Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân
Chương 25:
Tống Gia Đào Hoa
26/03/2024
Chắc do sợ bị cự tuyệt.
Cố Vô Ưu thấy Lý Khâm Viễn không nói lời nào, vội vàng nhét hồ lô đường vào trong tay hắn, sau đó liền xoay người chạy đi, đến khi chạy vài bước rồi thở hồng hộc được một khoảng rồi, nàng mới dừng chân quay đầu.
Thiếu nữ áo hồng đứng trong ánh sáng sặc sỡ.
Mái tóc đen của nàng bị gió thổi tung bay ở phía sau, mà trên gương mặt tinh xinh đẹp lại treo một nụ cười xán lạn.
Tay nàng còn cầm xâu hồ lô ngào đường đỏ au, vẫn cong mắt như cũ, thấy hắn cau mày nhìn qua thì cười với hắn: “Cảm ơn hồ lô ngào đường của ngươi, ta đến học viện trước đây.” Nói xong liền vui vẻ quay đầu, tiếp tục đi về phía đầu hẻm.
Lý Khâm Viễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Cố Vô Ưu ngày càng xa, mặc dù ở xa nhưng cũng có thể nhìn thấy tâm trạng của nàng đang nhảy nhót như bóng lưng kia vậy.
Vui như vậy sao?
Hắn cau mày, đứng tại chỗ, trong thoáng chốc cũng quên bước đi, nhờ người bán hồ lô ngào đường thấy hắn ngây ngốc đứng tại chỗ mới lên tiếng nhắc nhở hắn: “Tiểu Lý công tử, bằng hữu của ngài đã đi rồi.”
Lý Khâm Viễn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ đã biết, lúc đi vẫn nhớ phản bác một câu: “Nàng không phải bằng hữu của ta.”
“Hả?” Người bán rong đang dọn đồ, nghe vậy thì sửng sốt, tiện đà nở nụ cười: “Chẳng lẽ là vị hôn thê của ngài ư? Không cần nói, các ngươi nhìn rất xứng đôi.”
“Nếu ta không quen biết ngài thì khi thấy hai người như lúc nãy đã nghĩ ngài thành hôn rồi đấy.” Giống y như vợ chồng son vậy, ngay cả hắn và vợ ở nhà cũng không thân mật như vậy đâu.
Bước chân dừng lại, trên mặt Lý Khâm Viễn lộ ra vài phần ngạc nhiên khó gặp, vị hôn thê? Xứng đôi? Còn thành hôn rồi? Tới hôm nay hắn và nàng chỉ gặp mặt được tổng cộng ba lần, có một lần còn nhìn thấy ở xa mà thôi, thậm chí còn chưa nắm tay nữa.
Xứng đôi cái rắm.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm thấy ức chế như vậy, muốn giải thích thế nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, nhìn vào dáng vẻ lúc nãy của hai người bọn họ, hắn nói câu không thân thì có khi cũng không ai tin, chỉ có thể buồn giọng nói nói “Không phải”, sau đó lạnh mặt đi ra ngoài.
Trong tay cầm xâu hồ lô ngào đường, xiên tre cũng sắp bị hắn bóp gãy.
Lại nhìn thoáng qua táo gai ngào đường, đã nhiều năm hắn không ăn những món ngọt như vậy rồi, do đó chỉ nhìn rồi nhíu mày, muốn tìm một chỗ ném bừa đi. Khi nghĩ đến bóng dáng Cố Vô Ưu rời đi lúc nãy, cùng với dáng vẻ cười tít mắt khi đưa hồ lô đường cho hắn.
“Thật là, không biết ngại.” Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Tóm lại vẫn không ném xâu hồ lô đường này đi, cầm trên tay suốt một đường, có điều sắc mặt của tiểu Lý công tử vẫn luôn không được tốt mà thôi.
*
Cuối cùng Cố Vô Ưu cũng ra khỏi con ngõ này.
Cũng may đã đi trên con đường này một lần, nếu không với trí nhớ đi đâu cũng lạc của nàng thì có khi sẽ lạc tiếp nữa. Nàng cười tủm tỉm đi ra đầu hẻm, tâm trạng đi dọc đường vẫn rất tốt.
Phu xe chờ ở bên ngoài đã sốt ruột chết rồi.
Hắn không biết Cố Vô Ưu đi nơi nào, cũng không biết nên tìm nàng ở đâu, ngay lúc đang do dự có cần hồi phủ kêu thêm nhiều người tới đây tìm hay không thì đã thấy Cố Vô Ưu đi ra, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, không khỏi vội vàng đón lại: “Ngũ tiểu thư, ngài đi đâu vậy?”
“Ha.”
Cố Vô Ưu nhìn phu xe bị lạnh còn chảy mồ hôi đầy đầu, có chút ngượng ngùng, vừa rồi nhìn thấy đại tướng quân nên cũng không để ý gì cả, thế nhưng lại khiến người khác lo lắng: “Thực xin lỗi, vừa rồi ta nhìn gặp một người bạn.”
Phu xe nghe được lời này, tròng mắt cũng sắp rớt ra.
Không phải vì nàng gặp người khác trên đường mà là câu “Thực xin lỗi” kia.
