Trở Lại Trước Khi Lão Công Tự Cung
Chương 51:
Mộ Lan Chu
13/03/2024
Uông Đại Hạ kinh ngạc, trong lòng còn có chút mừng thầm: "Ý của Ngụy đại phu là…”
“Đêm nay ngủ ở đây đi." Ngụy Thái Vi nói: "Chờ buổi sáng người tuần tra ban đêm giải tán, ngài lại đi ra ngoài.”
Uông Đại Hạ mừng như điên: Có chuyện tốt như vậy sao?
Ngụy Thái Vi mang theo đèn lồng, dẫn sói... Không, là dẫn phu quân vào nhà, đặt lồng đèn lên bàn, lại đốt một cây nến chiếu sáng.
“Đêm nay ngài ngủ trên giường la hán này đi. Ta đi lên lấy đệm chăn.”
“Đa tạ." Uông Đại Hạ có chút cứng ngắc ngồi trên giường La Hán, rõ ràng là đồ cưới của mẹ hắn, đồ dùng thuộc về hắn, hắn lại cảm thấy không được tự nhiên.
Không phải xấu hổ không được tự nhiên, mà là loại hưng phấn mập mờ không được tự nhiên.
Tiểu quả phụ này nhất định đã thích hắn!
Nếu không vì sao lần đầu tiên nàng gặp gỡ đã mời hắn ăn hoành thánh, hơn nữa còn là bát hoành thánh mà nàng cúng cho phu quân vừa mất của nàng?
Tối hôm qua còn nhắc nhở hắn tránh tên.
Chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy, nàng nhất định có tình ý với hắn rồi...
Uông Đại Hạ miên man bất định trên giường La Hán, nổi lên tà niệm.
Nàng chủ động mở cửa lớn gọi hắn vào, nàng cho hắn đồ ăn, giúp hắn lấy bao quần áo, còn dẫn hắn vào cửa, lên giường.
Uông Đại Hạ bật dậy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn đưa lau mồ hôi, ngẩng đầu liền thấy bài vị trên hương án trong phòng, chữ trên linh bài “Linh hồn vong phu Uông Nhị Lang" như ẩn như hiện dưới ánh nến.
Đây không phải là trùng hợp sao! Cố lang của nàng cũng họ Uông, cũng đứng hàng thứ hai.
Lý do mà nàng đối tốt với hắn như vậy, có lẽ là vì cố lang của nàng và hắn có tướng mạo giống nhau sao?
Hóa ra hắn là người đóng thế.
Thấy bài vị, tà tâm của Uông Đại Hạ tan biến, đặt mông ngồi trở lại giường La Hán.
Nhưng xoay trái xoay phải, không cam lòng, đứng lên, thấp giọng nói với bài vị: "Không phải ta muốn vào, là nương tử huynh...... Nàng ấy muốn ta vào. Huynh họ Uông, ta cũng họ Uông, huynh đứng hàng thứ hai, ta cũng vậy, chúng ta có duyên.”
Uông Đại Hạ dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trên lầu, tiếp tục nói: "Người huynh đệ, chắc huynh là quỷ hiểu chuyện, bên ngoài giới nghiêm, bây giờ ta không thể đi, nếu bị người ta nhìn thấy nửa đêm canh ba ta từ trong nhà tiểu quả phụ chạy ra, ta vốn là lãng tử, không sao cả. Nhưng danh dự của nàng ấy sẽ bị tổn hại, sợ là không ở lại kinh thành được nữa, huynh hiểu ý ta chứ, a ngủ lại đây, là vì bảo vệ danh dự của nàng ấy.”
Uông Đại Hạ không chỉ gạt người, hắn còn lừa quỷ.
Tìm cho mình một lý do đường hoàng, an tâm ở lại nhà tiểu quả phụ xinh đẹp qua đêm.
Ngụy Thái Vi mang theo đèn lồng lên lầu hai, mở rương ra, lúc này mới ý thức được nàng chỉ có một bộ đệm giường, mà lúc này Uông Đại Hạ mười bốn tuổi không thể ngủ chung giường với nàng.
Nhưng đến cũng đã đến rồi, cũng không thể tay không đi xuống, Ngụy Thái Vi lấy một kiện áo mùa đông gấp lại thành gối, ôm xuống.
Dù sao cũng là mùa hè, không đệm cũng có thể ngủ, cho hắn gối đầu là được rồi.
Uông Đại Hạ nghe được cầu thang có động tĩnh, nghiêng người nhìn, nhất thời nhìn đến mức ngây dại: Thấy một mỹ nhân áo trắng tóc dài ngang eo, tay phải cầm đèn lồng, tay trái ôm gối đầu, tựa như tuyệt sắc giai nhân bước ra từ tranh vẽ.
Dưới đèn nhìn mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp, tà niệm vừa mới tắt lại nổi lên.
Uông Đại Hạ trong nháy mắt hồi tưởng lại trong "Tây sương ký" nhìn thấy ở rạp hát, Thôi Oanh Oanh ôm gối đầu gặp Trương Sinh, trong đầu vang lên ca từ lúc hai người mới gặp:
Ngượng ngùng không chịu ngẩng đầu lên, tựa vào gối uyên ương. Vân Nha giống như rơi vào trâm cài, lại thích hợp để búi tóc lệch.
Ta thả nút áo này ra, cởi dây đai...... Sao không chịu quay mặt lại?
Lúc Uông Đại Hạ xuất thần, Ngụy Thái Vi đặt gối đầu lên giường La Hán: "Trong nhà không có đệm chăn dư, ngài nằm tạm một đêm, lấy quần áo trong bao ra đắp.”
Uông Đại Hạ thấy gối cũ không mới, liền biết đây là đồ bình thường tiểu quả phụ luôn dùng.
“Đêm nay ngủ ở đây đi." Ngụy Thái Vi nói: "Chờ buổi sáng người tuần tra ban đêm giải tán, ngài lại đi ra ngoài.”
Uông Đại Hạ mừng như điên: Có chuyện tốt như vậy sao?
Ngụy Thái Vi mang theo đèn lồng, dẫn sói... Không, là dẫn phu quân vào nhà, đặt lồng đèn lên bàn, lại đốt một cây nến chiếu sáng.
“Đêm nay ngài ngủ trên giường la hán này đi. Ta đi lên lấy đệm chăn.”
“Đa tạ." Uông Đại Hạ có chút cứng ngắc ngồi trên giường La Hán, rõ ràng là đồ cưới của mẹ hắn, đồ dùng thuộc về hắn, hắn lại cảm thấy không được tự nhiên.
Không phải xấu hổ không được tự nhiên, mà là loại hưng phấn mập mờ không được tự nhiên.
Tiểu quả phụ này nhất định đã thích hắn!
Nếu không vì sao lần đầu tiên nàng gặp gỡ đã mời hắn ăn hoành thánh, hơn nữa còn là bát hoành thánh mà nàng cúng cho phu quân vừa mất của nàng?
Tối hôm qua còn nhắc nhở hắn tránh tên.
Chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy, nàng nhất định có tình ý với hắn rồi...
Uông Đại Hạ miên man bất định trên giường La Hán, nổi lên tà niệm.
Nàng chủ động mở cửa lớn gọi hắn vào, nàng cho hắn đồ ăn, giúp hắn lấy bao quần áo, còn dẫn hắn vào cửa, lên giường.
Uông Đại Hạ bật dậy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn đưa lau mồ hôi, ngẩng đầu liền thấy bài vị trên hương án trong phòng, chữ trên linh bài “Linh hồn vong phu Uông Nhị Lang" như ẩn như hiện dưới ánh nến.
Đây không phải là trùng hợp sao! Cố lang của nàng cũng họ Uông, cũng đứng hàng thứ hai.
Lý do mà nàng đối tốt với hắn như vậy, có lẽ là vì cố lang của nàng và hắn có tướng mạo giống nhau sao?
Hóa ra hắn là người đóng thế.
Thấy bài vị, tà tâm của Uông Đại Hạ tan biến, đặt mông ngồi trở lại giường La Hán.
Nhưng xoay trái xoay phải, không cam lòng, đứng lên, thấp giọng nói với bài vị: "Không phải ta muốn vào, là nương tử huynh...... Nàng ấy muốn ta vào. Huynh họ Uông, ta cũng họ Uông, huynh đứng hàng thứ hai, ta cũng vậy, chúng ta có duyên.”
Uông Đại Hạ dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trên lầu, tiếp tục nói: "Người huynh đệ, chắc huynh là quỷ hiểu chuyện, bên ngoài giới nghiêm, bây giờ ta không thể đi, nếu bị người ta nhìn thấy nửa đêm canh ba ta từ trong nhà tiểu quả phụ chạy ra, ta vốn là lãng tử, không sao cả. Nhưng danh dự của nàng ấy sẽ bị tổn hại, sợ là không ở lại kinh thành được nữa, huynh hiểu ý ta chứ, a ngủ lại đây, là vì bảo vệ danh dự của nàng ấy.”
Uông Đại Hạ không chỉ gạt người, hắn còn lừa quỷ.
Tìm cho mình một lý do đường hoàng, an tâm ở lại nhà tiểu quả phụ xinh đẹp qua đêm.
Ngụy Thái Vi mang theo đèn lồng lên lầu hai, mở rương ra, lúc này mới ý thức được nàng chỉ có một bộ đệm giường, mà lúc này Uông Đại Hạ mười bốn tuổi không thể ngủ chung giường với nàng.
Nhưng đến cũng đã đến rồi, cũng không thể tay không đi xuống, Ngụy Thái Vi lấy một kiện áo mùa đông gấp lại thành gối, ôm xuống.
Dù sao cũng là mùa hè, không đệm cũng có thể ngủ, cho hắn gối đầu là được rồi.
Uông Đại Hạ nghe được cầu thang có động tĩnh, nghiêng người nhìn, nhất thời nhìn đến mức ngây dại: Thấy một mỹ nhân áo trắng tóc dài ngang eo, tay phải cầm đèn lồng, tay trái ôm gối đầu, tựa như tuyệt sắc giai nhân bước ra từ tranh vẽ.
Dưới đèn nhìn mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp, tà niệm vừa mới tắt lại nổi lên.
Uông Đại Hạ trong nháy mắt hồi tưởng lại trong "Tây sương ký" nhìn thấy ở rạp hát, Thôi Oanh Oanh ôm gối đầu gặp Trương Sinh, trong đầu vang lên ca từ lúc hai người mới gặp:
Ngượng ngùng không chịu ngẩng đầu lên, tựa vào gối uyên ương. Vân Nha giống như rơi vào trâm cài, lại thích hợp để búi tóc lệch.
Ta thả nút áo này ra, cởi dây đai...... Sao không chịu quay mặt lại?
Lúc Uông Đại Hạ xuất thần, Ngụy Thái Vi đặt gối đầu lên giường La Hán: "Trong nhà không có đệm chăn dư, ngài nằm tạm một đêm, lấy quần áo trong bao ra đắp.”
Uông Đại Hạ thấy gối cũ không mới, liền biết đây là đồ bình thường tiểu quả phụ luôn dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.