Chương 15
beheo_dethuong_050
11/11/2013
Bất chợt nhếch mép nó nói
-anh.......bỏ qua cho cô ấy đi, cũng đâu có gì to tát lắm đâu
"ẦM"
cả lớp ai cũng đều thấy choáng, nhìn đầu họ cứ như có những đám mây đen vây quanh. nó biết chứ, họ chỉ giả vờ kêu than với nó vậy thôi chứ họ cũng đâu có ưa gì Trang đâu, bởi vì cô nàng sống quá giả tạo. đời là thế ai chả có vài vẻ mặt khác nhau. trước mặt thì nịnh nọt sau lưng thì đâm chọt, nó hiểu quá mà
Vũ bất chợt bật cười. buông tay ra khỏi cổ Trang anh ôm lấy bụng cười như 1 người bị bệnh tự kỉ gia đoạn cuối ấy.
-hahaha được được. anh thả. CON KIA. ĐỨNG LẠI. AI CHO ĐI._anh đang nc với nó bỗng thấy Trang lúi húi đi xuống liền hét lên làm cô nàng giật nảy mình
-dạ. dạ. không phải anh tha cho em rồi sao ạ?_cô nói với giọng yếu ớt nhất có thể nhưng đâu đó vẫn không thể giấu được nỗi căm thù
-tao nói thế bao giờ?_Vũ nói. vừa nói anh vừa tiến về phía cô làm cho không gian nhưng ngưng lại trong sự căng thẳng. cả lớp đã bắt đầu lo thật sự khi thấy Vũ. anh không tức giận như lúc nãy, không phùng mang trợn mắt, không hầm hố nhưng lại ánh lên tia nguy hiểm rất khó lường.
-pé mún xử nó thế nào đây pé cưng?_anh nói. tay anh nâng mặt Trang lên làm cho mắt cô đối diện mắt mình. bây giờ đúng là trong mắt Trang chỉ có sự sợ hãi. cô run rẩy. như 1 chú mèo mắc mưa, lạnh và âm u, chỉ có 4 từ đó xứng để diễn đạt ý nghĩ của cô về Vũ và về tâm trạng của cô lúc này
-theo anh?_nó cười. thật không hiểu sao Vũ có thể hiểu ý cô đến vậy. cô bảo tha không có nghĩa là thả cho đi mà nó có nghĩa là nạn nhân phải chuẩn bị tâm lý để đón nhận những hình phạt mới. độc ác và tàn nhẫn hơn nữa
-ưm. ưm. để xem nào._Vũ nói. tay không ngừng xoay mặt Trang qua lại_A HA. chặt khúc rồi ném xuống Thái Bình Dương. pé thấy thế nào?
Vũ bất chợt reo lên làm cho không gian đã căng thẳng như mún nổ tung sau câu nói đầy chết người của anh
-không. sao ác vậy. cho bị mấy tên đàn em của anh làm ô uế rồi để nó tự kết liễu không tốt hơn sao? đỡ bẩn tay, đỡ nghe mùi máu tanh_nó nói. câu nói tuy có nhẹ nhàng hơn câu của Vũ nhưng độ thâm hiểm lại gấp vạn lần ah
-à há. sao anh lại không nghĩ ra nhễ. sao. cách nào cưng?_Vũ quay qua hỏi Trang đag run rẩy bên cạnh
Trang thấy như bầu trời sụp đổ, tai ù đi. cô không ngờ mình lại lâm vào cảnh này chỉ vì 1 câu nói. cô đâu ngờ Vũ quan tâm nó đến vậy vì trước giờ cô nghe nói anh rất ghét nó. cô run rẩy, chân không đứng vững, nếu không có Vũ chắc cô đã sụp xuống. cô tự hỏi sao họ không thấy ngượng miệng, họ không sợ nếu cô bị gì họ sẽ phải ngồi bóc lịch trong nhà đá sao? hay họ đảm bảo địa vị sẽ giúp họ thoát nạn?
-em.......em........_cô lắp bắp. mặt cắt không còn giọt máu, môi thì tái cả đi
-YA. CON KIA. SAO CÔ DÁM LÀM VẬY HẢ?
