Trở Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 10: Phát Hiện Có Trẻ Con
Khúc Tiểu Hề
27/04/2021
Hiện giờ gần 50 tuổi, bà cũng không tính toán kết hôn, sinh con cũng không thích hợp, hơn nữa bà cũng đã quen sống một mình, dứt khoát giao việc này cho Lục Quân Hàn, không có việc gì thì thúc giục thằng bé kết hôn.
Biểu tình của Lục Quân Hàn không có bất kỳ gợn sóng, nhẹ nhàng bâng quơ đá bóng cao su trở về: “Vậy đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa đi, cô muốn cháu trai như thế nào bên trong đều có, chơi chán rồi thì có thể đổi một đứa khác, không phải rất tiện sao?”
“……”
“Còn có việc?”
Lục Quân Hàn nhìn thời gian: “Không có việc gì con đi trước, bận.”
Tống Thanh Uyển cảm thấy bà sớm hay muộn phải bị thằng nhóc thúi này làm tức chết, giọng đều mang theo hừng hực lửa giận: “Mày tin hay không cô thật sự vào cô nhi viện nhận một đứa về cho mày nuôi!”
Tống Thanh Uyển đương nhiên rõ ràng anh có bao nhiêu chán ghét trẻ con, nói đi nhận nuôi một đứa, đơn giản là muốn khè anh, ghê tởm anh.
Lục Quân Hàn nhướng mày: “Tùy ngài, ngài vui là được, chỉ cần ngài không ngại, đứa trẻ đó không mang dòng máu nhà họ Lục là được.”
“……”
Tống Thanh Uyển muốn chính là máu mủ nhà họ Lục, trong cô nhi viện làm sao có.
Thật muốn nhặt một đứa trở về.
Bà còn phải đề phòng thằng nhỏ đó có thể ý xấu gì hay không, có nhòm ngó tài sản nhà họ Lục hay không. Nếu ngày sau Lục Quân Hàn có con ruột, hai anh em ở chung như thế nào, có hòa thuận không?!
Nghĩ lại đều cảm thấy phiền phức.
Cuối cùng, bà tức giận cúp điện thoại.
……
Tuy nói Lục Lê biến mất không thấy, nhưng trên thực tế, cô bé cũng không có rời đi.
Bé trộm tránh ở phía sau bức tượng sư tử bằng đá trước cửa biệt thự, sư tử bằng đá rất lớn bé núp ở phía sau hoàn toàn sẽ không bị người phát hiện.
Lục Lê chống đầu nhỏ, nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nghĩ vô cùng lạc quan.
Lỡ như ba hối hận, muốn gặp bé thì sao?
Bé vẫn là đừng đi quá xa.
Đương nhiên, Lục Lê không ngờ bản thân mình lại đoán đúng như vậy, Lục Quân Hàn thật sự có chút hối hận.
Bận rộn một ngày, lại ở trong nước bơi khá lâu, Lục Lê đã sớm cạn kiệt thể lực, nhanh chóng ngủ mê đi.
Không bao lâu, Tống Thanh Uyển từ trên xe bước xuống.
Bà mặc váy dài đen phết đất, tóc không chút cẩu thả bới cao, gương mặt không có nếp nhăn, không có dấu hiệu lão hóa, ngược lại tinh xảo lại đoan trang.
Cả người đều lộ ra khí thế nữ cường nhân, giày cao gót màu đen đi ở trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy lưu loát.
Vệ sỹ đi theo bên người bà mắt sắc bén: “Tổng giám đốc Tống, hình như bên kia có một đứa trẻ.”
“Trẻ con?”
Bà nhíu mày: “Nơi nào?”
Đây là tiệc nhà họ Lục tổ chức, bà không cho phép xảy ra bất kỳ điều gì thoát ra khỏi ngoài tầm tay.
“Ở phía sau sư tử bằng đá.”
Tống Thanh Uyển nhăn mày, đi qua nhìn.
Ôi trời ơi! Thực sự có nha.
Mà còn là một cô bé thật xinh đẹp.
Cô bé mặc váy công chúa màu xanh, váy thủ công phi thường tinh xảo xinh đẹp nhìn rất quý giá.
Như là bị gió đêm thổi lạnh, cơ thể nho nhỏ cuộn tròn, miệng nhỏ khẽ nhếch, nhẹ nhàng hô hấp, lông mi đen dài rũ ở mí mắt run nhè nhẹ.
làn da lộ ở bên ngoài trắng như tuyết.
Giống như thiên sứ nhỏ không cẩn thận rơi vào thế gian.
Gương mặt kia… Nhìn, có chút quen mắt.
Tống Thanh Uyển đôi mắt híp híp.
Rốt cuộc gặp qua ở nơi nào…
“Thật là đáng yêu…”
Trợ lý nhịn không được ra tiếng: “Đây là con cái nhà ai? Sao lại chạy đến nơi này?”
“Không chừng là ham chơi, không cẩn thận chạy ra.”
Vệ sỹ nói.
Tống Thanh Uyển không nhớ ra nơi nào từng gặp qua gương mặt này, lại nhìn cô bé đáng yêu yếu ớt, sắc mặt thanh lãnh không được tốt.
Bà ghét nhất loại nhóc con khóc sướt mướt này, phiền phức.
Khi còn nhỏ, bà thích nhất Lục Quân Hàn, con trai da dày thịt béo có đánh thế nào cũng được, không khóc không nháo, thông minh còn rất mạnh mẽ, bản nhân bà cũng khá hiếu thắng tính cách khá giống con trai nên cũng thích bé trai hơn bé gái.
… Đâu giống Lục An Nhiên, cô cháu gái này của bà chỉ cần nhìn mặt bà đã khóc, khóc như cha mẹ chết, cái giống gì cũng sợ, hở chút là dọa khóc, sau đó cả ngày đều giận dỗi chuyện gì không đâu.
Phiền muốn chết.
Bà lộ vẻ mặt chán ghét, lạnh giọng phân phó: “Đi hỏi thử xem con cái nhà ai, kêu bọn họ chạy nhanh lại đây mang con bé đi đi!”
Trợ lý biết bà rất ghét mấy dạng cô bé này, vội vàng nói: “Dạ, tôi lập tức đi ngay.”
Đại khái là bị bọn họ làm ồn, lông mi cô bé run rẩy, dần dần chuyển tỉnh.
Tống Thanh Uyển từ lúc nắm giữ quyền lực đã trở thành nữ cường nhân uy phong, tuy rằng hiện giờ đã già rồi, nhưng khí thế không giảm ngược lại còn tăng, một thân váy đen lại lạnh lại ngầu.
Phía sau còn có hai cái vệ sỹ mặc tây trang đen không xa không gần đi theo kế bên, nhìn qua phô trương có chút dọa người.
Hết chương 10:
Biểu tình của Lục Quân Hàn không có bất kỳ gợn sóng, nhẹ nhàng bâng quơ đá bóng cao su trở về: “Vậy đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa đi, cô muốn cháu trai như thế nào bên trong đều có, chơi chán rồi thì có thể đổi một đứa khác, không phải rất tiện sao?”
“……”
“Còn có việc?”
Lục Quân Hàn nhìn thời gian: “Không có việc gì con đi trước, bận.”
Tống Thanh Uyển cảm thấy bà sớm hay muộn phải bị thằng nhóc thúi này làm tức chết, giọng đều mang theo hừng hực lửa giận: “Mày tin hay không cô thật sự vào cô nhi viện nhận một đứa về cho mày nuôi!”
Tống Thanh Uyển đương nhiên rõ ràng anh có bao nhiêu chán ghét trẻ con, nói đi nhận nuôi một đứa, đơn giản là muốn khè anh, ghê tởm anh.
Lục Quân Hàn nhướng mày: “Tùy ngài, ngài vui là được, chỉ cần ngài không ngại, đứa trẻ đó không mang dòng máu nhà họ Lục là được.”
“……”
Tống Thanh Uyển muốn chính là máu mủ nhà họ Lục, trong cô nhi viện làm sao có.
Thật muốn nhặt một đứa trở về.
Bà còn phải đề phòng thằng nhỏ đó có thể ý xấu gì hay không, có nhòm ngó tài sản nhà họ Lục hay không. Nếu ngày sau Lục Quân Hàn có con ruột, hai anh em ở chung như thế nào, có hòa thuận không?!
Nghĩ lại đều cảm thấy phiền phức.
Cuối cùng, bà tức giận cúp điện thoại.
……
Tuy nói Lục Lê biến mất không thấy, nhưng trên thực tế, cô bé cũng không có rời đi.
Bé trộm tránh ở phía sau bức tượng sư tử bằng đá trước cửa biệt thự, sư tử bằng đá rất lớn bé núp ở phía sau hoàn toàn sẽ không bị người phát hiện.
Lục Lê chống đầu nhỏ, nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nghĩ vô cùng lạc quan.
Lỡ như ba hối hận, muốn gặp bé thì sao?
Bé vẫn là đừng đi quá xa.
Đương nhiên, Lục Lê không ngờ bản thân mình lại đoán đúng như vậy, Lục Quân Hàn thật sự có chút hối hận.
Bận rộn một ngày, lại ở trong nước bơi khá lâu, Lục Lê đã sớm cạn kiệt thể lực, nhanh chóng ngủ mê đi.
Không bao lâu, Tống Thanh Uyển từ trên xe bước xuống.
Bà mặc váy dài đen phết đất, tóc không chút cẩu thả bới cao, gương mặt không có nếp nhăn, không có dấu hiệu lão hóa, ngược lại tinh xảo lại đoan trang.
Cả người đều lộ ra khí thế nữ cường nhân, giày cao gót màu đen đi ở trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy lưu loát.
Vệ sỹ đi theo bên người bà mắt sắc bén: “Tổng giám đốc Tống, hình như bên kia có một đứa trẻ.”
“Trẻ con?”
Bà nhíu mày: “Nơi nào?”
Đây là tiệc nhà họ Lục tổ chức, bà không cho phép xảy ra bất kỳ điều gì thoát ra khỏi ngoài tầm tay.
“Ở phía sau sư tử bằng đá.”
Tống Thanh Uyển nhăn mày, đi qua nhìn.
Ôi trời ơi! Thực sự có nha.
Mà còn là một cô bé thật xinh đẹp.
Cô bé mặc váy công chúa màu xanh, váy thủ công phi thường tinh xảo xinh đẹp nhìn rất quý giá.
Như là bị gió đêm thổi lạnh, cơ thể nho nhỏ cuộn tròn, miệng nhỏ khẽ nhếch, nhẹ nhàng hô hấp, lông mi đen dài rũ ở mí mắt run nhè nhẹ.
làn da lộ ở bên ngoài trắng như tuyết.
Giống như thiên sứ nhỏ không cẩn thận rơi vào thế gian.
Gương mặt kia… Nhìn, có chút quen mắt.
Tống Thanh Uyển đôi mắt híp híp.
Rốt cuộc gặp qua ở nơi nào…
“Thật là đáng yêu…”
Trợ lý nhịn không được ra tiếng: “Đây là con cái nhà ai? Sao lại chạy đến nơi này?”
“Không chừng là ham chơi, không cẩn thận chạy ra.”
Vệ sỹ nói.
Tống Thanh Uyển không nhớ ra nơi nào từng gặp qua gương mặt này, lại nhìn cô bé đáng yêu yếu ớt, sắc mặt thanh lãnh không được tốt.
Bà ghét nhất loại nhóc con khóc sướt mướt này, phiền phức.
Khi còn nhỏ, bà thích nhất Lục Quân Hàn, con trai da dày thịt béo có đánh thế nào cũng được, không khóc không nháo, thông minh còn rất mạnh mẽ, bản nhân bà cũng khá hiếu thắng tính cách khá giống con trai nên cũng thích bé trai hơn bé gái.
… Đâu giống Lục An Nhiên, cô cháu gái này của bà chỉ cần nhìn mặt bà đã khóc, khóc như cha mẹ chết, cái giống gì cũng sợ, hở chút là dọa khóc, sau đó cả ngày đều giận dỗi chuyện gì không đâu.
Phiền muốn chết.
Bà lộ vẻ mặt chán ghét, lạnh giọng phân phó: “Đi hỏi thử xem con cái nhà ai, kêu bọn họ chạy nhanh lại đây mang con bé đi đi!”
Trợ lý biết bà rất ghét mấy dạng cô bé này, vội vàng nói: “Dạ, tôi lập tức đi ngay.”
Đại khái là bị bọn họ làm ồn, lông mi cô bé run rẩy, dần dần chuyển tỉnh.
Tống Thanh Uyển từ lúc nắm giữ quyền lực đã trở thành nữ cường nhân uy phong, tuy rằng hiện giờ đã già rồi, nhưng khí thế không giảm ngược lại còn tăng, một thân váy đen lại lạnh lại ngầu.
Phía sau còn có hai cái vệ sỹ mặc tây trang đen không xa không gần đi theo kế bên, nhìn qua phô trương có chút dọa người.
Hết chương 10:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.