Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 9:
Cảnh Tố Như Cố
06/02/2024
Một thứ nữ Tố Ngọc nhỏ nhoi, dù có hay không Lâm đại lão gia căn bản cũng không để ý, huống chi hiện tại Lâm gia còn đang trông cậy vào em trai của Lâm phu nhân để xuất ngoại, ông ta thế nào cũng không có khả năng làm phật lòng vợ mình.
Thấy được phản ứng của Lâm đại lão gia, không muốn để ý chuyện Lâm Tố Ngọc đi hay ở, Lâm đại phu nhân tỏ vẻ hài lòng, động tác cánh tay càng nhẹ nhàng, thần sắc ôn hòa tiếp tục giảng giải an bài chuyện mấy ngày tới.
"Ngày mai tôi sẽ giải tán người hầu trong nhà chúng ta, quản gia cùng Lâm mụ thì chúng ta sẽ cho họ chút tiền để bọn họ an tâm hồi hương... À, cũng nên cho con bé Tố Ngọc ở lại một khoản tiền nữa!"
“Được, những thứ này phu nhân tùy ý sắp xếp là được rồi. Bà chú ý tìm xe ngựa rộng rãi một chút, đồ đạc của chúng ta nhiều, có nhiều thứ chúng ta không mang theo được thì cứ tạm thời giấu đi trước, còn vàng miếng, trang sức nhỏ gọn thì gom mang hết đi.”
Lâm đại lão gia không đủ kiên nhẫn để nghe chuyện của Lâm Tố Ngọc, chuyện cấp bách trước mắt ông ta chỉ là muốn thu xếp một cách vẹn toàn nhất cho chuyến xuất ngoại này, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
"Đương gia, lương thực bên trong kho lúa ở ngoại thành của chúng ta ông thật muốn giao ra toàn bộ sao?"
Khi xảy ra nạn đói thì lương thực chính là tính mạng, cũng nhờ Lâm gia có đến mấy cái kho lúa chứa đầy ắp lương thực dự trữ, thì mới có người nguyện ý bảo lãnh cho cả Lâm gia xuất ngoại.
“Cứ giao hết ra, toàn bộ không giữ lại một hạt. Chỉ cần chúng ta có thể bình an xuất ngoại, bao nhiêu ngày tốt lành chờ chúng ta hưởng thụ trước mắt. Mấy cái kho lương thực kia có đáng là gì.”
Hiện tại thân phận tư bản của Lâm gia thật sự không dễ chịu, gia đình ba đời bần nông còn có địa vị xã hội cao hơn bọn họ, trước kia thì còn có công xưởng làm cho Lâm gia bọn họ cảm thấy an tâm khi bước vào thời đại mới, nhưng mấy năm trước là công tư hợp doanh, đến bây giờ là nhà nước toàn doanh. Công xưởng gì đó của Lâm gia đều phải chịu quản lý trực tiếp từ nhà nước.
Lâm đại lão gia có dự cảm, nếu bây giờ họ còn không đi, thì về sau phỏng chừng sẽ không đi được. Lâm gia vốn có quan hệ thân thích ở nước ngoài, cả nhà bọn họ ra nước ngoài nương tựa thân thích, cuộc sống tuyệt đối sẽ không kém so với hiện tại.
Thấy được phản ứng của Lâm đại lão gia, không muốn để ý chuyện Lâm Tố Ngọc đi hay ở, Lâm đại phu nhân tỏ vẻ hài lòng, động tác cánh tay càng nhẹ nhàng, thần sắc ôn hòa tiếp tục giảng giải an bài chuyện mấy ngày tới.
"Ngày mai tôi sẽ giải tán người hầu trong nhà chúng ta, quản gia cùng Lâm mụ thì chúng ta sẽ cho họ chút tiền để bọn họ an tâm hồi hương... À, cũng nên cho con bé Tố Ngọc ở lại một khoản tiền nữa!"
“Được, những thứ này phu nhân tùy ý sắp xếp là được rồi. Bà chú ý tìm xe ngựa rộng rãi một chút, đồ đạc của chúng ta nhiều, có nhiều thứ chúng ta không mang theo được thì cứ tạm thời giấu đi trước, còn vàng miếng, trang sức nhỏ gọn thì gom mang hết đi.”
Lâm đại lão gia không đủ kiên nhẫn để nghe chuyện của Lâm Tố Ngọc, chuyện cấp bách trước mắt ông ta chỉ là muốn thu xếp một cách vẹn toàn nhất cho chuyến xuất ngoại này, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
"Đương gia, lương thực bên trong kho lúa ở ngoại thành của chúng ta ông thật muốn giao ra toàn bộ sao?"
Khi xảy ra nạn đói thì lương thực chính là tính mạng, cũng nhờ Lâm gia có đến mấy cái kho lúa chứa đầy ắp lương thực dự trữ, thì mới có người nguyện ý bảo lãnh cho cả Lâm gia xuất ngoại.
“Cứ giao hết ra, toàn bộ không giữ lại một hạt. Chỉ cần chúng ta có thể bình an xuất ngoại, bao nhiêu ngày tốt lành chờ chúng ta hưởng thụ trước mắt. Mấy cái kho lương thực kia có đáng là gì.”
Hiện tại thân phận tư bản của Lâm gia thật sự không dễ chịu, gia đình ba đời bần nông còn có địa vị xã hội cao hơn bọn họ, trước kia thì còn có công xưởng làm cho Lâm gia bọn họ cảm thấy an tâm khi bước vào thời đại mới, nhưng mấy năm trước là công tư hợp doanh, đến bây giờ là nhà nước toàn doanh. Công xưởng gì đó của Lâm gia đều phải chịu quản lý trực tiếp từ nhà nước.
Lâm đại lão gia có dự cảm, nếu bây giờ họ còn không đi, thì về sau phỏng chừng sẽ không đi được. Lâm gia vốn có quan hệ thân thích ở nước ngoài, cả nhà bọn họ ra nước ngoài nương tựa thân thích, cuộc sống tuyệt đối sẽ không kém so với hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.