Trên gương mặt còn treo vẻ lo lắng của hắn tràn đầy ngạc nhiên, dường như không nghĩ có thể nghe thấy lời như vậy từ vị đại tiểu thư vô pháp vô thiên, sau đó lại hỏi một câu: “Ngươi ăn không?”
Hắn vẫn giật mình, lúng ta lúng túng nói: “Ăn, ăn.”
“Chúng ta đi thôi.” Cố Vô Ưu cười cười, vô cùng vui vẻ cầm hồ lô ngào đường trong tay, lên xe ngựa.
Xa phu sửng sốt một buổi mới ngồi trên xe ngựa, nhưng thấy dáng vẻ kia thì chắc hẳn vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Cố Vô Ưu không biết phu xe nghĩ gì, nàng ngồi dựa lên xe ngựa, xe ngựa rời đi, hơi hơi đong đưa, xâu hồ lô ngào đường trong tay cũng loáng bóng lên, ánh sáng len lỏi vào ô cửa sổ, chiếu lên xâu hồ lô, giống như đang cầm một chuỗi hồng ngọc vậy.
Tuy rằng hôm nay bắt đầu không tốt lắm nhưng kết cục vẫn rất là tốt đấy.
Tuy đại tướng quân lúc trẻ có vẻ vừa lạnh vừa hung dữ, rất nhiều lúc không đoán được hắn đang suy gì nhưng trái tim của hắn vẫn tốt bụng như trước, cho dù vẫn đang chán ghét nàng nhưng vẫn giải vây cho nàng.
Nàng càng ngày càng thích đại tướng quân.
Cũng không biết đại tướng quân có thể ăn hồ lô nàng đưa hay không nữa? Cố Vô Ưu vừa nhai hồ lô đường, miệng đầy đến nỗi phình lên, vừa suy nghĩ tính toán.
Khi xe ngựa đến thư viện, đã là chuyện của ba mươi phút sau đó.
Tuy rằng vẫn chưa vào học nhưng vẫn đến khá đầy đủ rồi, Cố Vô Ưu nắm hồ lô đường vẫn chưa có ăn xong mà nói tới phu xe: “Ngươi đi về trước đi, buổi tối không cần tới đón ta, ta về cùng nhị tỷ.”
Phu xe bị gió lạnh thổi cả đường nên cũng tỉnh táo một chút, tuy rằng vẫn cảm thấy chuyện sáng sớm hôm nay có chút ly kỳ nhưng vẫn gật đầu tuân lệnh, mắt thấy Cố Vô Ưu đi vào thư viện, hắn mới vội vàng thúc xe ngựa về phủ Định Quốc Công.
Cố Vô Ưu cầm hồ lô đường vào Bình Sóc trai.
Nàng mới vừa đi vào, âm thanh nói chuyện trong phòng liền ngừng lại, mọi người dù đứng hay ngồi đều đưa mắt về chỗ của nàng, trong đó người kích động nhất chính là Cố Du.
Nàng ấy vốn đang ngồi, thấy Cố Vô Ưu tiến vào thì liền đứng lên, há mồm hỏi một câu: “Sáng sớm nay ngươi đi đâu?”
Mới vừa nói xong.
Không chỉ có Cố Vô Ưu, ngay cả đám Tiêu Ý cũng dời ánh mắt qua.
Cố Du lại không chú ý tới ánh mắt của Tiêu Ý các nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Vô Ưu, hôm qua lúc về nhà là đã muộn, nàng suy nghĩ trong lòng lâu, cuối cùng vẫn không đi tìm Cố Vô Ưu.
Vốn nghĩ hôm nay thỉnh an với tổ mẫu rồi tới thư viện cùng Cố Vô Ưu, thuận đường nói câu “Thực xin lỗi”.
Ai ngờ nàng đến chỗ tổ mẫu với tấm lòng đầy chờ mong thì lại không thấy Cố Vô Ưu, hỏi nô tài mới biết sáng sớm Cố Vô Ưu đã ra ngoài, nói là muốn đi mua đồ gì đó.
Từ trước đến nay Cố Vô Ưu muốn làm gì thì làm cái đó, người khác cũng không nghĩ nhiều.
Tuy nàng không vui nhưng cũng không nói gì, mới nghĩ mình cũng tới học viện sớm một chút, tranh thủ lúc thư viện ít người thì nói với Cố Vô Ưu, dù nàng vẫn không thích Cố Vô Ưu nhưng chuyện nói “xin lỗi” cũng không phải không nói được.
Dù sao.
Trong chuyện này, nàng cũng có chỗ làm không đúng.
Nhưng ai ngờ được? Nàng tới học viện cũng không thấy người, mắt trông mong ngồi trên ghế, vẫn luôn ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, một đám người tới rồi cũng không thấy Cố Vô Ưu, nàng cũng lo lắng Cố Vô Ưu xảy ra chuyện trên đường đi.
Cũng may.
Cuối cùng vẫn thấy người lúc sắp vào học.
“Hả?” Cố Vô Ưu sửng sốt, chắc cũng không ngờ Cố Du sẽ nói chuyện với nàng ở học viện, tuy rằng kiếp trước, nàng và Cố Du cũng qua lại, nhưng bây giờ......
