Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 90: Biến chuyển
Vụ Lưu
19/03/2024
Bất quá, cuối cùng Phó Diễm vẫn bỏ đi ý định này, bởi vì khối thổ linh thạch kia có thể cải tạo diện tích đất cực kì, cực kì lớn, đất trong viện nhà nàng thì lại quá nhỏ, nếu chẳng may cải tạo hết thổ nhưỡng cả vùng này thì nàng cũng không dám tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào.
Hơn nữa tên điên Trịnh Trí kia đối với nàng vẫn như hổ rình mồi, giờ này mà để hắn điều tra ra được thì chẳng phải nàng sẽ bị cục nghiên cứu nào đó bắt lại, nhốt vào phòng khám nghiệm sao?.
Giữa trưa Phó Miểu cùng Phó Diễm hợp tác cùng làm cơm trưa, Phó Sâm thì phụ trách nhóm lửa. Vương Thục Mai thấy vậy, khen không dứt miệng, thế nhưng cơm nước xong lại bắt đầu ngồi thở ngắn than dài ở cửa nhà, chờ đợi Phó Đại Dũng đi mất hút từ sáng chưa thấy trở về. Mãi đến quá giờ cơm khoảng nửa tiếng mới thấy mấy người Phó Đại Dũng, Phó Đại Ny, cùng với Phó Bình Phục mang theo Bì đại nương đi vào nhà.
Hôn kỳ đã ấn định xong rồi, thời gian chính là vào tháng mười mà Phó Diễm đã tính trước đó. Thái Xảo Hà vừa nghe thấy mọi người kể là Phó Diễm có nói ngày này cực kì đẹp thì ngay lập tức, không nói hai lời, trực tiếp chọn luôn. Việc kế tiếp chính là quét tước phòng ở, cái này Phó Bình Phục đã sớm thu dọn xong. Sau đó còn mấy việc vặt vãnh như làm chăn, đệm giường, này nọ thì Phó Đại Ny có thể làm, Vương Thục Mai cũng tiến lên làm trợ thủ. Bì đại nương ngồi nghỉ một lát rồi chào từ biệt để về nhà, tức phụ Phó Thành cũng mới mang thai, nàng có chút lo lắng, muốn nhanh chóng trở về nhìn thử xem.
Vương Thục Mai không để ý thời gian đang là giữa trưa, bất chấp lôi kéo Phó Đại Dũng đi vào trong phòng. Phó Đại Dũng thấy vậy, trong lòng có buồn bực, cơm còn chưa được ăn mà lôi kéo cái gì chứ? Nguyên lai là nhà thím Quế Lan có chuyện đại sự, sáng nay thím Quế Lan có đi lên huyện gọi điện thoại cho Lý Hoành Nghĩa, kết quả không gặp được, do Lý Hoành Nghĩa vừa ra ngoài đi làm nhiệm vụ. Tất nhiên cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là điện thoại của hắn lại do một nữ nhân nào đó nghe hộ.
“Cái tên Lý Hoành Nghĩa này! Nhìn thì trông có vẻ thành thật như thế, hóa ra còn có loại tâm địa gian xảo này!“.
Vương Thục Mai tức giận mà nói.
“Ai nha! Hoành Nghĩa không phải là người như thế đâu! Hay là Quế Lan nghe lầm?“.
Phó Đại Dũng kiên quyết tin tưởng cách làm người của huynh đệ nhà mình.
“Làm sao ngươi biết hắn không phải là người như vậy? Nhân tâm còn cách một lớp da bụng cơ mà?“.
Vương Thục Mai thấy Quế Lan đau khổ như vậy, cảm khái cho nàng thực sự là không đáng giá mà.
