Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 93: Ngoại truyện: Nhận thân (4)

Thư Hoài

06/04/2016

Editor: Lin

Vì có thể thân thiết với người nhà, Tô Giản cảm thấy tâm trạng mình ngày càng thoải mái. Không chỉ ba mẹ ngày càng quan tâm anh, ngay cả thằng em ngày trước anh cảm thấy có chút xa cách cũng bắt đầu nhiệt tình với anh, thỉnh thoảng gọi điện cho anh không nói, mỗi lần anh về thăm ba mẹ em trai cũng sẽ chạy về nhà, thậm chính bình thường cũng có khi hẹn gặp anh, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, vô cùng hòa hợp vui vẻ. Tô Giản cảm thấy hai anh em đã tìm lại cuộc sống ăn ý trước khi sống lại, thật sự là vui vẻ.

Vì có lý do chính đáng, Tô Giản và Tô Kiệt qua lại cũng không ngại An Dĩ Trạch. Một bên có em trai yêu thương nhất, một bên có chồng con, cuộc sống của Tô Giản thật sự vô cùng tốt đẹp.

Vì vậy anh đắm chìm trong cuộc sống tốt đẹp cũng không chú ý mỗi khi anh cầm điện thoại nói chuyện trời đất với Tô Kiệt, ánh mắt An Dĩ Trạch bên cạnh nhìn về phía anh thâm trầm, nhớ lại mấy ngày gần đây Tô Giản hiếm khi khen ngợi đàn ông lại phá lệ khen Tô Kiệt rất tốt, An Dĩ Trạch không khỏi nhíu mày.

Mà trong lúc vô tình lại nghe được An Dĩ Nhu được nghỉ về nhà nói chuyện trời đất với Tô Giản lại nói câu kia "Không trách được gần đây A Kiệt thỉnh thoảng hỏi thăm em tình hình của chị, thì ra bây giờ chị dâu là chị gái của cậu ấy', vẻ mặt An Dĩ Trạch càng chìm xuống.

Tô Giản lại hoàn toàn không chú ý đến An Dĩ Trạch khác thường, thấy mấy ngày nay sau khi An Dĩ Trạch tan làm, phần lớn đều ôm lấy Bảo Bảo yên lặng không nói, hoặc ở trong văn phòng xử lý công việc, cũng cảm thấy anh làm việc mệt mỏi. Vì vậy anh tự mình xuống bếp làm món ăn ngon cho An Dĩ Trạch, cảm thấy mình quả nhiên là tri kỷ, vì vậy anh lại tự cho mình một like!

CHiều nay, Tô Giản nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại di động, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Nhận điện thoại, không chờ anh lên tiếng, bên kia giọng nói lo lắng của An Dĩ Nhu đã truyền đến: "Chị dâu, hiện tại anh ba có ở nhà không?"

Tô Giản có chút ngần người: "Ở đây... chị đến phòng sách gọi anh ấy?"

"Được!" An Dĩ Nhu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong giọng nói vẫn không che giấu được sốt ruột. "Vừa rồi em vừa gọi cho anh ấy mà không gọi được! Chị dâu, chị nhanh một chút, em có việc gấp cần tìm anh ấy!"

"Có thể là điện thoại anh ấy hết pin. Tiểu Nhu, em đừng gấp, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Chị dâu, A Kiệt xảy ra chuyện rồi?"

Vẻ mặt Tô Giản hơi ngưng lại, giọng nói cũng căng thẳng theo: "A Kiệt xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói An Dĩ Nhu mang theo nức nở: "Xảy ra đá lở! Em gọi điện cho A Kiệt, vẫn không gọi được, chị dâu, em rất sợ, A Kiệt, anh ấy..."

Lúc này Tô Giản mới nhớ đến lúc trước Tô Kiệt từng nhắc đến chuyện đi hoạt động xã hội trên ngọn núi nào đó. Nhớ lại địa điểm Tô Kiệt từng nhắc đến, Tô Giản lập tức lên mạng kiểm tra một chút, quả nhiên, nơi đó đột nhiên có mưa, xảy ra đá lở, đã có rất nhiều thương vong.

Trong lòng Tô Giản nặng nề, vội gọi về nhà một cú, biết được Tô Kiệt chưa về nhà, trong lòng không khỏi nặng hơn. Cũng may ba mẹ chỉ biết Tô Kiệt tham gia hoạt động, mà không biết địa điểm cụ thể, lúc này Tô Giản mới thoáng yên tâm một chút.

