Chương 49: Có Lẽ Đây Không Phải Là Trò Chơi Khăm
Sara Shepard
25/03/2023
Sau một phút đi bộ, họ dừng lại đột ngột. Một tiếng bíp vang lên trong không gian, cửa xe bật mở. Tôi nghe được tiếng rin rít khi cốp xe nặng nề mở ra. "Vào trong." Ai đó đẩy mạnh và tôi ngã chúi về phía trước. Má tôi đập vào một vỏ xe dự phòng, chân tôi lóng ngóng leo lên sàn xe. RẦM. Cốp xe đóng sầm lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Tôi mỉm cười với chính mình trong bóng tối. Trò Lừa Gạt đã bắt đầu rồi.
Các bạn tôi đã lừa được tôi trong vài phút, nhưng họ không lừa được mãi đâu. Tôi hào hứng nghĩ đến lúc họ mở cốp xe ra lần nữa, mong chụp được một tấm hình tôi đang mất vía vì hoảng sợ. "Chán òm!" Tôi sẽ hét lên doạ họ một trận. "Các cậu còn có thể lộ liễu hơn được không?" 'Hét lên là tao giết' là câu của tôi mà – tôi đã dùng nó khi lẻn vào phòng ngủ của Madeline hồi năm ngoái và giả làm một tên trộm.
Có lẽ Laurel là đứa nói câu đó, nó lúc nào chẳng bắt chước tôi. Bọn họ sẽ phải trả giá cho vụ này. Có lẽ bằng cách đưa tôi đi mát xa 150 phút ở La Paloma vào ngày mai. Tôi cần phải đi spa để thư giãn cái lưng sắp vẹo đến nơi vì bị nhét trong cái không gian bé tí này.
Tiếng động cơ xe gầm lên, chiếc xe lui lại rồi quẹo sang phải, khiến tư thế nằm của tôi càng trở nên vặn vẹo. Tôi nhướng mày. Tôi đang bị đưa đi đâu đây? Mục đích là gì? Tôi lại lăn tròn khi chiếc xe thình lình rẽ sang hướng khác, đầu gối đập vào mui xe. "Ưm," tôi rên rỉ sau miếng gạc bịt miệng. Họ không thể nhẹ nhàng hơn chút được sao? Cứ thế này thì tôi sẽ bị cho ra rìa trong đội tennis năm nay mất.
Tôi uốn éo cánh tay xem có cách nào tháo băng bịt mắt ra không, nhưng người cột nó chắc hẳn đã hoàn tất khoá học Hướng Đạo Sinh về cột gút dây. Chắc lại là con bé Laurel đây mà. Nhiều khả năng là Thayer đã dạy nó. Hai đứa nó lúc nào cũng thích tham gia cái thể loại huấn luyện sinh tồn dã ngoại kỳ quái đó.
Sỏi đá kêu răng rắc bên dưới bánh xe đột nhiên biến mất và nhường chỗ cho mặt đường nhẵn nhụi thoang thoảng mùi nhựa đường còn mới. Đường cao tốc. Họ đang đi đâu vậy? Tôi căng thẳng lắng nghe tiếng đối thoại trong xe, nhưng tất cả chỉ có sự im lặng đầy chết chóc. Không có tiếng radio. Thậm chí không có tiếng thì thầm.
Tôi cố nhúc nhích đầu gối nhưng nó đã bị kẹt trong bánh xe dự phòng. "Ưm!" tôi lại gọi lớn hơn. "Ưm?" tôi đá vào bên hông cốp xe nơi được phủ vải và thông với ghế ngồi, hy vọng mình đá trúng lưng ai đó.
Chiếc xe vẫn không ngừng lại. Bánh xe bon bon chạy trên đường cao tốc. Miếng gạc trên miệng tôi chà xát vào da. Lưng tôi đau nhức. Các ngón tay bắt đầu mất cảm giác vì bị buộc quá chặt. Tôi lại đập đá xung quanh nhưng vẫn không thay đổi được gì. Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy.
Và rồi một sự lo lắng lướt qua trí óc tôi: Có lẽ đây không phải một trò chơi khăm. Tôi đã bị bắt cóc.
