Trở Lại Trước Khi Lão Công Tự Cung
Chương 52:
Mộ Lan Chu
13/03/2024
Nửa đêm ôm gối...... có phải đang ám chỉ hắn không? Trong vở kịch đều hát như vậy.
Lúc này Uông Đại Hạ suy nghĩ lung tung, hầu kết mới vừa mọc ra không lâu lăn lên lăn xuống, ngón tay chạm vào gối đầu, tựa như một sợi dây dẫn, đốt pháo hoa vô hình trong đầu hắn.
Ngụy Thải Vi cũng không biết Uông Đại Hạ đang tự bổ não cho mình. Lúc này có ánh nến lại thêm đèn lồng, hai người ở gần nhau, Ngụy Thải Vi mới chú ý tới tay áo của hắn bị rách một lỗ hổng lớn, trên cánh tay còn trầy da, dính rêu mốc.
Ngụy Thái Vi chỉ vào miệng vết thương của hắn: "Ngài cởi quần áo bẩn ra, giặt đi đã rồi thay sang đồ sạch. Ta sẽ phối thuốc đắp lên miệng vết thương cho ngài, thời tiết nóng, miệng vết thương dính đồ bẩn dễ sinh mủ thối rữa."
Lúc này trong đầu Uông Đại Hạ pháo hoa nổ thành một trận, ầm ầm rung động, Ngụy Thái Vi muốn chữa thương cho hắn, nhưng trọng điểm hắn nghe được cũng là "Cởi quần áo ra", cùng với "Giặt đi đã”.
Uông Đại Hạ đi đến mấy nơi phong nguyệt như Hồng Tụ Chiêu, chưa từng ăn thịt heo, lại thấy heo chạy, hơn nửa đêm nay, cô nam quả nữ chữa thương, khẳng định không phải đơn thuần chữa thương!
Đối phương là một tiểu quả phụ lâu ngày vắng vẻ, hắn và cố lang của nàng có vài phần tương tự, không khỏi có ý thay lòng đổi dạ. Lần đầu gặp mặt đã đối tốt với hắn, cũng là nữ nhân duy nhất ở kinh thành cho rằng hắn có tài như Sở Trang Vương.
Sao hắn lại ngốc như vậy! Tiểu quả phụ rõ ràng là si mê hắn, xen hắn là cố lang của nàng, tự dâng gối nằm chẳng phải muốn một đêm xuân sao?
Là hắn quá ngốc!
Nàng là một tiểu quả phụ đương nhiên không tiện nói thẳng ra miệng, ám chỉ hắn nhiều lần như vậy, hắn phải chủ động mới được.
Uông Đại Hạ cởi áo, đến vại nước trong sân lấy một thùng nước, rửa sạch từ đầu tới chân, còn ngửi ngửi hai bên nách có mùi lạ hay không.
Nhưng nước lạnh vừa xối lên, Uông Đại Hạ đã tỉnh táo lại, tiểu quả phụ không tệ, bởi vì nhớ nhung thành bệnh, nhất thời xúc động mới nghĩ bậy.
Lợi dụng thời cơ chiếm tiện nghi của một tiểu quả phụ bi thương thành bệnh, hắn đúng là không bằng cầm thú.
Quả phụ nhỏ đã cứu mạng hắn.
Hắn không thể buông thả bản thân để tương lai khiến nàng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn đường đường là con của một Thiên Hộ, trong nhà có tước vị Thiên Hộ phải kế thừa, không thể cưới một tiểu quả phụ bình dân làm vợ.
Nếu không thể cưới nàng, thì không thể chạm vào nàng.
Nhưng mà, tiểu quả phụ thật mê người, bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, thật đáng tiếc.
Uông Đại Hạ mâu thuẫn, dứt khoát xách một thùng nước, xối từ trên xuống dưới.
Ngụy Thái Vi phối xong thuốc, xách đèn lồng mang qua. Uông Đại Hạ đã đắp quần áo, ngủ trên giường La Hán, còn có chút tiếng ngáy.
Uông Đại Hạ đang giả bộ ngủ, hắn tự cho là đây là một loại từ chối khéo không thành tiếng, vừa cự tuyệt tiểu quả phụ, lại thành toàn thể diện cho nhau, như vậy ngày hôm sau thức dậy, hai người có thể coi như không có việc gì, vẫn là quan hệ bạn bè.
Ngụy Thải Vi nhất thời lệ ướt mi, dáng ngủ của Uông Đại Hạ, giống như kiếp trước.
Đối với Ngụy Thải Vi mà nói, Uông Đại Hạ qua đời bốn ngày trước. Dù nàng có gào khóc gọi tên cố lang thế nào thì cố lang đều không thể đáp lại.
Hiện tại trượng phu mười bốn tuổi đang ngủ bên cạnh nàng.
Hô hấp đều đặn, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, ngay cả một sợi tóc cũng mang theo sức sống.
Hắn không chết, thật tốt.
Ngụy Thái Vi lo lắng vết thương của trượng phu sinh mủ, liền nhẹ nhàng đẩy quần áo mà Uông Đại Hạ đắp ra, định bôi thuốc cho hắn.
Nhưng nàng vừa mới đẩy quần áo ra, tiếng ngáy lập tức ngừng lại, Uông Đại Hạ mở mắt, lập tức kéo quần áo xuống dưới cổ, quấn quanh người, còn cuộn tròn thân thể trốn vào trong giường: "Nàng đừng tới đây, còn cởi quần áo của ta nữa, ta sẽ kêu đó. Nàng còn nhớ cố lang của mình cũng không nên xem ta là người thay thế. Nàng tỉnh táo một chút, đừng sai lầm.”
Ngụy Thái Vi ngây ra một hồi lâu, mới hiểu được Uông Đại Hạ nói gì, lúc này liền thay đổi sắc mặt, tuổi còn nhỏ mà đầu óc lại suy nghĩ lung tung.
Lúc này Uông Đại Hạ suy nghĩ lung tung, hầu kết mới vừa mọc ra không lâu lăn lên lăn xuống, ngón tay chạm vào gối đầu, tựa như một sợi dây dẫn, đốt pháo hoa vô hình trong đầu hắn.
Ngụy Thải Vi cũng không biết Uông Đại Hạ đang tự bổ não cho mình. Lúc này có ánh nến lại thêm đèn lồng, hai người ở gần nhau, Ngụy Thải Vi mới chú ý tới tay áo của hắn bị rách một lỗ hổng lớn, trên cánh tay còn trầy da, dính rêu mốc.
Ngụy Thái Vi chỉ vào miệng vết thương của hắn: "Ngài cởi quần áo bẩn ra, giặt đi đã rồi thay sang đồ sạch. Ta sẽ phối thuốc đắp lên miệng vết thương cho ngài, thời tiết nóng, miệng vết thương dính đồ bẩn dễ sinh mủ thối rữa."
Lúc này trong đầu Uông Đại Hạ pháo hoa nổ thành một trận, ầm ầm rung động, Ngụy Thái Vi muốn chữa thương cho hắn, nhưng trọng điểm hắn nghe được cũng là "Cởi quần áo ra", cùng với "Giặt đi đã”.
Uông Đại Hạ đi đến mấy nơi phong nguyệt như Hồng Tụ Chiêu, chưa từng ăn thịt heo, lại thấy heo chạy, hơn nửa đêm nay, cô nam quả nữ chữa thương, khẳng định không phải đơn thuần chữa thương!
Đối phương là một tiểu quả phụ lâu ngày vắng vẻ, hắn và cố lang của nàng có vài phần tương tự, không khỏi có ý thay lòng đổi dạ. Lần đầu gặp mặt đã đối tốt với hắn, cũng là nữ nhân duy nhất ở kinh thành cho rằng hắn có tài như Sở Trang Vương.
Sao hắn lại ngốc như vậy! Tiểu quả phụ rõ ràng là si mê hắn, xen hắn là cố lang của nàng, tự dâng gối nằm chẳng phải muốn một đêm xuân sao?
Là hắn quá ngốc!
Nàng là một tiểu quả phụ đương nhiên không tiện nói thẳng ra miệng, ám chỉ hắn nhiều lần như vậy, hắn phải chủ động mới được.
Uông Đại Hạ cởi áo, đến vại nước trong sân lấy một thùng nước, rửa sạch từ đầu tới chân, còn ngửi ngửi hai bên nách có mùi lạ hay không.
Nhưng nước lạnh vừa xối lên, Uông Đại Hạ đã tỉnh táo lại, tiểu quả phụ không tệ, bởi vì nhớ nhung thành bệnh, nhất thời xúc động mới nghĩ bậy.
Lợi dụng thời cơ chiếm tiện nghi của một tiểu quả phụ bi thương thành bệnh, hắn đúng là không bằng cầm thú.
Quả phụ nhỏ đã cứu mạng hắn.
Hắn không thể buông thả bản thân để tương lai khiến nàng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn đường đường là con của một Thiên Hộ, trong nhà có tước vị Thiên Hộ phải kế thừa, không thể cưới một tiểu quả phụ bình dân làm vợ.
Nếu không thể cưới nàng, thì không thể chạm vào nàng.
Nhưng mà, tiểu quả phụ thật mê người, bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, thật đáng tiếc.
Uông Đại Hạ mâu thuẫn, dứt khoát xách một thùng nước, xối từ trên xuống dưới.
Ngụy Thái Vi phối xong thuốc, xách đèn lồng mang qua. Uông Đại Hạ đã đắp quần áo, ngủ trên giường La Hán, còn có chút tiếng ngáy.
Uông Đại Hạ đang giả bộ ngủ, hắn tự cho là đây là một loại từ chối khéo không thành tiếng, vừa cự tuyệt tiểu quả phụ, lại thành toàn thể diện cho nhau, như vậy ngày hôm sau thức dậy, hai người có thể coi như không có việc gì, vẫn là quan hệ bạn bè.
Ngụy Thải Vi nhất thời lệ ướt mi, dáng ngủ của Uông Đại Hạ, giống như kiếp trước.
Đối với Ngụy Thải Vi mà nói, Uông Đại Hạ qua đời bốn ngày trước. Dù nàng có gào khóc gọi tên cố lang thế nào thì cố lang đều không thể đáp lại.
Hiện tại trượng phu mười bốn tuổi đang ngủ bên cạnh nàng.
Hô hấp đều đặn, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, ngay cả một sợi tóc cũng mang theo sức sống.
Hắn không chết, thật tốt.
Ngụy Thái Vi lo lắng vết thương của trượng phu sinh mủ, liền nhẹ nhàng đẩy quần áo mà Uông Đại Hạ đắp ra, định bôi thuốc cho hắn.
Nhưng nàng vừa mới đẩy quần áo ra, tiếng ngáy lập tức ngừng lại, Uông Đại Hạ mở mắt, lập tức kéo quần áo xuống dưới cổ, quấn quanh người, còn cuộn tròn thân thể trốn vào trong giường: "Nàng đừng tới đây, còn cởi quần áo của ta nữa, ta sẽ kêu đó. Nàng còn nhớ cố lang của mình cũng không nên xem ta là người thay thế. Nàng tỉnh táo một chút, đừng sai lầm.”
Ngụy Thái Vi ngây ra một hồi lâu, mới hiểu được Uông Đại Hạ nói gì, lúc này liền thay đổi sắc mặt, tuổi còn nhỏ mà đầu óc lại suy nghĩ lung tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.