Trở Lại Trước Khi Lão Công Tự Cung
Chương 22:
Mộ Lan Chu
08/03/2024
Ngụy Thái Vi thán phục: "Uông nhị thiếu thân thủ nhanh nhẹn, xem ra cũng không phải hạng tầm thường.”
Trần lão bản kinh hồn chưa định: "Haizz, Ngụy đại phu hiểu lầm, bản lĩnh chạy trốn này là bị ép học được, cậu ta ba ngày hai bữa gặp rắc rối, các khổ chủ xếp hàng đến binh mã ti Bắc thành tìm Uông Thiên Hộ cáo trạng cầu bồi thường, cậu ta thường xuyên bị Uông Thiên Hộ đuổi theo quất đánh giáo huấn. Uông Thiên Hộ là một người cha nghiêm khắc, ra tay nặng, nếu cậu ta chạy chậm, sẽ bị cha đánh chết.”
“Thì ra là thế!”
Ngụy Thải Vi đeo giỏ trên lưng, theo sát phía sau.
Trần lão bản lấy ra ba mươi đồng đưa cho ông chủ tiệm vằn thắn, cũng đuổi theo vây xem Cẩm Y Vệ đuổi đánh Uông nha nội.
Trần lão bản rất cao hứng, lúc hoàng hôn bị Uông nha nội đánh một trận, hiện tại Cẩm Y Vệ như đang thay ông ta báo thù rửa nhục: Đánh tốt lắm! Đánh mạnh hơn nữa! Uông nha nội, cậu cũng có ngày hôm nay!
Ngụy Thái Vi vừa đi nhanh, vừa hỏi Trần lão bản: "Uông nhị thiếu và Cẩm Y Vệ có xích mích sao?"
Trần lão bản cười nói: "Ai biết được, Bắc thành có bốn hại, ruồi, muỗi, chuột và Uông nha nội. Uông nha nội có vô số kẻ thù, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng dám đắc tội, lần này sợ là đá vào tấm sắt rồi.”
Ngụy Thải Vi nhìn lướt qua Trần lão bản: "Hình như ông rất vui vẻ?”
Nghẹn khuất hơn nửa ngày, Trần lão bản hãnh diện nói: "Cẩm y vệ trừ hại cho dân, ta phải sung sướng rồi, không chỉ có một mình ta, phu nhân xem mọi người đều rất vui vẻ.”
Ngụy Thải Vi nhìn chung quanh một vòng, người qua đường nghị luận sôi nổi:
“Người vừa rồi chạy tới hình như là Uông nha nội! Uông Thiên Hộ lại dạy con bên đường à?”
“Không phải Uông Thiên Hộ, là Cẩm Y Vệ.”
“Đúng là quả báo nhãn tiền, đi báo người khác giờ cũng có kẻ trị được cậu ấy.”
Xem ra lời Trần lão bản nói không sai, Uông nha nội khét tiếng ở Bắc thành.
Ngụy Thái Vi nhớ lại kiếp trước, lão chồng chết tiệt khoác lác về thời niên thiếu: "... Ta là một công tử ngọc thụ lâm phong, hành hiệp trượng nghĩa! Ta tên Uông Đại Hạ, ở Bắc thành, bọn họ đều tôn xưng ta là Uông đại hiệp, là tuấn lang trong mộng mà các thiếu nữ Bắc thành khao khát.”
Trần lão bản kinh hồn chưa định: "Haizz, Ngụy đại phu hiểu lầm, bản lĩnh chạy trốn này là bị ép học được, cậu ta ba ngày hai bữa gặp rắc rối, các khổ chủ xếp hàng đến binh mã ti Bắc thành tìm Uông Thiên Hộ cáo trạng cầu bồi thường, cậu ta thường xuyên bị Uông Thiên Hộ đuổi theo quất đánh giáo huấn. Uông Thiên Hộ là một người cha nghiêm khắc, ra tay nặng, nếu cậu ta chạy chậm, sẽ bị cha đánh chết.”
“Thì ra là thế!”
Ngụy Thải Vi đeo giỏ trên lưng, theo sát phía sau.
Trần lão bản lấy ra ba mươi đồng đưa cho ông chủ tiệm vằn thắn, cũng đuổi theo vây xem Cẩm Y Vệ đuổi đánh Uông nha nội.
Trần lão bản rất cao hứng, lúc hoàng hôn bị Uông nha nội đánh một trận, hiện tại Cẩm Y Vệ như đang thay ông ta báo thù rửa nhục: Đánh tốt lắm! Đánh mạnh hơn nữa! Uông nha nội, cậu cũng có ngày hôm nay!
Ngụy Thái Vi vừa đi nhanh, vừa hỏi Trần lão bản: "Uông nhị thiếu và Cẩm Y Vệ có xích mích sao?"
Trần lão bản cười nói: "Ai biết được, Bắc thành có bốn hại, ruồi, muỗi, chuột và Uông nha nội. Uông nha nội có vô số kẻ thù, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng dám đắc tội, lần này sợ là đá vào tấm sắt rồi.”
Ngụy Thải Vi nhìn lướt qua Trần lão bản: "Hình như ông rất vui vẻ?”
Nghẹn khuất hơn nửa ngày, Trần lão bản hãnh diện nói: "Cẩm y vệ trừ hại cho dân, ta phải sung sướng rồi, không chỉ có một mình ta, phu nhân xem mọi người đều rất vui vẻ.”
Ngụy Thải Vi nhìn chung quanh một vòng, người qua đường nghị luận sôi nổi:
“Người vừa rồi chạy tới hình như là Uông nha nội! Uông Thiên Hộ lại dạy con bên đường à?”
“Không phải Uông Thiên Hộ, là Cẩm Y Vệ.”
“Đúng là quả báo nhãn tiền, đi báo người khác giờ cũng có kẻ trị được cậu ấy.”
Xem ra lời Trần lão bản nói không sai, Uông nha nội khét tiếng ở Bắc thành.
Ngụy Thái Vi nhớ lại kiếp trước, lão chồng chết tiệt khoác lác về thời niên thiếu: "... Ta là một công tử ngọc thụ lâm phong, hành hiệp trượng nghĩa! Ta tên Uông Đại Hạ, ở Bắc thành, bọn họ đều tôn xưng ta là Uông đại hiệp, là tuấn lang trong mộng mà các thiếu nữ Bắc thành khao khát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.