Trở Lại Trước Khi Lão Công Tự Cung
Chương 47:
Mộ Lan Chu
13/03/2024
Ngụy Thải Vi còn muốn tiếp tục kết giao với tướng công nhà mình, thỏ sẽ ăn cỏ gần hang, ở gần "ăn" cũng thuận tiện hơn một chút.
Hoàng hôn, Ngụy Thái Vi trở lại hẻm Điềm Thủy thì gặp Trần lão bản, trong tay ông ta còn cầm chìa khoá.
“Ngụy đại phu! Cuối cùng cũng trông được phu nhân trở về! Ta chỉ lo phu nhân không vào được cửa.”
Trần lão bản đưa chìa khoá cho Ngụy Thái Vi, "Uông nhị thiếu chuyển chìa khoá cho phu nhân, cậu ta nói nể tình tối hôm qua phu nhân lên tiếng cứu cậu ta một mạng. Hy vọng phu nhân cẩn trọng đôi chút, dù gì bên trong cũng đều là đồ cưới của mẹ cậu ta.”
Ngụy Thái Vi không ngờ sẽ như vậy, nhận lấy chìa khoá rồi hỏi: “Uông Đại Hạ đâu?”
Trần lão bản chỉ vào tường cao Uông phủ nói: "Uông nhị thiếu vốn định trực tiếp cảm ơn phu nhân, nhưng cậu ta bị Uông Thiên Hộ cấm túc, không ra được, cho nên muốn ta chuyển giao chìa khóa. Còn dặn dò ta nhất định phải ở cửa chờ phu nhân trở về, đừng dùng tiền thuê phòng như hôm qua, còn có nhà không thể về, thật sự xin lỗi.”
Ngụy Thái Vi nghe xong, trong lòng ấm áp, mệt mỏi toàn bộ tiêu tan.
Xem ra tướng công không phải kẻ chẳng biết trước sau, vẫn còn cứu giúp được.
Ngụy Thái Vi cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.
Mệt mỏi nửa ngày, Ngụy Thải Vi cũng lười mở rương ra sửa sang lại hành lý, nàng tắm rửa, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, đốt hương xua muỗi trong sân, xoã mái tóc dài ẩm ướt, hong khô bằng gió đêm.
Bên ngoài có người bán dưa hấu đẩy xe cút kít, Ngụy Thải Vi mua dưa hấu, dùng thìa múc ăn, coi như cơm tối.
Ngụy Thái Vi ăn một nửa, trăng lạnh như nước, chiếu nhẹ lên bàn đá. Nàng giơ đèn lông lên nhìn, thấy một con rùa đen, bên cạnh con rùa đen khắc một hàng chữ to như chó bò: “Uông đại hiệp đến đây du ngoạn".
Không cần đoán, nhất định là "kiệt tác" của lão chồng nàng, tự xưng là đại hiệp, kỳ thật là một nha nội.
Môi Ngụy Thải Vi nhếch lên, ngón tay lướt theo từng đường cong chạm khắc, trên con đường mòn ngoài hậu viện lại nổi lên một tiếng trầm đục, giống như có thứ gì đó rơi xuống.
Hoàng hôn, Ngụy Thái Vi trở lại hẻm Điềm Thủy thì gặp Trần lão bản, trong tay ông ta còn cầm chìa khoá.
“Ngụy đại phu! Cuối cùng cũng trông được phu nhân trở về! Ta chỉ lo phu nhân không vào được cửa.”
Trần lão bản đưa chìa khoá cho Ngụy Thái Vi, "Uông nhị thiếu chuyển chìa khoá cho phu nhân, cậu ta nói nể tình tối hôm qua phu nhân lên tiếng cứu cậu ta một mạng. Hy vọng phu nhân cẩn trọng đôi chút, dù gì bên trong cũng đều là đồ cưới của mẹ cậu ta.”
Ngụy Thái Vi không ngờ sẽ như vậy, nhận lấy chìa khoá rồi hỏi: “Uông Đại Hạ đâu?”
Trần lão bản chỉ vào tường cao Uông phủ nói: "Uông nhị thiếu vốn định trực tiếp cảm ơn phu nhân, nhưng cậu ta bị Uông Thiên Hộ cấm túc, không ra được, cho nên muốn ta chuyển giao chìa khóa. Còn dặn dò ta nhất định phải ở cửa chờ phu nhân trở về, đừng dùng tiền thuê phòng như hôm qua, còn có nhà không thể về, thật sự xin lỗi.”
Ngụy Thái Vi nghe xong, trong lòng ấm áp, mệt mỏi toàn bộ tiêu tan.
Xem ra tướng công không phải kẻ chẳng biết trước sau, vẫn còn cứu giúp được.
Ngụy Thái Vi cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.
Mệt mỏi nửa ngày, Ngụy Thải Vi cũng lười mở rương ra sửa sang lại hành lý, nàng tắm rửa, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, đốt hương xua muỗi trong sân, xoã mái tóc dài ẩm ướt, hong khô bằng gió đêm.
Bên ngoài có người bán dưa hấu đẩy xe cút kít, Ngụy Thải Vi mua dưa hấu, dùng thìa múc ăn, coi như cơm tối.
Ngụy Thái Vi ăn một nửa, trăng lạnh như nước, chiếu nhẹ lên bàn đá. Nàng giơ đèn lông lên nhìn, thấy một con rùa đen, bên cạnh con rùa đen khắc một hàng chữ to như chó bò: “Uông đại hiệp đến đây du ngoạn".
Không cần đoán, nhất định là "kiệt tác" của lão chồng nàng, tự xưng là đại hiệp, kỳ thật là một nha nội.
Môi Ngụy Thải Vi nhếch lên, ngón tay lướt theo từng đường cong chạm khắc, trên con đường mòn ngoài hậu viện lại nổi lên một tiếng trầm đục, giống như có thứ gì đó rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.