Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 48:
Cảnh Tố Như Cố
15/02/2024
“Cô muốn hỏi tôi làm sao lại biết nhiều như vậy, còn phân tích đúng toàn bộ?”
“Ha ha, Lâm Tâm Dao cô có phải đã quên hay không, khi còn bé Lâm gia mời tư thục tiên sinh đến dạy học cho cô, cô ngồi nghe giảng bài tôi cũng đứng bên cạnh hầu hạ, chỉ là tôi luôn có thể học nhanh hơn cô.”
“Tôi cho tới bây giờ cũng không ngốc hơn cô đâu, hôm nay tôi thoát ly khỏi nhà các người liền có thể dùng thực lực vượt qua bài khảo thí bậc tiểu học, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh tôi không phải là Lâm Tố Ngọc nhu nhược vô năng như trong tưởng tượng của cô sao?
Ánh mắt Tố Ngọc nhìn Lâm Tâm giao như kẻ ngốc làm cho cô ta uất hận, nắm chặt nắm tay, móng tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, đau đớn nhắc nhở Lâm Tâm Dao không thể cứ như vậy mà nhận thua.
"Cho nên khi mày biết Lâm gia chúng tao rời đi, mày đã lợi dụng phụ thân tao để cho mày làm mới thân phận, còn đặt mua bất động sản cho mày, còn cho mày tiền tài và chi phiếu?"
Lâm Tố Ngọc thật tâm cơ thâm trầm, mới mười hai tuổi đầu, mà đã có thể tính toán nhiều như vậy?
"À, việc tôi có thể biết nhà các người muốn trốn đi còn phải cảm tạ cô, nhờ cô tôi mới biết, nhớ lúc cô gài bẫy cho tôi rơi xuống nước, rồi Lâm mụ tới chăm sóc tôi, bà cho rằng tôi còn hôn mê, nên mới dột miệng nói chuyện Lâm gia các người muốn giải tán người ở bọn họ."
“Bộ cô cho rằng cứ cưỡng chế tất cả mọi người không được nói cho tôi biết, thì tôi thật sự cũng sẽ vô tri vô giác sao?”
“Gạo và lương thực biến mất trong bếp, từng kiện hành lý Lâm gia mang ra ngoài, Giám đốc Lương thường xuyên tới cửa. Ở chung một chỗ thì làm sao có thể dùng giấy mà gói lửa chứ?”
Ở trên người nguyên chủ luôn luôn tồn tại cảm giác thấp kém, đại đa số người nhà Lâm gia căn bản không hề nhớ tới sự tồn tại của nguyên chủ, cũng sẽ không rảnh mà để ý tới cô, mà người nghĩ tới nguyên chủ là Lâm đại phu nhân cùng Lâm Tâm Dao lại đặc biệt tự tin rằng nguyên chủ đang bị kiểm soát trong lòng bàn tay của bọn họ.
Nguyên chủ quả thật đúng là có phát hiện sự khác thường của Lâm gia, chỉ là cô lá gan nhỏ không dám có bất cứ động thái gì, cô cũng không biết Lâm gia có thể mang theo mình cùng rời đi hay không, dường như đem vận mệnh của mình đặt hết vào Lâm gia.
“Ha ha, Lâm Tâm Dao cô có phải đã quên hay không, khi còn bé Lâm gia mời tư thục tiên sinh đến dạy học cho cô, cô ngồi nghe giảng bài tôi cũng đứng bên cạnh hầu hạ, chỉ là tôi luôn có thể học nhanh hơn cô.”
“Tôi cho tới bây giờ cũng không ngốc hơn cô đâu, hôm nay tôi thoát ly khỏi nhà các người liền có thể dùng thực lực vượt qua bài khảo thí bậc tiểu học, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh tôi không phải là Lâm Tố Ngọc nhu nhược vô năng như trong tưởng tượng của cô sao?
Ánh mắt Tố Ngọc nhìn Lâm Tâm giao như kẻ ngốc làm cho cô ta uất hận, nắm chặt nắm tay, móng tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, đau đớn nhắc nhở Lâm Tâm Dao không thể cứ như vậy mà nhận thua.
"Cho nên khi mày biết Lâm gia chúng tao rời đi, mày đã lợi dụng phụ thân tao để cho mày làm mới thân phận, còn đặt mua bất động sản cho mày, còn cho mày tiền tài và chi phiếu?"
Lâm Tố Ngọc thật tâm cơ thâm trầm, mới mười hai tuổi đầu, mà đã có thể tính toán nhiều như vậy?
"À, việc tôi có thể biết nhà các người muốn trốn đi còn phải cảm tạ cô, nhờ cô tôi mới biết, nhớ lúc cô gài bẫy cho tôi rơi xuống nước, rồi Lâm mụ tới chăm sóc tôi, bà cho rằng tôi còn hôn mê, nên mới dột miệng nói chuyện Lâm gia các người muốn giải tán người ở bọn họ."
“Bộ cô cho rằng cứ cưỡng chế tất cả mọi người không được nói cho tôi biết, thì tôi thật sự cũng sẽ vô tri vô giác sao?”
“Gạo và lương thực biến mất trong bếp, từng kiện hành lý Lâm gia mang ra ngoài, Giám đốc Lương thường xuyên tới cửa. Ở chung một chỗ thì làm sao có thể dùng giấy mà gói lửa chứ?”
Ở trên người nguyên chủ luôn luôn tồn tại cảm giác thấp kém, đại đa số người nhà Lâm gia căn bản không hề nhớ tới sự tồn tại của nguyên chủ, cũng sẽ không rảnh mà để ý tới cô, mà người nghĩ tới nguyên chủ là Lâm đại phu nhân cùng Lâm Tâm Dao lại đặc biệt tự tin rằng nguyên chủ đang bị kiểm soát trong lòng bàn tay của bọn họ.
Nguyên chủ quả thật đúng là có phát hiện sự khác thường của Lâm gia, chỉ là cô lá gan nhỏ không dám có bất cứ động thái gì, cô cũng không biết Lâm gia có thể mang theo mình cùng rời đi hay không, dường như đem vận mệnh của mình đặt hết vào Lâm gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.