Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 46:
Cửu Duyệt
07/10/2024
Anh lấy một tấm rêu bọc cây nhân sâm, rồi cất vào trong không gian. Hai cây khác nhỏ hơn, anh cũng đào lên rồi trồng lại trong không gian.
Điều làm Cố Tấn Hoài ngạc nhiên là dù đã ở trong rừng sâu rất lâu nhưng anh không gặp bất kỳ động vật hoang dã nào. Anh nghĩ đến việc bắt một con gà rừng để làm vui lòng vợ.
Vừa nghĩ đến đó, liền nghe tiếng động. Cố Tấn Hoài tiến lại gần, dùng liềm đẩy cành lá ra, và quả nhiên, trước mặt anh là một con gà rừng. Trái tim anh đập lỡ một nhịp, không ngờ lại gặp may như vậy.
Con gà rừng nhìn thấy anh cũng ngơ ngác, và trước khi nó kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng tóm lấy, buộc chặt lại. Con gà này nặng khoảng ba cân, anh còn phát hiện ra bên dưới nó có một ổ trứng nhỏ. Dù trứng không to như trứng gà nhà, nhưng đã tìm thấy rồi, anh cũng không muốn bỏ qua, định bụng đem về làm thêm bữa cơm cho vợ.
Anh cất trứng gà rừng vào không gian, chờ đến khi về tới cửa nhà mới lấy ra, vì trên đường đi nếu con gà rừng vùng vẫy có thể sẽ làm vỡ trứng.
Trong lúc đó, Ôn Hòa ở nhà chờ đợi mãi không thấy Cố Tấn Hoài về. Đến trưa, cô tự mình làm bánh trứng, nhưng tay nghề không khéo, nên hương vị không ngon như bánh bột ngô của Cố Tấn Hoài.
Sau khi ăn trưa, cô ngủ một lát rồi đi cho bò ăn. Trong chuồng đã có sẵn cỏ, chắc là Cố Tấn Hoài đã chuẩn bị từ trước. Chuồng bò cũng sạch sẽ, không cần phải dọn dẹp thêm.
Khi anh vẫn chưa về, Ôn Hòa tiếp tục đọc sách giáo khoa cấp hai. Ở kiếp trước, cô đã từng rất nỗ lực để thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Cô muốn trở thành giáo viên, nên đã đăng ký vào một trường sư phạm, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô mới biết rằng nghề giáo không dễ dàng như mình tưởng.
Cạnh tranh để có được vị trí chính thức rất gay gắt, và khi làm giáo viên thay thế, cô cũng không hài lòng. Kỳ thi biên chế có hàng ngàn người tranh nhau, không có bằng khen, không có thành tích đặc biệt thì cũng chỉ là đi cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
Sau khi gặp chuyện không may, có lẽ ông trời thấy cô đáng thương nên đã cho cô một chút bù đắp. Hiện tại, trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần đọc qua một lần là nhớ hết nội dung.
Sau một thời gian ngồi đọc sách, cổ của cô bắt đầu mỏi. Cô nảy ra ý định đi câu cá, nhưng rồi lại thôi. Cố Tấn Hoài chỉ cần ra bờ sông là có thể bắt được những con cá béo, không cần phải phiền phức đi câu làm gì. Hơn nữa, hôm qua mới ăn cá, nếu đi câu nữa chắc anh sẽ nghĩ cô là một con “mèo thành tinh" tái sinh, ngày nào cũng muốn ăn cá.
Ôn Hòa thở dài, có người nấu cho ăn rồi, còn mong gì hơn nữa. Thôi thì cô tiếp tục đọc sách, cố gắng học thêm kiến thức cấp ba. Dĩ nhiên, khi có Cố Tấn Hoài ở nhà, cô chỉ giả vờ đọc sách cấp hai. Đúng rồi, cô nên đánh dấu lại những chỗ khó trong sách cấp hai, nhờ Cố Tấn Hoài giảng giải cho mình. Tự học cũng cần phải biết nhờ sự giúp đỡ của người khác chứ!
Điều làm Cố Tấn Hoài ngạc nhiên là dù đã ở trong rừng sâu rất lâu nhưng anh không gặp bất kỳ động vật hoang dã nào. Anh nghĩ đến việc bắt một con gà rừng để làm vui lòng vợ.
Vừa nghĩ đến đó, liền nghe tiếng động. Cố Tấn Hoài tiến lại gần, dùng liềm đẩy cành lá ra, và quả nhiên, trước mặt anh là một con gà rừng. Trái tim anh đập lỡ một nhịp, không ngờ lại gặp may như vậy.
Con gà rừng nhìn thấy anh cũng ngơ ngác, và trước khi nó kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng tóm lấy, buộc chặt lại. Con gà này nặng khoảng ba cân, anh còn phát hiện ra bên dưới nó có một ổ trứng nhỏ. Dù trứng không to như trứng gà nhà, nhưng đã tìm thấy rồi, anh cũng không muốn bỏ qua, định bụng đem về làm thêm bữa cơm cho vợ.
Anh cất trứng gà rừng vào không gian, chờ đến khi về tới cửa nhà mới lấy ra, vì trên đường đi nếu con gà rừng vùng vẫy có thể sẽ làm vỡ trứng.
Trong lúc đó, Ôn Hòa ở nhà chờ đợi mãi không thấy Cố Tấn Hoài về. Đến trưa, cô tự mình làm bánh trứng, nhưng tay nghề không khéo, nên hương vị không ngon như bánh bột ngô của Cố Tấn Hoài.
Sau khi ăn trưa, cô ngủ một lát rồi đi cho bò ăn. Trong chuồng đã có sẵn cỏ, chắc là Cố Tấn Hoài đã chuẩn bị từ trước. Chuồng bò cũng sạch sẽ, không cần phải dọn dẹp thêm.
Khi anh vẫn chưa về, Ôn Hòa tiếp tục đọc sách giáo khoa cấp hai. Ở kiếp trước, cô đã từng rất nỗ lực để thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Cô muốn trở thành giáo viên, nên đã đăng ký vào một trường sư phạm, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô mới biết rằng nghề giáo không dễ dàng như mình tưởng.
Cạnh tranh để có được vị trí chính thức rất gay gắt, và khi làm giáo viên thay thế, cô cũng không hài lòng. Kỳ thi biên chế có hàng ngàn người tranh nhau, không có bằng khen, không có thành tích đặc biệt thì cũng chỉ là đi cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
Sau khi gặp chuyện không may, có lẽ ông trời thấy cô đáng thương nên đã cho cô một chút bù đắp. Hiện tại, trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần đọc qua một lần là nhớ hết nội dung.
Sau một thời gian ngồi đọc sách, cổ của cô bắt đầu mỏi. Cô nảy ra ý định đi câu cá, nhưng rồi lại thôi. Cố Tấn Hoài chỉ cần ra bờ sông là có thể bắt được những con cá béo, không cần phải phiền phức đi câu làm gì. Hơn nữa, hôm qua mới ăn cá, nếu đi câu nữa chắc anh sẽ nghĩ cô là một con “mèo thành tinh" tái sinh, ngày nào cũng muốn ăn cá.
Ôn Hòa thở dài, có người nấu cho ăn rồi, còn mong gì hơn nữa. Thôi thì cô tiếp tục đọc sách, cố gắng học thêm kiến thức cấp ba. Dĩ nhiên, khi có Cố Tấn Hoài ở nhà, cô chỉ giả vờ đọc sách cấp hai. Đúng rồi, cô nên đánh dấu lại những chỗ khó trong sách cấp hai, nhờ Cố Tấn Hoài giảng giải cho mình. Tự học cũng cần phải biết nhờ sự giúp đỡ của người khác chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.