Nàng cho rằng hẳn là Cố Du vẫn không hy vọng ở gần nàng mới đúng chứ.
Cho nên cho dù gặp nhau thì nàng cũng sẽ kiêng kỵ một chút, đỡ phá hỏng mối quan hệ của Cố Du và đám tỷ muội tốt của nàng ấy.
Ngày càng kỳ quái.
Cố Vô Ưu vẫn nở nụ cười rất nhanh, nàng cười tít mắt với Cố Du: “Ta đi mua đồ.”
Đây là lần đầu tiên Cố Du nhìn thấy Cố Vô Ưu cười với nàng như vậy, có chút kinh ngạc, cũng có chút...... có cảm giác không nói nên lời, nàng thấy khó chịu, muốn xin lỗi, lại cảm thấy vào lúc này ở ngay đây mà nói thì thật sự quá xấu hổ.
Lại thấy Liễu tiên sinh dạy nữ đi đến thì nhấp nhấp miệng, thấp giọng nói một câu: “Đợi lát nữa nói với ngươi.”
“Ừ.”
Cố Vô Ưu không rõ lý do gật đầu, thấy nàng ấy ngồi xuống thì cũng trở về chỗ ngồi.
Hồ lô đường trong tay vẫn còn chưa ăn xong, nếu là trước kia, ăn không hết thì sẽ ném nhưng xâu hồ lô này là đại tướng quân mua cho nàng, nàng không nỡ ném đi đâu, tìm nơi cất nó lại, định đến khi tan học thì ăn tiếp.
Liễu tiên sinh dạy nữ hồng là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, trước kia làm tú nương ở trong cung, rời cung liền đến học viện Lộc Minh, tay nghề thêu thùa vô cùng cao.
Hôm qua Cố Vô Ưu chưa vào đúng trạng thái nên học cái gì cũng không vào, hôm nay lại nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
Nàng đã có mục đích, sinh nhật của đại tướng quân là vào đầu năm mới, nàng muốn làm túi thơm rồi bỏ những hoa mai phơi khô vào, thơm tận ruột gan.
Hôm nay Liễu tiên sinh dạy bước đầu tiên của nữ hồng, vẽ hoa văn, bà cho mọi người tự do phát huy, chờ đến khi học sinh phía dưới cầm bút lên thì bắt đầu đi quanh phong hướng dẫn.
Khi đi đến đồ đệ Tiêu Ý mà bà tâm đắc nhất thì cười nói: “Đóa ngọc lan này vẽ rất đẹp, muốn dùng cách thêu như thế nào?”
Tiêu Ý ấm áp nói: “Đóa hoa bên ngoài, đệ tử định dùng mũi lướt vặn, nhụy hoa bên trong thì dùng mũi đâm xô.”
Liễu tiên sinh cười gật đầu, tiếp tục đi xuống.
Bà đi cả đường, ít nhiều gì cũng chỉ dẫn và cổ vũ nhưng người được khen nhiều nhất vẫn là Tiêu Ý, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc hay ghen ghét gì, ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung thì môn nào của Tiêu Ý cũng giỏi.
“Hửm?”
Liễu tiên sinh đứng ở bên cạnh Cố Vô Ưu, kinh ngạc nói: “Đây là hoa gì?”
Mọi người nhìn theo âm thanh.
Cố Vô Ưu đang cúi đầu vẽ hoa văn, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu, giương mặt cười nói với Liễu tiên sinh: “Đây là hoa tùng hoàng, cùng loại với hoa trà, có điều không giống như mười tám học sĩ* bình thường, hoa tùng này đa số lớn lên ở ven đường nơi sơn dã, nhụy hoa bên trong có thể ăn, hương vị vô cùng ngọt lành.”
*Một loài hoa cùng loại với hoa trà
Nàng từ từ kể ra, giọng nói nhẹ nhàng, dáng vẻ xinh đẹp.
Vốn dĩ trong lòng Liễu tiên sinh đang không vừa lòng với học sinh thanh danh không được lại đột nhiên xuất hiện này, nghe thấy vậy lại nở nụ cười: “Nghe lạ quá, trước kia ta vẫn chưa từng gặp loài hoa trà nào như vậy.”
Trước kia Cố Vô Ưu cũng chưa từng thấy.
Đến khi cùng Lý Khâm Viễn nghỉ ngơi ở một vùng nông thôn nhỏ mới thấy, sau đó biết Lý Khâm Viễn thích hoa trà nên đôi khi nàng thêu xiêm y hay vá túi tiền đều sẽ thêu một đóa hoa trà giống vậy.
“Nghĩ ra được cần dùng châm pháp gì chưa?” Liễu tiên sinh lại hỏi.
Cố Vô Ưu gật gật đầu, thuận miệng đáp mấy cái nhưng cũng đủ thể hiện qua từng câu từng chữ.
Liễu tiên sinh cũng tin học sinh mới tới này thật sự biết thêu hoa, tuy rằng không biết thêu được thế nào nhưng ít ra tâm tư tỉ mỉ, kiến thức cơ bản cũng vững chắc, bà gật gật đầu, cũng khen ngợi một phen.
