Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân
Chương 24:
Tống Gia Đào Hoa
26/03/2024
Ăn cơm.
Đừng nhìn ta.
......
Cố Vô Ưu tai nghe hai câu này, mặt lập tức đỏ lên, nàng cũng nói không nên lời, vội vàng cúi đầu, cả buổi sau mới ấp úng mà nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Quá mất mặt.
Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Có điều, nàng chớp chớp mắt, luôn cảm thấy đại tướng quân lúc nãy nói chuyện với nàng dịu dàng hơn trước rất nhiều, không mất kiên nhẫn nữa, nàng lặng lẽ nâng mi mắt nhìn về phía đối diện.
Quả nhiên.
Mặt của đại tướng quân lúc này bình thản hơn nhiều.
Tuy rằng không rõ vì nguyên nhân gì nhưng có thể sóng yên biển lặng ăn sáng với đại tướng quân như vậy cũng đủ để Cố Vô Ưu vui vẻ vài ngày.
Bụng đã kêu nhẹ, cũng may âm thanh không lớn lắm, Cố Vô Ưu đỏ mặt, cầm thìa định ăn hoành thánh.
Nhưng nhìn thấy trên hoành thánh có bỏ hành thái, khuôn mặt nhỏ của Cố Vô Ưu liền nhíu lại, nàng ghét ăn hành nhất, nếu là trước kia, những thứ có mùi hành thì nàng sẽ không chạm vào.
Nhưng hiện tại đại tướng quân liền đang ngồi đối diện, nàng không muốn khiến đại tướng quân cảm thấy nàng kiêu căng, hơn nữa nàng cũng đói không chịu nổi rồi.
Chỉ có thể nhướng mày, cầm đũa rồi cầm một cái chén nhỏ, sau đó lùa từng miếng hành vào chén, lựa lựa nửa ngày, nàng mới lựa sạch sẽ.
Thở ra nhẹ nhàng, lúc này nàng mới bắt đầu ăn hoành thánh.
Tướng ăn của Cố Vô Ưu khá đẹp, nhai kỹ nuốt chậm, vẫn có vài phần khí chất danh môn thế gia, chỉ lo Lý Khâm Viễn ăn xong sẽ không đợi nàng nên nàng vừa nhìn liên tục vào chén Lý Khâm Viễn, vừa liều mạng ăn.
Lý Khâm Viễn thấy nàng như vậy thì nhíu mi, vốn dĩ hắn đã ăn xong rồi, nếu như lúc trước thì có lẽ đã ném bạc rời đi rồi.
Nhưng bây giờ nhìn tiểu nha đầu ở đối diện, miệng ngốn phình to, liều mạng ăn nhanh, lại bởi vì thói quen nhai kỹ nuốt chậm bình thường mà gấp đến mức nước mắt sắp trào ra thì động tác trong tay chậm rãi hơn nhiều.
Dù chậm thế nào.
Thì một chén hoành thánh, thế nào cũng phải thấy đáy.
Vừa lúc lão Trương xong việc đi vào, hắn buông thìa mở lời nói chuyện: “Bận xong chưa?”
Lão Trương có chút kinh ngạc nhìn hắn, phần lớn cũng vì không nghĩ hôm nay hắn sẽ chủ động mở miệng, nhưng vẫn chà xát bàn tay hơi cứng, cười trả lời: “Xong rồi, bắt đầu làm việc cũng phải ra khỏi cửa, ngày lạnh như vậy, ở trong nhà mãi nên cũng lười ra ngoài.”
“Ừ.”
Lý Khâm Viễn gật gật đầu: “Lúc trước ta đưa sách cho Trương Viễn, hắn đọc xong chưa?”
Nói đến chuyện này, lão Trương lập tức hớn hở: “Vừa muốn cảm ơn ngươi, bức thư ngươi đưa vừa lúc hắn cần, ta vốn định khi về sẽ đến thư viện mua cho hắn, không nói đến việc tốn tiền, còn không chắc mua đủ.”
“Đứa trẻ kia cũng nói với ta rất nhiều lần, nói muốn trực tiếp cảm ơn ngươi, ngươi thấy chừng nào rảnh thì về nhà ta ăn một bữa cơm được chứ?”
