Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 12
Thập Vĩ Thố
07/02/2023
Tuy vẫn còn rất nóng nhưng đã cắn một ngụm, lại không muốn mở miệng khiến mùi hương bay ra, hốc mắt hơi ướt, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, ngon lành nuốt xuống.
Bà ngoại cũng cầm một cái Trứng luộc nước trà, cùng một dạng biểu tình, ăn đến thỏa mãn không thôi.
Trình Nguyên Hoa nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy cái trứng còn lại.
Khoảnh khắc lớp vỏ màu nâu của trứng gà được lột bỏ, hương thơm liền tràn ra, xộc vào cánh mũi một mùi hương mằn mặn của trứng trà thơm phức, khi kết hợp với mùi hương tinh tế của lá trà, khiến cho nước miếng không kìm được chảy ròng ròng.
Bản thân lòng trắng trứng có màu trắng, các vết nứt trên vỏ trứng vừa nhỏ, nhưng vì chưa có được ngâm đủ thời gian liền vớt ra, cho nên lòng trắng trứng vẫn còn là màu trắng, chỉ có vị trí kẽ nứt là một đường màu nâu, màu vân đẹp, lộ rõ ràng.
Trình Nguyên Hoa há miệng cắn một ngụm, cô vốn nghĩ rằng trứng còn chưa có ngấm vị, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới hương vị thế mà lại theo kẽ nứt ở vỏ đã ngấm vào bên trong trứng.
Đây là chính nguyên do phải làm nứt vỏ trứng thật tốt.
Trình Nguyên Hoa bị nóng đến phỏng đầu lưỡi cũng không chịu mở miệng, mùi hương trong miệng lúc này thật quá mê người rồi, sau khi nuốt xuống, trong miệng vẫn tràn đầy dư vị.
Khi cô mở mắt ra, đã lập tức nhìn thấy ông ngoại Dương Lâm biểu tình thập phần kích động đang cầm thìa lần nữa vớt Trứng luộc nước trà ra.
Trình Nguyên Hoa: “...”
Giọng nói cô mang theo đầy ý cười: “Ông ngoại, Trứng luộc nước trà còn chưa ngâm đủ thời gian, chưa phải thời điểm ăn ngon nhất đâu, đã khuya rồi chỉ nên ăn thêm một trứng nữa rồi phải đi ngủ thôi, ngày mai lại ăn tiếp.”
Sau khi đã được ăn thử một trưng, làm sao có thể đau khổ kiềm chế cái hương vị mỹ vị này a?
Ông cụ nhịn không được nói: “Ăn hai trứng không đủ no...”
Trình Nguyên Hoa cầm lấy thìa, lại vớt ra ba cái, không nể tình: “Chỉ được ăn thêm một cái nữa rồi trở về đi ngủ.”
Nói xong, cô thu được hai ánh mắt đầy trách móc.
Trình Nguyên Hoa vẫn vô cùng bình tĩnh, dùng thìa ở trong nồi đảo đảo mấy cái rồi nhanh tay đậy nắp lại.
Vì đây là cái Trứng luộc nước trà cuối cùng có thể ăn của đêm nay nên hai ông bà cụ liền ăn thật chậm, trên mặt vẫn là biểu tình không cam lòng, hai người ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa tỏ vẻ vẫn chưa có đủ, trông thật buồn cười.
Đợi cho hai người ăn Trứng luộc nước trà xong, Trình Nguyên Hoa lại nói: “Ngày mai buổi sáng hai người đừng dậy sớm nữa, ở đây có năm mươi quả trứng, ngày mai chúng ta đi xem thử giá của trứng trà luộc nước trên thị trường xem sao, nếu được, về sau chúng ta sẽ không bán bánh bao nữa mà bán trứng luộc nước trà.”
Cô nói là đi xem thử giá thị trường, nhưng dựa vào hương vị của Trứng luộc nước trà này... Còn sợ không bán được sao?
Cô ở quán ăn nhà họ Trình lớn lên, đi theo ông nội Trình cùng cha mình mưa dầm thấm đất, đương nhiên biết, chỉ cần dựa vào công thức Trứng luộc nước trà này, cũng đủ để cô làm giàu, giàu to luôn đó!
Hai ông bà sửng sốt một chút, ông ngoại cô nói: “Lúc bán Trứng luộc nước trà cũng tiện thể bán bánh bao luôn, chúng ta mua bột mì nhiều như vậy...”
“Cháu không muốn hai người vất vả như vậy.” Trình Nguyên Hoa dứt khoát làm nũng. “Chúng ta bán Trứng luộc nước trà cũng đã đủ vất vả, không cần lại bán bánh bao nữa, bột mì cháu sẽ nghĩ biện pháp, về sau chúng ta lại làm món ngon khác.”