Lần này lại khiến không ít người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Hình tượng không học vấn, không nghề nghiệp từ nhỏ của Cố Vô Ưu đã khắc quá sâu, khiến cho mọi người đều không xem nàng ra gì, đột nhiên thấy Liễu tiên sinh luôn khó tính đã bắt đầu cổ vũ nàng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Nhất là Tiêu Ý, gương mặt vốn mang theo nụ cười lại biến mất sạch sẽ.
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cây bút dùng để vẽ hoa văn, khuôn mặt nhỏ bình thường ôn nhu uyển chuyển cũng lập tức trở nên tối tăm lên, khi bên cạnh truyền đến thanh âm nhỏ vụn thì nàng ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng vẽ tiếp lên những chỗ trống trước mặt.
Cố Vô Ưu cũng lười để ý những ánh mắt của các nàng.
Chỉ cần nghĩ đến làm thứ này cho Lý Khâm Viễn, nàng đã vội vã không thôi mà muốn làm cho tốt, khi Liễu tiên sinh rời đi vẫn tiếp tục nghiêm túc vẽ hoa.
*
Mà Bất Trí Trai lúc này.
Lúc Lý Khâm Viễn đến thư viện thì đã vào học, tiết học đầu tiên lại là tiết tính toán của Phan tiên sinh, ông ấy là một người nóng tính, mắt thấy Lý Khâm Viễn đến muộn còn nghênh ngang đi vào thì mặt liền tối lại.
Há mồm nói một câu: “Ngươi còn biết tới đi học à? Có người nào sống ở học viện mà ngày nào cũng đi trễ như ngươi không?”
Lý Khâm Viễn “Ừ” một tiếng, vẫn là dáng vẻ lười nhác kia: “Đồ ăn trong học viện quá khó ăn, ta ra ngoài ăn.” Xem như giải thích nguyên nhân mình tới muộn.
Thật ra hắn ngủ không ngon, bây giờ còn rất buồn ngủ, định sau khi vào sẽ ghé lên bàn ngủ một giấc.
Hắn không giải thích thì thôi, một khi giải thích thì Phan tiên sinh hung dữ lại càng thêm tức giận, thước dạy trong tay ném ở trên bàn, lạnh giọng quát: “Nơi này là học viện, là nơi cho người muốn học, đám công tử các ngươi nếu nghiêm túc bằng một nửa Xương Vinh Trai thì ta cũng không cần vất vả như vậy đâu!”
Ông ấy mới nói thì phía dưới cũng bắt đầu xôn xao, đều là âm thanh lẩm bẩm, dường như có chút không vui lắm.
Nhưng cũng không ai dám tranh chấp với ông ấy.
Phan tiên sinh lại dời ánh mắt lên người Lý Khâm Viễn đang cầm hồ lô đường, học sinh không có dáng vẻ của học sinh, đi học còn cầm đồ ăn, quả thực là ăn chơi trác táng, không ra thể thống gì!
Tính tình của ông không tốt, thấy dạy mãi mà Lý Khâm Viễn không sửa, còn không có trên dưới mà trầm mặt nói: “Ngươi không muốn đi học thì đi ra ngoài, đừng quấy rầy chúng ta học.”
Lý Khâm Viễn vẫn luôn cảm thấy tính tình của mình không tệ lắm, ít nhất phần lớn tình huống hắn vẫn có thể phân rõ phải trái.
Tuy rằng cách mà hắn phân rõ phải trái lại là không quan tâm người khác.
Có điều dưới tình huống hắn không nghỉ ngơi được mà có người làm ầm ĩ thì tính tình của hắn cũng không còn tốt như vậy được nữa, vốn dĩ sắp đi đến bàn học, nghe được lời này, hắn đột nhiên dừng bước chân, cười.
Không đợi đám Tề Tự mở miệng, hắn liền nghiêng đầu nhìn Phan tiên sinh, cong khóe miệng cười nói: “Ông nói đó.”
Phan tiên sinh sửng sốt: “Cái gì?”
“Ta đi ra ngoài.” Lý Khâm Viễn nói xong, mắt thấy mặt Phan tiên sinh lập tức trầm xuống thì cũng không nói nữa, xoay người đi ra ngoài.
Phó Hiển phía sau còn gọi hắn: “Thất Lang!”
Hắn xua xua tay cũng không quay đầu lại.
Ra khỏi cửa, quả nhiên bên trong đã truyền đến âm thanh thước dạy đập lên bàn, hắn cười cười, nhìn xâu hồ lô ngào đường trong tay thì nhíu mi, ngay lúc có gã sai vặt lại đây, cũng không biết vì sao hắn lại hô: “Ngươi, lại đây.”
Gã sai vặt không rõ nguyên do, tuy sợ hắn vô cùng nhưng vẫn vội vàng chạy tới, trắng mặt hỏi nhỏ: “Lý…... Lý công tử, sao vậy?”
“Hừm.”
Lý Khâm Viễn thấy hắn như vậy liền thấy không có gì để hỏi nữa, uy lực của hắn vẫn chưa biến mất mà, vậy nha đầu kia bị đứt dây thần kinh nào rồi mà lại không sợ hắn chứ?
Cố Vô Ưu thấy Lý Khâm Viễn không nói lời nào, vội vàng nhét hồ lô đường vào trong tay hắn, sau đó liền xoay người chạy đi, đến khi chạy vài bước rồi thở hồng hộc được một khoảng rồi, nàng mới dừng chân quay đầu.
Thiếu nữ áo hồng đứng trong ánh sáng sặc sỡ.
Mái tóc đen của nàng bị gió thổi tung bay ở phía sau, mà trên gương mặt tinh xinh đẹp lại treo một nụ cười xán lạn.
Tay nàng còn cầm xâu hồ lô ngào đường đỏ au, vẫn cong mắt như cũ, thấy hắn cau mày nhìn qua thì cười với hắn: “Cảm ơn hồ lô ngào đường của ngươi, ta đến học viện trước đây.” Nói xong liền vui vẻ quay đầu, tiếp tục đi về phía đầu hẻm.
Lý Khâm Viễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Cố Vô Ưu ngày càng xa, mặc dù ở xa nhưng cũng có thể nhìn thấy tâm trạng của nàng đang nhảy nhót như bóng lưng kia vậy.
Vui như vậy sao?
Hắn cau mày, đứng tại chỗ, trong thoáng chốc cũng quên bước đi, nhờ người bán hồ lô ngào đường thấy hắn ngây ngốc đứng tại chỗ mới lên tiếng nhắc nhở hắn: “Tiểu Lý công tử, bằng hữu của ngài đã đi rồi.”
Lý Khâm Viễn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ đã biết, lúc đi vẫn nhớ phản bác một câu: “Nàng không phải bằng hữu của ta.”
“Hả?” Người bán rong đang dọn đồ, nghe vậy thì sửng sốt, tiện đà nở nụ cười: “Chẳng lẽ là vị hôn thê của ngài ư? Không cần nói, các ngươi nhìn rất xứng đôi.”
“Nếu ta không quen biết ngài thì khi thấy hai người như lúc nãy đã nghĩ ngài thành hôn rồi đấy.” Giống y như vợ chồng son vậy, ngay cả hắn và vợ ở nhà cũng không thân mật như vậy đâu.
Bước chân dừng lại, trên mặt Lý Khâm Viễn lộ ra vài phần ngạc nhiên khó gặp, vị hôn thê? Xứng đôi? Còn thành hôn rồi? Tới hôm nay hắn và nàng chỉ gặp mặt được tổng cộng ba lần, có một lần còn nhìn thấy ở xa mà thôi, thậm chí còn chưa nắm tay nữa.
Xứng đôi cái rắm.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm thấy ức chế như vậy, muốn giải thích thế nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, nhìn vào dáng vẻ lúc nãy của hai người bọn họ, hắn nói câu không thân thì có khi cũng không ai tin, chỉ có thể buồn giọng nói nói “Không phải”, sau đó lạnh mặt đi ra ngoài.
Trong tay cầm xâu hồ lô ngào đường, xiên tre cũng sắp bị hắn bóp gãy.
Lại nhìn thoáng qua táo gai ngào đường, đã nhiều năm hắn không ăn những món ngọt như vậy rồi, do đó chỉ nhìn rồi nhíu mày, muốn tìm một chỗ ném bừa đi. Khi nghĩ đến bóng dáng Cố Vô Ưu rời đi lúc nãy, cùng với dáng vẻ cười tít mắt khi đưa hồ lô đường cho hắn.
“Thật là, không biết ngại.” Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Tóm lại vẫn không ném xâu hồ lô đường này đi, cầm trên tay suốt một đường, có điều sắc mặt của tiểu Lý công tử vẫn luôn không được tốt mà thôi.
*
Cuối cùng Cố Vô Ưu cũng ra khỏi con ngõ này.
Cũng may đã đi trên con đường này một lần, nếu không với trí nhớ đi đâu cũng lạc của nàng thì có khi sẽ lạc tiếp nữa. Nàng cười tủm tỉm đi ra đầu hẻm, tâm trạng đi dọc đường vẫn rất tốt.
Phu xe chờ ở bên ngoài đã sốt ruột chết rồi.
Hắn không biết Cố Vô Ưu đi nơi nào, cũng không biết nên tìm nàng ở đâu, ngay lúc đang do dự có cần hồi phủ kêu thêm nhiều người tới đây tìm hay không thì đã thấy Cố Vô Ưu đi ra, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, không khỏi vội vàng đón lại: “Ngũ tiểu thư, ngài đi đâu vậy?”
“Ha.”
Cố Vô Ưu nhìn phu xe bị lạnh còn chảy mồ hôi đầy đầu, có chút ngượng ngùng, vừa rồi nhìn thấy đại tướng quân nên cũng không để ý gì cả, thế nhưng lại khiến người khác lo lắng: “Thực xin lỗi, vừa rồi ta nhìn gặp một người bạn.”
Phu xe nghe được lời này, tròng mắt cũng sắp rớt ra.
Không phải vì nàng gặp người khác trên đường mà là câu “Thực xin lỗi” kia.
Trên gương mặt còn treo vẻ lo lắng của hắn tràn đầy ngạc nhiên, dường như không nghĩ có thể nghe thấy lời như vậy từ vị đại tiểu thư vô pháp vô thiên, sau đó lại hỏi một câu: “Ngươi ăn không?”
Hắn vẫn giật mình, lúng ta lúng túng nói: “Ăn, ăn.”
“Chúng ta đi thôi.” Cố Vô Ưu cười cười, vô cùng vui vẻ cầm hồ lô ngào đường trong tay, lên xe ngựa.
Xa phu sửng sốt một buổi mới ngồi trên xe ngựa, nhưng thấy dáng vẻ kia thì chắc hẳn vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Cố Vô Ưu không biết phu xe nghĩ gì, nàng ngồi dựa lên xe ngựa, xe ngựa rời đi, hơi hơi đong đưa, xâu hồ lô ngào đường trong tay cũng loáng bóng lên, ánh sáng len lỏi vào ô cửa sổ, chiếu lên xâu hồ lô, giống như đang cầm một chuỗi hồng ngọc vậy.
Tuy rằng hôm nay bắt đầu không tốt lắm nhưng kết cục vẫn rất là tốt đấy.
Tuy đại tướng quân lúc trẻ có vẻ vừa lạnh vừa hung dữ, rất nhiều lúc không đoán được hắn đang suy gì nhưng trái tim của hắn vẫn tốt bụng như trước, cho dù vẫn đang chán ghét nàng nhưng vẫn giải vây cho nàng.
Nàng càng ngày càng thích đại tướng quân.
Cũng không biết đại tướng quân có thể ăn hồ lô nàng đưa hay không nữa? Cố Vô Ưu vừa nhai hồ lô đường, miệng đầy đến nỗi phình lên, vừa suy nghĩ tính toán.
Khi xe ngựa đến thư viện, đã là chuyện của ba mươi phút sau đó.
Tuy rằng vẫn chưa vào học nhưng vẫn đến khá đầy đủ rồi, Cố Vô Ưu nắm hồ lô đường vẫn chưa có ăn xong mà nói tới phu xe: “Ngươi đi về trước đi, buổi tối không cần tới đón ta, ta về cùng nhị tỷ.”
Phu xe bị gió lạnh thổi cả đường nên cũng tỉnh táo một chút, tuy rằng vẫn cảm thấy chuyện sáng sớm hôm nay có chút ly kỳ nhưng vẫn gật đầu tuân lệnh, mắt thấy Cố Vô Ưu đi vào thư viện, hắn mới vội vàng thúc xe ngựa về phủ Định Quốc Công.
Cố Vô Ưu cầm hồ lô đường vào Bình Sóc trai.
Nàng mới vừa đi vào, âm thanh nói chuyện trong phòng liền ngừng lại, mọi người dù đứng hay ngồi đều đưa mắt về chỗ của nàng, trong đó người kích động nhất chính là Cố Du.
Nàng ấy vốn đang ngồi, thấy Cố Vô Ưu tiến vào thì liền đứng lên, há mồm hỏi một câu: “Sáng sớm nay ngươi đi đâu?”
Mới vừa nói xong.
Không chỉ có Cố Vô Ưu, ngay cả đám Tiêu Ý cũng dời ánh mắt qua.
Cố Du lại không chú ý tới ánh mắt của Tiêu Ý các nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Vô Ưu, hôm qua lúc về nhà là đã muộn, nàng suy nghĩ trong lòng lâu, cuối cùng vẫn không đi tìm Cố Vô Ưu.
Vốn nghĩ hôm nay thỉnh an với tổ mẫu rồi tới thư viện cùng Cố Vô Ưu, thuận đường nói câu “Thực xin lỗi”.
Ai ngờ nàng đến chỗ tổ mẫu với tấm lòng đầy chờ mong thì lại không thấy Cố Vô Ưu, hỏi nô tài mới biết sáng sớm Cố Vô Ưu đã ra ngoài, nói là muốn đi mua đồ gì đó.
Từ trước đến nay Cố Vô Ưu muốn làm gì thì làm cái đó, người khác cũng không nghĩ nhiều.
Tuy nàng không vui nhưng cũng không nói gì, mới nghĩ mình cũng tới học viện sớm một chút, tranh thủ lúc thư viện ít người thì nói với Cố Vô Ưu, dù nàng vẫn không thích Cố Vô Ưu nhưng chuyện nói “xin lỗi” cũng không phải không nói được.
Dù sao.
Trong chuyện này, nàng cũng có chỗ làm không đúng.
Nhưng ai ngờ được? Nàng tới học viện cũng không thấy người, mắt trông mong ngồi trên ghế, vẫn luôn ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, một đám người tới rồi cũng không thấy Cố Vô Ưu, nàng cũng lo lắng Cố Vô Ưu xảy ra chuyện trên đường đi.
Cũng may.
Cuối cùng vẫn thấy người lúc sắp vào học.
“Hả?” Cố Vô Ưu sửng sốt, chắc cũng không ngờ Cố Du sẽ nói chuyện với nàng ở học viện, tuy rằng kiếp trước, nàng và Cố Du cũng qua lại, nhưng bây giờ......