Sự thích thú đã nhường chỗ cho nỗi sợ hãi trỗi dậy. Tôi dùng hết sức hét lên. Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi sợi dây thừng trói chặt hai tay nhưng chỉ khiến cho các mẩu sợi bén nhọn cắt vào da. Bạn tôi và tôi thường chơi mấy trò điên khùng với nhau, nhưng chúng tôi biết khi nào nên dừng lại. Chúng tôi chưa từng khiến ai phải nhập viện cả. Chưa có ai bị tổn thương – ý tôi là về mặt thể chất. Tôi nhớ lại giọng nói bên tai, nghe như giọng của Charlotte cố tỏ ra cộc cằn và trầm thấp... nhưng cũng có thể không phải.
Tôi đá vào hông xe, vặn vẹo người tìm tư thế thoải mái nhất để đá vào trần xe, hy vọng nó sẽ bật mở. Tôi cứ đá tới đá lui, đôi dép xỏ ngón trượt ra khỏi chân. Tôi cảm thấy xe đã chạy rất xa, có lẽ đã ra tới khu sa mạc rồi. Sẽ không ai biết tìm tôi ở đâu. "Ưm!" Tôi la thét, lần nữa và lần nữa.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Tôi cong người lên và đập cằm vào thành xe. Có tiếng cửa xe đóng sầm lại và tiếng bước chân đạp trên bùn đất. Tôi cứng người lại, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Tiếng bíp lại vang lên, chốt cốp xe bật mở. Tôi ngửa người lên, căng thẳng nhìn qua lớp khăn bịt mắt. Có chút ánh sáng lập loè của đèn đường và vài ánh đèn pha vụt qua bên trái tôi. Một bóng dáng lờ mờ đứng ngược sáng với đôi vai rộng đang lom lom nhìn tôi. Tôi chỉ có thể nhận ra một mái tóc đỏ sậm qua tấm khăn lụa bịt mắt mỏng manh. "Ưm," tôi liều lĩnh hét lên.
Nhưng rồi ngay lúc đó, mọi thứ lại trở về với bóng tối yên tĩnh.
-----------------------
Sau khi quay trở lại phòng tắm nhà Charlotte, tôi thấy Emma mò mẫm đi trong bóng tối.
Nhớ lại mảnh vụn ký ức vừa rồi, tôi thừa nhận mình đang cảm thấy nhẹ nhõm. Cho dù chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa thì tôi cũng không phải là người đã dàn dựng lên mọi chuyện.
Tôi mỉm cười với chính mình trong bóng tối. Trò Lừa Gạt đã bắt đầu rồi.
Các bạn tôi đã lừa được tôi trong vài phút, nhưng họ không lừa được mãi đâu. Tôi hào hứng nghĩ đến lúc họ mở cốp xe ra lần nữa, mong chụp được một tấm hình tôi đang mất vía vì hoảng sợ. "Chán òm!" Tôi sẽ hét lên doạ họ một trận. "Các cậu còn có thể lộ liễu hơn được không?" 'Hét lên là tao giết' là câu của tôi mà – tôi đã dùng nó khi lẻn vào phòng ngủ của Madeline hồi năm ngoái và giả làm một tên trộm.
Có lẽ Laurel là đứa nói câu đó, nó lúc nào chẳng bắt chước tôi. Bọn họ sẽ phải trả giá cho vụ này. Có lẽ bằng cách đưa tôi đi mát xa 150 phút ở La Paloma vào ngày mai. Tôi cần phải đi spa để thư giãn cái lưng sắp vẹo đến nơi vì bị nhét trong cái không gian bé tí này.
Tiếng động cơ xe gầm lên, chiếc xe lui lại rồi quẹo sang phải, khiến tư thế nằm của tôi càng trở nên vặn vẹo. Tôi nhướng mày. Tôi đang bị đưa đi đâu đây? Mục đích là gì? Tôi lại lăn tròn khi chiếc xe thình lình rẽ sang hướng khác, đầu gối đập vào mui xe. "Ưm," tôi rên rỉ sau miếng gạc bịt miệng. Họ không thể nhẹ nhàng hơn chút được sao? Cứ thế này thì tôi sẽ bị cho ra rìa trong đội tennis năm nay mất.