1 tiếng hét vang lên làm cho mọi người choáng váng và giọng nói oanh tạc ế nhầm oanh vàng đó đã khiến không khí bớt ngột ngạt và giọng đó còn của ai khác ngoài anh chàng công tử nhà chúng ta. Trần Hoàng Lâm Phong đấy ạ
-YA. Cô nghĩ cái gì mà đá vào chỗ đó hả? tôi còn phải lấy vk đấy_đang thao thao bất tuyệt thì hắn chợt khựng lại khi thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, còn trông thấy ánh mắt nảy lửa của Vũ và trong tay là hắn đã hiểu là chuyện gì và tầm quan trọng của câu truyện ấy. anh nín thinh mặc dù vẫn còn tức nó vì lúc nãy dám đá vào chỗ đó của hắn
trở lại với Trang. ai ai cũng hướng về nó để chờ câu chốt.
-đem cô ta.....ưm.._nó đang nói dang dở thì ngất liệm đi.
thủ phạm chỉ có 1, kẻ duy nhất biết cách làm cho nó ngất 1 cách nhanh chóng
-YA. thằng oắt. mày làm cái gì nó thế hả?_Vũ gầm lên vứt Trang qua 1 bên chạy lại phía nó. hắn chợt thì thầm gì đó làm cho Vũ ngừng lại, hướng ánh mắt sửng sốt về phía hắn rồi không nói không rằng bế nó đi thẳng.
-hôm nay cô may đấy_hắn nói rồi cũng vội đi theo
Trang là 1 con người đầy mưu mô nên tất nhiên dù đang sợ hãi cũng không thể không tò mò về cái lý do nó ngất.
-"lúc nãy hình như khi ngửi thấy mùi nước hoa của Phong khi anh lấy ra xịt xung quanh (ý của hắn là làm không khí bớt u ám ý mà) thì con khốn đó ngất. nhưng tại sao? nếu mình nhớ không nhầm thì anh ấy chỉ chuyên dùng mùi bạc hà thanh thanh thôi mà. dù nó có dị ứng thì cũng không thể sốc tới mức đó được. tại sao? mùi hương liệu có liên quan gì không? hay là nó bị bệnh?"_hàng ngàn câu hỏi cứ bay bay trong đầu Trang
1 ý nghĩ chợt lóe lên
-anh.......bỏ qua cho cô ấy đi, cũng đâu có gì to tát lắm đâu
"ẦM"
cả lớp ai cũng đều thấy choáng, nhìn đầu họ cứ như có những đám mây đen vây quanh. nó biết chứ, họ chỉ giả vờ kêu than với nó vậy thôi chứ họ cũng đâu có ưa gì Trang đâu, bởi vì cô nàng sống quá giả tạo. đời là thế ai chả có vài vẻ mặt khác nhau. trước mặt thì nịnh nọt sau lưng thì đâm chọt, nó hiểu quá mà
Vũ bất chợt bật cười. buông tay ra khỏi cổ Trang anh ôm lấy bụng cười như 1 người bị bệnh tự kỉ gia đoạn cuối ấy.
-hahaha được được. anh thả. CON KIA. ĐỨNG LẠI. AI CHO ĐI._anh đang nc với nó bỗng thấy Trang lúi húi đi xuống liền hét lên làm cô nàng giật nảy mình
-dạ. dạ. không phải anh tha cho em rồi sao ạ?_cô nói với giọng yếu ớt nhất có thể nhưng đâu đó vẫn không thể giấu được nỗi căm thù
-tao nói thế bao giờ?_Vũ nói. vừa nói anh vừa tiến về phía cô làm cho không gian nhưng ngưng lại trong sự căng thẳng. cả lớp đã bắt đầu lo thật sự khi thấy Vũ. anh không tức giận như lúc nãy, không phùng mang trợn mắt, không hầm hố nhưng lại ánh lên tia nguy hiểm rất khó lường.