“Sự tình còn không biết là chuyện gì, thế mà ngươi lại cứ gào gào thét thét, khiến cho Quế Lan càng suy nghĩ nhiều hơn, lần trước Hoành Nghĩa trở về còn nói với ta, lần này nói không chừng có thể làm đề xuất lên ban chỉ huy, đến lúc đó nếu được phê duyệt thì có thể dẫn theo cả Quế Lan cùng hai hài tử đi tùy quân luôn mà.”
Phó Đại Dũng trước sau vẫn tin tưởng huynh đệ của mình, hắn tuyệt đối không phải là người thay đổi thất thường như vậy.
“Phải không? Vậy để ngày mai ta đến nói với Quế Lan, xoa dịu nàng một chút.”
Vương Thục Mai nghe vậy thì trong lòng hơi thả lỏng, trực tiếp nằm xuống ngủ trưa. Phó Đại Dũng lắc lắc đầu, cười khổ.
“Haizz! Dựng phụ cứ tùy hứng như vậy a...!“.
Vốn hắn đang muốn nói đến sự tình hôn sự của Bình Phục, ai ngờ tức phục vừa nói xong liền lăn kềnh ra ngủ luôn. Vương Thục Mai nằm một mạch đến tận giờ ăn cơm buổi tối, thời kì này trong nhà không ai dám quấy rầy nàng. Cả nhà đều ngồi quây quần để chờ nàng dậy mới ăn cơm.
“Hôn sự này của Bình Phục, ta nghĩ hay là cứ trực tiếp làm ở trong tiểu viện mới mua của hắn đi. Làm ở trong thôn có vẻ không thích hợp lắm, người cha tốt kia của chúng ta cũng chưa nói sẽ lưu cho hắn cái gì để kết hôn cả, đến lúc đó, chúng ta cứ trực tiếp đến nơi đó mà giúp hắn lo liệu mọi việc, dù sao cũng không xa, chờ khách nhân đến đủ thì cùng qua bên kia luôn.”
Vương Thục Mai đối với hôn sự của tiểu thúc đã sớm có ý tưởng trong đầu.
“Như vậy thích hợp không đại ca, đại tẩu? Có cần thông tri cho lão cha không?“.
Phó Đại Ny nhu nhu nhược nhược hỏi lại.
“Đương nhiên phải thông báo cho hắn chứ! Không thông báo không được, người ta sẽ nói chúng ta không hiểu đạo lý, cứ thông báo đi, lúc đó còn phải thông báo rầm rộ khắp trong thôn là đằng khác. Ta muốn cho tất cả mọi người trong thôn đều đến nhìn thử xem, tiểu nhi tử kết hôn, lão cha vắt cổ chày ra nước là cái bộ dáng như thế nào.”
Vương Thục Mai quyết định, không riêng gì muốn thỉnh Phó Lão Xuyên, ngay cả Ngưu Thúy Hoa cũng thỉnh luôn, ha ha, nhìn xem bọn hắn có dám mặt dày đến ăn không ăn hỏng hay không.
“Được rồi! Việc này cứ để Bình Phục tự mình tới nhà cũ thông báo đi, chờ lần sau hắn trở về liền kêu hắn đi làm.”
Phó Đại Dũng cũng hiểu được, gật đầu đồng ý. Cơm nước xong, Vương Thục Mai liền tranh thủ đi bộ đến nhà Quế Lan. Dù sao cũng không xa, ngay ở cách vách. Phó Đại Dũng cũng đứng dậy đi cùng với nàng.
Lúc này, Phó Diễm lại trở về phòng của mình, nằm trên giường tự hỏi, như thế nào mới có khả năng giải trừ nguy cơ lần này. Tuy nói rằng thực sự là nàng không coi Trịnh Trí là một mối lo quá lớn, nhưng sau bài học lần trước, Phó Diễm lúc nào cũng đề cao nguyên tắc: coi trọng địch nhân, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nàng vẫn muốn cẩn thận ngẫm lại chuyện này một cách kĩ càng hơn.
Theo nàng nhớ không lầm, phải tầm ba, bốn năm sau thì cách ủy mới có thể đổi thành Chính phủ nhân dân, hiện tại trong cách ủy không phải tất cả mọi người đều giống như Trịnh Trí. Cái gọi là trời cao, hoàng đế xa chính là như vậy. Có đôi khi tiểu nhân vật giống Trịnh Trí khi nắm được quyền lực trong tay, mới là kẻ cần phải coi trọng và đề phòng nhất, khi bị dồn đến bước đường cùng, không ai biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì cả.
Hiện tại nàng nghĩ đến hai loại biện pháp khả thi, một loại là thần không biết quỷ không hay, đem hắn bí mật giải quyết. một loại khác chính là trợ giúp người khác, đoạt hết quyền lực trong tay hắn. Loại thứ nhất rất nhanh đã bị Phó Diễm phủ quyết, cách này cơ bản không thể hóa giải được vấn đề một cách triệt để. Vì thế chỉ còn lại cách thứ hai. Vậy thì hiện tại, ai là người đang trực tiếp đối đầu với Trịnh Trí? Hắn có người nào chống lưng đằng sau, hắn muốn thay thế ai? Đây chính là những việc Phó Diễm cần điều tra và làm ngay lúc này.
Lão cha Trịnh Trí không thể nghi ngờ là chỗ dựa đầu tiên của hắn, nhưng là có lẽ hắn cũng không nghĩ đến việc sẽ để con mình trở thành vũ khí trong tay kẻ khác, từ việc thường xuyên khuyên hắn từ chức, thay đổi công tác là có thể nhìn ra, đặt tâm lý là người làm cha thì nàng có thể dễ dàng lý giải được điều này. Như vậy rốt cuộc, Trịnh Trí hắn làm việc cho ai? Ai là người nắm chuôi đao đằng sau? Người này cũng nhất định phải giải quyết triệt để, nếu không hai năm tới, nàng đừng nghĩ có tháng ngày yên ổn.
Phó Diễm quyết định, ngày mai sẽ nhờ cha mình đến tìm cha của Lý Thiên Tứ hỏi thăm một chút. Nàng cũng làm thêm một lá bình an phù, đưa qua làm quà tặng nãi nãi Lý Thiên Tứ luôn. Nàng đã suy nghĩ rất kĩ, cha mình đi qua, tuyệt đối sẽ không có cảm giác đột ngột. Dù sao cha Lý Thiên Tứ cũng là người của công xã, mặc dù tự nhiên tìm đến hắn thì sẽ không thể nói rõ nguyên nhân tại sao, nhưng là tin tức bên trong, nàng dám khẳng định chắc chắn hắn có biết một chút. Về phần đối thủ của Trịnh Trí thì có lẽ sẽ đơn giản hơn, ngày mai chỉ cần đi hỏi Trịnh Minh thì sẽ biết. Vừa lúc kiểm nghiệm một chút xem, Trịnh Minh hắn có phải thật sự đứng ở phe mình bên này hay không?.
Không phải Phó Diễm đa nghi, bởi vì cứ hễ nói đến thân tình, có đôi khi không thứ đạo lý nào giải thích được. Có rất ít người chấp nhận giúp lý chứ không giúp thân, đại bộ phận người đều sinh ra và tồn tại trong xã hội, nhất là ở Trung Quốc trong cái niên đại này, đó là một mối quan hệ nhân tình cực kỳ rắc rối, phức tạp, nàng cũng không hơi đâu nghiên cứu sâu làm gì.
Sau khi nghĩ được đối sách ổn thỏa, Phó Diễm yên tâm vào lại không gian. Từ lần trước, sau khi cùng nhị ca bắt cá thả vào hồ, nàng cũng chưa có thời gian đến xem bọn chúng sinh sôi nẩy nở như thế nào. Nhưng khi vào trong rồi Phó Diễm mới nhận thấy, phía sau nàng có một cái đuôi nhỏ cũng theo vào được, chính là con mèo Vượng Tài của nàng.
Vượng Tài hiện tại đã lớn hơn một chút, lúc rảnh rỗi rất thích dán vào người Phó Diễm, vừa rồi nó tranh thủ ngay lúc Phó Diễm nằm trên giường, tâm cơ đem chân khoát lên, bám vào người nàng. Cho nên khi Phó Diễm không chú ý di dời không gian thì cũng mang luôn cả nó cùng tiến vào bên trong.
Trong không gian, Phó Diễm nhìn mặt hồ, thấy từng đàn cá chép hồng sắc, tung tăng, nhảy nhót trên mặt nước, bộ dáng cực kì vui vẻ, sinh động. Bởi vì lần trước chỉ có một con rùa nên nàng liếc mắt thấy nó hiện tại cũng sống rất vui vẻ. Ngược lại là lũ cá, bởi vì nước trong hồ cực kì sạch, trong suốt như gương, cho nên dưới đáy nước, cứ mấy con lại kết thành một đàn, thi nhau bơi ầm ầm, con nào con nấy đều lớn lên mấy vòng liền.
Phó Diễm trong nhất thời còn ảo tưởng thấy từng nồi canh chua cay với lẩu cá nối đuôi nhau bay qua trước mặt nàng. Đột nhiên, dưới chân có vật gì đó gãi nhẹ, Phó Diễm cúi đầu, nguyên lai là Vượng Tài a.
Nhìn bộ dạng này, có lẽ động vật còn sống đã có thể tự do tiến nhập rồi. Lần sau liền mang theo cha mẹ tiến vào chơi, phỏng chừng không khí trong này sẽ cự kì có lợi cho thân thể của nương nha.
Phó Diễm thuận thế ôm lấy Vượng Tài, không cho nó đi dọa mấy con cá kia, lấy thân hình nhỏ bé hiện tại của nó mà dám mon men lại gần thì không khéo sẽ bị đám cá kéo luôn xuống hồ mất. Nàng trực tiếp hướng về phía biên giới của không gian mà đi đến, lần trước nàng đã phát hiện, nơi này vẫn có giới hạn nhất định, tin tưởng có lẽ chỉ cần động thực vật bên trong phát triển nhiều thêm chút nữa thì nơi này có thể lại một lần nữa được mở rộng ra.
Phó Diễm nhìn phía không xa bên cạnh hồ nước, có một tảng đá lớn nằm ngang, rất bằng phẳng, nàng thả Vượng Tài xuống bên trong khu vực trồng cây, cho nó tự mình chơi, sau đó chính mình bắt đầu ngồi xếp bằng xuống. Trong điển tịch của lão tổ tông có ghi lại một bộ nội công tâm pháp, Phó Diễm muốn thử xem, chính mình có thể tìm được cái loại cảm giác tu luyện như trong phim võ hiệp này hay không?.
Ngồi xuống một hồi, Phó Diễm hơi hơi cảm giác được, vùng đan điền của nàng bắt đầu xuất hiện một cỗ nhiệt lưu, chạy dọc theo mạch máu của nàng mà du tẩu, thẳng đến khi hoàn tất một vòng toàn bộ thân thể. Loại này cảm giác này thật sự rất thư thái, nàng không khống chế được, lại tiếp tục để cỗ khí nóng kia du tẩu thêm vài vòng nữa.
Không biết qua bao lâu, Phó Diễm nghe được tiếng mèo kêu bên cạnh thì mới miễn cưỡng mở hai mắt. Lần này, nàng hơi cúi đầu nhìn xuống tay của mình, liền thấy bên trên đầy tạp chất giống như lần đầu tiên uống linh tuyền vậy, sau đó toàn thân nàng cũng đều dính đầy chất lỏng màu đen, rất khó ngửi. Lần này Phó Diễm quyết định sẽ không ra ngoài nấu nước tắm, nàng trực tiếp nhảy luôn vào bên trong hồ nước. Mấy con cá bên dưới đang mải mê bơi lội chợt giật mình cả khinh, chui hết vào một góc rồi giương mắt nhìn vật thể lạ vừa xâm nhập vào trong hồ của bọn chúng. Ngâm mình tắm rửa một lát thật sạch sẽ, Phó Diễm cảm thấy toàn bộ thân thể ngập tràn lực lượng, mỉm cười, ôm lấy Vượng Tài rồi đi ra khỏi không gian.
Hôm nay khá bất ngờ khi biết có một vài trang truyện đang re-up lại tác phẩm của mình. Thực ra mình cũng không quá khó khăn trong việc này vì dù sao tác phẩm này cũng do mình dịch và beta lại từ bên Trung Quốc. Tuy nhiên, để có những chương truyện này, mình cũng phải bỏ ra rất nhiều thời gian để ngồi gõ và chỉnh sửa ( có chương mất tận 2-3 ngày). Mọi người ai có ý định re-up thì vui lòng hỏi ý kiến mình nhé, mình nghĩ một câu xin phép sẽ không quá khó khăn đâu, đúng không nào? Mình đã, đang và sẽ không có ý định cấm mọi người bê truyện của mình ( tạm cho là như vậy nhé ^^) đi đâu cả nhưng mà không xin xỏ gì mà cứ như “của chùa” thì sẽ không vui tý nào đâu ạ! Cùng tạo động lực cho nhau nhé! Many thanks!!!
Hơn nữa tên điên Trịnh Trí kia đối với nàng vẫn như hổ rình mồi, giờ này mà để hắn điều tra ra được thì chẳng phải nàng sẽ bị cục nghiên cứu nào đó bắt lại, nhốt vào phòng khám nghiệm sao?.
Giữa trưa Phó Miểu cùng Phó Diễm hợp tác cùng làm cơm trưa, Phó Sâm thì phụ trách nhóm lửa. Vương Thục Mai thấy vậy, khen không dứt miệng, thế nhưng cơm nước xong lại bắt đầu ngồi thở ngắn than dài ở cửa nhà, chờ đợi Phó Đại Dũng đi mất hút từ sáng chưa thấy trở về. Mãi đến quá giờ cơm khoảng nửa tiếng mới thấy mấy người Phó Đại Dũng, Phó Đại Ny, cùng với Phó Bình Phục mang theo Bì đại nương đi vào nhà.
Hôn kỳ đã ấn định xong rồi, thời gian chính là vào tháng mười mà Phó Diễm đã tính trước đó. Thái Xảo Hà vừa nghe thấy mọi người kể là Phó Diễm có nói ngày này cực kì đẹp thì ngay lập tức, không nói hai lời, trực tiếp chọn luôn. Việc kế tiếp chính là quét tước phòng ở, cái này Phó Bình Phục đã sớm thu dọn xong. Sau đó còn mấy việc vặt vãnh như làm chăn, đệm giường, này nọ thì Phó Đại Ny có thể làm, Vương Thục Mai cũng tiến lên làm trợ thủ. Bì đại nương ngồi nghỉ một lát rồi chào từ biệt để về nhà, tức phụ Phó Thành cũng mới mang thai, nàng có chút lo lắng, muốn nhanh chóng trở về nhìn thử xem.
Vương Thục Mai không để ý thời gian đang là giữa trưa, bất chấp lôi kéo Phó Đại Dũng đi vào trong phòng. Phó Đại Dũng thấy vậy, trong lòng có buồn bực, cơm còn chưa được ăn mà lôi kéo cái gì chứ? Nguyên lai là nhà thím Quế Lan có chuyện đại sự, sáng nay thím Quế Lan có đi lên huyện gọi điện thoại cho Lý Hoành Nghĩa, kết quả không gặp được, do Lý Hoành Nghĩa vừa ra ngoài đi làm nhiệm vụ. Tất nhiên cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là điện thoại của hắn lại do một nữ nhân nào đó nghe hộ.
