.
Muốn thầm hỏi một câu nhưng lại sợ Man Man phiền chán, đành phải vừa gắp đồ ăn cho người ta vừa suy nghĩ.
Trong phòng lại trở về yên tĩnh, mà Cố Cửu Phi luôn im lặng lại lặng lẽ quan sát Cố Vô Ưu, thích bầu không khí học viện ư? Sao có thể? Nhưng nếu không phải, vì sao lúc nãy Cố Vô Ưu lại vội vàng như vậy?
Cậu nắm đũa, nhấp môi, tuy còn nhỏ nhưng đôi mắt lanh lẹ lại lập lòe ánh sáng sâu thẳm.
Cơm nước xong.
Cố Vô Ưu có tâm sự trong lòng nên không ở lại nữa mà trở về.
Trở lại Trích Tinh Lâu, đương nhiên sẽ được hai nha đầu kia an ủi một trận, đây là lần đầu tiên các nàng rời xa Cố Vô Ưu lâu như vậy, lo lắng một ngày, khi gặp lại nàng mới nhẹ nhàng thở phào được.
Cố Vô Ưu được các nàng hầu hạ xong rồi uống canh Mạnh ma ma làm.
Chờ Bạch Lộ, Hồng Sương chạy đi ngủ mới ngồi trên ghế dựa, lấy quyển vở nhỏ của mình ra...... Có thể nhìn xuyên qua mặt trước có những dòng chữ tỏa ra sự kích động và vui mừng khiến người ta cảm nhận được.
Cố Vô Ưu ngẩn ngơ nửa ngày, mới lấy bút lông sói treo trên giá bút, chấm mực rồi viết ——
“Hôm nay nhìn thấy đại tướng quân, hắn hoàn toàn không giống tưởng tượng của ta, nhị tỷ hỏi ta thích Lý Khâm Viễn hay là Lý Khâm Viễn thích gì chiều đó, ta nói ta thích Lý Khâm Viễn. Tuy rằng đại tướng quân kiếp này không giống kiếp trước, nhưng ta vẫn thích hắn, muốn tiếp cận hắn, muốn ở bên hắn......”
Suy nghĩ hôm nay của nàng quá lung tung, khi nghĩ đến việc đại tướng quân sống một mình ở học viện thì đau lòng không thôi.
Trong lòng rối loạn, tay cầm bút cũng không vững, vết mực màu đen rơi một vệt lớn trên trang giấy, nàng ngẩn ra, mới tiếp tục viết: “Có lẽ con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
Khi viết xong.
Cố Vô Ưu buông bút trong tay ra, không ngủ ngay lập tức như ngày hôm qua mà ngồi yên cả buổi mới đóng vở, lên giường.
*
Ngày hôm sau đi học, Cố Vô Ưu dậy rất sớm, cũng không kêu người đưa đi, tự mình khoác áo choàng ngồi lên xe ngựa, lúc đi ngang qua phố đông thì nàng kêu phu xe dừng trước một cửa hàng kẹo.
Ngày hôm qua nàng trằn trọc rất lâu trên giường, nghĩ xem phải đối xử tốt với đại tướng quân thế nào.
Lúc trước khi ở bên Lý Khâm Viễn, hắn ít khi không vui, lâu lâu cãi nhau với nàng thì nàng sẽ mua kẹo cho hắn...... Đại tướng quân bình thường uy phong lẫm liệt, mỗi lúc ấy đều sẽ bối rối nhận kẹo, thấy nàng cười nhe răng tít mắt thì đều ôm nàng cắn lỗ tai nàng, hung tợn nói: “Đừng tưởng rằng như vậy thì ta không giận nàng!”
Cho nên hôm nay nàng thức dậy sớm, dù buồn ngủ cũng không nỡ ngủ tiếp, ra ngoài mua kẹo cho đại tướng quân.
“Ngũ tiểu thư, tới rồi.” Phu xe ở bên ngoài cung kính nói.
Đêm qua Cố Vô Ưu ngủ không ngon, ngủ gật ở trong xe, nghe thấy tiếng thì nhẹ nhàng ngáp một tiếng, nàng xốc màn xe nhìn thoáng qua, còn chưa nhìn rõ đã bị gió lạnh thổi mờ mắt, thế nhưng lại thổi con sâu ngủ là nàng tỉnh táo.
Lấy tay xoa xoa mắt lim dim, lúc này mới thấy rõ chính là cửa hàng kẹo trước kia thường mua.
“Ngươi chờ ở đây.” Lúc Cố Vô Ưu xuống xe còn dặn dò một câu.
“Vâng.”
Thời gian này, trên đường vẫn chưa có quá nhiều xe ngựa, chỉ có những người bán hàng rong thét to rao hàng, thậm chí Cố Vô Ưu còn có thể ngửi thấy mùi hoành thánh cách đó không xa, buổi sáng nàng đã ăn một ít điểm tâm nhưng lại bị hấp dẫn thèm thuồng.
Mua kẹo xong thì đi ăn.
Cần mua một chút cho đại tướng quân hay không nhỉ? Nàng nhớ trước kia đại tướng quân thích ăn hoành thánh nhất.
......
Cố Vô Ưu ôm một túi kẹo nhỏ từ cửa hàng ra, vừa định lên xe ngựa rời đi thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở con hẻm nhỏ cách đó không xa, người nọ vẫn mặc đồ không khác hôm qua là bao, mặc áo choàng áo bông trong đám đông, vô cùng nổi bật.
“Đại tướng quân?” Nàng đứng tại chỗ, nỉ non, dường như cảm thấy mình đang nằm mơ, nàng xoa xoa mắt, khi mở mắt ra thì bóng người kia vẫn chưa biến mất.
Thật sự là đại tướng quân!
Cố Vô Ưu lập tức nhảy lên, nàng chạy về hướng của Lý Khâm Viễn, xa phu đang ngủ gật, mơ mơ màng màng thấy nàng chạy đi còn sửng sốt: “Ngũ tiểu thư, ngài đi đâu vậy?”
“Ngươi cứ đứng ở đây trước đi.”
Cố Vô Ưu không quay đầu lại mà hô một tiếng, tiếp tục đi theo hướng Lý Khâm Viễn rời đi, theo đến ngõ nhỏ thì bóng lưng nhìn thấy lúc nãy đã biến vào hư vô.
Con ngõ này thông với ngã tư đường, nàng không biết Lý Khâm Viễn đi đường nào nên mất phương hướng đứng ngốc tại chỗ.
“Đi đâu vậy chứ?”
Cố Vô Ưu nhíu mày, thấp giọng nỉ non, vừa định chọn bừa một cái ngõ nhỏ để tìm thì nghe thấy giọng nam lạnh lùng truyền đến từ phía sau: “Theo dõi ta à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.