Trở Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 9: Giục Sinh
Khúc Tiểu Hề
27/04/2021
Tính tình Tống Thanh Uyển từ trước đến nay rất nóng nảy, giọng lại thanh lãnh mang theo khí thế mạnh mẽ: “Như thế nào lâu như vậy mới tiếp điện thoại?”
Lục Quân Hàn nhẹ nhàng bâng quơ: “Bận.”
Tống Thanh Uyển cười lạnh: “Bận? Cô biết mày không muốn nhận điện thoại, sợ cô lại thúc giục mày kết hôn chứ gì?”
Lục Quân Hàn không nói.
Thấy anh lại như vậy, Tống Thanh Uyển quả thực bị chọc giận phản cười.
Sao bà lại không hiểu tên cháu trai âm hiểm độc ác lại mang thù tính tình lạnh nhạt của mình kia chứ?!
Lúc cha mẹ thằng bé chết, ông già kia con nối dõi nhiều, nên căn bản mặc kệ thằng bé cùng Lục An Nhiên chết sống, vì thế bà chỉ có thể tự tay nuôi lớn hai đứa nhỏ.
Hiện giờ nếu không phải bà có công ơn nuôi dưỡng, chỉ sợ thằng bé đã sớm không kiên nhẫn cắt đứt cuộc gọi.
Lục Quân Hàn có bao nhiêu chán ghét trẻ con và phụ nữ, thì Tống Thanh Uyển có bấy nhiêu thích, những năm gần đây, bà đã sớm xem thằng bé và Lục An Nhiên như con ruột của mình.
Người lớn tuổi đều có loại bệnh chung này, vội vã ôm con cháu.
Bà lớn tuổi, nhà người khác đều bế lên cháu chắc, nhà mình thì một đứa cũng chưa có, Lục Quân Hàn chán ghét trẻ con, không tiếp xúc với phụ nữ, mà Lục An Nhiên lại nằm triền miên trên giường bệnh, trong lòng bà gấp muốn chết.
“Cô mặc kệ, sang năm nếu mày còn không cho cô bế cháu, cô tuyệt đối không để yên cho mày! Ngay cả con chó nhà ông Vương hàng xóm còn sinh một ổ chó con, còn mày thì đến tận bây giờ cái rắm cũng đều không có! Mày nhìn xem người ta, sau đó nhìn lại bản thân mày đi con, mày có mà không dùng được thì đi thiến mẹ đi, đừng để cô nói nhiều mệt tim, nghe rõ chưa?”
Lục Quân Hàn xoa xoa thái dương, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Cô gặp qua ai so người với chó chưa?”
“Mày có mà không dùng được thì ngay cả chó đều không bằng con ạ, vậy mà còn không cho phép nói?”
Tống Thanh Uyển đối với chuyện này không chút khách sáo, đây đã là năm thứ tư bà thúc giục thằng nhóc này kết hôn sinh con, lại khách sáo tiếp thì đừng nói gì tới cháu trai, có thể còn sống nhìn thấy Lục Quân Hàn kết hôn đã tính tốt lắm rồi.
“Tóm lại, lời cô nói mày nhớ ghim vào đầu, cô mặc kệ mày coi trọng ai, muốn cưới ai, chỉ cần sang năm có thể sinh cho cô một đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp là được, đừng nói là chó, cho dù là heo thì nhà họ Lục chúng ta cũng có thể kiệu tám người nâng cưới vào cửa!”
“…”
Bà già này muốn cháu muốn đến điên rồi sao!
Tống Thanh Uyển xác thật là muốn cháu muốn đến điên rồi, đừng hỏi, hỏi sẽ nói trong nhà có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa, đối cháu gái lại là khinh thường nhìn lại.
Lấy em gái Lục Quân Hàn tới nói, tính tình yếu đuối, lỗ tai mềm, không có năng lực, nói chưa tới hai câu đã khóc hu hu làm như ai ức hiếp nó không bằng, nói không lại thì ngã bệnh liệt giường, làm bà nhìn mà hận không thể tát một cái giết chết con ngu đó, bởi vì Lục An Nhiên mà cô mất hết cảm tình với con gái.
Mấy năm nay, bà nơi nơi tìm phương thuốc sinh con trai, phương thuốc tìm được rồi, nhưng Lục Quân Hàn lại chết sống không cưới vợ, sầu thúi ruột.
Đương nhiên, lúc này Tống Thanh Uyển hoàn toàn không thể tưởng được, sau khi ngày này đi qua, bà sẽ hận không thể đem mạng tặng cho cháu gái yêu của mình.
Lục Quân Hàn: “Nói sau đi, con còn có việc, cúp.”
Thấy anh lại có lệ, Tống Thanh Uyển thấy vô lực, nhịn xuống xúc động muốn mắng người, phóng mềm giọng điệu: “Thằng nhóc thúi, không phải cô muốn bức con, cô đây cũng là vì con thôi.”
“Chuyện ba mẹ con xảy ra tai nạn xe cộ con cũng biết đó. Lúc ấy nếu không phải con là nhóc trực tiếp thừa kế, thì tâm huyết của ba con và Lục thị đã sớm bị mấy ông chú con vợ kế của ông con đoạt đi hết rồi.”
“Sau này, nếu con không cẩn thận chết bất ngờ, cũng còn có đứa con đến kế thừa vị trí!”
Bị bà chú chết, Lục Quân Hàn cũng không có chút nào tức giận, như là đã sớm thành thói quen nói chuyện thẳng thắng tình nóng nảy của người cô này, nhàn nhạt nói: “Con không có hứng thú, muốn sinh thì cô đi mà sinh, con không ngại kêu người khác là dượng.”
Tống Thanh Uyển hết chỗ nói: “Nếu cô có thể sinh, còn chờ đến mày cái thứ có mà không dùng được hả?”
Mấy năm nay, Tống Thanh Uyển vừa làm cha lại làm mẹ, hoàn toàn là xem Lục Quân Hàn và em gái Lục An Nhiên là con ruột tới nươi dạy, toàn bộ tinh thần và sức lực đều đặt ở trên người bọn họ.
Chờ đến lúc hai người đều thành niên, có năng lực đảm đương một phía, thì bà cũng đã già rồi, đã bỏ lỡ tốt nhất thời điểm yêu đương, kết hôn.
Hết chương 9:
Lục Quân Hàn nhẹ nhàng bâng quơ: “Bận.”
Tống Thanh Uyển cười lạnh: “Bận? Cô biết mày không muốn nhận điện thoại, sợ cô lại thúc giục mày kết hôn chứ gì?”
Lục Quân Hàn không nói.
Thấy anh lại như vậy, Tống Thanh Uyển quả thực bị chọc giận phản cười.
Sao bà lại không hiểu tên cháu trai âm hiểm độc ác lại mang thù tính tình lạnh nhạt của mình kia chứ?!
Lúc cha mẹ thằng bé chết, ông già kia con nối dõi nhiều, nên căn bản mặc kệ thằng bé cùng Lục An Nhiên chết sống, vì thế bà chỉ có thể tự tay nuôi lớn hai đứa nhỏ.
Hiện giờ nếu không phải bà có công ơn nuôi dưỡng, chỉ sợ thằng bé đã sớm không kiên nhẫn cắt đứt cuộc gọi.
Lục Quân Hàn có bao nhiêu chán ghét trẻ con và phụ nữ, thì Tống Thanh Uyển có bấy nhiêu thích, những năm gần đây, bà đã sớm xem thằng bé và Lục An Nhiên như con ruột của mình.
Người lớn tuổi đều có loại bệnh chung này, vội vã ôm con cháu.
Bà lớn tuổi, nhà người khác đều bế lên cháu chắc, nhà mình thì một đứa cũng chưa có, Lục Quân Hàn chán ghét trẻ con, không tiếp xúc với phụ nữ, mà Lục An Nhiên lại nằm triền miên trên giường bệnh, trong lòng bà gấp muốn chết.
“Cô mặc kệ, sang năm nếu mày còn không cho cô bế cháu, cô tuyệt đối không để yên cho mày! Ngay cả con chó nhà ông Vương hàng xóm còn sinh một ổ chó con, còn mày thì đến tận bây giờ cái rắm cũng đều không có! Mày nhìn xem người ta, sau đó nhìn lại bản thân mày đi con, mày có mà không dùng được thì đi thiến mẹ đi, đừng để cô nói nhiều mệt tim, nghe rõ chưa?”
Lục Quân Hàn xoa xoa thái dương, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Cô gặp qua ai so người với chó chưa?”
“Mày có mà không dùng được thì ngay cả chó đều không bằng con ạ, vậy mà còn không cho phép nói?”
Tống Thanh Uyển đối với chuyện này không chút khách sáo, đây đã là năm thứ tư bà thúc giục thằng nhóc này kết hôn sinh con, lại khách sáo tiếp thì đừng nói gì tới cháu trai, có thể còn sống nhìn thấy Lục Quân Hàn kết hôn đã tính tốt lắm rồi.
“Tóm lại, lời cô nói mày nhớ ghim vào đầu, cô mặc kệ mày coi trọng ai, muốn cưới ai, chỉ cần sang năm có thể sinh cho cô một đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp là được, đừng nói là chó, cho dù là heo thì nhà họ Lục chúng ta cũng có thể kiệu tám người nâng cưới vào cửa!”
“…”
Bà già này muốn cháu muốn đến điên rồi sao!
Tống Thanh Uyển xác thật là muốn cháu muốn đến điên rồi, đừng hỏi, hỏi sẽ nói trong nhà có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa, đối cháu gái lại là khinh thường nhìn lại.
Lấy em gái Lục Quân Hàn tới nói, tính tình yếu đuối, lỗ tai mềm, không có năng lực, nói chưa tới hai câu đã khóc hu hu làm như ai ức hiếp nó không bằng, nói không lại thì ngã bệnh liệt giường, làm bà nhìn mà hận không thể tát một cái giết chết con ngu đó, bởi vì Lục An Nhiên mà cô mất hết cảm tình với con gái.
Mấy năm nay, bà nơi nơi tìm phương thuốc sinh con trai, phương thuốc tìm được rồi, nhưng Lục Quân Hàn lại chết sống không cưới vợ, sầu thúi ruột.
Đương nhiên, lúc này Tống Thanh Uyển hoàn toàn không thể tưởng được, sau khi ngày này đi qua, bà sẽ hận không thể đem mạng tặng cho cháu gái yêu của mình.
Lục Quân Hàn: “Nói sau đi, con còn có việc, cúp.”
Thấy anh lại có lệ, Tống Thanh Uyển thấy vô lực, nhịn xuống xúc động muốn mắng người, phóng mềm giọng điệu: “Thằng nhóc thúi, không phải cô muốn bức con, cô đây cũng là vì con thôi.”
“Chuyện ba mẹ con xảy ra tai nạn xe cộ con cũng biết đó. Lúc ấy nếu không phải con là nhóc trực tiếp thừa kế, thì tâm huyết của ba con và Lục thị đã sớm bị mấy ông chú con vợ kế của ông con đoạt đi hết rồi.”
“Sau này, nếu con không cẩn thận chết bất ngờ, cũng còn có đứa con đến kế thừa vị trí!”
Bị bà chú chết, Lục Quân Hàn cũng không có chút nào tức giận, như là đã sớm thành thói quen nói chuyện thẳng thắng tình nóng nảy của người cô này, nhàn nhạt nói: “Con không có hứng thú, muốn sinh thì cô đi mà sinh, con không ngại kêu người khác là dượng.”
Tống Thanh Uyển hết chỗ nói: “Nếu cô có thể sinh, còn chờ đến mày cái thứ có mà không dùng được hả?”
Mấy năm nay, Tống Thanh Uyển vừa làm cha lại làm mẹ, hoàn toàn là xem Lục Quân Hàn và em gái Lục An Nhiên là con ruột tới nươi dạy, toàn bộ tinh thần và sức lực đều đặt ở trên người bọn họ.
Chờ đến lúc hai người đều thành niên, có năng lực đảm đương một phía, thì bà cũng đã già rồi, đã bỏ lỡ tốt nhất thời điểm yêu đương, kết hôn.
Hết chương 9:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.