Nàng cho rằng hẳn là Cố Du vẫn không hy vọng ở gần nàng mới đúng chứ.
Cho nên cho dù gặp nhau thì nàng cũng sẽ kiêng kỵ một chút, đỡ phá hỏng mối quan hệ của Cố Du và đám tỷ muội tốt của nàng ấy.
Ngày càng kỳ quái.
Cố Vô Ưu vẫn nở nụ cười rất nhanh, nàng cười tít mắt với Cố Du: “Ta đi mua đồ.”
Đây là lần đầu tiên Cố Du nhìn thấy Cố Vô Ưu cười với nàng như vậy, có chút kinh ngạc, cũng có chút...... có cảm giác không nói nên lời, nàng thấy khó chịu, muốn xin lỗi, lại cảm thấy vào lúc này ở ngay đây mà nói thì thật sự quá xấu hổ.
Lại thấy Liễu tiên sinh dạy nữ đi đến thì nhấp nhấp miệng, thấp giọng nói một câu: “Đợi lát nữa nói với ngươi.”
“Ừ.”
Cố Vô Ưu không rõ lý do gật đầu, thấy nàng ấy ngồi xuống thì cũng trở về chỗ ngồi.
Hồ lô đường trong tay vẫn còn chưa ăn xong, nếu là trước kia, ăn không hết thì sẽ ném nhưng xâu hồ lô này là đại tướng quân mua cho nàng, nàng không nỡ ném đi đâu, tìm nơi cất nó lại, định đến khi tan học thì ăn tiếp.
Liễu tiên sinh dạy nữ hồng là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, trước kia làm tú nương ở trong cung, rời cung liền đến học viện Lộc Minh, tay nghề thêu thùa vô cùng cao.
Hôm qua Cố Vô Ưu chưa vào đúng trạng thái nên học cái gì cũng không vào, hôm nay lại nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
Nàng đã có mục đích, sinh nhật của đại tướng quân là vào đầu năm mới, nàng muốn làm túi thơm rồi bỏ những hoa mai phơi khô vào, thơm tận ruột gan.
Hôm nay Liễu tiên sinh dạy bước đầu tiên của nữ hồng, vẽ hoa văn, bà cho mọi người tự do phát huy, chờ đến khi học sinh phía dưới cầm bút lên thì bắt đầu đi quanh phong hướng dẫn.
Khi đi đến đồ đệ Tiêu Ý mà bà tâm đắc nhất thì cười nói: “Đóa ngọc lan này vẽ rất đẹp, muốn dùng cách thêu như thế nào?”
Tiêu Ý ấm áp nói: “Đóa hoa bên ngoài, đệ tử định dùng mũi lướt vặn, nhụy hoa bên trong thì dùng mũi đâm xô.”
Liễu tiên sinh cười gật đầu, tiếp tục đi xuống.
Bà đi cả đường, ít nhiều gì cũng chỉ dẫn và cổ vũ nhưng người được khen nhiều nhất vẫn là Tiêu Ý, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc hay ghen ghét gì, ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung thì môn nào của Tiêu Ý cũng giỏi.
“Hửm?”
Liễu tiên sinh đứng ở bên cạnh Cố Vô Ưu, kinh ngạc nói: “Đây là hoa gì?”
Mọi người nhìn theo âm thanh.
Cố Vô Ưu đang cúi đầu vẽ hoa văn, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu, giương mặt cười nói với Liễu tiên sinh: “Đây là hoa tùng hoàng, cùng loại với hoa trà, có điều không giống như mười tám học sĩ* bình thường, hoa tùng này đa số lớn lên ở ven đường nơi sơn dã, nhụy hoa bên trong có thể ăn, hương vị vô cùng ngọt lành.”
*Một loài hoa cùng loại với hoa trà
Nàng từ từ kể ra, giọng nói nhẹ nhàng, dáng vẻ xinh đẹp.
Vốn dĩ trong lòng Liễu tiên sinh đang không vừa lòng với học sinh thanh danh không được lại đột nhiên xuất hiện này, nghe thấy vậy lại nở nụ cười: “Nghe lạ quá, trước kia ta vẫn chưa từng gặp loài hoa trà nào như vậy.”
Trước kia Cố Vô Ưu cũng chưa từng thấy.
Đến khi cùng Lý Khâm Viễn nghỉ ngơi ở một vùng nông thôn nhỏ mới thấy, sau đó biết Lý Khâm Viễn thích hoa trà nên đôi khi nàng thêu xiêm y hay vá túi tiền đều sẽ thêu một đóa hoa trà giống vậy.
“Nghĩ ra được cần dùng châm pháp gì chưa?” Liễu tiên sinh lại hỏi.
Cố Vô Ưu gật gật đầu, thuận miệng đáp mấy cái nhưng cũng đủ thể hiện qua từng câu từng chữ.
Liễu tiên sinh cũng tin học sinh mới tới này thật sự biết thêu hoa, tuy rằng không biết thêu được thế nào nhưng ít ra tâm tư tỉ mỉ, kiến thức cơ bản cũng vững chắc, bà gật gật đầu, cũng khen ngợi một phen.
