Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 16: Yêu cầu đặc biệt
Jade M
07/01/2025
Thẩm Mặc đưa tay về phía ống tre, những ngón tay thon dài chạm vào lớp tre trơn mịn, ánh mắt hắn hơi nhướng lên như đang cân nhắc. Mọi người trong sảnh đường đều nín thở, dõi theo từng động tác của hắn.
Hắn rút ra một chiếc que, liếc nhìn số trên đó rồi giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, đặt chiếc que sang một bên, không để lộ bất kỳ thông tin nào.
“Ta xong rồi.” Thẩm Mặc nhàn nhạt nói, ánh mắt quét qua mọi người như thầm thúc giục.
Lý Yến nhanh chóng cầm lấy ống tre, lắc mạnh hơn để tạo chút không khí. “Mời tiếp tục nào, ai không bốc là bỏ lỡ cơ hội may mắn đó!” Cô nói với vẻ hào hứng, ánh mắt cố tình không nhìn về phía Thẩm Mặc nữa.
Mộc Linh Dao do dự một chút nhưng cuối cùng cũng rút một que, ánh mắt nàng thấp thoáng sự cảnh giác khi nhìn nhanh qua con số. Tiếp theo là Mộc Hàn Phi, cậu bé reo lên đầy phấn khích khi bốc trúng số 3, khiến cả bàn bật cười trước sự ngây thơ của cậu.
Lần lượt từng người xung quanh đều tham gia, không khí dần trở nên sôi động hơn. Những tiếng cười, lời nói rộn ràng làm tan đi sự căng thẳng ban đầu. Chỉ riêng Thẩm Mặc vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, nhưng không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Khi tất cả que tre đã được rút hết, tam đệ Mộc Văn Kỳ hào hứng cầm lấy que ngôi sao và cất giọng trong trẻo: “ Đệ bốc được ngôi sao, ai đang giữ que số 1 và số 7, mời đứng lên nào!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển động, chờ đợi hai người được chỉ định bước ra. Tiếng cười khẽ vang lên từ góc bàn hai người đang cầm que số 1 và số 7 ngập ngừng đứng dậy. Một người là Mộc Linh Dao, người kia là ngũ muội Mộc Thanh Tuyền.
Mộc Văn Kỳ yêu cầu hai người khen ngợi nhau một câu. Mộc Linh Dao cười nhẹ, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Mộc Thanh Tuyền. “Ngũ muội của ta rất giỏi, luôn học hành chăm chỉ và giúp đỡ mọi người xung quanh.”
Mộc Thanh Tuyền đỏ mặt, ngượng ngùng đáp lại. “Đại tỷ lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm đến mọi người, đúng là một đại tỷ tốt.”
Tiếng cười vang lên khắp bàn tiệc, xua tan đi bầu không khí căng thẳng trước đó. Lý Yến, với vai trò là người tổ chức trò chơi, Trách mắng tam đệ một cách vui vẻ. “Tam đệ nhàm chán quá, khen ngợi thế này thì ai cũng làm được! Để ta thêm chút gia vị cho trò chơi, nhé?”
Cô cầm ống tre lên, lắc nhẹ để tiếng kêu vui tai vang lên trong sảnh. “Lần này, thử thách sẽ lớn hơn. Ai bốc được ngôi sao phải đưa ra một yêu cầu thú vị và độc đáo, không được chỉ là những lời khen đâu nhé!”
Lý Yến nở nụ cười tinh nghịch, chờ đợi xem ai sẽ là người tiếp theo bốc được que ngôi sao.
Người bốc được ngôi sao là Mộc Hàn Phi, cậu bé với đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn chiếc que tre trong tay. “Nhị tỷ ơi, đệ bốc được que ngôi sao rồi!” cậu reo lên, đôi mắt đầy háo hức.
Lý Yến mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu Mộc Hàn Phi. “Rất tốt, Hàn Phi! Giờ đệ có quyền đưa ra yêu cầu rồi đó” nàng nói, giọng trìu mến. “Nói đi, yêu cầu gì nào?”
Mộc Hàn Phi nheo mắt suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên như nhớ ra điều gì. “Đệ muốn số 2 búng mũi số 9"
Lý Yến cảm thấy mặt mình tối sầm lại, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Cô đang giữ số 9, trong khi người có số 2 là Mộc Văn Kỳ. Cô thở dài trong tuyệt vọng, cố gắng giữ bình tĩnh. “Được rồi, có chơi có chịu, tới đây.” cô nói, giọng chua chát.
Mộc Văn Kỳ thấy nhị tỷ gần đây dễ chịu hơn, nên không ngần ngại búng mạnh mũi cô, khiến Lý Yến nhăn nhó, khuôn mặt hơi đỏ lên vì đau và bất ngờ. “ Thứ lỗi nha a tỷ " cậu cười khúc khích, tựa như vừa giành được chiến thắng nhỏ.
Sau đó những lần đó mọi người chơi với nhau vui vẻ hơn, trò chơi trở nên thú vị hơn. Duy chỉ có Thẩm Mặc, hắn không bốc được ngôi sao cũng không được ai chỉ định trúng. Lý Yến bắt gặp ánh mắt của hắn thoáng qua, không hiểu sao cảm giác lạnh lẽo.
[Hệ thống]: "Độ hảo cảm của Thẩm Mặc giảm xuống -11. Để cải thiện, ký chủ cần hành động tích cực hơn để tương tác với hắn."
Lý Yến cắn răng thầm mắng hắn, không kiềm được sự bực tức. [Ngươi không vui vì không được chơi, cũng đâu cần giảm hảo cảm của ta!]
Ván chơi tiếp theo bắt đầu, lần này, người bóc trúng thẻ ngôi sao là tứ muội Mộc Thanh Tuyền. Muội ấy yêu cầu số 2 và số 6 uống rượu giao bôi. Lý Yến thầm cười, khi đưa ống tre cho mọi người, cô đã nhìn thấy Thẩm Mặc cầm thẻ số 2 trong tay, còn đại tỷ bên cạnh cô giữ thẻ số 6. Lý Yến thầm cảm ơn trời đất, Thẩm Mặc uống rượu giao bôi với người trong lòng, chắc chắn tâm trạng sẽ tốt hơn và độ hảo cảm của hắn cũng sẽ tăng lên.
Cô thấy Thẩm Mặc thả thẻ số 2 ra nhưng đợi mãi cũng không thấy người số 6 lên tiếng. Lý Yến nhíu mày, nhìn quanh tìm kiếm. Khi ánh mắt cô lướt qua Thẩm Mặc, hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không hề có ý định bác bỏ.
Trong lòng Lý Yến nghĩ rằng chắc chắn Mộc Linh Dao vì sợ nên không dám đứng ra tham gia, liền khẽ nói, “Nào, đại tỷ, trò chơi thôi mà.”
Nhưng Mộc Linh Dao lại lắc đầu, cười nhẹ nhưng có chút ngượng ngùng. “Không phải đâu, của tỷ là số 8 mà.” nàng nói, giọng nhẹ nhàng. Ánh mắt liếc nhìn Thẩm Mặc, rồi lại quay về Lý Yến.
Lý Yến thoáng có chút bối rối khi nhận ra mình đã nhầm lẫn. Cô nhìn xung quanh mọi người, cố gắng tìm kiếm sự xác nhận, rồi lên tiếng hỏi, “Vậy ai giữ số 6?”
Không ai trả lời, chỉ có tiếng lặng lẽ vang lên trong không gian. Mộc Hàn Phi, với giọng lảnh lót của mình, lên tiếng, “Nhị tỷ, tỷ chưa lật thẻ của mình.”