Chạy vào phòng sách, Tô Giản trực tiếp đưa điện thoại cho An Dĩ Trạch, giọng nói vì biến cố đột xuất mà có chút run rẩy: "Điện thoại của Tiểu Nhu."

An Dĩ Trạch nhìn anh chằm chằm, nhận lấy di động, giọng nói trầm ổn trước sau như một: "Tiểu Nhu?"

Có lẽ vì kích động, giọng nói của An Dĩ Nhu trong di động rất lớn. Tô Giản nghe thấy tiếng khóc của An Dĩ Nhu, sau đó kích động khẩn cầu An Dĩ TRạch giúp điều động trực thăng tìm kiếm, cô muốn đích thân đi cứu người.

An Dĩ Trạch bình tĩnh nghe xong, sau đó trầm giọng nói: "Không được."

Tô Giản đứng một bên nghe hai ah em nói chuyện, đợi đến khi An Dĩ Trạch cúp điện thoại, cố gắng bình tĩnh nói: "Tiểu Nhu thật sự không thể đi, em ấy là con gái, tuổi tác lại nhỉ, nhất thời lo lắng xúc động, cũng có thể giải thích."

An Dĩ Trạch nhìn anh một lát, cuối cũng không nhịn được chạm lên khuôn mặt tái nhợt đến dị thường của anh, cảm giác tay chạm đến lạnh băng, cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Giản khẽ run lên, đè tay anh, ngẩng mặt nhìn anh, giọng nói không nhịn được mang theo khẩn cầu: "Dĩ Trạch, anh có thể giúp không? Nếu không để em đi đi..."

"Không cho phép!" An Dĩ Trạch không hề do dự.



Tô Giản đột nhiên run lên, cũng không nói gì, yên lặng cúi đầu xuống, xoay người đi ra ngoài.

An Dĩ Trạch kéo anh lại, dùng súc xoay người anh, khi nhìn đến vành mắt đỏ hoe của anh, trong lòng căn thẳng, nhưng giọng nói vẫn cố gắng dịu dàng.

"Trong nhà đúng là có trựng thăng, cũng rất dễ tìm nhân viên, có điều còn có những kiểm soát hàng không khác nữa." Thấy Tô Giản giương mắt nhìn anh, anh ngừng một lát, tay mơn trớn khóe mắt đối phương. "Anh sẽ nghĩ cách."

"Dĩ Trạch, cảm ơn anh!"

An Dĩ Trạch nhìn vẻ mặt mừng rỡ của anh, cũng không vui vẻ, ngược lại ánh mắt tối lại vài phần.

Dù An Dĩ Trạch cưỡng chế lên giường ngủ, nhưng Tô Giản vì lo lắng cho Tô Kiệt, lại thêm An Dĩ Trạch ở lại phòng sách xử lý công việc vẫn không về phòng, khiến anh cảm thấy chăn vẫn lạnh như băng, vì vậy cả đêm đó anh gần như không ngủ, chỉ đến khi trời sáng anh mới mơ màng chợp mắt một lúc.

Lúc mở mắt ra, An Dĩ Trạch đang ngồi ở mép giường.

Vì ánh sáng, anh không thấy rõ vẻ mặt của An Dĩ Trạch, chỉ thấy dáng vẻ mệt mỏi hiếm có của An Dĩ Trạch .

"Dĩ Trạch..." Tô Giản xoa xoa mắt, đột nhiển tỉnh táo lại. "Có tin tức của A Kiệt không? Em ấy thế nào?"

An Dĩ Trạch nhìn anh chằm chằm: "Đã liên lạc với cậu ta, cậu ta không sao, rất nhanh có thể về nhà."

Tô Giản ngẩn ngơ, sau đó cả người thả lỏng ngã ra sau một cái, bày tứ chi trên giường: "Quá tốt, không sao là tốt rồi! May là A Kiệt không sao, nếu không em phải làm sao bây giờ..." Nhà đã có một con trai lớn xảy ra tai nạn xe, nếu con trai bé lại xảy ra chuyện, ba mẹ nhất định không chịu nổi.

Anh một mình vui vẻ, lăn lộn mấy vòng trên giường, một lúc sau, anh lại đột nhiên bật dậy, tự mình gọi điện cho Tô Kiệt. Sau khi lo lắng sợ hãi, anh trai Tô Giản đã trưởng thành hơn nhiều, trong điện thoại quan tâm dặn dò Tô Kiệt đủ thứ, mà Tô Kiệt thấy vậy không chỉ không chán ghét, ngược lại trong điện thoại thỉnh thoảng còn an ủi dụ dỗ anh, giọng nói trầm thấp dịu dàng.

