Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 50:
Cảnh Tố Như Cố
15/02/2024
Tâm tình Lâm Tâm Dao lúc này phức tạp như vậy, hối hận cùng tự trách đan xen trong lòng.
Lúc này Lâm Tố Ngọc cũng không khách khí để cho Lâm Tâm Dao biết cô không phải hạng dễ bắt nạt, huống hồ Lâm Tố Ngọc còn phân tích hoàn cảnh hiện giờ để cho cô ta biết tình cảnh của mình, cuối cùng Lâm Tâm Dao chỉ đành cắn răng rời đi.
Lần này gặp mặt, so với Lâm Tâm Dao đang trong trạng thái hoang mang cực độ, thì Lâm Tố Ngọc có thể nói là không bị ảnh hưởng chút nào, cô vẫn như trước thoải mái trải qua cuộc sống của mình.
Chỉ là thỉnh thoảng cô phát hiện xung quanh mình sẽ loáng thoáng một hai bóng dáng quen thuộc, không phải là người sống cùng một con phố một ngày ba bữa gặp nhau, Tố Ngọc cảnh giác cao độ.
Cũng không biết là những người đang theo dõi mình ngốc nghếch, hay là những người đó coi cô là đứa ngốc nghếch, kỹ thuật theo dõi vụng về như vậy mà không biết xấu hổ, còn bày đặt ra ngoài lăn lộn, một đứa bé như cô cũng có thể phát hiện ra có vấn đề.
Rõ ràng là cùng một người, lại mỗi ngày một bộ dáng, ngụy trang lại không ngụy trang đúng chỗ, thay quần áo, trang điểm khác đi những lại không thay giày. Vốn kỹ thuật trang điểm đã không được tốt lắm, ngay cả chi tiết cũng không được chú ý đúng mực.
[Đánh giá kém! Phụ nữ thế kỷ 22 của chúng ta, ai mà không có một ít kỹ năng trang điểm xuất thần nhập hóa, kỹ thuật tinh xảo, thậm chí có người còn hiểu thuật dịch dung đổi mặt nữa kìa!]
Tố Ngọc chỉ âm thầm mà châm chọc người đó, cô chỉ đơn giản là trải qua cuộc sống như bao người bình thường, khi cô ra ngoài nếu không phải đi học thì cũng là đến công ty cung cấp vật liệu hoặc đi chợ mua đồ, những nơi khác cô đều rất ít khi đặt chân tới. Ngay cả việc tiến vào không gian cô cũng đều lựa chọn buổi tối muộn, sau khi đóng hết cửa sổ cửa chính thì mới đi vào.
Đối với Lâm Tố Ngọc mà nói, cuộc sống bình thản như vậy không có gì không tốt, vừa vặn để cho cô tập trung học tập, đem chương trình học tiểu học từ đầu tới cuối học hết một lần.
Ban ngày đi học, ban đêm trồng trọt trong không gian, người cần cù luôn có thu hoạch, cứ như vậy qua một đoạn thời gian, Lâm Tố Ngọc đã học xong chương trình học tiểu học.
Cô rốt cục cũng biết vì sao giáo viên toán của cô thường xuyên lôi kéo cô làm bài tập, nguyên do là phương pháp giải đề toán học của thập niên sáu mươi cùng thế kỷ hai mươi hai có sự chênh lệch quá lớn, mà cô cũng quyết định dung nhập với thời đại, ở thời đại này mà phụ nữ quá mức ưu tú nổi bật cũng không phải là chuyện gì quá tốt.
Lúc này Lâm Tố Ngọc cũng không khách khí để cho Lâm Tâm Dao biết cô không phải hạng dễ bắt nạt, huống hồ Lâm Tố Ngọc còn phân tích hoàn cảnh hiện giờ để cho cô ta biết tình cảnh của mình, cuối cùng Lâm Tâm Dao chỉ đành cắn răng rời đi.
Lần này gặp mặt, so với Lâm Tâm Dao đang trong trạng thái hoang mang cực độ, thì Lâm Tố Ngọc có thể nói là không bị ảnh hưởng chút nào, cô vẫn như trước thoải mái trải qua cuộc sống của mình.
Chỉ là thỉnh thoảng cô phát hiện xung quanh mình sẽ loáng thoáng một hai bóng dáng quen thuộc, không phải là người sống cùng một con phố một ngày ba bữa gặp nhau, Tố Ngọc cảnh giác cao độ.
Cũng không biết là những người đang theo dõi mình ngốc nghếch, hay là những người đó coi cô là đứa ngốc nghếch, kỹ thuật theo dõi vụng về như vậy mà không biết xấu hổ, còn bày đặt ra ngoài lăn lộn, một đứa bé như cô cũng có thể phát hiện ra có vấn đề.
Rõ ràng là cùng một người, lại mỗi ngày một bộ dáng, ngụy trang lại không ngụy trang đúng chỗ, thay quần áo, trang điểm khác đi những lại không thay giày. Vốn kỹ thuật trang điểm đã không được tốt lắm, ngay cả chi tiết cũng không được chú ý đúng mực.
[Đánh giá kém! Phụ nữ thế kỷ 22 của chúng ta, ai mà không có một ít kỹ năng trang điểm xuất thần nhập hóa, kỹ thuật tinh xảo, thậm chí có người còn hiểu thuật dịch dung đổi mặt nữa kìa!]
Tố Ngọc chỉ âm thầm mà châm chọc người đó, cô chỉ đơn giản là trải qua cuộc sống như bao người bình thường, khi cô ra ngoài nếu không phải đi học thì cũng là đến công ty cung cấp vật liệu hoặc đi chợ mua đồ, những nơi khác cô đều rất ít khi đặt chân tới. Ngay cả việc tiến vào không gian cô cũng đều lựa chọn buổi tối muộn, sau khi đóng hết cửa sổ cửa chính thì mới đi vào.
Đối với Lâm Tố Ngọc mà nói, cuộc sống bình thản như vậy không có gì không tốt, vừa vặn để cho cô tập trung học tập, đem chương trình học tiểu học từ đầu tới cuối học hết một lần.
Ban ngày đi học, ban đêm trồng trọt trong không gian, người cần cù luôn có thu hoạch, cứ như vậy qua một đoạn thời gian, Lâm Tố Ngọc đã học xong chương trình học tiểu học.
Cô rốt cục cũng biết vì sao giáo viên toán của cô thường xuyên lôi kéo cô làm bài tập, nguyên do là phương pháp giải đề toán học của thập niên sáu mươi cùng thế kỷ hai mươi hai có sự chênh lệch quá lớn, mà cô cũng quyết định dung nhập với thời đại, ở thời đại này mà phụ nữ quá mức ưu tú nổi bật cũng không phải là chuyện gì quá tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.