Chương 14
beheo_dethuong_050
11/11/2013
Vũ cuối xuống, cuối xuống, cuối xuống...........
lúc chỉ còn cách môi nó 1cm Vũ chợt dừng lại
-pé có định nói_anh nói
-không_nó vẫn cương quyết không trả lời đến cùng.
không gian như lắng lại vì không biết Vũ định làm gì. hắn có vẻ đã sẵn sàng nhảy vào nếu Vũ định làm gì vì hắn đang ở tư thế rồi kìa
-không thì thôi_Vũ chợt nói rồi đứng phắt dậy đi ra ngoài. trớt quớt khiến hắn ở đằng sau mắt tròn mắt dẹp nhìn anh
2 người còn lại trong phòng hết nhìn cánh cửa lại quay qua nhìn nhau như muốn hỏi rằng "tên kia có được bình thường không"
-hắn có vấn đề về thần kinh không đó?_nó chợt hỏi hắn
-tôi không chắc. chẹp_hắn lắc đầu trả lời
trở lại với Vũ anh đang mang trong lòng rất nhiều câu hỏi. anh ghét phải thừa nhận nhưng anh thấy sợ khi nhìn vào đôi mắt đó, hoàn toàn khác so với đôi mắt yếu ớt anh thấy lúc bé. chẳng lẽ bây giờ anh phải chạy trốn như lúc bé nữa sao?
không. anh trở về đây là để bảo vệ nó và anh sẽ làm việc đó dù có ai bảo là loạn luân. anh không muốn chạy trốn nữa
thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. anh đang đứng trước cửa lớp nó mặt anh đột nhiên trở nên bừng bừng sát khí.
"RẦM"
anh đạp tung cái cửa 1 cách không thương tiếc
anh đi thẳng lên bục nơi giáo viên đang đứng. bà cô run run khi thấy anh như vậy
-có....có.... có gì không chủ tịch?_bà cô run run hỏi anh
-cô không có quyền hỏi. biến_anh lạnh lùng trả lời.
bà cô vội vàng xách cặp chạy ra khỏi lớp
để lại anh với mấy chục con người đang run như cầy sấy ở phía dưới kia.
"RẦM"
anh đập 1 phát rất mạnh vào bảng khiến nó lõm vào vài cm. tay anh cũng bắt đầu chảy máu, có vẻ cú va đập khá mạnh
-tôi đã nói sao ý nhỉ?_anh bất chợt lên tiếng sau nhìu phút im lặng
-dạ...dạ....._cả lớp run run không dám ngước lên nhìn
-hử?
-................
-Hửm?
-..........
-HẢ?-"RẦM"_kèm câu nói là 1 cú va đập với bảng nữa
-ai? đứa nào đã động vào con pé hả? các người có tin gia đình các người sẽ lên báo vì phá sản vào trưa nay không hả?_anh tức giận quát lên
đột nhiên có 1 người đứng dậy
-thưa anh đó là.....là.....bạn Trang ạ_người đó nói
Trang như không tin vào tai mình cứ nhìn chằm chằm vào người vừa phát ra câu đó
-ai? con nào tên Trang bước ra đây. NHANH_anh gào lên làm lớp đó co rúm lại
Trang run run đứng dậy. mặt cô cắt không còn tý máu, nó trắng bệt
-là....là....là em ạ_cô run run nói
-mày bước lên đây_anh nói. âm điệu nhẹ nhàng nhưng sặc mùi máu lửa ah
Trang không hề nhúc nhích lấy nửa bước
-NHANH. tao đếch thích nói nhiều nhaz_anh quát cô
Trang run run bước đi. bước chân xiên xiên vẹo vẹo cứ như ngã đến nơi
vừa lên đến nơi. chưa kịp định thần cô đã thấy khó thở, cổ cô bị ai đó xiết chặt, còn ai khác ngoài anh nữa đây
anh nhấc cô lên khỏi mặt đất khiến cô không ngừng vùng vẫy
-tao đã nói cái gì? mày nghe tiếng người mà không hiểu à? hay tao kêu tạm con dog nào đó vào nc với mày nhá_anh mặt tức giận tột đỉnh nói qua kẽ răng với cô
Trang gần như tắt thở đến nơi nhưng hình như anh không có ý định buông ra
lớp đã bắt đầu nhốn nháo, liên tục hét lên bảo anh buông Trang ra
rồi như 1 phép màu nó xuất hiện với ánh nhìn khinh bỉ. đứng nơi cửa lớp nhìn anh, thấy nó anh đã thả lỏng tay hơn. cả lớp nhận ra nên liên tục chạy lại chỗ nó cầu xin nó để nó nói Vũ thả Trang ra
nó vẫn đứng đó, chiếu những ánh nhìn khinh miệt vào cái lớp mới 1 tiếng trước còn hùa lại chử.i nó kia.
bất chợt nhếch mép nó nói
-anh.......
lúc chỉ còn cách môi nó 1cm Vũ chợt dừng lại
-pé có định nói_anh nói
-không_nó vẫn cương quyết không trả lời đến cùng.
không gian như lắng lại vì không biết Vũ định làm gì. hắn có vẻ đã sẵn sàng nhảy vào nếu Vũ định làm gì vì hắn đang ở tư thế rồi kìa
-không thì thôi_Vũ chợt nói rồi đứng phắt dậy đi ra ngoài. trớt quớt khiến hắn ở đằng sau mắt tròn mắt dẹp nhìn anh
2 người còn lại trong phòng hết nhìn cánh cửa lại quay qua nhìn nhau như muốn hỏi rằng "tên kia có được bình thường không"
-hắn có vấn đề về thần kinh không đó?_nó chợt hỏi hắn
-tôi không chắc. chẹp_hắn lắc đầu trả lời
trở lại với Vũ anh đang mang trong lòng rất nhiều câu hỏi. anh ghét phải thừa nhận nhưng anh thấy sợ khi nhìn vào đôi mắt đó, hoàn toàn khác so với đôi mắt yếu ớt anh thấy lúc bé. chẳng lẽ bây giờ anh phải chạy trốn như lúc bé nữa sao?
không. anh trở về đây là để bảo vệ nó và anh sẽ làm việc đó dù có ai bảo là loạn luân. anh không muốn chạy trốn nữa
thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. anh đang đứng trước cửa lớp nó mặt anh đột nhiên trở nên bừng bừng sát khí.
"RẦM"
anh đạp tung cái cửa 1 cách không thương tiếc
anh đi thẳng lên bục nơi giáo viên đang đứng. bà cô run run khi thấy anh như vậy
-có....có.... có gì không chủ tịch?_bà cô run run hỏi anh
-cô không có quyền hỏi. biến_anh lạnh lùng trả lời.
bà cô vội vàng xách cặp chạy ra khỏi lớp
để lại anh với mấy chục con người đang run như cầy sấy ở phía dưới kia.
"RẦM"
anh đập 1 phát rất mạnh vào bảng khiến nó lõm vào vài cm. tay anh cũng bắt đầu chảy máu, có vẻ cú va đập khá mạnh
-tôi đã nói sao ý nhỉ?_anh bất chợt lên tiếng sau nhìu phút im lặng
-dạ...dạ....._cả lớp run run không dám ngước lên nhìn
-hử?
-................
-Hửm?
-..........
-HẢ?-"RẦM"_kèm câu nói là 1 cú va đập với bảng nữa
-ai? đứa nào đã động vào con pé hả? các người có tin gia đình các người sẽ lên báo vì phá sản vào trưa nay không hả?_anh tức giận quát lên
đột nhiên có 1 người đứng dậy
-thưa anh đó là.....là.....bạn Trang ạ_người đó nói
Trang như không tin vào tai mình cứ nhìn chằm chằm vào người vừa phát ra câu đó
-ai? con nào tên Trang bước ra đây. NHANH_anh gào lên làm lớp đó co rúm lại
Trang run run đứng dậy. mặt cô cắt không còn tý máu, nó trắng bệt
-là....là....là em ạ_cô run run nói
-mày bước lên đây_anh nói. âm điệu nhẹ nhàng nhưng sặc mùi máu lửa ah
Trang không hề nhúc nhích lấy nửa bước
-NHANH. tao đếch thích nói nhiều nhaz_anh quát cô
Trang run run bước đi. bước chân xiên xiên vẹo vẹo cứ như ngã đến nơi
vừa lên đến nơi. chưa kịp định thần cô đã thấy khó thở, cổ cô bị ai đó xiết chặt, còn ai khác ngoài anh nữa đây
anh nhấc cô lên khỏi mặt đất khiến cô không ngừng vùng vẫy
-tao đã nói cái gì? mày nghe tiếng người mà không hiểu à? hay tao kêu tạm con dog nào đó vào nc với mày nhá_anh mặt tức giận tột đỉnh nói qua kẽ răng với cô
Trang gần như tắt thở đến nơi nhưng hình như anh không có ý định buông ra
lớp đã bắt đầu nhốn nháo, liên tục hét lên bảo anh buông Trang ra
rồi như 1 phép màu nó xuất hiện với ánh nhìn khinh bỉ. đứng nơi cửa lớp nhìn anh, thấy nó anh đã thả lỏng tay hơn. cả lớp nhận ra nên liên tục chạy lại chỗ nó cầu xin nó để nó nói Vũ thả Trang ra
nó vẫn đứng đó, chiếu những ánh nhìn khinh miệt vào cái lớp mới 1 tiếng trước còn hùa lại chử.i nó kia.
bất chợt nhếch mép nó nói
-anh.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.