Lần này lại khiến không ít người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Hình tượng không học vấn, không nghề nghiệp từ nhỏ của Cố Vô Ưu đã khắc quá sâu, khiến cho mọi người đều không xem nàng ra gì, đột nhiên thấy Liễu tiên sinh luôn khó tính đã bắt đầu cổ vũ nàng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Nhất là Tiêu Ý, gương mặt vốn mang theo nụ cười lại biến mất sạch sẽ.
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cây bút dùng để vẽ hoa văn, khuôn mặt nhỏ bình thường ôn nhu uyển chuyển cũng lập tức trở nên tối tăm lên, khi bên cạnh truyền đến thanh âm nhỏ vụn thì nàng ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng vẽ tiếp lên những chỗ trống trước mặt.
Cố Vô Ưu cũng lười để ý những ánh mắt của các nàng.
Chỉ cần nghĩ đến làm thứ này cho Lý Khâm Viễn, nàng đã vội vã không thôi mà muốn làm cho tốt, khi Liễu tiên sinh rời đi vẫn tiếp tục nghiêm túc vẽ hoa.
*
Mà Bất Trí Trai lúc này.
Lúc Lý Khâm Viễn đến thư viện thì đã vào học, tiết học đầu tiên lại là tiết tính toán của Phan tiên sinh, ông ấy là một người nóng tính, mắt thấy Lý Khâm Viễn đến muộn còn nghênh ngang đi vào thì mặt liền tối lại.
Há mồm nói một câu: “Ngươi còn biết tới đi học à? Có người nào sống ở học viện mà ngày nào cũng đi trễ như ngươi không?”
Lý Khâm Viễn “Ừ” một tiếng, vẫn là dáng vẻ lười nhác kia: “Đồ ăn trong học viện quá khó ăn, ta ra ngoài ăn.” Xem như giải thích nguyên nhân mình tới muộn.
Thật ra hắn ngủ không ngon, bây giờ còn rất buồn ngủ, định sau khi vào sẽ ghé lên bàn ngủ một giấc.
Hắn không giải thích thì thôi, một khi giải thích thì Phan tiên sinh hung dữ lại càng thêm tức giận, thước dạy trong tay ném ở trên bàn, lạnh giọng quát: “Nơi này là học viện, là nơi cho người muốn học, đám công tử các ngươi nếu nghiêm túc bằng một nửa Xương Vinh Trai thì ta cũng không cần vất vả như vậy đâu!”
Ông ấy mới nói thì phía dưới cũng bắt đầu xôn xao, đều là âm thanh lẩm bẩm, dường như có chút không vui lắm.
Nhưng cũng không ai dám tranh chấp với ông ấy.
Phan tiên sinh lại dời ánh mắt lên người Lý Khâm Viễn đang cầm hồ lô đường, học sinh không có dáng vẻ của học sinh, đi học còn cầm đồ ăn, quả thực là ăn chơi trác táng, không ra thể thống gì!
Tính tình của ông không tốt, thấy dạy mãi mà Lý Khâm Viễn không sửa, còn không có trên dưới mà trầm mặt nói: “Ngươi không muốn đi học thì đi ra ngoài, đừng quấy rầy chúng ta học.”
Lý Khâm Viễn vẫn luôn cảm thấy tính tình của mình không tệ lắm, ít nhất phần lớn tình huống hắn vẫn có thể phân rõ phải trái.
Tuy rằng cách mà hắn phân rõ phải trái lại là không quan tâm người khác.
Có điều dưới tình huống hắn không nghỉ ngơi được mà có người làm ầm ĩ thì tính tình của hắn cũng không còn tốt như vậy được nữa, vốn dĩ sắp đi đến bàn học, nghe được lời này, hắn đột nhiên dừng bước chân, cười.
Không đợi đám Tề Tự mở miệng, hắn liền nghiêng đầu nhìn Phan tiên sinh, cong khóe miệng cười nói: “Ông nói đó.”
Phan tiên sinh sửng sốt: “Cái gì?”
“Ta đi ra ngoài.” Lý Khâm Viễn nói xong, mắt thấy mặt Phan tiên sinh lập tức trầm xuống thì cũng không nói nữa, xoay người đi ra ngoài.
Phó Hiển phía sau còn gọi hắn: “Thất Lang!”
Hắn xua xua tay cũng không quay đầu lại.
Ra khỏi cửa, quả nhiên bên trong đã truyền đến âm thanh thước dạy đập lên bàn, hắn cười cười, nhìn xâu hồ lô ngào đường trong tay thì nhíu mi, ngay lúc có gã sai vặt lại đây, cũng không biết vì sao hắn lại hô: “Ngươi, lại đây.”
Gã sai vặt không rõ nguyên do, tuy sợ hắn vô cùng nhưng vẫn vội vàng chạy tới, trắng mặt hỏi nhỏ: “Lý…... Lý công tử, sao vậy?”
“Hừm.”
Lý Khâm Viễn thấy hắn như vậy liền thấy không có gì để hỏi nữa, uy lực của hắn vẫn chưa biến mất mà, vậy nha đầu kia bị đứt dây thần kinh nào rồi mà lại không sợ hắn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.