Bà ngoại cũng cầm một cái Trứng luộc nước trà, cùng một dạng biểu tình, ăn đến thỏa mãn không thôi.
Trình Nguyên Hoa nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy cái trứng còn lại.
Khoảnh khắc lớp vỏ màu nâu của trứng gà được lột bỏ, hương thơm liền tràn ra, xộc vào cánh mũi một mùi hương mằn mặn của trứng trà thơm phức, khi kết hợp với mùi hương tinh tế của lá trà, khiến cho nước miếng không kìm được chảy ròng ròng.
Bản thân lòng trắng trứng có màu trắng, các vết nứt trên vỏ trứng vừa nhỏ, nhưng vì chưa có được ngâm đủ thời gian liền vớt ra, cho nên lòng trắng trứng vẫn còn là màu trắng, chỉ có vị trí kẽ nứt là một đường màu nâu, màu vân đẹp, lộ rõ ràng.
Trình Nguyên Hoa há miệng cắn một ngụm, cô vốn nghĩ rằng trứng còn chưa có ngấm vị, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới hương vị thế mà lại theo kẽ nứt ở vỏ đã ngấm vào bên trong trứng.
Đây là chính nguyên do phải làm nứt vỏ trứng thật tốt.
Trình Nguyên Hoa bị nóng đến phỏng đầu lưỡi cũng không chịu mở miệng, mùi hương trong miệng lúc này thật quá mê người rồi, sau khi nuốt xuống, trong miệng vẫn tràn đầy dư vị.
Khi cô mở mắt ra, đã lập tức nhìn thấy ông ngoại Dương Lâm biểu tình thập phần kích động đang cầm thìa lần nữa vớt Trứng luộc nước trà ra.
Trình Nguyên Hoa: “...”
Giọng nói cô mang theo đầy ý cười: “Ông ngoại, Trứng luộc nước trà còn chưa ngâm đủ thời gian, chưa phải thời điểm ăn ngon nhất đâu, đã khuya rồi chỉ nên ăn thêm một trứng nữa rồi phải đi ngủ thôi, ngày mai lại ăn tiếp.”
Sau khi đã được ăn thử một trưng, làm sao có thể đau khổ kiềm chế cái hương vị mỹ vị này a?
Ông cụ nhịn không được nói: “Ăn hai trứng không đủ no...”
Trình Nguyên Hoa cầm lấy thìa, lại vớt ra ba cái, không nể tình: “Chỉ được ăn thêm một cái nữa rồi trở về đi ngủ.”
Nói xong, cô thu được hai ánh mắt đầy trách móc.
Trình Nguyên Hoa vẫn vô cùng bình tĩnh, dùng thìa ở trong nồi đảo đảo mấy cái rồi nhanh tay đậy nắp lại.
Vì đây là cái Trứng luộc nước trà cuối cùng có thể ăn của đêm nay nên hai ông bà cụ liền ăn thật chậm, trên mặt vẫn là biểu tình không cam lòng, hai người ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa tỏ vẻ vẫn chưa có đủ, trông thật buồn cười.
Đợi cho hai người ăn Trứng luộc nước trà xong, Trình Nguyên Hoa lại nói: “Ngày mai buổi sáng hai người đừng dậy sớm nữa, ở đây có năm mươi quả trứng, ngày mai chúng ta đi xem thử giá của trứng trà luộc nước trên thị trường xem sao, nếu được, về sau chúng ta sẽ không bán bánh bao nữa mà bán trứng luộc nước trà.”
Cô nói là đi xem thử giá thị trường, nhưng dựa vào hương vị của Trứng luộc nước trà này... Còn sợ không bán được sao?
Cô ở quán ăn nhà họ Trình lớn lên, đi theo ông nội Trình cùng cha mình mưa dầm thấm đất, đương nhiên biết, chỉ cần dựa vào công thức Trứng luộc nước trà này, cũng đủ để cô làm giàu, giàu to luôn đó!
Hai ông bà sửng sốt một chút, ông ngoại cô nói: “Lúc bán Trứng luộc nước trà cũng tiện thể bán bánh bao luôn, chúng ta mua bột mì nhiều như vậy...”
“Cháu không muốn hai người vất vả như vậy.” Trình Nguyên Hoa dứt khoát làm nũng. “Chúng ta bán Trứng luộc nước trà cũng đã đủ vất vả, không cần lại bán bánh bao nữa, bột mì cháu sẽ nghĩ biện pháp, về sau chúng ta lại làm món ngon khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.