“Nói sau đi.”
Cố Vô Ưu vừa mới nuốt hoành thánh vào trong miệng, nhìn Lý Khâm Viễn ngồi ở đối diện, dù bận vẫn ung dung nói chuyện với lão Trương, không đi vội nên nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, động tác chậm lại.
Còn thời gian.
Nàng dựng lỗ tai nghe hai người nói chuyện, càng nghe, nàng càng vui vẻ, nàng biết đại tướng quân là người tốt mà! Mặc dù bây giờ đại tướng quân cao ngạo, không dễ tiếp xúc nhưng tâm địa vẫn tốt như trước kia.
Trước kia đại tướng quân thấy có thuộc hạ khó khăn thì sẽ hỗ trợ không chút ngần ngại, có đôi khi còn mặc đồ dân thường phát cháo từ thiện, kinh thành có không ít người mang ân huệ của hắn.
Nàng cong mắt ăn hoành thánh, mặc dù có trộn lẫn một ít vị hành nhưng cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
Chờ nàng buông muỗng, lão Trương ngay lập tức hỏi một câu: “Ăn ngon chứ?”
“Ừm!”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, bởi vì vui vẻ trong lòng nên đôi mắt cũng tỏa sáng.
Lão Trương thấy dáng vẻ này của nàng liền cảm thấy nàng giống như Nữ Oa, vui mừng lại thấy yêu mến, giọng nói cũng không khỏi mềm mại rất nhiều: “Nếu thích thì lần sau đến nữa.”
“Được.”
Cố Vô Ưu còn muốn nói chuyện.
Lý Khâm Viễn liền mở miệng, “Trương thúc, ta đi trước.” Hắn đặt tiền đặt ở trên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Vô Ưu vội vàng lấy vài miếng vàng nhỏ như hạt đậu trong túi tiền nhỏ của mình. Bình thường ra ngoài đều mang bên người, không để ngân phiếu thì cũng là một ít hạt đậu vàng, nàng cũng không biết phải trả bao nhiêu tiền, tùy tiện đặt hai, ba viên lên bàn.
Lão Trương vừa thấy vội nói: “Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, chỉ một chén hoành thánh sao có thể nhiều tiền như vậy chứ?” Rồi nói: “Thêm nữa, Lý công tử đã trả giúp ngươi, mau đi đi, đừng chậm trễ việc học.”
Hả?
Đại tướng quân trả tiền giúp nàng sao?
Cố Vô Ưu ngơ ngác nhìn lão Trương, vẫn cảm thấy không đáng tin, rồi nhìn đang vẻ kiên trì của lão Trương, chỉ có thể lui một bước, nghĩ rằng ngày mai ra ngoài thì phải mang thêm một ít bạc vụn, đến lúc đó thì trả lại sau.
“Cảm ơn Trương thúc.”
Nàng xưng hô giống như Lý Khâm Viễn, mắt thấy đại tướng quân sắp ra khỏi cửa, cũng không quan tâm gì khác, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Vốn cho rằng Lý Khâm Viễn sẽ đi nhanh như bay giống lần trước, không ngờ khi ra khỏi cửa liền thấy Lý Khâm Viễn đang nói chuyện với những người bán hàng rong ven đường, chắc là họ quen biết nhau.
Thấy nàng ra thì cũng nhích người, không quay đầu lại nhưng bước chân cũng không nhanh không chậm.
Cố Vô Ưu không biết Lý Khâm Viễn đang có ý tạm chấp nhận nàng hay là cảm thấy mệt mỏi nên không muốn đi nhanh, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì thì nàng đều rất vui, đôi mắt cong thành trăng non, khóe miệng cũng cong cao lên.
Chờ đến khi đến trước người bán hồ lô ngào đường, nàng đột nhiên dừng bước chân.
Tuy rằng vừa nãy đã rửa sạch hành nhưng mùi vị thì vẫn còn trong miệng, lúc này nhìn thấy hồ lô đường mê người thì không nhấc chân được.
“Tiểu cô nương, muốn một xâu không?” Người bán hồ lô ngào đường cười hỏi.