-pé mún xử nó thế nào đây pé cưng?_anh nói. tay anh nâng mặt Trang lên làm cho mắt cô đối diện mắt mình. bây giờ đúng là trong mắt Trang chỉ có sự sợ hãi. cô run rẩy. như 1 chú mèo mắc mưa, lạnh và âm u, chỉ có 4 từ đó xứng để diễn đạt ý nghĩ của cô về Vũ và về tâm trạng của cô lúc này
-theo anh?_nó cười. thật không hiểu sao Vũ có thể hiểu ý cô đến vậy. cô bảo tha không có nghĩa là thả cho đi mà nó có nghĩa là nạn nhân phải chuẩn bị tâm lý để đón nhận những hình phạt mới. độc ác và tàn nhẫn hơn nữa
-ưm. ưm. để xem nào._Vũ nói. tay không ngừng xoay mặt Trang qua lại_A HA. chặt khúc rồi ném xuống Thái Bình Dương. pé thấy thế nào?
Vũ bất chợt reo lên làm cho không gian đã căng thẳng như mún nổ tung sau câu nói đầy chết người của anh
-không. sao ác vậy. cho bị mấy tên đàn em của anh làm ô uế rồi để nó tự kết liễu không tốt hơn sao? đỡ bẩn tay, đỡ nghe mùi máu tanh_nó nói. câu nói tuy có nhẹ nhàng hơn câu của Vũ nhưng độ thâm hiểm lại gấp vạn lần ah
-à há. sao anh lại không nghĩ ra nhễ. sao. cách nào cưng?_Vũ quay qua hỏi Trang đag run rẩy bên cạnh
Trang thấy như bầu trời sụp đổ, tai ù đi. cô không ngờ mình lại lâm vào cảnh này chỉ vì 1 câu nói. cô đâu ngờ Vũ quan tâm nó đến vậy vì trước giờ cô nghe nói anh rất ghét nó. cô run rẩy, chân không đứng vững, nếu không có Vũ chắc cô đã sụp xuống. cô tự hỏi sao họ không thấy ngượng miệng, họ không sợ nếu cô bị gì họ sẽ phải ngồi bóc lịch trong nhà đá sao? hay họ đảm bảo địa vị sẽ giúp họ thoát nạn?
-em.......em........_cô lắp bắp. mặt cắt không còn giọt máu, môi thì tái cả đi
-YA. CON KIA. SAO CÔ DÁM LÀM VẬY HẢ?
1 tiếng hét vang lên làm cho mọi người choáng váng và giọng nói oanh tạc ế nhầm oanh vàng đó đã khiến không khí bớt ngột ngạt và giọng đó còn của ai khác ngoài anh chàng công tử nhà chúng ta. Trần Hoàng Lâm Phong đấy ạ
-YA. Cô nghĩ cái gì mà đá vào chỗ đó hả? tôi còn phải lấy vk đấy_đang thao thao bất tuyệt thì hắn chợt khựng lại khi thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, còn trông thấy ánh mắt nảy lửa của Vũ và trong tay là hắn đã hiểu là chuyện gì và tầm quan trọng của câu truyện ấy. anh nín thinh mặc dù vẫn còn tức nó vì lúc nãy dám đá vào chỗ đó của hắn
trở lại với Trang. ai ai cũng hướng về nó để chờ câu chốt.
-đem cô ta.....ưm.._nó đang nói dang dở thì ngất liệm đi.
thủ phạm chỉ có 1, kẻ duy nhất biết cách làm cho nó ngất 1 cách nhanh chóng
-YA. thằng oắt. mày làm cái gì nó thế hả?_Vũ gầm lên vứt Trang qua 1 bên chạy lại phía nó. hắn chợt thì thầm gì đó làm cho Vũ ngừng lại, hướng ánh mắt sửng sốt về phía hắn rồi không nói không rằng bế nó đi thẳng.
-hôm nay cô may đấy_hắn nói rồi cũng vội đi theo
Trang là 1 con người đầy mưu mô nên tất nhiên dù đang sợ hãi cũng không thể không tò mò về cái lý do nó ngất.
-"lúc nãy hình như khi ngửi thấy mùi nước hoa của Phong khi anh lấy ra xịt xung quanh (ý của hắn là làm không khí bớt u ám ý mà) thì con khốn đó ngất. nhưng tại sao? nếu mình nhớ không nhầm thì anh ấy chỉ chuyên dùng mùi bạc hà thanh thanh thôi mà. dù nó có dị ứng thì cũng không thể sốc tới mức đó được. tại sao? mùi hương liệu có liên quan gì không? hay là nó bị bệnh?"_hàng ngàn câu hỏi cứ bay bay trong đầu Trang
1 ý nghĩ chợt lóe lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.