Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 15: Trò chơi trẻ con
Jade M
07/01/2025
Thẩm Mặc bước vào sảnh đường, ánh mắt sắc bén lướt qua từng gương mặt hiện diện trong đó. Mọi người đều ngẩng cao đầu, cố giữ sự bình tĩnh, nhưng không giấu được vẻ căng thẳng trong ánh mắt. Lý Yến đứng bên cạnh Mộc Linh Dao, cảm nhận rõ từng tia nhìn chăm chú và sự im lặng nặng nề bao trùm không gian.
Mộc Thái nhanh chóng tiến lên trước, khuôn mặt già nua tươi cười nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ dè chừng. “Không biết Vương Gia đại giá Mộc phủ, không đón tiếp chu đáo mong Vương Gia lượng thứ,” ông nói, giọng chân thành.
Thẩm Mặc khẽ nhướng mày, ánh mắt không ngừng quét qua Mộc Thái rồi dừng lại trên Lý Yến. " Ông ấy không biết ư ? "
“Vâng, đúng như vậy” Mộc Thái vội vàng gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Không biết Vương Gia đến quý phủ có điều gì chỉ giáo?”
Thẩm Mặc Giơ tấm thiệp lên, đưa trước mặt Mộc Thái, ánh mắt sắc bén không rời. “Đến dự tiệc sinh thần” hắn đáp, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa sự uy quyền.
Mộc Thái nhìn tấm thiệp trên tay Thẩm Mặc, có ghi rõ “Mộc Yên Kính Mời”, rồi lập tức nhìn sang con gái với vẻ mặt không dám tin rằng tiểu nữ nhà mình lại dám làm chuyện tày trời như vậy.
Lý Yến chớp mắt, đôi môi cong lên thành nụ cười, chậm rãi bước đến bên cạnh Thẩm Mặc. “Đúng vậy, Vương Gia là khách con mời đến dự sinh thần đại tỷ.”
Thẩm Mặc không phản ứng gì ngay lập tức, ánh mắt hắn quét qua Lý Yến rồi dừng lại lâu hơn một chút. “Hóa ra là như vậy” hắn nói, giọng không chút thay đổi.
Mộc Thái hơi lùi lại, rõ ràng cảm thấy bối rối trước sự xuất hiện của Thẩm Mặc. “Tiểu nữ thật có mắt nhìn xa, không ngờ lại có thể kết giao với Vương gia như thế” ông nói, giọng lộ vẻ kính nể nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.
“Đúng vậy” Thẩm Mặc đáp, ánh mắt lại quay sang Mộc Linh Dao, nhẹ nhàng nói, “Chúc mừng sinh nhật, Mộc đại tiểu thư. Mong rằng Mộc phủ sẽ ngày càng phồn vinh.”
Mộc Linh Dao đứng đó, vẻ mặt kiên định, nhưng không giấu được chút căng thẳng trong ánh mắt. “Tạ ơn Vương Gia đã đến chung vui. Linh Dao thật sự cảm kích.”
“Không cần khách sáo” Thẩm Mặc nói, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén, “Chỉ là đến chúc mừng thôi.”
[ Hệ thống ] : " Cảnh báo, độ hảo cảm của phản diện giảm xuống -10, có thể hắn thấy ở đây không ai chào đón nên tức giận, ký chủ mau làm gì đi. "
Lý Yến vô cùng tức giận nhưng phải nhẫn nhịn chạy đến kéo tay Thẩm Mặc, cười gượng gạo. “Vương Gia có lòng, người mau vào bàn dùng tiệc với mọi người thôi” cô nói, giọng mềm mỏng nhưng ánh mắt thì lộ rõ sự căng thẳng.
Thẩm Mặc không đáp lại ngay, chỉ liếc nhìn Lý Yến với vẻ đánh giá rồi gật đầu. “Được rồi, dẫn đường đi” hắn nói, giọng không thay đổi, nhưng tia nhìn của hắn lại dừng lại lâu hơn trên gương mặt cô.
Mộc Thái vốn dĩ là muốn nhường lại vị trí ngồi cho Thẩm Mặc nhưng lại thấy Mộc Yên dẫn hắn đến ngồi cùng bàn với mình, cạnh bên Mộc Linh Dao. Ông khẽ than trong lòng, lắc đầu với vẻ không hài lòng. “Tiểu bảo bối của ta, sao con dám để hắn ngồi ngang hàng với bậc hậu bối chứ?”
Lạ là không thấy Thẩm Mặc tỏ vẻ không hài lòng. Hắn chỉ liếc nhìn Mộc Thái một cách bình thản rồi đi đến bàn tiệc, không nói gì thêm.
