Trở Lại Trước Khi Lão Công Tự Cung
Chương 49:
Mộ Lan Chu
13/03/2024
Uông Đại Hạ gật đầu, "Ta không chịu ở nhà, cha ta nói bỏ đói ta một ngày, xem ta còn sức chạy không.”
Ngụy Thái Vi đồng cảm với Uông Đại Hạ, Uông Thiên Hộ này không biết cách giáo dục nhi tử.
Ngụy Thái Vi lấy ra một bao bánh rán đường đỏ, "Ta vừa dọn vào, phòng bếp còn chưa dọn xong, ngài ăn tạm một chút.”
Uông Đại Hạ đói bụng ăn quàng: "Cái này ngon, ta thích!”
Uông Đại Hạ ăn một gói bánh rán, lúc này mới no, "Đa tạ Ngụy đại phu.”
Ngụy Thái Vi nhìn hắn bẩn thỉu, trên người không mang theo đồ tùy thân: “Ngài muốn trốn Uông Thiên Hộ sao?”
Uông Đại Hạ thở dài: "Ta vốn cầm mấy bộ quần áo và vàng bạc, nhưng lúc trèo cây bị trượt, ngã xuống đất, bao quần áo trên lưng còn treo trên cành cây.”
Uông Đại Hạ đảo mắt, nhìn chằm chằm vào thang gỗ trong sân, "Có thể cho ta mượn thang không? Ta trèo lên tường lấy lại bao quần áo.”
Ngụy Thái Vi nói: "Nhà ngài tường cao, sao mà đến được.”
“Đến sáng mai, bao quần áo có thể bị người nhà phát hiện, tiền riêng ta để dành sẽ biến mất.” Uông Đại Hạ đầu óc linh hoạt: “Không sao, ta lấy một cây gậy trúc, leo lên thang, nhặt bao quần áo từ cành cây xuống là được.”
Trong nhà Ngụy Thải Vi không có sẵn gậy trúc, nhưng trong sân có một bụi trúc, Uông Đại Hạ cầm dao cắt dưa hấu chém một cây, gọt đi phân nhánh, lúc này bên ngoài gõ trống, đã rất khuya rồi
Ngụy Thái Vi nói ra: "Đừng gọt nữa, ngài nhanh lên, sắp đến giờ giới nghiêm. Binh mã ty tuần tra ban đêm, thì ngài có chắp cánh cũng khó bay. Bị bắt trở về, lại bị đánh rồi chịu đói."
Ngụy Thái Vi có chút đau lòng tướng công, cha không đau, mẹ không yêu, nhìn xem tướng công của nàng đã bị đói thành thế này. Ăn một cái bánh rán đường đỏ tựa như ăn mỹ vị nhân gian.
Uông Đại Hạ vội vàng khiêng thang ra ngoài, leo lên đỉnh thang cao nhất, giơ cành trúc lên.
Uông Đại Hạ giơ cây trúc, từng chút từng chút đẩy bao quần áo ra ngoài.
Lúc đẩy đến cuối cùng, tay Uông Đại Hạ gắng sức, bao quần áo rơi xuống đường mòn, Uông Đại Hạ mừng như điên leo xuống thang, không ngờ vui quá hóa buồn, hụt chân ngã về bên trái.
Ngụy Thái Vi đồng cảm với Uông Đại Hạ, Uông Thiên Hộ này không biết cách giáo dục nhi tử.
Ngụy Thái Vi lấy ra một bao bánh rán đường đỏ, "Ta vừa dọn vào, phòng bếp còn chưa dọn xong, ngài ăn tạm một chút.”
Uông Đại Hạ đói bụng ăn quàng: "Cái này ngon, ta thích!”
Uông Đại Hạ ăn một gói bánh rán, lúc này mới no, "Đa tạ Ngụy đại phu.”
Ngụy Thái Vi nhìn hắn bẩn thỉu, trên người không mang theo đồ tùy thân: “Ngài muốn trốn Uông Thiên Hộ sao?”
Uông Đại Hạ thở dài: "Ta vốn cầm mấy bộ quần áo và vàng bạc, nhưng lúc trèo cây bị trượt, ngã xuống đất, bao quần áo trên lưng còn treo trên cành cây.”
Uông Đại Hạ đảo mắt, nhìn chằm chằm vào thang gỗ trong sân, "Có thể cho ta mượn thang không? Ta trèo lên tường lấy lại bao quần áo.”
Ngụy Thái Vi nói: "Nhà ngài tường cao, sao mà đến được.”
“Đến sáng mai, bao quần áo có thể bị người nhà phát hiện, tiền riêng ta để dành sẽ biến mất.” Uông Đại Hạ đầu óc linh hoạt: “Không sao, ta lấy một cây gậy trúc, leo lên thang, nhặt bao quần áo từ cành cây xuống là được.”
Trong nhà Ngụy Thải Vi không có sẵn gậy trúc, nhưng trong sân có một bụi trúc, Uông Đại Hạ cầm dao cắt dưa hấu chém một cây, gọt đi phân nhánh, lúc này bên ngoài gõ trống, đã rất khuya rồi
Ngụy Thái Vi nói ra: "Đừng gọt nữa, ngài nhanh lên, sắp đến giờ giới nghiêm. Binh mã ty tuần tra ban đêm, thì ngài có chắp cánh cũng khó bay. Bị bắt trở về, lại bị đánh rồi chịu đói."
Ngụy Thái Vi có chút đau lòng tướng công, cha không đau, mẹ không yêu, nhìn xem tướng công của nàng đã bị đói thành thế này. Ăn một cái bánh rán đường đỏ tựa như ăn mỹ vị nhân gian.
Uông Đại Hạ vội vàng khiêng thang ra ngoài, leo lên đỉnh thang cao nhất, giơ cành trúc lên.
Uông Đại Hạ giơ cây trúc, từng chút từng chút đẩy bao quần áo ra ngoài.
Lúc đẩy đến cuối cùng, tay Uông Đại Hạ gắng sức, bao quần áo rơi xuống đường mòn, Uông Đại Hạ mừng như điên leo xuống thang, không ngờ vui quá hóa buồn, hụt chân ngã về bên trái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.