Lý Yến phì cười, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình. “Của tỷ không phải đâu, của tỷ là…” Cô nói, rồi từ từ lật thẻ trên bàn. Khi thấy rõ số 6 trên đó, cô không khỏi mắt tròn mắt dẹt.
Hắn rút ra một chiếc que, liếc nhìn số trên đó rồi giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, đặt chiếc que sang một bên, không để lộ bất kỳ thông tin nào.
“Ta xong rồi.” Thẩm Mặc nhàn nhạt nói, ánh mắt quét qua mọi người như thầm thúc giục.
Lý Yến nhanh chóng cầm lấy ống tre, lắc mạnh hơn để tạo chút không khí. “Mời tiếp tục nào, ai không bốc là bỏ lỡ cơ hội may mắn đó!” Cô nói với vẻ hào hứng, ánh mắt cố tình không nhìn về phía Thẩm Mặc nữa.
Mộc Linh Dao do dự một chút nhưng cuối cùng cũng rút một que, ánh mắt nàng thấp thoáng sự cảnh giác khi nhìn nhanh qua con số. Tiếp theo là Mộc Hàn Phi, cậu bé reo lên đầy phấn khích khi bốc trúng số 3, khiến cả bàn bật cười trước sự ngây thơ của cậu.
Lần lượt từng người xung quanh đều tham gia, không khí dần trở nên sôi động hơn. Những tiếng cười, lời nói rộn ràng làm tan đi sự căng thẳng ban đầu. Chỉ riêng Thẩm Mặc vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, nhưng không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Khi tất cả que tre đã được rút hết, tam đệ Mộc Văn Kỳ hào hứng cầm lấy que ngôi sao và cất giọng trong trẻo: “ Đệ bốc được ngôi sao, ai đang giữ que số 1 và số 7, mời đứng lên nào!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển động, chờ đợi hai người được chỉ định bước ra. Tiếng cười khẽ vang lên từ góc bàn hai người đang cầm que số 1 và số 7 ngập ngừng đứng dậy. Một người là Mộc Linh Dao, người kia là ngũ muội Mộc Thanh Tuyền.
Mộc Văn Kỳ yêu cầu hai người khen ngợi nhau một câu. Mộc Linh Dao cười nhẹ, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Mộc Thanh Tuyền. “Ngũ muội của ta rất giỏi, luôn học hành chăm chỉ và giúp đỡ mọi người xung quanh.”
Mộc Thanh Tuyền đỏ mặt, ngượng ngùng đáp lại. “Đại tỷ lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm đến mọi người, đúng là một đại tỷ tốt.”
Tiếng cười vang lên khắp bàn tiệc, xua tan đi bầu không khí căng thẳng trước đó. Lý Yến, với vai trò là người tổ chức trò chơi, Trách mắng tam đệ một cách vui vẻ. “Tam đệ nhàm chán quá, khen ngợi thế này thì ai cũng làm được! Để ta thêm chút gia vị cho trò chơi, nhé?”
Cô cầm ống tre lên, lắc nhẹ để tiếng kêu vui tai vang lên trong sảnh. “Lần này, thử thách sẽ lớn hơn. Ai bốc được ngôi sao phải đưa ra một yêu cầu thú vị và độc đáo, không được chỉ là những lời khen đâu nhé!”
Lý Yến nở nụ cười tinh nghịch, chờ đợi xem ai sẽ là người tiếp theo bốc được que ngôi sao.
Người bốc được ngôi sao là Mộc Hàn Phi, cậu bé với đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn chiếc que tre trong tay. “Nhị tỷ ơi, đệ bốc được que ngôi sao rồi!” cậu reo lên, đôi mắt đầy háo hức.
Lý Yến mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu Mộc Hàn Phi. “Rất tốt, Hàn Phi! Giờ đệ có quyền đưa ra yêu cầu rồi đó” nàng nói, giọng trìu mến. “Nói đi, yêu cầu gì nào?”
Mộc Hàn Phi nheo mắt suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên như nhớ ra điều gì. “Đệ muốn số 2 búng mũi số 9"
Lý Yến cảm thấy mặt mình tối sầm lại, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Cô đang giữ số 9, trong khi người có số 2 là Mộc Văn Kỳ. Cô thở dài trong tuyệt vọng, cố gắng giữ bình tĩnh. “Được rồi, có chơi có chịu, tới đây.” cô nói, giọng chua chát.
Mộc Văn Kỳ thấy nhị tỷ gần đây dễ chịu hơn, nên không ngần ngại búng mạnh mũi cô, khiến Lý Yến nhăn nhó, khuôn mặt hơi đỏ lên vì đau và bất ngờ. “ Thứ lỗi nha a tỷ " cậu cười khúc khích, tựa như vừa giành được chiến thắng nhỏ.
Sau đó những lần đó mọi người chơi với nhau vui vẻ hơn, trò chơi trở nên thú vị hơn. Duy chỉ có Thẩm Mặc, hắn không bốc được ngôi sao cũng không được ai chỉ định trúng. Lý Yến bắt gặp ánh mắt của hắn thoáng qua, không hiểu sao cảm giác lạnh lẽo.
[Hệ thống]: "Độ hảo cảm của Thẩm Mặc giảm xuống -11. Để cải thiện, ký chủ cần hành động tích cực hơn để tương tác với hắn."
Lý Yến cắn răng thầm mắng hắn, không kiềm được sự bực tức. [Ngươi không vui vì không được chơi, cũng đâu cần giảm hảo cảm của ta!]
Ván chơi tiếp theo bắt đầu, lần này, người bóc trúng thẻ ngôi sao là tứ muội Mộc Thanh Tuyền. Muội ấy yêu cầu số 2 và số 6 uống rượu giao bôi. Lý Yến thầm cười, khi đưa ống tre cho mọi người, cô đã nhìn thấy Thẩm Mặc cầm thẻ số 2 trong tay, còn đại tỷ bên cạnh cô giữ thẻ số 6. Lý Yến thầm cảm ơn trời đất, Thẩm Mặc uống rượu giao bôi với người trong lòng, chắc chắn tâm trạng sẽ tốt hơn và độ hảo cảm của hắn cũng sẽ tăng lên.
Cô thấy Thẩm Mặc thả thẻ số 2 ra nhưng đợi mãi cũng không thấy người số 6 lên tiếng. Lý Yến nhíu mày, nhìn quanh tìm kiếm. Khi ánh mắt cô lướt qua Thẩm Mặc, hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không hề có ý định bác bỏ.
Trong lòng Lý Yến nghĩ rằng chắc chắn Mộc Linh Dao vì sợ nên không dám đứng ra tham gia, liền khẽ nói, “Nào, đại tỷ, trò chơi thôi mà.”
Nhưng Mộc Linh Dao lại lắc đầu, cười nhẹ nhưng có chút ngượng ngùng. “Không phải đâu, của tỷ là số 8 mà.” nàng nói, giọng nhẹ nhàng. Ánh mắt liếc nhìn Thẩm Mặc, rồi lại quay về Lý Yến.
Lý Yến thoáng có chút bối rối khi nhận ra mình đã nhầm lẫn. Cô nhìn xung quanh mọi người, cố gắng tìm kiếm sự xác nhận, rồi lên tiếng hỏi, “Vậy ai giữ số 6?”
Không ai trả lời, chỉ có tiếng lặng lẽ vang lên trong không gian. Mộc Hàn Phi, với giọng lảnh lót của mình, lên tiếng, “Nhị tỷ, tỷ chưa lật thẻ của mình.”
Lý Yến phì cười, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình. “Của tỷ không phải đâu, của tỷ là…” Cô nói, rồi từ từ lật thẻ trên bàn. Khi thấy rõ số 6 trên đó, cô không khỏi mắt tròn mắt dẹt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.