Em trai chuyển nguy thành an, tâm tình Tô Giản vốn rất tốt, hiếm khi em trai biết điều lại nghe lời như vậy, Tô Giản lại tự hào gấp bội, cầm điện thoại nói chuyện với Tô Kiệt rất lâu, trên mặt không biết từ khi nào đã mang nụ cười ngây ngô.

Nhưng An Dĩ Trạch ngồi cạnh nhìn lại, nụ cười trên mặt anh vẫn luôn ngọt ngào, mà giọng nói của Tô Kiệt phát ra trong điện thoại, cũng dịu dàng đến quá đáng.

Tô Giản lại hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của An Dĩ Trạch, thể tình cảm anh em xong, cúp điện thoại, ngã lên giường, thoải mái nói: "Cuộc sống thật tốt đẹp khụ khụ..."

An Dĩ TRạch lập tức chú ý đến: "Bị cảm?"

Tô Giản cười hắn hắn bò dậy: "Không sao, ho hai tiếng mà thôi. Hiện tại tâm trạng em rất vui vẻ, lạc quan thoải mái, tinh thần sảng khoái!"

Nhưng rất nhanh Tô Giản liền thay đổi.

Ho khan, sổ mũi, nhức đầu, sốt,... triệu chứng ốm nặng khiến vẻ mặt Tô Giản uể oái, hoàn toàn không có tinh thần trước đó.

Thấy An Dĩ Trạch cau mày cúi người kiểm tra, Tô Giản không có sức đẩy đẩy anh: "Đừng lại gần, cẩn thận lại lây cho anh..." Động tác của An Dĩ Trạch ngừng một lát, Tô Giản không chú ý, lại tiếp tục bổ sung: "Đến lúc đó lây cho Bảo Bảo lại không tốt..."

An Dĩ Trạch không trả lời, chỉ cầm lấy tay anh.

Nhưng toàn bộ trong lúc bị ốm, vẫn là An Dĩ Trạch chăm sóc anh. Vì lo lắng ảnh hưởng đến con, cho nên An Dĩ Trạch cũng không đến gần Bảo Bảo.

Ở chung thân thiết như vậy, theo lý thuyết Tô Giản phải cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng Tô Giản lại cảm thấy không được thoải máu, vì anh đột nhiên nhận ra, An Dĩ Trạch có chút kỳ quái

Rốt cuộc là ký quái ở đâu, Tô Giản cũng không nói lên được. An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh anh vẫn không tệ, hình như có hơi yên lặng, bình thường An Dĩ Trạch cũng không phải ngươi nói nhiều, hiện tại yên lặng cũng không có gì đặc biệt, nhưng Tô Giản vẫn cảm thấy An Dĩ Trạch không đúng lắm, nếu như thật sự phải tìm một từ để hình dung, tính toán một chú, được rồi, người này ngày nào cũng hôn Bảo Bảo, nhưng đã rất nhiều ngày không hôn mình! Anh và An Dĩ Trạch cũng không phải ngày nào cũng anh anh em em dính sát vào nhau, nhưng trước kia mỗi ngày gần như đều có khả năng nghiêm mặt hôn lên mặt mình đột nhiên lại không gần gũi mình, quả thật khiến người khác hoài nghi!



Sau khi bị mẹ An buộc ngồi xem mấy bộ phim tình yêu và hôn nhân máu chó, Tô Giản không khỏi tưởng tượng: Chẳng lẽ, An Dĩ Trạch có người bên ngoài?

Nhát là An Dĩ Trạch đột nhiên báo cho anh biết, sắp tới anh sẽ đi công tác ở nước ngoài

Tô Giản kinh ngạc: "Trước không phải nói Minh Phi bay sao?" Anh nhớ lúc trước nhớ Quý Minh Phi qua thăm bảo bảo, còn đặc biết nói khi trở về sẽ mang quà ngoại quốc về cho Bảo Bảo.

Vẻ mặt An Dĩ Trạch không thay đổi: "Kế hoạch thay đổi, anh phải tự mình qua đó."

"Ồ." Tô Giản ngẩn ra, "Vậy phải đi bao lâu?"

An Dĩ Trạch nhìn anh một cái: "Nửa tháng." Dừng một chút, lại giải thích. "Là một hạng mục lớn."