Tôi uốn éo cánh tay xem có cách nào tháo băng bịt mắt ra không, nhưng người cột nó chắc hẳn đã hoàn tất khoá học Hướng Đạo Sinh về cột gút dây. Chắc lại là con bé Laurel đây mà. Nhiều khả năng là Thayer đã dạy nó. Hai đứa nó lúc nào cũng thích tham gia cái thể loại huấn luyện sinh tồn dã ngoại kỳ quái đó.
Sỏi đá kêu răng rắc bên dưới bánh xe đột nhiên biến mất và nhường chỗ cho mặt đường nhẵn nhụi thoang thoảng mùi nhựa đường còn mới. Đường cao tốc. Họ đang đi đâu vậy? Tôi căng thẳng lắng nghe tiếng đối thoại trong xe, nhưng tất cả chỉ có sự im lặng đầy chết chóc. Không có tiếng radio. Thậm chí không có tiếng thì thầm.
Tôi cố nhúc nhích đầu gối nhưng nó đã bị kẹt trong bánh xe dự phòng. "Ưm!" tôi lại gọi lớn hơn. "Ưm?" tôi đá vào bên hông cốp xe nơi được phủ vải và thông với ghế ngồi, hy vọng mình đá trúng lưng ai đó.
Chiếc xe vẫn không ngừng lại. Bánh xe bon bon chạy trên đường cao tốc. Miếng gạc trên miệng tôi chà xát vào da. Lưng tôi đau nhức. Các ngón tay bắt đầu mất cảm giác vì bị buộc quá chặt. Tôi lại đập đá xung quanh nhưng vẫn không thay đổi được gì. Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy.
Và rồi một sự lo lắng lướt qua trí óc tôi: Có lẽ đây không phải một trò chơi khăm. Tôi đã bị bắt cóc.
Sự thích thú đã nhường chỗ cho nỗi sợ hãi trỗi dậy. Tôi dùng hết sức hét lên. Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi sợi dây thừng trói chặt hai tay nhưng chỉ khiến cho các mẩu sợi bén nhọn cắt vào da. Bạn tôi và tôi thường chơi mấy trò điên khùng với nhau, nhưng chúng tôi biết khi nào nên dừng lại. Chúng tôi chưa từng khiến ai phải nhập viện cả. Chưa có ai bị tổn thương – ý tôi là về mặt thể chất. Tôi nhớ lại giọng nói bên tai, nghe như giọng của Charlotte cố tỏ ra cộc cằn và trầm thấp... nhưng cũng có thể không phải.
Tôi đá vào hông xe, vặn vẹo người tìm tư thế thoải mái nhất để đá vào trần xe, hy vọng nó sẽ bật mở. Tôi cứ đá tới đá lui, đôi dép xỏ ngón trượt ra khỏi chân. Tôi cảm thấy xe đã chạy rất xa, có lẽ đã ra tới khu sa mạc rồi. Sẽ không ai biết tìm tôi ở đâu. "Ưm!" Tôi la thét, lần nữa và lần nữa.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Tôi cong người lên và đập cằm vào thành xe. Có tiếng cửa xe đóng sầm lại và tiếng bước chân đạp trên bùn đất. Tôi cứng người lại, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Tiếng bíp lại vang lên, chốt cốp xe bật mở. Tôi ngửa người lên, căng thẳng nhìn qua lớp khăn bịt mắt. Có chút ánh sáng lập loè của đèn đường và vài ánh đèn pha vụt qua bên trái tôi. Một bóng dáng lờ mờ đứng ngược sáng với đôi vai rộng đang lom lom nhìn tôi. Tôi chỉ có thể nhận ra một mái tóc đỏ sậm qua tấm khăn lụa bịt mắt mỏng manh. "Ưm," tôi liều lĩnh hét lên.
Nhưng rồi ngay lúc đó, mọi thứ lại trở về với bóng tối yên tĩnh.
-----------------------
Sau khi quay trở lại phòng tắm nhà Charlotte, tôi thấy Emma mò mẫm đi trong bóng tối.
Nhớ lại mảnh vụn ký ức vừa rồi, tôi thừa nhận mình đang cảm thấy nhẹ nhõm. Cho dù chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa thì tôi cũng không phải là người đã dàn dựng lên mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.