Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 11: A
Tô Mộc Trừng
05/09/2024
Tâm trạng cô rất tốt, khóe môi luôn nở nụ cười, đáng tiếc tâm trạng tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu thì bị một cô nàng mũm mĩm mặc đồ công nhân chặn đường.
Cô nàng kia buộc tóc hai bên, đeo một chiếc kính đen trên sống mũi, mặc một chiếc váy lộ rõ lớp mỡ bụng, nước da không được trắng cho lắm.
"Thẩm Dao! Lương Hằng đối xử tốt với em tốt như vậy! Sao em có thể để Kỳ Dạ Thần đánh anh ấy! Em có biết bây giờ anh ấy đang nằm trong trạm xá không hả?" Thẩm Uyển chống nạnh, chất vấn Thẩm Dao.
Thẩm Dao nhận ra người phụ nữ trước mặt, cô ta là chị họ của cô, từ hồi đi học đã thích Lương Hằng, Lương Hằng biết tâm tư của cô ta nhưng lại cố tình dây dưa, còn thường xuyên lợi dụng cô ta.
Thẩm Uyển cũng là một đứa con gái lụy tình, tiền bạc vất vả kiếm được đều mang đi mua quần áo cho Lương Hằng.
Thẩm Dao không khỏi cảm thán, hai chị em này, quả nhiên là 'Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.’
Trước đây Thẩm Dao từng rất ghen tị với Thẩm Uyển, Thẩm Uyển là con gái của chú Hai cô, nhà chú Hai chỉ có mình cô ta là con gái nên được cưng chiều hết mực.
Hồi nhỏ, ngày nào Thẩm Dao cũng phải không hết việc, còn Thẩm Uyển thì có thể vô tư lự chơi đùa cùng đám bạn, ngay cả thức ăn cũng khác nhau một trời một vực.
Ngày nào Thẩm Uyển cũng được ăn thịt, còn Thẩm Dao chỉ có thể được ăn một chút thịt vào những dịp lễ Tết.
Học hết cấp 2, Thẩm Dao bị người nhà ép nghỉ học, còn Thẩm Uyển học hết cấp 3, nếu không phải vì cô ta không muốn học nữa, nhà họ Thẩm vẫn sẽ tiếp tục chu cấp cho cô ta đi học, nhà họ Thẩm ở đây đương nhiên cũng bao gồm cả bố mẹ Thẩm Dao.
Đôi khi, chính Thẩm Dao cũng chẳng hiểu nổi, rõ ràng trong nhà toàn con gái, sao lại có chuyện trọng nam khinh nữ cơ chứ! Tại sao so với Thẩm Uyển, cô lại khác biệt một trời một vực như vậy.
Ngay cả em trai ruột của Thẩm Dao khi nghe Thẩm Uyển nói, cũng giống như đang nghe thánh chỉ vậy.
Thẩm Dao bình tĩnh nhìn cô ta, nói thẳng: “Lương Hằng đến nhà em mặt dày mày dạn vay tiền, em nói em không có thì Kỳ Dạ Trần về, em bèn kể chuyện cho anh ấy nghe. Nhưng không biết làm sao Lương Hằng lại lao vào đánh em, tính anh Trần thế nào chắc chị cũng biết, nóng như lửa ấy, động tí là bùng nổ, vì muốn giúp em xả giận nên mới đánh Lương Hằng.”
"Cái gì?"
Thẩm Dao giả vờ kinh ngạc: "Hôm qua anh Trần cũng đâu có ra tay nặng nề gì đâu!"
Thẩm Uyển vừa từ trạm xá thăm Lương Hằng về, ai ngờ lại chạm mặt Thẩm Dao, còn nghe cô nói vậy liền trợn trắng mắt: "Ai nói không nặng, bác sĩ bảo phải nằm viện nửa tháng đấy!"
Nhìn thấy vết thương trên người Lương Hằng, cô ta đau lòng muốn chết, ước gì mình có thể chịu thay anh ta.
"Thẩm Dao, chuyện này em cũng có phần trách nhiệm, đưa chị hai trăm tệ, để chị mang cho Lương Hằng." Thẩm Uyển nói năng hùng hồn, cứ như thể số tiền này cô bắ buộc pthải trả vậy.
Thẩm Dao nghe mà choáng váng, nhưng không trực tiếp phản bác: "Sao em phải đưa chị hai trăm?"
"Kỳ Dạ Trần đánh Lương Hằng, chẳng lẽ em không phải đưa tiền thuốc thang à!"
Thẩm Dao không cần suy nghĩ nói thẳng: “Không đưa, chị nói cho rõ ràng, là Lương Hằng muốn đánh em, Kỳ Dạ Trần mới đánh trả! Tại sao em phải đưa cho anh ta hai trăm tệ, trước khi nói phải tự soi gương xem mình có xứng không đã! Còn nữa chị thích Lương Hằng là chuyện của chị, đừng có lôi em vào! Chị muốn đưa tiền cho anh ta thì là chuyện của chị! Từ hôm nay trở đi, à không, từ giờ phút này trở đi, em sẽ không đưa cho Lương Hằng thêm một đồng nào nữa!”
Cô nàng kia buộc tóc hai bên, đeo một chiếc kính đen trên sống mũi, mặc một chiếc váy lộ rõ lớp mỡ bụng, nước da không được trắng cho lắm.
"Thẩm Dao! Lương Hằng đối xử tốt với em tốt như vậy! Sao em có thể để Kỳ Dạ Thần đánh anh ấy! Em có biết bây giờ anh ấy đang nằm trong trạm xá không hả?" Thẩm Uyển chống nạnh, chất vấn Thẩm Dao.
Thẩm Dao nhận ra người phụ nữ trước mặt, cô ta là chị họ của cô, từ hồi đi học đã thích Lương Hằng, Lương Hằng biết tâm tư của cô ta nhưng lại cố tình dây dưa, còn thường xuyên lợi dụng cô ta.
Thẩm Uyển cũng là một đứa con gái lụy tình, tiền bạc vất vả kiếm được đều mang đi mua quần áo cho Lương Hằng.
Thẩm Dao không khỏi cảm thán, hai chị em này, quả nhiên là 'Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.’
Trước đây Thẩm Dao từng rất ghen tị với Thẩm Uyển, Thẩm Uyển là con gái của chú Hai cô, nhà chú Hai chỉ có mình cô ta là con gái nên được cưng chiều hết mực.
Hồi nhỏ, ngày nào Thẩm Dao cũng phải không hết việc, còn Thẩm Uyển thì có thể vô tư lự chơi đùa cùng đám bạn, ngay cả thức ăn cũng khác nhau một trời một vực.
Ngày nào Thẩm Uyển cũng được ăn thịt, còn Thẩm Dao chỉ có thể được ăn một chút thịt vào những dịp lễ Tết.
Học hết cấp 2, Thẩm Dao bị người nhà ép nghỉ học, còn Thẩm Uyển học hết cấp 3, nếu không phải vì cô ta không muốn học nữa, nhà họ Thẩm vẫn sẽ tiếp tục chu cấp cho cô ta đi học, nhà họ Thẩm ở đây đương nhiên cũng bao gồm cả bố mẹ Thẩm Dao.
Đôi khi, chính Thẩm Dao cũng chẳng hiểu nổi, rõ ràng trong nhà toàn con gái, sao lại có chuyện trọng nam khinh nữ cơ chứ! Tại sao so với Thẩm Uyển, cô lại khác biệt một trời một vực như vậy.
Ngay cả em trai ruột của Thẩm Dao khi nghe Thẩm Uyển nói, cũng giống như đang nghe thánh chỉ vậy.
Thẩm Dao bình tĩnh nhìn cô ta, nói thẳng: “Lương Hằng đến nhà em mặt dày mày dạn vay tiền, em nói em không có thì Kỳ Dạ Trần về, em bèn kể chuyện cho anh ấy nghe. Nhưng không biết làm sao Lương Hằng lại lao vào đánh em, tính anh Trần thế nào chắc chị cũng biết, nóng như lửa ấy, động tí là bùng nổ, vì muốn giúp em xả giận nên mới đánh Lương Hằng.”
"Cái gì?"
Thẩm Dao giả vờ kinh ngạc: "Hôm qua anh Trần cũng đâu có ra tay nặng nề gì đâu!"
Thẩm Uyển vừa từ trạm xá thăm Lương Hằng về, ai ngờ lại chạm mặt Thẩm Dao, còn nghe cô nói vậy liền trợn trắng mắt: "Ai nói không nặng, bác sĩ bảo phải nằm viện nửa tháng đấy!"
Nhìn thấy vết thương trên người Lương Hằng, cô ta đau lòng muốn chết, ước gì mình có thể chịu thay anh ta.
"Thẩm Dao, chuyện này em cũng có phần trách nhiệm, đưa chị hai trăm tệ, để chị mang cho Lương Hằng." Thẩm Uyển nói năng hùng hồn, cứ như thể số tiền này cô bắ buộc pthải trả vậy.
Thẩm Dao nghe mà choáng váng, nhưng không trực tiếp phản bác: "Sao em phải đưa chị hai trăm?"
"Kỳ Dạ Trần đánh Lương Hằng, chẳng lẽ em không phải đưa tiền thuốc thang à!"
Thẩm Dao không cần suy nghĩ nói thẳng: “Không đưa, chị nói cho rõ ràng, là Lương Hằng muốn đánh em, Kỳ Dạ Trần mới đánh trả! Tại sao em phải đưa cho anh ta hai trăm tệ, trước khi nói phải tự soi gương xem mình có xứng không đã! Còn nữa chị thích Lương Hằng là chuyện của chị, đừng có lôi em vào! Chị muốn đưa tiền cho anh ta thì là chuyện của chị! Từ hôm nay trở đi, à không, từ giờ phút này trở đi, em sẽ không đưa cho Lương Hằng thêm một đồng nào nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.