"Nửa tháng?" Tô Giản nhớ lại, sau khi anh ở cùng An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch cũng không thường đi công tác, dài nhất cũng không đến năm ngày, không nghĩ đến lần này lại lâu như vậy. Tô Giản cười nói: "Lâu như vậy, cẩn thận đến lúc anh về Bảo Bảo lại không nhận ra anh."

An Dĩ Trạch nhìn anh chằm chằm: "Em nhớ anh là được."

Tô Giản cười xấu xa: "Cái này cũng khó nói! Nói không chừng chờ anh trở lại, em đã có người khác. Em nói cho anh biết, gần đây em rất được hoan nghênh, mấy ngày trước đi cửa hàng tổng hớp, có một người muốn xin số điện thoại của em, còn nói gì mà 'em gái, chúng ta làm quen đi', ha ha, thủ đoạn bắt chuyện này quá cũ rồi, nhiều năm trước em đã không dùng!"

Vẻ mặt An Dĩ TRạch trầm xuống, đột nhiên xoay người.

Tô Giản ngượng ngùng cười nói, nhìn bóng lưng An Dĩ Trạch vuốt cằm trầm tư: Thậm chí lời cũng không muốn nhiều lời với mình, chẳng lẽ người này thật sự có chuyện đó?

Hoài nghi này sau khi An Dĩ Trạch đi công tác càng tăng thêm.

Dù An Dĩ Trạch ở nước ngoài, những mỗi ngày đều gọi điện ề. Nhưng An Dĩ Trạch lại không gọi điện cho Tô Giản, mà trực tiếp gọi về nhà, nói chuyện mấy lần, Tô Giản nghe được quản gia báo cáo tình huống của Bảo Bảo cho An Dĩ Trạch, nhưng lại không nói tới anh một câu.

Quản gia không trả lời, dĩ nhiên là vì, An Dĩ Trạch không hỏi tới.

Ngay từ đầu Tô Giản còn không quá để ý, vì dù sao An Dĩ Trạch cũng là đi công tác nước ngoài chứ không phải đi du lịch, công việc bận rộn không rảnh quan tâm đến những việc khác, cũng có thể thông cảm được. Nhưng sau khi quản gia thông báo tình hình của Bảo Bảo qua điện thoại xong, trả lời tình hình của mẹ An, thậm chí còn đề cập đến tình hình của An Dĩ Nhu, Tô Giản đột nhiên có chút không vui.

Anh không giống người vợ bình thường, cảm thấy chồng mình mỗi ngày đều phải báo cáo hành tung với mình, nhưng An Dĩ Trạch đi công tác lại không quan tâm tình hình của anh, trừ trước đây hai người chưa yêu nhau ra ngoài với Kỷ Nghiên một lần, sau đó cũng không có thêm lần nào, mà sau khi hai người yêu nhau, An Dĩ Trạch chỉ cần về muốn vài phút cũng sẽ gọi điện thoại cho anh sợ anh lo lắng, tình hình giống bây giờ, thật sự là lần đầu tiên sau khi hai người yêu nhau.

Có câu 'Thất niên chi dương', hiện tại bọn họ còn cách 7 năm rất xa, chẳng lẽ cái này nổi lên?

(*Thất niên chi dương: Nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, còn nếu không thì xa nhau vĩnh viễn, mãi mãi không thể tái hợp.)

Nói thật, Tô Giản cũng không thật sự tin tưởng An Dĩ Trạch có người bên ngoài, đó cũng không phải trực giác người vợ cái gì, anh chỉ là tin tưởng.

Anh biết chú An không phải là một người lạc lối trong hôn nhân.

Nếu không phải có người, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tô Giản cố gắng nghĩ lại, có phải lúc trước mình vô tình làm gì chọc cho An Dĩ Trạch không vui hay không.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui anh cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Thời gian này anh kính ba yêu mẹ, quan tâm anh em, nhiệt tình với chồng, thương yêu con cái, đoan là là một người vợ hiền mẹ đảm điển hình, mà tính tình tốt bụng chính trực như vậy, thông minh cơ trí, nghiêm túc hoạt bát, anh hoàn toàn không nghĩ ra được, chú An có lý do gì không vui.

Nằm cạnh nôi Bảo Bảo, Tô Giản có chút phiền não, thờ dài nói: "Bảo Bảo, con có biết gần đây ba con thế nào không? Hay là đến kỳ mãn kinh, hình như là hơi sớm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook