Chương 94: Ngoại truyện: Nhận thân (5)
Thư Hoài
06/04/2016
Editor: Lin
Ngày hôm đó Tô Giản lại bị mẹ An lôi kéo, tiếp tục xem bộ phim tình yêu và hôn nhân máu chó.
Ngồi xem phim với mẹ An, Tô Giản vẫn là một khán giả tốt, mặc dù nội tâm châm chọc, nhưng thái độ lại tuyệt đối nghiêm túc.
Ngược lại, mẹ An xem vô cùng tập trung, lôi kéo Tô Giản bình luận.
Hôm nay trong phim nam cặn bã có tiểu tam, tiểu tam đến cửa bắt nạt vợ chính, nam cặn bã không những không giúp vợ, ngược lại còn giúp tiểu tam làm nhục vợ. Nhạc cuối phim vang lên, mẹ An như cũ lòng đầy căm phẫn: "Tại sao người đàn ông này lại như vậy? Thật đáng ghê tởm! Hàn Yên thật đáng thương!"
Tô Giản nói: "Thật ra cũng là do Hàn Yên yếu đuối..."
"Liên quan gì đến Hàn Yên?" Mẹ An lập tức phản bác. "Hàn Yên hiền lành như vậy! Đều do người đàn ông đó xấu xa! Một cô gái tốt như Hàn Yên lại không biết trân trọng nâng niu! Tiểu tam thật xấu xí, sao có thể so sánh với Hàn Yên!"
Thật ra thì diễn viên diễn tiểu tam thật sự quyến rũ, thẩm mỹ của nam nữ thật không giống nhau, khụ khụ... Tô Giản nhìn mẹ An vẫn còn giận dữ, bỗng nhiên nói: "Mẹ, nếu như Dĩ Trạch có người bên ngoài..."
Mẹ An lập tức nhướn mày: "Con nói cái gì vậy! Dĩ Trạch sao có thể là người như vậy! Tại sao con có thể hoài nghi nó!"
"Không phải." Tô Giản nói. "Ý của côn là, Dĩ Trạch ưu tú như vậy, khó tránh khỏi việc nhiều cô gái muốn quyễn rũ anh ấy, lỡ như gặp phải một người thủ đoạn cao minh, Dĩ Trạch hiền lành như vậy, chưa chức không bị lừa gạt." Tô Giản khéo léo nói. "Nếu một ngày nào đó Dĩ Trạch mag theo một người phụ nữ khác về đây, mẹ, đừng trừng con, con chỉ đặt giả thiết, nếu thật sự có chuyện như vậy, mẹ sẽ làm gì?"
"Mẹ?"
"Đúng vậy." Tô Giản động não từ từ mở ra. "Nếu có một ngày, bên ngoài giá rét, gió lạnh gào thét, An Dĩ Trạch hiên ngang về nhà, bên người lại có thêm một người phụ nữ vẻ mặt trong sáng vóc người lẳng lơ..."
"Tại sao vẻ mặt trong sáng dáng người lẳng lơ?" Mẹ An đột nhiên cắt ngang anh.
Tô Giản sửng sốt một chút: "Vì đàn ông khá thích loại phụ nữ như vậy!"
"Con đang nói chính mình sao?" Mẹ An nói.
Tô Giản: "..."
Mẹ An: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tô Giản lên tinh thần. "Con là nói, nếu An Dĩ Trạch mang theo một cô gái xinh đẹp về nhà, dịu dàng nói với vợ của anh ấy, anh ấy thích người đàn bà khác, muốn ly dị. Tiểu tam vênh váo nghênh ngang, làm nhục con không xứng với Dĩ Trạch..."
Mẹ An lần nữa cắt ngang anh: "Con vốn không xứng với Dĩ Trạch!"
"...Mẹ, trước đó mẹ đừng cắt ngang con được không?" Tô Giản bất lực. "Nói tiếp, cô gái kia phách lỗi nói, cô ấy mới là người có thể sánh vai với Dĩ Trạch, mà Dĩ Trạch ở bên cạnh thân mật ôm lấy tiểu tâm, không chỉ không giúp, ngược lại còn nhìn vợ, như nhìn người xa lạ, vì vậy con bi thảm không ai giúp chỉ có thể bị đuổi đi, đứng trong gió rét, ôm lấy Bảo Bảo đau khổ rời khỏi nhà mình..."
"Sao có thể?" Mẹ An nhất thời giận dữ.
Trong lòng Tô Giản đột nhiên ấm áp: Dù bình thường Dung Ma Ma hung dữ, nhưng quả nhiên vẫn có tình cảm với anh!
Mẹ An nói tiếp: "Con muốn đi thì đi, Bảo Bảo là người nhà họ An, sao con có thể mang đi!"
Tô Giản: "..."
Tô Giản hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục, mẹ Tô lại hứng thú, mất hứng nói: "Hơn nữa con nghĩ Dĩ Trạch nhà ta ai cũng để ý sao? Ngắm trúng con coi như nó mù một lần, sao có thể mù lần hai? Hơn nữa, dù nó mù hai lần, sao mẹ có thể cho nó mù quáng hai lần?"
Tô Giản từ từ tỉnh táo lại, trong mắt có ý cười: "Mẹ, ý mẹ là?"
Vẻ mặt Mẹ An cao ngạo, khinh bỉ nhìn anh: "Con cho rằng nhà họ An chúng ta ai cũng có thể đi vào? Hơn nữa, Tiểu tam đuổi con đi con liền đi sao? Lúc nào thì con trở nên nghe lời như vậy? Nếu con dám đi, mẹ sẽ cắt đứt chân con tiểu thư Tần!"
Khóe miệng Tô Giản dương lên càng cao.
Mẹ Tô mất hứng nói: "Cười cái gì mà cười?"
Tô Giản cười nói: "Con biết, mẹ koong bỏ được con, phải không?"
"Mẹ không bỏ được con? Hà!" Vẻ mặt mẹ Tô có chút không tự nhiên. "Mẹ chỉ cảm thấy, con ngốc như vậy, mẹ vất vả lắm mới dạy được con để đi gặp người, con đã chạy đi, thế thì mẹ phải chịu thiệt rồi! Hơn nữa, Nhiên Nhiên còn chưa có em, dù con có đi hay không, dù sao cũng để lại em cho Nhiên Nhiên rồi hãy nói!"
Tô Giản: "..."
Mặc cho Bảo Bảo ngậm ngón tay chơi, Tô Giản vẫn có chút rối trí.
Đã sáu ngày, An Dĩ Trạch vẫn luôn không liên lạc với anh.
Thật ra thì Tô Giản cũng có chút do dự có nên chỉ động liên lạc hỏi xem An Dĩ Trạch xảy ra chuyện gì, có điều anh lại thấy có chút khó chịu. Ngộ nhỡ An Dĩ Trạch bận rộn nhiều việc không rảnh thì sao? Bản thân tự hiểu mà còn đi hỏi, không phải mình nhỏ mọn rồi sao? Hơn nữa anh cũng có chút buồn bực: Được rồi, nếu cả hai không liên lạc thì không liên lạc, để xem ai không nhịn được trước!
Nhưng rất nhanh Tô Giản liền đầu hàng, được rồi, anh thừa nhận anh có chút nhớ chú An rồi, Huống hồ hai người cũng là vợ chồng, còn so đo như vậy làm gì, dù có chút mất thể diện, nhưng nhớ chính là nhớ, dù An Dĩ Trạch nhất định sẽ vì anh chủ động lấy lòng mà đắc ý, vậy cũng không có gì.
Vì, đó là Dĩ Trạch của anh.
Sau khi nghĩ thông, Tô Giản chủ động gọi điện cho An Dĩ Trạch.
Nghe âm thanh chờ trong điện thoại, Tô Giản có chút lo lắng, lỗ tai đột nhiên vô cùng nhớ giọng nói của An Dĩ Trạch.
"A lô."
Tô Giản ngây người. Vì sao bên kia lại là một giọng nữ xa lạ?
Tô Giản ngơ ngác: "Tôi tìm An Dĩ Trạch, xin hỏi cô là?"
"Xin lỗi, Dĩ Trạch đang tắm, nếu không cô chờ lát nữa gọi lại?"
"A, được, được rồi." Tô Giản có chút cà lắm, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Sau đó liền ngồi trên ghế sô pha yên lặng ngẩn người.
Phụ nữ. Tắm.
Anh đây là muốn bị đánh vào mặt sao?
Tô Giản không gọi lại nữa.
Cầm điện thoại di động ngủ một đêm, hôm sau Tô Giản tỉnh dậy chuyện đầu tiên là nhìn điện thoại di động.
Nhưng trong nhật ký cuộc gọi, An Dĩ Trạch không có gọi lại.
Đưa tay lên che mắt, Tô Giản đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vì vậy hôm nay đồng nghiệp mời anh tham gia tụ tập, anh không chỉ đi, hơn nữa còn uống rất nhiều.
Đồng nghiệp thấy anh say, lại nhớ anh nhắc chuyện chồng đi công tác nước ngoài, vì vậy cầm điện thoại của anh nhìn danh bạ một chút, nhấn số điện thoại có tên là 'em trai'.
Cũng không lâu lắm, Tô Kiệt liền chạy đến.
Tô Giản ngơ ngác nhìn cậu: "A Kiệt?"
"Là em." Tô Kiệt ôm anh, để anh dựa lên người mình. "Cảm thấy thế nào? Khó chịu sao?"
"Lòng đau như cắt, vạn tiền xuyên tim..."
"...Em đang nói thân thể của chị..."
"Cả người mệt mỏi, sống không thể yêu..."
"..."
Tô Kiệt vốn muốn đưa Tô Giản về nhà, không nghĩ cậu vừa nhắc đế Tô Giản liền giãy dụa gạt bỏ.
Tô Kiệt ôm chặt anh: "Sao vậy? Chị cãi nhau với anh rể sao?"
Tô Giản thanh thanh cổ họng: "Anh rể em muốn cười thiếp..."
Ánh mắt Tô Kiệt trầm xuống, giọng nói lại càng dịu dàng: "Thiếp gì cơ?"
"Anh rể vào kinh dự thi, một buổi sáng liền đậu trạng nguyên, muốn cưới con gái của Thừa Tướng, vứt bỏ cám bã trong nhà, không đứng, chị thấy dù sao cị cũng là gạo..." Giọng Tô Giản trầm bổng, mạnh mẽ lên án kẻ bạc tình.
Tô Kiệt: "..."
Do dự một chút, cuối cúng Tô Kiệt lại đưa Tô Giản về nhà họ Tô.
Mẹ Tô chịu trách nhiệm lau chùi cho Tô Giản, Tô Kiệt cầm điện thoại của Tô Giản, chuẩn bị gọi điện thoại.
Lúc đầu anh vốn muốn gọi cho An Dĩ Trạch, nhưng nhớ tới thái độ của Tô Giản với An Dĩ Trạch lúc trước, lại có chút chần chờ.
Đang do dự thì di động của Tô Giản đột nhiên cang lên.
Tô Kiệt dừng một chút, nhận.
Điện thoại là quản gia nhà họ An gọi đến, nghe được giọng của Tô Kiệt, bên kia hình như sửng sốt một chút, sau đó liền hỏi thăm vài câu về tình hình của Tô Giản.
Tô Kiệt nói: "Chị ấy uống say, tối lại r lại nhà tôi, không chịu về."
Quản gia nói: "Vậy hiện tại tôi phái người qua đón mợ ba."
"Không cần." Tô Kiệt thản nhiên nói. "Chị ấy nói qua, chị ấy không muốn về nhà."
Quản gia: "Nhưng..."
Tô Kiệt nói: "Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt." Nói xong liền cúp điện thoại.
Mà bên kia, uản gia bị treo điện thoại thì sửng sốt một chút.
Do dự, ong liền bấm số của An Dĩ Trạch.
Bên kia điện thoại, sau khi biết được tin Tô Giản say rượu ở bên Tô Kiệt không chịu về nhà, An Dĩ Trạch cũng không lên tiếng.
"Cậu ba?" Quản nhẹ nhẹ gọi một tiếng.
Trong điện thoại, giọng nói của An Dĩ Trạch không nghe ra chút bất kỳ cảm xúc nào: "Tôi biết rồi."
Mẹ Tô lau mặt cho Tô Giản xong, lại thay quần áo ngủ của mình cho anh. Cả quá trình Tô Giản đều vô cùng ngoan ngoãn, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn mẹ Tô, khiến cho lòng mẹ Tô vẫn luôn muốn có một đứa con gái mềm xuống, vì vậy bà quyết định đuổi ba Tô, để Tô Giản ngủ cùng giường với mình.
Nhưng Tô Giản lại không muốn, tự giác đi vào phòng mình, nằm lên giường mình.
Mặc dù con trai lớn đã qua đời, nhưng mỗi ngày mẹ Tô vẫn dọn dẹp phòng anh, vì vậy phòng của Tô Giản vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Mẹ Tô còn có chút do dự, mà Tô Kiệt thấy Tô Giản nhất định phải ngủ trên giường anh trai mình, rũ mắt trầm tư một chút, ngay sau đó liền khuyên mẹ Tô, không bằng thuận theo Tô Giản.
Mẹ Tô tất nhiên đồng ý. Mà đợi đến sau khi mẹ Tô ba Tô về phòng ngủ, Tô Kiệt lại đẩy cửa phòng Tô Giản ra.
Nhưng mà vừa vào cửa, Tô Kiệt liền ngẩn người.
Vừa rồi còn ngoan ngoãn nằm trên giường, sao mới một lúc, người đã chui xuống gầm giường rồi?
Tô Kiệt nhìn cái mông vểnh lên của Tô Giản như cái máy khoan dưới gầm giường thì yên lặng đỡ trán.
"Chị đang làm gì vậy?" Tô Kiệt ngồi xổm xuống.
Tô Giản kéo kéo, cuối cùng lấy được hộp báu dưới gầm giường mình, sau đó ngồi dựa vào thành giường, trân trọng mở hộp ra.
Cung, tàu hỏa đồ chơi, Transformers dán... trong hộp đầy những đồ đã cũ.
Tô Giản lục trong hộp báu, lấy ra một cuốn sổ đã sờn đầu, sau đó dùng đầu bút viết lên mấy chữ - An Dĩ Trạch.
Nhìn tình trạng này, nhất định giữa hai người có mâu thuẫn, nếu không người này sẽ không đến mức ngay cả say rượu cũng không quên nguyền rủa đối phương một phen? Có điều... Tô Kiệt nhìn lông mi lúc ẩn lúc hiện của người bên cạnh, đột nhiên thật tò mò cô sẽ viết gì tiếp theo. 'An Dĩ Trạch anh là đồ khốn khiếp'? An Dĩ Trạch anh là kẻ bạc tình'? 'An Dĩ Trạch anh đi chết đi'? Hay là dì béo dưới tầng 'An Dĩ Trạch anh phải bị Sát Thiên Đao, nhét vào lỗ châu mai, cút được xa bao nhiêu thì cút cho bà đây'?
Tô Giản lại hoàn toàn không chú ý đến anh, chỉ dùng tư thế vụng về như học sinh tiểu học, nắm lấy đầu bút ngắn ngủi, cẩn thận viết tiếp.
'Là người xấu.'
An Dĩ Trạch anh là một người xấu.
"..." Tô Kiệt lặng lẽ nhìn mấy chữ trên đó, lại lặng lẽ nhìn vẻ mặt nghiên túc của người bên cạnh.
Sau đó liền bật cười.
Tô Giản mơ màng nhìn anh, sau đó chuyển mắt, tiếp tục nghiêm túc. Anh ngoáy bút không ngừng, lại khong viết tiếp, mà đang vẽ một cái đầu heo mập mập bên cạnh, còn đặc biệt viết ba chữ 'An Dĩ Trach' ngay trên cái đầu heo đó.
Tô Kiệt. "..."
Viết xong vẽ xong, Tô Giản như hài lòng rồi, để lại trong hộp, đậy nắp, sau đó lại trân trọng đầy hộp xuống gầm giường, tiếp tục bò lên giường.
Ngược lại Tô Kiệt ngồi cạnh giường, đột nhiên nói. "Sao chị biết dưới này có một cái hộp?"
Tô Giản nhất thời không trả lời. Đang lúc Tô Kiệt cho là anh say rồi, anh lại đột nhiên lên tiếng.
"Chị để, đương nhiên chị biết."
Ngày hôm đó Tô Giản lại bị mẹ An lôi kéo, tiếp tục xem bộ phim tình yêu và hôn nhân máu chó.
Ngồi xem phim với mẹ An, Tô Giản vẫn là một khán giả tốt, mặc dù nội tâm châm chọc, nhưng thái độ lại tuyệt đối nghiêm túc.
Ngược lại, mẹ An xem vô cùng tập trung, lôi kéo Tô Giản bình luận.
Hôm nay trong phim nam cặn bã có tiểu tam, tiểu tam đến cửa bắt nạt vợ chính, nam cặn bã không những không giúp vợ, ngược lại còn giúp tiểu tam làm nhục vợ. Nhạc cuối phim vang lên, mẹ An như cũ lòng đầy căm phẫn: "Tại sao người đàn ông này lại như vậy? Thật đáng ghê tởm! Hàn Yên thật đáng thương!"
Tô Giản nói: "Thật ra cũng là do Hàn Yên yếu đuối..."
"Liên quan gì đến Hàn Yên?" Mẹ An lập tức phản bác. "Hàn Yên hiền lành như vậy! Đều do người đàn ông đó xấu xa! Một cô gái tốt như Hàn Yên lại không biết trân trọng nâng niu! Tiểu tam thật xấu xí, sao có thể so sánh với Hàn Yên!"
Thật ra thì diễn viên diễn tiểu tam thật sự quyến rũ, thẩm mỹ của nam nữ thật không giống nhau, khụ khụ... Tô Giản nhìn mẹ An vẫn còn giận dữ, bỗng nhiên nói: "Mẹ, nếu như Dĩ Trạch có người bên ngoài..."
Mẹ An lập tức nhướn mày: "Con nói cái gì vậy! Dĩ Trạch sao có thể là người như vậy! Tại sao con có thể hoài nghi nó!"
"Không phải." Tô Giản nói. "Ý của côn là, Dĩ Trạch ưu tú như vậy, khó tránh khỏi việc nhiều cô gái muốn quyễn rũ anh ấy, lỡ như gặp phải một người thủ đoạn cao minh, Dĩ Trạch hiền lành như vậy, chưa chức không bị lừa gạt." Tô Giản khéo léo nói. "Nếu một ngày nào đó Dĩ Trạch mag theo một người phụ nữ khác về đây, mẹ, đừng trừng con, con chỉ đặt giả thiết, nếu thật sự có chuyện như vậy, mẹ sẽ làm gì?"
"Mẹ?"
"Đúng vậy." Tô Giản động não từ từ mở ra. "Nếu có một ngày, bên ngoài giá rét, gió lạnh gào thét, An Dĩ Trạch hiên ngang về nhà, bên người lại có thêm một người phụ nữ vẻ mặt trong sáng vóc người lẳng lơ..."
"Tại sao vẻ mặt trong sáng dáng người lẳng lơ?" Mẹ An đột nhiên cắt ngang anh.
Tô Giản sửng sốt một chút: "Vì đàn ông khá thích loại phụ nữ như vậy!"
"Con đang nói chính mình sao?" Mẹ An nói.
Tô Giản: "..."
Mẹ An: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tô Giản lên tinh thần. "Con là nói, nếu An Dĩ Trạch mang theo một cô gái xinh đẹp về nhà, dịu dàng nói với vợ của anh ấy, anh ấy thích người đàn bà khác, muốn ly dị. Tiểu tam vênh váo nghênh ngang, làm nhục con không xứng với Dĩ Trạch..."
Mẹ An lần nữa cắt ngang anh: "Con vốn không xứng với Dĩ Trạch!"
"...Mẹ, trước đó mẹ đừng cắt ngang con được không?" Tô Giản bất lực. "Nói tiếp, cô gái kia phách lỗi nói, cô ấy mới là người có thể sánh vai với Dĩ Trạch, mà Dĩ Trạch ở bên cạnh thân mật ôm lấy tiểu tâm, không chỉ không giúp, ngược lại còn nhìn vợ, như nhìn người xa lạ, vì vậy con bi thảm không ai giúp chỉ có thể bị đuổi đi, đứng trong gió rét, ôm lấy Bảo Bảo đau khổ rời khỏi nhà mình..."
"Sao có thể?" Mẹ An nhất thời giận dữ.
Trong lòng Tô Giản đột nhiên ấm áp: Dù bình thường Dung Ma Ma hung dữ, nhưng quả nhiên vẫn có tình cảm với anh!
Mẹ An nói tiếp: "Con muốn đi thì đi, Bảo Bảo là người nhà họ An, sao con có thể mang đi!"
Tô Giản: "..."
Tô Giản hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục, mẹ Tô lại hứng thú, mất hứng nói: "Hơn nữa con nghĩ Dĩ Trạch nhà ta ai cũng để ý sao? Ngắm trúng con coi như nó mù một lần, sao có thể mù lần hai? Hơn nữa, dù nó mù hai lần, sao mẹ có thể cho nó mù quáng hai lần?"
Tô Giản từ từ tỉnh táo lại, trong mắt có ý cười: "Mẹ, ý mẹ là?"
Vẻ mặt Mẹ An cao ngạo, khinh bỉ nhìn anh: "Con cho rằng nhà họ An chúng ta ai cũng có thể đi vào? Hơn nữa, Tiểu tam đuổi con đi con liền đi sao? Lúc nào thì con trở nên nghe lời như vậy? Nếu con dám đi, mẹ sẽ cắt đứt chân con tiểu thư Tần!"
Khóe miệng Tô Giản dương lên càng cao.
Mẹ Tô mất hứng nói: "Cười cái gì mà cười?"
Tô Giản cười nói: "Con biết, mẹ koong bỏ được con, phải không?"
"Mẹ không bỏ được con? Hà!" Vẻ mặt mẹ Tô có chút không tự nhiên. "Mẹ chỉ cảm thấy, con ngốc như vậy, mẹ vất vả lắm mới dạy được con để đi gặp người, con đã chạy đi, thế thì mẹ phải chịu thiệt rồi! Hơn nữa, Nhiên Nhiên còn chưa có em, dù con có đi hay không, dù sao cũng để lại em cho Nhiên Nhiên rồi hãy nói!"
Tô Giản: "..."
Mặc cho Bảo Bảo ngậm ngón tay chơi, Tô Giản vẫn có chút rối trí.
Đã sáu ngày, An Dĩ Trạch vẫn luôn không liên lạc với anh.
Thật ra thì Tô Giản cũng có chút do dự có nên chỉ động liên lạc hỏi xem An Dĩ Trạch xảy ra chuyện gì, có điều anh lại thấy có chút khó chịu. Ngộ nhỡ An Dĩ Trạch bận rộn nhiều việc không rảnh thì sao? Bản thân tự hiểu mà còn đi hỏi, không phải mình nhỏ mọn rồi sao? Hơn nữa anh cũng có chút buồn bực: Được rồi, nếu cả hai không liên lạc thì không liên lạc, để xem ai không nhịn được trước!
Nhưng rất nhanh Tô Giản liền đầu hàng, được rồi, anh thừa nhận anh có chút nhớ chú An rồi, Huống hồ hai người cũng là vợ chồng, còn so đo như vậy làm gì, dù có chút mất thể diện, nhưng nhớ chính là nhớ, dù An Dĩ Trạch nhất định sẽ vì anh chủ động lấy lòng mà đắc ý, vậy cũng không có gì.
Vì, đó là Dĩ Trạch của anh.
Sau khi nghĩ thông, Tô Giản chủ động gọi điện cho An Dĩ Trạch.
Nghe âm thanh chờ trong điện thoại, Tô Giản có chút lo lắng, lỗ tai đột nhiên vô cùng nhớ giọng nói của An Dĩ Trạch.
"A lô."
Tô Giản ngây người. Vì sao bên kia lại là một giọng nữ xa lạ?
Tô Giản ngơ ngác: "Tôi tìm An Dĩ Trạch, xin hỏi cô là?"
"Xin lỗi, Dĩ Trạch đang tắm, nếu không cô chờ lát nữa gọi lại?"
"A, được, được rồi." Tô Giản có chút cà lắm, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Sau đó liền ngồi trên ghế sô pha yên lặng ngẩn người.
Phụ nữ. Tắm.
Anh đây là muốn bị đánh vào mặt sao?
Tô Giản không gọi lại nữa.
Cầm điện thoại di động ngủ một đêm, hôm sau Tô Giản tỉnh dậy chuyện đầu tiên là nhìn điện thoại di động.
Nhưng trong nhật ký cuộc gọi, An Dĩ Trạch không có gọi lại.
Đưa tay lên che mắt, Tô Giản đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vì vậy hôm nay đồng nghiệp mời anh tham gia tụ tập, anh không chỉ đi, hơn nữa còn uống rất nhiều.
Đồng nghiệp thấy anh say, lại nhớ anh nhắc chuyện chồng đi công tác nước ngoài, vì vậy cầm điện thoại của anh nhìn danh bạ một chút, nhấn số điện thoại có tên là 'em trai'.
Cũng không lâu lắm, Tô Kiệt liền chạy đến.
Tô Giản ngơ ngác nhìn cậu: "A Kiệt?"
"Là em." Tô Kiệt ôm anh, để anh dựa lên người mình. "Cảm thấy thế nào? Khó chịu sao?"
"Lòng đau như cắt, vạn tiền xuyên tim..."
"...Em đang nói thân thể của chị..."
"Cả người mệt mỏi, sống không thể yêu..."
"..."
Tô Kiệt vốn muốn đưa Tô Giản về nhà, không nghĩ cậu vừa nhắc đế Tô Giản liền giãy dụa gạt bỏ.
Tô Kiệt ôm chặt anh: "Sao vậy? Chị cãi nhau với anh rể sao?"
Tô Giản thanh thanh cổ họng: "Anh rể em muốn cười thiếp..."
Ánh mắt Tô Kiệt trầm xuống, giọng nói lại càng dịu dàng: "Thiếp gì cơ?"
"Anh rể vào kinh dự thi, một buổi sáng liền đậu trạng nguyên, muốn cưới con gái của Thừa Tướng, vứt bỏ cám bã trong nhà, không đứng, chị thấy dù sao cị cũng là gạo..." Giọng Tô Giản trầm bổng, mạnh mẽ lên án kẻ bạc tình.
Tô Kiệt: "..."
Do dự một chút, cuối cúng Tô Kiệt lại đưa Tô Giản về nhà họ Tô.
Mẹ Tô chịu trách nhiệm lau chùi cho Tô Giản, Tô Kiệt cầm điện thoại của Tô Giản, chuẩn bị gọi điện thoại.
Lúc đầu anh vốn muốn gọi cho An Dĩ Trạch, nhưng nhớ tới thái độ của Tô Giản với An Dĩ Trạch lúc trước, lại có chút chần chờ.
Đang do dự thì di động của Tô Giản đột nhiên cang lên.
Tô Kiệt dừng một chút, nhận.
Điện thoại là quản gia nhà họ An gọi đến, nghe được giọng của Tô Kiệt, bên kia hình như sửng sốt một chút, sau đó liền hỏi thăm vài câu về tình hình của Tô Giản.
Tô Kiệt nói: "Chị ấy uống say, tối lại r lại nhà tôi, không chịu về."
Quản gia nói: "Vậy hiện tại tôi phái người qua đón mợ ba."
"Không cần." Tô Kiệt thản nhiên nói. "Chị ấy nói qua, chị ấy không muốn về nhà."
Quản gia: "Nhưng..."
Tô Kiệt nói: "Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt." Nói xong liền cúp điện thoại.
Mà bên kia, uản gia bị treo điện thoại thì sửng sốt một chút.
Do dự, ong liền bấm số của An Dĩ Trạch.
Bên kia điện thoại, sau khi biết được tin Tô Giản say rượu ở bên Tô Kiệt không chịu về nhà, An Dĩ Trạch cũng không lên tiếng.
"Cậu ba?" Quản nhẹ nhẹ gọi một tiếng.
Trong điện thoại, giọng nói của An Dĩ Trạch không nghe ra chút bất kỳ cảm xúc nào: "Tôi biết rồi."
Mẹ Tô lau mặt cho Tô Giản xong, lại thay quần áo ngủ của mình cho anh. Cả quá trình Tô Giản đều vô cùng ngoan ngoãn, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn mẹ Tô, khiến cho lòng mẹ Tô vẫn luôn muốn có một đứa con gái mềm xuống, vì vậy bà quyết định đuổi ba Tô, để Tô Giản ngủ cùng giường với mình.
Nhưng Tô Giản lại không muốn, tự giác đi vào phòng mình, nằm lên giường mình.
Mặc dù con trai lớn đã qua đời, nhưng mỗi ngày mẹ Tô vẫn dọn dẹp phòng anh, vì vậy phòng của Tô Giản vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Mẹ Tô còn có chút do dự, mà Tô Kiệt thấy Tô Giản nhất định phải ngủ trên giường anh trai mình, rũ mắt trầm tư một chút, ngay sau đó liền khuyên mẹ Tô, không bằng thuận theo Tô Giản.
Mẹ Tô tất nhiên đồng ý. Mà đợi đến sau khi mẹ Tô ba Tô về phòng ngủ, Tô Kiệt lại đẩy cửa phòng Tô Giản ra.
Nhưng mà vừa vào cửa, Tô Kiệt liền ngẩn người.
Vừa rồi còn ngoan ngoãn nằm trên giường, sao mới một lúc, người đã chui xuống gầm giường rồi?
Tô Kiệt nhìn cái mông vểnh lên của Tô Giản như cái máy khoan dưới gầm giường thì yên lặng đỡ trán.
"Chị đang làm gì vậy?" Tô Kiệt ngồi xổm xuống.
Tô Giản kéo kéo, cuối cùng lấy được hộp báu dưới gầm giường mình, sau đó ngồi dựa vào thành giường, trân trọng mở hộp ra.
Cung, tàu hỏa đồ chơi, Transformers dán... trong hộp đầy những đồ đã cũ.
Tô Giản lục trong hộp báu, lấy ra một cuốn sổ đã sờn đầu, sau đó dùng đầu bút viết lên mấy chữ - An Dĩ Trạch.
Nhìn tình trạng này, nhất định giữa hai người có mâu thuẫn, nếu không người này sẽ không đến mức ngay cả say rượu cũng không quên nguyền rủa đối phương một phen? Có điều... Tô Kiệt nhìn lông mi lúc ẩn lúc hiện của người bên cạnh, đột nhiên thật tò mò cô sẽ viết gì tiếp theo. 'An Dĩ Trạch anh là đồ khốn khiếp'? An Dĩ Trạch anh là kẻ bạc tình'? 'An Dĩ Trạch anh đi chết đi'? Hay là dì béo dưới tầng 'An Dĩ Trạch anh phải bị Sát Thiên Đao, nhét vào lỗ châu mai, cút được xa bao nhiêu thì cút cho bà đây'?
Tô Giản lại hoàn toàn không chú ý đến anh, chỉ dùng tư thế vụng về như học sinh tiểu học, nắm lấy đầu bút ngắn ngủi, cẩn thận viết tiếp.
'Là người xấu.'
An Dĩ Trạch anh là một người xấu.
"..." Tô Kiệt lặng lẽ nhìn mấy chữ trên đó, lại lặng lẽ nhìn vẻ mặt nghiên túc của người bên cạnh.
Sau đó liền bật cười.
Tô Giản mơ màng nhìn anh, sau đó chuyển mắt, tiếp tục nghiêm túc. Anh ngoáy bút không ngừng, lại khong viết tiếp, mà đang vẽ một cái đầu heo mập mập bên cạnh, còn đặc biệt viết ba chữ 'An Dĩ Trach' ngay trên cái đầu heo đó.
Tô Kiệt. "..."
Viết xong vẽ xong, Tô Giản như hài lòng rồi, để lại trong hộp, đậy nắp, sau đó lại trân trọng đầy hộp xuống gầm giường, tiếp tục bò lên giường.
Ngược lại Tô Kiệt ngồi cạnh giường, đột nhiên nói. "Sao chị biết dưới này có một cái hộp?"
Tô Giản nhất thời không trả lời. Đang lúc Tô Kiệt cho là anh say rồi, anh lại đột nhiên lên tiếng.
"Chị để, đương nhiên chị biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.