Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 26:
Cảnh Tố Như Cố
08/02/2024
Có thể nói anh trai đối với Lâm Tâm Dao tốt chỉ là diễn tuồng, giả bộ cho mọi người xem. Đối với lợi ích cá nhân ở trước mặt, cậu ta đương nhiên là bảo vệ lợi ích của bản thân, thậm chí còn của vợ cậu ta nữa.
“Đúng vậy, đại phu nhân đừng lo lắng, Tâm Dao có lẽ là có chút chuyện chậm trễ, lát nữa nhìn thấy thủ hạ của bác Vương, chúng ta để lại cho Tâm Dao nhiều tiền một chút, lại nhờ bác Vương giúp đỡ, hai ngày nữa Tâm Dao sẽ có thể hội hợp với chúng ta ở bến cảng.”
Vợ của Lâm lão đại cũng sợ chồng mình bị giữ lại, vội vàng phụ họa, cô ta tình nguyện tổn thất chút tiền cũng không muốn để chồng ở lại.
“Mẹ, nếu không mẹ mau viết thư bảo cậu mau đến tìm Tâm Dao, có cậu ở đây, mẹ sẽ sớm gặp được Tâm Dao.”
Nhị ca của Lâm Tâm Dao cũng nhanh chóng gia nhập đoàn khuyên bảo, còn nhắc nhở Lâm đại phu nhân, viết thư cầu cứu cho em trai bà ấy.
“Phu nhân, bà mau viết thư cho em trai, lát nữa bảo người của lão Vương đưa qua, những người khác cứ lên xe trước.”
Lâm đại lão gia lên tiếng, trong lòng ông biết rõ lần này Lâm gia phải vận động rất nhiều nguồn lực, cũng như dùng rất nhiều ân tình của giới chức trách mới có được một cơ hội trốn đi này, vì Lâm gia trên dưới có đến mấy chục người, ông chỉ có thể hành sự bằng lý trí.
“Có em trai phu nhân ở đây, Tâm Dao sẽ không có việc gì." Lâm đại lão gia trấn an vợ mình, kỳ thật cũng là nói cho ông nghe.
“Nếu không tìm lại được Tâm Dao, tôi... tôi cũng không muốn sống nữa.”
“Đương gia, ông phải hứa với tôi, đến khi nào Tâm Dao đoàn tụ cùng chúng ta thì lúc đó mới rời khỏi cảng thành. Không đợi được Tâm Dao chúng ta cũng không được rời đi.”
Mỗi câu nói đều có cảm giác Lâm đại phu nhân đang nghiến răng nghiến lợi, hôm nay chứng kiến được tâm tư nhỏ nhen của trên dưới người trong Lâm gia đã khiến bà ta lạnh lòng.
“Được, được, đều nghe theo ý của phu nhân. Vợ lão đại đâu, con lại đây dìu mẹ chồng con một chút.”
Người của Lâm gia rốt cục cũng rời đi rồi, Lâm Tố Ngọc bề ngoài là đang ngủ, trên thực tế thần thức là đang đắm chìm ở trong không gian ảo cảnh mà trồng trọt.
Người Lâm gia đi chưa tới nửa giờ, cô liền tranh thủ đi ra ngoài làm việc, nguyên tắc là có cái gì thu cái đó. Từ phòng lớn phòng nhỏ, từ trong ra ngoài, thứ gì cảm thấy cần dùng cô liền gom hết vào không gian.
Các loại nội thất bằng gỗ quý hiếm, đồ trang trí, đồ dùng sinh hoạt, nếu như có thể Lâm Tố Ngọc còn muốn đem cả bóng đèn trên vách tường xuống, tỷ như những cái đồng hồ treo tường kia cô cũng tháo xuống cất vào không gian, quả thực đây chính là tổng vệ sinh.
“Đúng vậy, đại phu nhân đừng lo lắng, Tâm Dao có lẽ là có chút chuyện chậm trễ, lát nữa nhìn thấy thủ hạ của bác Vương, chúng ta để lại cho Tâm Dao nhiều tiền một chút, lại nhờ bác Vương giúp đỡ, hai ngày nữa Tâm Dao sẽ có thể hội hợp với chúng ta ở bến cảng.”
Vợ của Lâm lão đại cũng sợ chồng mình bị giữ lại, vội vàng phụ họa, cô ta tình nguyện tổn thất chút tiền cũng không muốn để chồng ở lại.
“Mẹ, nếu không mẹ mau viết thư bảo cậu mau đến tìm Tâm Dao, có cậu ở đây, mẹ sẽ sớm gặp được Tâm Dao.”
Nhị ca của Lâm Tâm Dao cũng nhanh chóng gia nhập đoàn khuyên bảo, còn nhắc nhở Lâm đại phu nhân, viết thư cầu cứu cho em trai bà ấy.
“Phu nhân, bà mau viết thư cho em trai, lát nữa bảo người của lão Vương đưa qua, những người khác cứ lên xe trước.”
Lâm đại lão gia lên tiếng, trong lòng ông biết rõ lần này Lâm gia phải vận động rất nhiều nguồn lực, cũng như dùng rất nhiều ân tình của giới chức trách mới có được một cơ hội trốn đi này, vì Lâm gia trên dưới có đến mấy chục người, ông chỉ có thể hành sự bằng lý trí.
“Có em trai phu nhân ở đây, Tâm Dao sẽ không có việc gì." Lâm đại lão gia trấn an vợ mình, kỳ thật cũng là nói cho ông nghe.
“Nếu không tìm lại được Tâm Dao, tôi... tôi cũng không muốn sống nữa.”
“Đương gia, ông phải hứa với tôi, đến khi nào Tâm Dao đoàn tụ cùng chúng ta thì lúc đó mới rời khỏi cảng thành. Không đợi được Tâm Dao chúng ta cũng không được rời đi.”
Mỗi câu nói đều có cảm giác Lâm đại phu nhân đang nghiến răng nghiến lợi, hôm nay chứng kiến được tâm tư nhỏ nhen của trên dưới người trong Lâm gia đã khiến bà ta lạnh lòng.
“Được, được, đều nghe theo ý của phu nhân. Vợ lão đại đâu, con lại đây dìu mẹ chồng con một chút.”
Người của Lâm gia rốt cục cũng rời đi rồi, Lâm Tố Ngọc bề ngoài là đang ngủ, trên thực tế thần thức là đang đắm chìm ở trong không gian ảo cảnh mà trồng trọt.
Người Lâm gia đi chưa tới nửa giờ, cô liền tranh thủ đi ra ngoài làm việc, nguyên tắc là có cái gì thu cái đó. Từ phòng lớn phòng nhỏ, từ trong ra ngoài, thứ gì cảm thấy cần dùng cô liền gom hết vào không gian.
Các loại nội thất bằng gỗ quý hiếm, đồ trang trí, đồ dùng sinh hoạt, nếu như có thể Lâm Tố Ngọc còn muốn đem cả bóng đèn trên vách tường xuống, tỷ như những cái đồng hồ treo tường kia cô cũng tháo xuống cất vào không gian, quả thực đây chính là tổng vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.