Bàn tiệc có Thẩm Mặc ngồi nhanh chóng trở nên căng thẳng, với không khí im lặng bao trùm. Lý Yến vội vàng đứng lên, cố gắng làm dịu không khí bằng cách trò chuyện với từng người, lan tỏa niềm vui và sự thoải mái xung quanh. “Mọi người đừng ngại, cứ thoải mái như ở nhà nhé” cô nói, nở nụ cười tươi tắn để xua tan bầu không khí căng thẳng.
Một hồi lâu, Lý Yến vẫn cảm thấy bầu không khí tại bàn tiệc không mấy thoải mái. Mọi người tuy cười nói nhưng ánh mắt thường xuyên liếc về phía Thẩm Mặc, người ngồi điềm nhiên như không, nhưng sự hiện diện của hắn lại như tảng đá đè nặng lên lòng họ.
Lý Yến nhíu mày, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Ý Liễu luôn theo sát bên. “Mang đồ lên” cô khẽ nói, cố gắng giữ giọng thật tự nhiên.
“Vâng, tiểu thư” Ý Liễu cúi người, nhanh nhẹn rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Ý Liễu quay trở lại, mang theo một ống tre nhỏ, bên trong chứa những chiếc que tre thon dài, thoạt nhìn giống hệt như “xin xăm.” Vừa thấy món đồ lạ mắt, tiểu đệ nhỏ nhất Mộc phủ là Mộc Hàn Phi năm nay chỉ mới 5 tuổi là con của Vân di nương lập tức nhảy cẫng lên, đôi mắt to tròn lấp lánh tò mò.
“Nhị tỷ định xin xăm sao?” Cậu bé nhanh nhảu hỏi, giọng trong trẻo đầy háo hức, khiến mọi người không khỏi bật cười trước sự đáng yêu.
Lý Yến mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Mộc Hàn Phi. "Không phải đâu, tiểu đệ," nàng nói, ánh mắt lấp lánh sự hứng khởi. "Đây không phải xin xăm, mà là một trò chơi thú vị ta vừa nghĩ ra. Mọi người chắc chắn sẽ thích!"
Thấy mọi ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình, Lý Yến liền cầm ống tre lên, lắc nhẹ để những chiếc que tre bên trong khẽ va vào nhau tạo nên âm thanh vui tai. Nàng hắng giọng, bắt đầu giải thích:
“Trong ống tre này có rất nhiều que, mỗi que đều ghi một con số khác nhau, từ 1 đến 9” Lý Yến vừa nói vừa cẩn thận rút một chiếc que đặc biệt ra, giơ cao lên để mọi người cùng thấy. “Ngoài ra, còn có một que duy nhất đặc biệt…”
Nàng nở nụ cười bí ẩn, chỉ vào hình ngôi sao được khắc trên chiếc que đó. “Đây chính là que ngôi sao. Người bốc được que này sẽ có quyền chỉ định hai số bất kỳ, và hai người bốc trúng những số đó phải thực hiện một yêu cầu mà người sở hữu que ngôi sao đặt ra.”
Lý Yến dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua đám đông, đầy tinh nghịch. “Yêu cầu có thể là bất kỳ điều gì, miễn không vượt quá giới hạn. Mọi người đã rõ luật chơi chưa nào?”
Không khí xung quanh lập tức sôi nổi hơn hẳn, mọi người thì thầm bàn luận, ánh mắt xen lẫn háo hức và dè chừng nhìn về phía ống tre trong tay Lý Yến.
Lý Yến dè dặt liếc nhìn Thẩm Mặc, đang ngồi ung dung bên cạnh Mộc Linh Dao, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt vẫn mang theo chút khó đoán. Cô cắn nhẹ môi, cố lấy hết can đảm rồi cúi người, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Vương Gia, người có muốn tham gia không?” Giọng nói của cô vừa đủ lớn, mang theo chút e dè nhưng vẫn giữ vẻ tự nhiên.
Cả sảnh đường như chợt lặng đi, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Thẩm Mặc. Mộc Thái khẽ nhíu mày, định mở miệng can ngăn nhưng lại bị ánh mắt của Lý Yến ngăn lại. Ý Liễu ở phía sau thì lo lắng siết chặt tay, thầm nghĩ "Tiểu thư gan thật, dám mời cả Thanh Vương chơi trò trẻ con này."
Thẩm Mặc ngước mắt lên nhìn Lý Yến, không vội trả lời. Đôi môi hắn hơi cong lên, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Bầu không khí nặng nề khiến Lý Yến cũng cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Sau một hồi, hắn nhàn nhạt đáp: “Có luật nào cấm ta không tham gia sao?”
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lý Yến mừng rỡ, nở một nụ cười tươi, lập tức lấy ống tre đặt ra giữa bàn. “Nếu vậy, mời Vương Gia bốc trước để lấy hên! Nhớ giữ kín que tre của mình. ”
Mộc Thái nhanh chóng tiến lên trước, khuôn mặt già nua tươi cười nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ dè chừng. “Không biết Vương Gia đại giá Mộc phủ, không đón tiếp chu đáo mong Vương Gia lượng thứ,” ông nói, giọng chân thành.
Thẩm Mặc khẽ nhướng mày, ánh mắt không ngừng quét qua Mộc Thái rồi dừng lại trên Lý Yến. " Ông ấy không biết ư ? "
“Vâng, đúng như vậy” Mộc Thái vội vàng gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Không biết Vương Gia đến quý phủ có điều gì chỉ giáo?”
Thẩm Mặc Giơ tấm thiệp lên, đưa trước mặt Mộc Thái, ánh mắt sắc bén không rời. “Đến dự tiệc sinh thần” hắn đáp, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa sự uy quyền.
Mộc Thái nhìn tấm thiệp trên tay Thẩm Mặc, có ghi rõ “Mộc Yên Kính Mời”, rồi lập tức nhìn sang con gái với vẻ mặt không dám tin rằng tiểu nữ nhà mình lại dám làm chuyện tày trời như vậy.
Lý Yến chớp mắt, đôi môi cong lên thành nụ cười, chậm rãi bước đến bên cạnh Thẩm Mặc. “Đúng vậy, Vương Gia là khách con mời đến dự sinh thần đại tỷ.”
Thẩm Mặc không phản ứng gì ngay lập tức, ánh mắt hắn quét qua Lý Yến rồi dừng lại lâu hơn một chút. “Hóa ra là như vậy” hắn nói, giọng không chút thay đổi.
Mộc Thái hơi lùi lại, rõ ràng cảm thấy bối rối trước sự xuất hiện của Thẩm Mặc. “Tiểu nữ thật có mắt nhìn xa, không ngờ lại có thể kết giao với Vương gia như thế” ông nói, giọng lộ vẻ kính nể nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.
“Đúng vậy” Thẩm Mặc đáp, ánh mắt lại quay sang Mộc Linh Dao, nhẹ nhàng nói, “Chúc mừng sinh nhật, Mộc đại tiểu thư. Mong rằng Mộc phủ sẽ ngày càng phồn vinh.”
Mộc Linh Dao đứng đó, vẻ mặt kiên định, nhưng không giấu được chút căng thẳng trong ánh mắt. “Tạ ơn Vương Gia đã đến chung vui. Linh Dao thật sự cảm kích.”
“Không cần khách sáo” Thẩm Mặc nói, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén, “Chỉ là đến chúc mừng thôi.”
[ Hệ thống ] : " Cảnh báo, độ hảo cảm của phản diện giảm xuống -10, có thể hắn thấy ở đây không ai chào đón nên tức giận, ký chủ mau làm gì đi. "
Lý Yến vô cùng tức giận nhưng phải nhẫn nhịn chạy đến kéo tay Thẩm Mặc, cười gượng gạo. “Vương Gia có lòng, người mau vào bàn dùng tiệc với mọi người thôi” cô nói, giọng mềm mỏng nhưng ánh mắt thì lộ rõ sự căng thẳng.
Thẩm Mặc không đáp lại ngay, chỉ liếc nhìn Lý Yến với vẻ đánh giá rồi gật đầu. “Được rồi, dẫn đường đi” hắn nói, giọng không thay đổi, nhưng tia nhìn của hắn lại dừng lại lâu hơn trên gương mặt cô.
Mộc Thái vốn dĩ là muốn nhường lại vị trí ngồi cho Thẩm Mặc nhưng lại thấy Mộc Yên dẫn hắn đến ngồi cùng bàn với mình, cạnh bên Mộc Linh Dao. Ông khẽ than trong lòng, lắc đầu với vẻ không hài lòng. “Tiểu bảo bối của ta, sao con dám để hắn ngồi ngang hàng với bậc hậu bối chứ?”
Lạ là không thấy Thẩm Mặc tỏ vẻ không hài lòng. Hắn chỉ liếc nhìn Mộc Thái một cách bình thản rồi đi đến bàn tiệc, không nói gì thêm.
Bàn tiệc có Thẩm Mặc ngồi nhanh chóng trở nên căng thẳng, với không khí im lặng bao trùm. Lý Yến vội vàng đứng lên, cố gắng làm dịu không khí bằng cách trò chuyện với từng người, lan tỏa niềm vui và sự thoải mái xung quanh. “Mọi người đừng ngại, cứ thoải mái như ở nhà nhé” cô nói, nở nụ cười tươi tắn để xua tan bầu không khí căng thẳng.
Một hồi lâu, Lý Yến vẫn cảm thấy bầu không khí tại bàn tiệc không mấy thoải mái. Mọi người tuy cười nói nhưng ánh mắt thường xuyên liếc về phía Thẩm Mặc, người ngồi điềm nhiên như không, nhưng sự hiện diện của hắn lại như tảng đá đè nặng lên lòng họ.
Lý Yến nhíu mày, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Ý Liễu luôn theo sát bên. “Mang đồ lên” cô khẽ nói, cố gắng giữ giọng thật tự nhiên.
“Vâng, tiểu thư” Ý Liễu cúi người, nhanh nhẹn rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Ý Liễu quay trở lại, mang theo một ống tre nhỏ, bên trong chứa những chiếc que tre thon dài, thoạt nhìn giống hệt như “xin xăm.” Vừa thấy món đồ lạ mắt, tiểu đệ nhỏ nhất Mộc phủ là Mộc Hàn Phi năm nay chỉ mới 5 tuổi là con của Vân di nương lập tức nhảy cẫng lên, đôi mắt to tròn lấp lánh tò mò.
“Nhị tỷ định xin xăm sao?” Cậu bé nhanh nhảu hỏi, giọng trong trẻo đầy háo hức, khiến mọi người không khỏi bật cười trước sự đáng yêu.
Lý Yến mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Mộc Hàn Phi. "Không phải đâu, tiểu đệ," nàng nói, ánh mắt lấp lánh sự hứng khởi. "Đây không phải xin xăm, mà là một trò chơi thú vị ta vừa nghĩ ra. Mọi người chắc chắn sẽ thích!"
Thấy mọi ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình, Lý Yến liền cầm ống tre lên, lắc nhẹ để những chiếc que tre bên trong khẽ va vào nhau tạo nên âm thanh vui tai. Nàng hắng giọng, bắt đầu giải thích:
“Trong ống tre này có rất nhiều que, mỗi que đều ghi một con số khác nhau, từ 1 đến 9” Lý Yến vừa nói vừa cẩn thận rút một chiếc que đặc biệt ra, giơ cao lên để mọi người cùng thấy. “Ngoài ra, còn có một que duy nhất đặc biệt…”
Nàng nở nụ cười bí ẩn, chỉ vào hình ngôi sao được khắc trên chiếc que đó. “Đây chính là que ngôi sao. Người bốc được que này sẽ có quyền chỉ định hai số bất kỳ, và hai người bốc trúng những số đó phải thực hiện một yêu cầu mà người sở hữu que ngôi sao đặt ra.”
Lý Yến dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua đám đông, đầy tinh nghịch. “Yêu cầu có thể là bất kỳ điều gì, miễn không vượt quá giới hạn. Mọi người đã rõ luật chơi chưa nào?”
Không khí xung quanh lập tức sôi nổi hơn hẳn, mọi người thì thầm bàn luận, ánh mắt xen lẫn háo hức và dè chừng nhìn về phía ống tre trong tay Lý Yến.
Lý Yến dè dặt liếc nhìn Thẩm Mặc, đang ngồi ung dung bên cạnh Mộc Linh Dao, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt vẫn mang theo chút khó đoán. Cô cắn nhẹ môi, cố lấy hết can đảm rồi cúi người, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Vương Gia, người có muốn tham gia không?” Giọng nói của cô vừa đủ lớn, mang theo chút e dè nhưng vẫn giữ vẻ tự nhiên.
Cả sảnh đường như chợt lặng đi, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Thẩm Mặc. Mộc Thái khẽ nhíu mày, định mở miệng can ngăn nhưng lại bị ánh mắt của Lý Yến ngăn lại. Ý Liễu ở phía sau thì lo lắng siết chặt tay, thầm nghĩ "Tiểu thư gan thật, dám mời cả Thanh Vương chơi trò trẻ con này."
Thẩm Mặc ngước mắt lên nhìn Lý Yến, không vội trả lời. Đôi môi hắn hơi cong lên, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Bầu không khí nặng nề khiến Lý Yến cũng cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Sau một hồi, hắn nhàn nhạt đáp: “Có luật nào cấm ta không tham gia sao?”
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lý Yến mừng rỡ, nở một nụ cười tươi, lập tức lấy ống tre đặt ra giữa bàn. “Nếu vậy, mời Vương Gia bốc trước để lấy hên! Nhớ giữ kín que tre của mình. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.