Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 10: A
Tô Mộc Trừng
05/09/2024
Khi còn nhỏ, vì bố mẹ bận rộn công việc nên thường gửi cô về quê cho bà nội chăm sóc, hễ cô thích ăn món gì, bà nội đều sẽ thường xuyên làm món đó.
Thẩm Dao ngẩng đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong, cô buông đũa xuống.
Bà nội Vì tưởng mình nói nhiều quá khiến cháu dâu không vui, nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng nói: “Dao Dao, con đừng giận, bà chỉ nói thế thôi, bà không nói nữa.”
“Không ạ, bà nội, con không chê bà nói nhiều đâu.”
Thẩm Dao nở nụ cười, vịn eo đứng dậy một cách khó khăn, “Bà nội, bà ngồi nghỉ một lát đi ạ, lát nữa để con dọn dẹp là được.”
Nhìn nụ cười trên mặt cháu dâu, trong đáy mắt đục ngầu của bà nội Kỳ thoáng hiện lên một tia khó hiểu.
Có phải Thẩm Dao uống nhầm thuốc rồi không? Trước đây cô luôn tỏ ra mất kiên nhẫn với bà, sao hôm nay lại khác thường như vậy chứ?
Tuy nhiên, bà nội Kỳ rất vui mừng trước sự thay đổi của Thẩm Dao, chỉ cần hai người chịu khó sống tốt với nhau là được rồi.
Nhìn cái bụng bầu vượt mặt của Thẩm Dao, bà nội Kỳ càng thêm vui mừng, bà lục trong cái quần đen sờn cũ lấy ra một bọc vải nhỏ, tay run run đưa cho cô.
Thẩm Dao đoán được đây là cái gì, theo bản năng từ chối: "Bà nội, nhà còn có tiền mà, số tiền này bà cứ giữ lấy mà tiêu."
Bà nội Kỳ nghe vậy liền giận, nhưng nể Thẩm Dao đang mang thai, bèn đặt luôn bọc tiền lên bàn: "Đây là tiền cho chắt của bà, bà đã già rồi, cần nhiều tiền làm gì chứ?"
Nói xong, bà lom khom lưng đi ra ngoài, bỗng nhớ ra điều gì, bà dừng chân quay người lại, ánh đèn vàng vọt chiếu vào khuôn mặt già nua của bà: "Dao Dao, sống cho tốt với A Thần, nó tuy tính tình không tốt, nhưng bản chất không xấu đâu."
Thẩm Dao gật đầu: "Con biết rồi, bà nội."
Tiễn bà nội Kỳ xong, Thẩm Dao ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay nâng má.
Ánh mắt liếc sang bọc tiền bà nội Kỳ để lại, cô mở ra xem, bên trong là những tờ tiền lẻ, chắc cũng phải hai mươi tệ.
Thẩm Dao biết, đây chắc chắn là số tiền mà bà tiết kiệm được sau một thời gian dài, vậy mà lại đưa hết cho cô.
Cô xoa xoa bụng, khẽ thở dài, như đang cảm thán: "Con yêu à, con xem bà cố đối với chúng ta tốt như nào, hai mẹ con mình phải sống thật tốt nhé."
Thấy cũng đã mười giờ rồi mà Kỳ Dạ Thần vẫn chưa về, Thẩm Dao cũng không để ý, tắm rửa xong lập tức lên giường ngủ.
…
Hôm sau.
Bà nội Kỳ mang cơm đến cho Thẩm Dao, sau khi ăn xong, Thẩm Dao ngỏ ý muốn đi chợ một lát.
Bà nội Kỳ nói muốn đi cùng, phòng trường hợp trên đường có chuyện gì xảy ra.
Bà biết hôm qua Kỳ Dạ Thần đánh Lương Hằng, nhỡ đâu Thẩm Dao ra ngoài là đi tìm tên mặt trắng kia thì sao.
Chuyện giữa Thẩm Dao và Lương Hằng đã khiến không ít người có trò cười để xem, hôm qua vất vả lắm mới sáng tỏ được sự thật, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa.
Quan trọng nhất là lỡ như đôi vợ chồng son này cãi nhau, đứa bé trong bụng có mệnh hệ gì thì không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Mùa hè ở Túc Thành vô cùng nóng bức.
Mua thức ăn xong, Thẩm Dao định mua thêm ít gạo, nhưng nghĩ đến việc mình không thể xách nổi, cô đành bỏ ý định đó.
Trên đường phố tấp nập người qua lại, đâu đâu cũng thấy những sạp rau, sạp hoa quả, tiếng rao bán rong của những người buôn bán nhỏ, tiếng trẻ con nô đùa ríu rít, con ngõ nhỏ cũ kỹ toát lên một bầu không khí bình dị tràn đầy ấm áp.
Đi được một lúc, có người đột nhiên gọi bà nội Kỳ đi, vì vậy chỉ còn mình Thẩm Dao tiếp tục đi dạo.
Thẩm Dao ngẩng đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong, cô buông đũa xuống.
Bà nội Vì tưởng mình nói nhiều quá khiến cháu dâu không vui, nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng nói: “Dao Dao, con đừng giận, bà chỉ nói thế thôi, bà không nói nữa.”
“Không ạ, bà nội, con không chê bà nói nhiều đâu.”
Thẩm Dao nở nụ cười, vịn eo đứng dậy một cách khó khăn, “Bà nội, bà ngồi nghỉ một lát đi ạ, lát nữa để con dọn dẹp là được.”
Nhìn nụ cười trên mặt cháu dâu, trong đáy mắt đục ngầu của bà nội Kỳ thoáng hiện lên một tia khó hiểu.
Có phải Thẩm Dao uống nhầm thuốc rồi không? Trước đây cô luôn tỏ ra mất kiên nhẫn với bà, sao hôm nay lại khác thường như vậy chứ?
Tuy nhiên, bà nội Kỳ rất vui mừng trước sự thay đổi của Thẩm Dao, chỉ cần hai người chịu khó sống tốt với nhau là được rồi.
Nhìn cái bụng bầu vượt mặt của Thẩm Dao, bà nội Kỳ càng thêm vui mừng, bà lục trong cái quần đen sờn cũ lấy ra một bọc vải nhỏ, tay run run đưa cho cô.
Thẩm Dao đoán được đây là cái gì, theo bản năng từ chối: "Bà nội, nhà còn có tiền mà, số tiền này bà cứ giữ lấy mà tiêu."
Bà nội Kỳ nghe vậy liền giận, nhưng nể Thẩm Dao đang mang thai, bèn đặt luôn bọc tiền lên bàn: "Đây là tiền cho chắt của bà, bà đã già rồi, cần nhiều tiền làm gì chứ?"
Nói xong, bà lom khom lưng đi ra ngoài, bỗng nhớ ra điều gì, bà dừng chân quay người lại, ánh đèn vàng vọt chiếu vào khuôn mặt già nua của bà: "Dao Dao, sống cho tốt với A Thần, nó tuy tính tình không tốt, nhưng bản chất không xấu đâu."
Thẩm Dao gật đầu: "Con biết rồi, bà nội."
Tiễn bà nội Kỳ xong, Thẩm Dao ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay nâng má.
Ánh mắt liếc sang bọc tiền bà nội Kỳ để lại, cô mở ra xem, bên trong là những tờ tiền lẻ, chắc cũng phải hai mươi tệ.
Thẩm Dao biết, đây chắc chắn là số tiền mà bà tiết kiệm được sau một thời gian dài, vậy mà lại đưa hết cho cô.
Cô xoa xoa bụng, khẽ thở dài, như đang cảm thán: "Con yêu à, con xem bà cố đối với chúng ta tốt như nào, hai mẹ con mình phải sống thật tốt nhé."
Thấy cũng đã mười giờ rồi mà Kỳ Dạ Thần vẫn chưa về, Thẩm Dao cũng không để ý, tắm rửa xong lập tức lên giường ngủ.
…
Hôm sau.
Bà nội Kỳ mang cơm đến cho Thẩm Dao, sau khi ăn xong, Thẩm Dao ngỏ ý muốn đi chợ một lát.
Bà nội Kỳ nói muốn đi cùng, phòng trường hợp trên đường có chuyện gì xảy ra.
Bà biết hôm qua Kỳ Dạ Thần đánh Lương Hằng, nhỡ đâu Thẩm Dao ra ngoài là đi tìm tên mặt trắng kia thì sao.
Chuyện giữa Thẩm Dao và Lương Hằng đã khiến không ít người có trò cười để xem, hôm qua vất vả lắm mới sáng tỏ được sự thật, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa.
Quan trọng nhất là lỡ như đôi vợ chồng son này cãi nhau, đứa bé trong bụng có mệnh hệ gì thì không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Mùa hè ở Túc Thành vô cùng nóng bức.
Mua thức ăn xong, Thẩm Dao định mua thêm ít gạo, nhưng nghĩ đến việc mình không thể xách nổi, cô đành bỏ ý định đó.
Trên đường phố tấp nập người qua lại, đâu đâu cũng thấy những sạp rau, sạp hoa quả, tiếng rao bán rong của những người buôn bán nhỏ, tiếng trẻ con nô đùa ríu rít, con ngõ nhỏ cũ kỹ toát lên một bầu không khí bình dị tràn đầy ấm áp.
Đi được một lúc, có người đột nhiên gọi bà nội Kỳ đi, vì vậy chỉ còn mình Thẩm Dao tiếp tục đi dạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.