Trò Lừa Gạt

Chương 45: Chị Hơi Lạ Đó

Sara Shepard

25/03/2023

"Cậu định đi Vegas à?" Charlotte chất vấn.

Emma đẩy cánh cửa rỉ sét ra và đi như bay về phía xe của Laurel, cô sợ tiếng thông báo om sòm lại vang lên lần nữa. "Tớ... tớ chỉ vừa đi ngang trạm xe buýt thôi. Cửa kính xe đang hạ xuống hóng gió ấy mà. Giờ tớ đang trên đường về nhà đây, vậy nhé?"

Ghế nệm trên xe Laurel nóng hừng hực như muốn đốt cháy hai vai và đùi Emma khi cô cúp điện thoại và leo vào trong. Các ngón tay Emma run rẩy khi đút chìa vào ổ khoá xe. Tiếng động cơ gầm gừ vang lên bên tai khiến Emma ngẩng đầu lên nhìn. Một chiếc xe buýt đang đậu ngay cổng dành cho xe ra vào, trên kính chắn gió có một biển báo đề chữ LAS VEGAS. Hành khách ném đống hành lý vào khoang chứa đồ rồi leo lên xe.

Và rồi một tiếng lách cách nhỏ vang lên khiến cô cứng người. Vành tai Emma nóng lên, cảm giác như có ai đó đang nhìn cô chằm chằm. Cô xoay người nhìn quanh. Ông già ngồi trên băng ghế dựa đã biến mất. Giao thông trên đường đang bị ùn tắc. Một chiếc xe Prius màu xanh nê-ông có gắn biển TAXI GIÁ RẺ nhấn kèn inh ỏi. Kẹt sau lưng nó là một chiếc Hatchback đỏ bị móp một lỗ to ngay càng xe, và một chiếc xe bán tải màu đen đang rồ ga thiếu kiên nhẫn ở phía sau.

Phía trước dãy xe đang kẹt là một chiếc Mercedes màu bạc đang chạy chầm chậm ngang qua trạm xe buýt, mui xe được trang trí bằng một vật sáng lấp lánh. Thông qua cửa sổ xe sẫm màu, Emma có thể nhận ra tài xế lái chiếc Mercedes đang nhìn vào cái gì đó ở bãi đỗ xe của trạm xe buýt. Hắn nhìn cô!

Tôi nheo mắt lại, cố nhìn cho rõ người trong xe là ai, nhưng vẫn không thể thấy được gương mặt đó.

Chiếc taxi màu xanh lá lại bóp còi, và lần này người ngồi trong chiếc Mercedes quay mặt đi, lăn bánh chạy về phía trước. Emma nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó biến mất sau dốc đồi. Chỉ sau khi chiếc xe đã mất hút khỏi tầm mắt, Emma mới dám thở ra. Những cơn sợ hãi nhuốm màu hoang tưởng của cô hoá ra lại hoàn toàn hợp lý.

Sau tất cả, kẻ đã giết tôi vẫn đang dõi theo con bé từng bước.

Tối muộn hôm đó, Laurel vừa lái xe vừa vặn xoắn mái tóc dài màu vàng khói thành một búi tóc lộn xộn ở sau gáy. Cô lái lên dốc và chạy trên con đường nhấp nhô hướng về nhà Charlotte, một ngôi biệt thự ẩn nấp sau dãy đá khô cằn nằm lưng chừng trên con đường núi.

Emma chỉ đứng nhìn quanh khi Laurel nhấn vào máy liên lạc nội bộ ngoài cổng nhà Charlotte. Một giọng nói vang lên trên loa vài giây sau đó. Laurel nói vào micro. "Là Laurel và Sutton ạ." Ổ khoá bên trong cửa kêu tách một cái, cánh cửa từ từ mở ra.



Một con đường lát đá hiện ra trước mặt họ. Hai bên đường là bãi cỏ xanh tươi tốt được điểm xuyết bằng xương rồng Saguaro, bụi hoa loa kèn và cây bụi Creosote. Ở giữa lối đi là một đài phun nước bằng đá và hai thiên thần đá trần truồng đang làm dáng. Phía sau là một ngôi nhà, hay nói đúng hơn là một căn biệt thự khổng lồ với dãy cửa sổ chạy từ sàn lên tới trần, trần nhà trong suốt trở thành một nơi ngắm sao trời lý tưởng. Cái chuông cửa bằng đồng treo trên tường ngay cạnh cánh cửa khổng lồ. Bên trái ngôi nhà có một bãi chăn thả, vài con ngựa đang nhàn nhã gặm cỏ phía sau hàng rào và một chiếc xe Porsche màu bạc sáng bóng nằm lẻ loi trong cái ga ra có sức chứa năm chiếc xe hơi.

Laurel nhìn sang Emma khi cô đang lái xe về phía bãi đỗ ở cuối đường. "Cảm ơn chị đã không khó chịu về việc em cũng tham gia bữa tối nay."

Emma vuốt mớ tóc đang vướng trên mặt. "Có gì đâu."

Laurel tựa người vào vô lăng, lông mi đen sẫm che gần hết mắt cô. "Em thấy tuần này chị hơi lạ. Bộ chị đang giảm cân hay gì hả?"

"Chị đâu có lạ gì đâu," Emma nói nhanh.

"Đừng hiểu lầm ý em, chuyện đó không có gì xấu cả." Laurel rút chìa khoá xe ra khỏi ổ cắm. "Ngoại trừ vụ chôm xe điên khùng ra, và vụ chị cúp học hôm đầu tiên đến trường." Cô cười xấu xa nhìn Emma. "Và thêm một hai vụ tương tự nữa."

"Chị thích khiến mọi người hiếu kỳ vậy đó," Emma lẩm bẩm, rụt đầu vào cổ. Tuy trong lòng không muốn Laurel hỏi thêm hàng tá câu hỏi về hành vi kỳ cục của cô gần đây nhưng Emma vẫn cảm thấy Laurel thật dễ thương khi nhận ra chị mình đang cư xử khác thường.

Hai người đỗ xe rồi đi bộ lên một bậc tam cấp sáng bóng dẫn tới cửa trước và rung chuông. Hai tiếng chuông nặng nề vang lên, một cô gái có nụ cười dễ gần mở cửa đón họ.

Cô mặc quần jean xám bó sát đến nỗi lộ ra không thiếu đường cong nào, áo sơ mi tay dài Emma từng thấy bày bán trong cửa tiệm quần áo Urban và một đôi giày cao gót màu bạc hở ngón. Cô đeo một cặp kính mát gọng trắng hiệu Ray-Ban và mấy viên kim cương to bằng hạt đậu sáng lấp lánh trên tai cô.

Da cô có màu vàng đồng và trơn láng không một nếp nhăn, tóc cô vàng hoe bồng bềnh và đôi mắt sáng màu xanh lục bích như màu biển Caribbean.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Lừa Gạt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook