Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 13
Thập Vĩ Thố
07/02/2023
Cô hiện tại rất yên tâm vào sản phẩm của hệ thống, chỉ một quả trứng trà đã đánh bại hết các loại trứng trà cô từng ăn trong quá khứ, còn có những công thức khác, đoán chừng hương vị làm ra cũng sẽ không kém.
Vậy nên... mở một cửa hàng cũng thật không tệ.
Nghề này có thể kiếm được tiền, về sau càng ngày càng mở rộng, chưa biết chừng còn có thể mua được canh Kéo dài tuổi thọ,... lại sánh ngang với tên tuổi của quan ăn nhà họ Trình.
Quán ăn nhà họ Trình đã bị ông bác trai thiếu đạo đức kia của cô chiếm lấy, tuy Trình Nguyên Hoa cô không cùng bọn họ đối chọi, nhưng không có nghĩa là cô không tức giận, nếu chính mình có thể làm so với bọn họ tốt hơn, cha mẹ cô cùng ông nội cũng có thể mỉm cười nơi cửu tuyền.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy được chính mình phải vượt qua ý kháng cự làm đầu bếp, cũng phải từ bỏ lười biếng, chịu khó làm giàu!
hai ông bà cụ luôn nghe lời cháu gái, hơn nữa đêm nay cũng ngủ muộn, nên ngày hôm sau gần sáu giờ cả nhà bọn họ mới dậy.
Thức dậy trễ cũng không có sao cả, rửa mặt sạch sẽ xong liền đem nồi trứng luộc nước trà chất lên xe, vẫn như cũ bật bếp lò phía dưới lên, nếu như không mở nắp, mùi hương cũng sẽ không bị bay ra.
Trình Nguyên Hoa cùng ông ngoại vừa mới lái xe đi ra bên ngoài, đã thấy không xa có ba người đi tới.
“Chú Dương!” Một người đàn ông trung niên trong số đó hô lên.
Dương Lâm lập tức dừng xe lại, kinh ngạc nhìn về phía bọn họ: “Các người đi đâu mà sớm vậy?”
Người đàn ông kia không trả lời mà kinh ngạc nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, Dương Lâm thấy vậy nhanh chóng giải thích: “Đây là cháu ngoại của tôi.”
Sau đó lại giới thiệu cho cô, người đàn ông này chính là Chu Phát Tài hàng xóm của nhà mình, đương nhiên, tuy nói là hàng xóm nhưng cũng phải cách nhau khoảng một trăm thước đi bộ.
Một già một trẻ đi cùng là chú Chu Phát Tài tên Chu Kiến Quốc và cháu trai Chu Hoằng Huy, hiện đang sống trong cùng một sân với nhau.
“Tối hôm qua nhà chú nấu món gì mà thơm quá, làm nhà chúng cháu đều ngủ không được, vợ cháu thật vất vả mới mang thai, nghén đến nôn thốc nôn tháo, tối hôm qua vừa ngửi được mùi liền muốn ăn, cháu cả đêm cũng không ngủ được nên sáng sớm lập tức tới tìm hỏi mua!” Chu Phát Tài vẻ mặt tươi cười, tầm mắt không ngừng nhìn về phía trong nồi.
Chu Kiến Quốc cũng không khác gì, ngượng ngùng cười cười: “Cháu trai tôi cũng vậy, sáng sớm liền lôi kéo ta lại đây...”
Dương Lâm nghe vậy liền mở nắp nồi ra, mùi thơm lập tức tỏa ra, ba người đứng bên cạnh liên tục hít hà, vẻ mặt say mê.
Chu Hoằng Huy tuổi còn nhỏ, ghé nhìn vào trên xe đôi mắt trông mong nhìn.
“Đây là... Trứng luộc nước trà?” Chu Phát Tài nhìn thấy thứ trong nồi, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Dương Lâm gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đây là do chính tay cháu gái tôi làm ra, tay nghề của nó vô cùng tốt!”
Nhất thời, mấy người Chu Phát Tài liền nhìn Trình Nguyên Hoa bằng một ánh mắt khác.
Còn trẻ như vậy, mặc kệ là làm cái gì, chỉ cần có bản lĩnh thì nhất định luôn có thể sống tốt.
Dương Lâm rất nhanh đã vớt ra cho ba người mỗi người một cái trứng trà, xem như là tặng hàng xóm.
Chu Phát Tài cũng không khách khí, liền bóc ra làm đôi, há mồm cắn to một miếng, lập tức trên mặt tràn vẻ say mê.
Chu Hoằng Huy nuốt nước miếng, cũng lập tức bóc ra ăn, đứa nhỏ không kiềm chế được nên chỉ một hai ngụm đã đem trứng ăn hết.
Vậy nên... mở một cửa hàng cũng thật không tệ.
Nghề này có thể kiếm được tiền, về sau càng ngày càng mở rộng, chưa biết chừng còn có thể mua được canh Kéo dài tuổi thọ,... lại sánh ngang với tên tuổi của quan ăn nhà họ Trình.
Quán ăn nhà họ Trình đã bị ông bác trai thiếu đạo đức kia của cô chiếm lấy, tuy Trình Nguyên Hoa cô không cùng bọn họ đối chọi, nhưng không có nghĩa là cô không tức giận, nếu chính mình có thể làm so với bọn họ tốt hơn, cha mẹ cô cùng ông nội cũng có thể mỉm cười nơi cửu tuyền.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy được chính mình phải vượt qua ý kháng cự làm đầu bếp, cũng phải từ bỏ lười biếng, chịu khó làm giàu!
hai ông bà cụ luôn nghe lời cháu gái, hơn nữa đêm nay cũng ngủ muộn, nên ngày hôm sau gần sáu giờ cả nhà bọn họ mới dậy.
Thức dậy trễ cũng không có sao cả, rửa mặt sạch sẽ xong liền đem nồi trứng luộc nước trà chất lên xe, vẫn như cũ bật bếp lò phía dưới lên, nếu như không mở nắp, mùi hương cũng sẽ không bị bay ra.
Trình Nguyên Hoa cùng ông ngoại vừa mới lái xe đi ra bên ngoài, đã thấy không xa có ba người đi tới.
“Chú Dương!” Một người đàn ông trung niên trong số đó hô lên.
Dương Lâm lập tức dừng xe lại, kinh ngạc nhìn về phía bọn họ: “Các người đi đâu mà sớm vậy?”
Người đàn ông kia không trả lời mà kinh ngạc nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, Dương Lâm thấy vậy nhanh chóng giải thích: “Đây là cháu ngoại của tôi.”
Sau đó lại giới thiệu cho cô, người đàn ông này chính là Chu Phát Tài hàng xóm của nhà mình, đương nhiên, tuy nói là hàng xóm nhưng cũng phải cách nhau khoảng một trăm thước đi bộ.
Một già một trẻ đi cùng là chú Chu Phát Tài tên Chu Kiến Quốc và cháu trai Chu Hoằng Huy, hiện đang sống trong cùng một sân với nhau.
“Tối hôm qua nhà chú nấu món gì mà thơm quá, làm nhà chúng cháu đều ngủ không được, vợ cháu thật vất vả mới mang thai, nghén đến nôn thốc nôn tháo, tối hôm qua vừa ngửi được mùi liền muốn ăn, cháu cả đêm cũng không ngủ được nên sáng sớm lập tức tới tìm hỏi mua!” Chu Phát Tài vẻ mặt tươi cười, tầm mắt không ngừng nhìn về phía trong nồi.
Chu Kiến Quốc cũng không khác gì, ngượng ngùng cười cười: “Cháu trai tôi cũng vậy, sáng sớm liền lôi kéo ta lại đây...”
Dương Lâm nghe vậy liền mở nắp nồi ra, mùi thơm lập tức tỏa ra, ba người đứng bên cạnh liên tục hít hà, vẻ mặt say mê.
Chu Hoằng Huy tuổi còn nhỏ, ghé nhìn vào trên xe đôi mắt trông mong nhìn.
“Đây là... Trứng luộc nước trà?” Chu Phát Tài nhìn thấy thứ trong nồi, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Dương Lâm gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đây là do chính tay cháu gái tôi làm ra, tay nghề của nó vô cùng tốt!”
Nhất thời, mấy người Chu Phát Tài liền nhìn Trình Nguyên Hoa bằng một ánh mắt khác.
Còn trẻ như vậy, mặc kệ là làm cái gì, chỉ cần có bản lĩnh thì nhất định luôn có thể sống tốt.
Dương Lâm rất nhanh đã vớt ra cho ba người mỗi người một cái trứng trà, xem như là tặng hàng xóm.
Chu Phát Tài cũng không khách khí, liền bóc ra làm đôi, há mồm cắn to một miếng, lập tức trên mặt tràn vẻ say mê.
Chu Hoằng Huy nuốt nước miếng, cũng lập tức bóc ra ăn, đứa nhỏ không kiềm chế được nên chỉ một hai ngụm đã đem trứng ăn hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.