Cố Vô Ưu gật gật đầu, nàng mở túi tiền của mình ra, nghĩ nghĩ, lấy một viên hạt đậu vàng ở bên trong, do dự nói: “Cái này đủ không?”
“A......” Người hàng rong sửng sốt, vừa muốn trả lời thì trên bàn xuất hiện thêm mấy đồng tiền.
Âm thanh giòn vang, không chỉ người bán hàng rong nhìn qua, Cố Vô Ưu cũng hoảng sợ quay đầu lại xem, Lý Khâm Viễn đứng ở phía sau nàng, thái độ có chút không kiên nhẫn, không nhìn nàng mà nhìn chằm chằm con đường: “Lấy một hồ lô ngào đường, đi.”
Người bán hàng rong vội lấy một xâu đưa cho nàng.
Cố Vô Ưu nhận hồ lô ngào đường thì cũng không đi ngay lập tức, ngược lại còn giữ chặt tay áo của Lý Khâm Viễn, nhẹ nhàng kéo kéo, chờ hắn nhìn qua hung dữ thì mới cong mắt cười: “Ta muốn một xâu nữa, được không?”
Con người chính là như vậy.
Người khác đối xử tốt với ngươi một chút thì không khỏi được voi đòi tiên.
Bây giờ Cố Vô Ưu cũng tin, vừa rồi Lý Khâm Viễn thật sự trả tiền cho nàng, nàng vui sướng trong lòng, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, không khỏi hiện lên vẻ thân thiết.
Trước kia nàng không mang tiền ra ngoài, muốn đại tướng quân mua đồ cho nàng thì cũng làm nũng như vậy.
Tuy rằng bây giờ thay đổi thân phận.
Nhưng hành động quen thuộc này vẫn không thể nào quên được.
Lý Khâm Viễn thấy vẻ mặt đó của nàng thì hơi giật mình, tiểu cô nương đứng rất gần hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được khí nóng khi nàng nói chuyện. Nàng không sợ hắn một chút nào, lúc ngửa đầu, nắm tay áo hắn, cong mắt nhìn hắn thì cũng không giống mới gặp lần thứ hai, cứ như đã sống cùng hắn nhiều năm.
Hắn cảm thấy hoang đường vì suy nghĩ của mình nhưng cũng không bị sự thân mật quá độ này mà cảm thấy quá quắt.
Hắn nhấp môi, muốn lạnh mặt dọa nàng để nàng nghiêm túc một chút, đừng hở chút là động tay động chân, nhưng hiển nhiên, cách này cũng không có tác dụng với tiểu nha đầu trước mắt.
Tiểu nha đầu trước mặt hắn, giống như không biết hai từ “sợ hãi” viết như thế nào.
Hay là ——
Bây giờ hắn dịu dàng hơn nên người khác không biết sợ hắn?
Lý Khâm Viễn cau mày, suy đoán những trường hợp có thể xảy ra, tiểu cô nương như chờ đến nóng nảy, lại duỗi tay ra, kéo kéo tay áo hắn, thấy nhìn lại thì không chút e lệ mà tiếp tục làm nũng với hắn: “Được không?”
Lý Khâm Viễn nhìn nàng, không nói chuyện, cũng chưa từ chối, chỉ nhấp môi, khuôn mặt xanh mét, cả buổi sau mới đặt vài đồng tiền lên bàn.
Cố Vô Ưu vui vẻ, mặt lập tức hớn hở mà buông tay áo hắn ra, xoay người nhận lấy một cây hồ lô ngào đường khác.
Lý Khâm Viễn nhìn góc áo bị buông ra không chút do dự thì khá khó chịu trong lòng, nhưng hắn vẫn không nói gì, xoay người, đi ra đầu hẻm.
Nhưng chưa đi được mấy bước, tay áo lại bị kéo lại.
“Ngươi lại muốn mua cái gì nữa?” Lý Khâm Viễn xoay người, giọng nói nặng nề, sắp nổi giận với người khác.
Cố Vô Ưu vẫn không sợ hắn, chớp chớp mắt, cười khanh khách nhìn hắn, dưới cái nhìn không chút thân thiện của hắn, nàng đưa hồ lô ngào đường trong tay cho hắn: “Cho ngươi này.”
“Chúng ta mỗi người một chuỗi, được không?”
Đừng nhìn ta.
......
Cố Vô Ưu tai nghe hai câu này, mặt lập tức đỏ lên, nàng cũng nói không nên lời, vội vàng cúi đầu, cả buổi sau mới ấp úng mà nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Quá mất mặt.
Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Có điều, nàng chớp chớp mắt, luôn cảm thấy đại tướng quân lúc nãy nói chuyện với nàng dịu dàng hơn trước rất nhiều, không mất kiên nhẫn nữa, nàng lặng lẽ nâng mi mắt nhìn về phía đối diện.
Quả nhiên.
Mặt của đại tướng quân lúc này bình thản hơn nhiều.
Tuy rằng không rõ vì nguyên nhân gì nhưng có thể sóng yên biển lặng ăn sáng với đại tướng quân như vậy cũng đủ để Cố Vô Ưu vui vẻ vài ngày.
Bụng đã kêu nhẹ, cũng may âm thanh không lớn lắm, Cố Vô Ưu đỏ mặt, cầm thìa định ăn hoành thánh.
Nhưng nhìn thấy trên hoành thánh có bỏ hành thái, khuôn mặt nhỏ của Cố Vô Ưu liền nhíu lại, nàng ghét ăn hành nhất, nếu là trước kia, những thứ có mùi hành thì nàng sẽ không chạm vào.
Nhưng hiện tại đại tướng quân liền đang ngồi đối diện, nàng không muốn khiến đại tướng quân cảm thấy nàng kiêu căng, hơn nữa nàng cũng đói không chịu nổi rồi.
Chỉ có thể nhướng mày, cầm đũa rồi cầm một cái chén nhỏ, sau đó lùa từng miếng hành vào chén, lựa lựa nửa ngày, nàng mới lựa sạch sẽ.
Thở ra nhẹ nhàng, lúc này nàng mới bắt đầu ăn hoành thánh.
Tướng ăn của Cố Vô Ưu khá đẹp, nhai kỹ nuốt chậm, vẫn có vài phần khí chất danh môn thế gia, chỉ lo Lý Khâm Viễn ăn xong sẽ không đợi nàng nên nàng vừa nhìn liên tục vào chén Lý Khâm Viễn, vừa liều mạng ăn.
Lý Khâm Viễn thấy nàng như vậy thì nhíu mi, vốn dĩ hắn đã ăn xong rồi, nếu như lúc trước thì có lẽ đã ném bạc rời đi rồi.
Nhưng bây giờ nhìn tiểu nha đầu ở đối diện, miệng ngốn phình to, liều mạng ăn nhanh, lại bởi vì thói quen nhai kỹ nuốt chậm bình thường mà gấp đến mức nước mắt sắp trào ra thì động tác trong tay chậm rãi hơn nhiều.
Dù chậm thế nào.
Thì một chén hoành thánh, thế nào cũng phải thấy đáy.
Vừa lúc lão Trương xong việc đi vào, hắn buông thìa mở lời nói chuyện: “Bận xong chưa?”
Lão Trương có chút kinh ngạc nhìn hắn, phần lớn cũng vì không nghĩ hôm nay hắn sẽ chủ động mở miệng, nhưng vẫn chà xát bàn tay hơi cứng, cười trả lời: “Xong rồi, bắt đầu làm việc cũng phải ra khỏi cửa, ngày lạnh như vậy, ở trong nhà mãi nên cũng lười ra ngoài.”
“Ừ.”
Lý Khâm Viễn gật gật đầu: “Lúc trước ta đưa sách cho Trương Viễn, hắn đọc xong chưa?”
Nói đến chuyện này, lão Trương lập tức hớn hở: “Vừa muốn cảm ơn ngươi, bức thư ngươi đưa vừa lúc hắn cần, ta vốn định khi về sẽ đến thư viện mua cho hắn, không nói đến việc tốn tiền, còn không chắc mua đủ.”
“Đứa trẻ kia cũng nói với ta rất nhiều lần, nói muốn trực tiếp cảm ơn ngươi, ngươi thấy chừng nào rảnh thì về nhà ta ăn một bữa cơm được chứ?”
“Nói sau đi.”
Cố Vô Ưu vừa mới nuốt hoành thánh vào trong miệng, nhìn Lý Khâm Viễn ngồi ở đối diện, dù bận vẫn ung dung nói chuyện với lão Trương, không đi vội nên nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, động tác chậm lại.
Còn thời gian.
Nàng dựng lỗ tai nghe hai người nói chuyện, càng nghe, nàng càng vui vẻ, nàng biết đại tướng quân là người tốt mà! Mặc dù bây giờ đại tướng quân cao ngạo, không dễ tiếp xúc nhưng tâm địa vẫn tốt như trước kia.
Trước kia đại tướng quân thấy có thuộc hạ khó khăn thì sẽ hỗ trợ không chút ngần ngại, có đôi khi còn mặc đồ dân thường phát cháo từ thiện, kinh thành có không ít người mang ân huệ của hắn.
Nàng cong mắt ăn hoành thánh, mặc dù có trộn lẫn một ít vị hành nhưng cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
Chờ nàng buông muỗng, lão Trương ngay lập tức hỏi một câu: “Ăn ngon chứ?”
“Ừm!”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, bởi vì vui vẻ trong lòng nên đôi mắt cũng tỏa sáng.
Lão Trương thấy dáng vẻ này của nàng liền cảm thấy nàng giống như Nữ Oa, vui mừng lại thấy yêu mến, giọng nói cũng không khỏi mềm mại rất nhiều: “Nếu thích thì lần sau đến nữa.”
“Được.”
Cố Vô Ưu còn muốn nói chuyện.
Lý Khâm Viễn liền mở miệng, “Trương thúc, ta đi trước.” Hắn đặt tiền đặt ở trên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Vô Ưu vội vàng lấy vài miếng vàng nhỏ như hạt đậu trong túi tiền nhỏ của mình. Bình thường ra ngoài đều mang bên người, không để ngân phiếu thì cũng là một ít hạt đậu vàng, nàng cũng không biết phải trả bao nhiêu tiền, tùy tiện đặt hai, ba viên lên bàn.
Lão Trương vừa thấy vội nói: “Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, chỉ một chén hoành thánh sao có thể nhiều tiền như vậy chứ?” Rồi nói: “Thêm nữa, Lý công tử đã trả giúp ngươi, mau đi đi, đừng chậm trễ việc học.”
Hả?
Đại tướng quân trả tiền giúp nàng sao?
Cố Vô Ưu ngơ ngác nhìn lão Trương, vẫn cảm thấy không đáng tin, rồi nhìn đang vẻ kiên trì của lão Trương, chỉ có thể lui một bước, nghĩ rằng ngày mai ra ngoài thì phải mang thêm một ít bạc vụn, đến lúc đó thì trả lại sau.
“Cảm ơn Trương thúc.”
Nàng xưng hô giống như Lý Khâm Viễn, mắt thấy đại tướng quân sắp ra khỏi cửa, cũng không quan tâm gì khác, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Vốn cho rằng Lý Khâm Viễn sẽ đi nhanh như bay giống lần trước, không ngờ khi ra khỏi cửa liền thấy Lý Khâm Viễn đang nói chuyện với những người bán hàng rong ven đường, chắc là họ quen biết nhau.
Thấy nàng ra thì cũng nhích người, không quay đầu lại nhưng bước chân cũng không nhanh không chậm.
Cố Vô Ưu không biết Lý Khâm Viễn đang có ý tạm chấp nhận nàng hay là cảm thấy mệt mỏi nên không muốn đi nhanh, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì thì nàng đều rất vui, đôi mắt cong thành trăng non, khóe miệng cũng cong cao lên.
Chờ đến khi đến trước người bán hồ lô ngào đường, nàng đột nhiên dừng bước chân.
Tuy rằng vừa nãy đã rửa sạch hành nhưng mùi vị thì vẫn còn trong miệng, lúc này nhìn thấy hồ lô đường mê người thì không nhấc chân được.
“Tiểu cô nương, muốn một xâu không?” Người bán hồ lô ngào đường cười hỏi.
Cố Vô Ưu gật gật đầu, nàng mở túi tiền của mình ra, nghĩ nghĩ, lấy một viên hạt đậu vàng ở bên trong, do dự nói: “Cái này đủ không?”
“A......” Người hàng rong sửng sốt, vừa muốn trả lời thì trên bàn xuất hiện thêm mấy đồng tiền.
Âm thanh giòn vang, không chỉ người bán hàng rong nhìn qua, Cố Vô Ưu cũng hoảng sợ quay đầu lại xem, Lý Khâm Viễn đứng ở phía sau nàng, thái độ có chút không kiên nhẫn, không nhìn nàng mà nhìn chằm chằm con đường: “Lấy một hồ lô ngào đường, đi.”
Người bán hàng rong vội lấy một xâu đưa cho nàng.
Cố Vô Ưu nhận hồ lô ngào đường thì cũng không đi ngay lập tức, ngược lại còn giữ chặt tay áo của Lý Khâm Viễn, nhẹ nhàng kéo kéo, chờ hắn nhìn qua hung dữ thì mới cong mắt cười: “Ta muốn một xâu nữa, được không?”
Con người chính là như vậy.
Người khác đối xử tốt với ngươi một chút thì không khỏi được voi đòi tiên.
Bây giờ Cố Vô Ưu cũng tin, vừa rồi Lý Khâm Viễn thật sự trả tiền cho nàng, nàng vui sướng trong lòng, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, không khỏi hiện lên vẻ thân thiết.
Trước kia nàng không mang tiền ra ngoài, muốn đại tướng quân mua đồ cho nàng thì cũng làm nũng như vậy.
Tuy rằng bây giờ thay đổi thân phận.
Nhưng hành động quen thuộc này vẫn không thể nào quên được.
Lý Khâm Viễn thấy vẻ mặt đó của nàng thì hơi giật mình, tiểu cô nương đứng rất gần hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được khí nóng khi nàng nói chuyện. Nàng không sợ hắn một chút nào, lúc ngửa đầu, nắm tay áo hắn, cong mắt nhìn hắn thì cũng không giống mới gặp lần thứ hai, cứ như đã sống cùng hắn nhiều năm.
Hắn cảm thấy hoang đường vì suy nghĩ của mình nhưng cũng không bị sự thân mật quá độ này mà cảm thấy quá quắt.
Hắn nhấp môi, muốn lạnh mặt dọa nàng để nàng nghiêm túc một chút, đừng hở chút là động tay động chân, nhưng hiển nhiên, cách này cũng không có tác dụng với tiểu nha đầu trước mắt.
Tiểu nha đầu trước mặt hắn, giống như không biết hai từ “sợ hãi” viết như thế nào.
Hay là ——
Bây giờ hắn dịu dàng hơn nên người khác không biết sợ hắn?
Lý Khâm Viễn cau mày, suy đoán những trường hợp có thể xảy ra, tiểu cô nương như chờ đến nóng nảy, lại duỗi tay ra, kéo kéo tay áo hắn, thấy nhìn lại thì không chút e lệ mà tiếp tục làm nũng với hắn: “Được không?”
Lý Khâm Viễn nhìn nàng, không nói chuyện, cũng chưa từ chối, chỉ nhấp môi, khuôn mặt xanh mét, cả buổi sau mới đặt vài đồng tiền lên bàn.
Cố Vô Ưu vui vẻ, mặt lập tức hớn hở mà buông tay áo hắn ra, xoay người nhận lấy một cây hồ lô ngào đường khác.
Lý Khâm Viễn nhìn góc áo bị buông ra không chút do dự thì khá khó chịu trong lòng, nhưng hắn vẫn không nói gì, xoay người, đi ra đầu hẻm.
Nhưng chưa đi được mấy bước, tay áo lại bị kéo lại.
“Ngươi lại muốn mua cái gì nữa?” Lý Khâm Viễn xoay người, giọng nói nặng nề, sắp nổi giận với người khác.
Cố Vô Ưu vẫn không sợ hắn, chớp chớp mắt, cười khanh khách nhìn hắn, dưới cái nhìn không chút thân thiện của hắn, nàng đưa hồ lô ngào đường trong tay cho hắn: “Cho ngươi này.”
“Chúng ta mỗi người một chuỗi, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.