“Cái tên Lý Hoành Nghĩa này! Nhìn thì trông có vẻ thành thật như thế, hóa ra còn có loại tâm địa gian xảo này!“.
Vương Thục Mai tức giận mà nói.
“Ai nha! Hoành Nghĩa không phải là người như thế đâu! Hay là Quế Lan nghe lầm?“.
Phó Đại Dũng kiên quyết tin tưởng cách làm người của huynh đệ nhà mình.
“Làm sao ngươi biết hắn không phải là người như vậy? Nhân tâm còn cách một lớp da bụng cơ mà?“.
Vương Thục Mai thấy Quế Lan đau khổ như vậy, cảm khái cho nàng thực sự là không đáng giá mà.
“Sự tình còn không biết là chuyện gì, thế mà ngươi lại cứ gào gào thét thét, khiến cho Quế Lan càng suy nghĩ nhiều hơn, lần trước Hoành Nghĩa trở về còn nói với ta, lần này nói không chừng có thể làm đề xuất lên ban chỉ huy, đến lúc đó nếu được phê duyệt thì có thể dẫn theo cả Quế Lan cùng hai hài tử đi tùy quân luôn mà.”
Phó Đại Dũng trước sau vẫn tin tưởng huynh đệ của mình, hắn tuyệt đối không phải là người thay đổi thất thường như vậy.
“Phải không? Vậy để ngày mai ta đến nói với Quế Lan, xoa dịu nàng một chút.”
Vương Thục Mai nghe vậy thì trong lòng hơi thả lỏng, trực tiếp nằm xuống ngủ trưa. Phó Đại Dũng lắc lắc đầu, cười khổ.
“Haizz! Dựng phụ cứ tùy hứng như vậy a...!“.
Vốn hắn đang muốn nói đến sự tình hôn sự của Bình Phục, ai ngờ tức phục vừa nói xong liền lăn kềnh ra ngủ luôn. Vương Thục Mai nằm một mạch đến tận giờ ăn cơm buổi tối, thời kì này trong nhà không ai dám quấy rầy nàng. Cả nhà đều ngồi quây quần để chờ nàng dậy mới ăn cơm.
“Hôn sự này của Bình Phục, ta nghĩ hay là cứ trực tiếp làm ở trong tiểu viện mới mua của hắn đi. Làm ở trong thôn có vẻ không thích hợp lắm, người cha tốt kia của chúng ta cũng chưa nói sẽ lưu cho hắn cái gì để kết hôn cả, đến lúc đó, chúng ta cứ trực tiếp đến nơi đó mà giúp hắn lo liệu mọi việc, dù sao cũng không xa, chờ khách nhân đến đủ thì cùng qua bên kia luôn.”
Vương Thục Mai đối với hôn sự của tiểu thúc đã sớm có ý tưởng trong đầu.
“Như vậy thích hợp không đại ca, đại tẩu? Có cần thông tri cho lão cha không?“.
Phó Đại Ny nhu nhu nhược nhược hỏi lại.
“Đương nhiên phải thông báo cho hắn chứ! Không thông báo không được, người ta sẽ nói chúng ta không hiểu đạo lý, cứ thông báo đi, lúc đó còn phải thông báo rầm rộ khắp trong thôn là đằng khác. Ta muốn cho tất cả mọi người trong thôn đều đến nhìn thử xem, tiểu nhi tử kết hôn, lão cha vắt cổ chày ra nước là cái bộ dáng như thế nào.”
Vương Thục Mai quyết định, không riêng gì muốn thỉnh Phó Lão Xuyên, ngay cả Ngưu Thúy Hoa cũng thỉnh luôn, ha ha, nhìn xem bọn hắn có dám mặt dày đến ăn không ăn hỏng hay không.
“Được rồi! Việc này cứ để Bình Phục tự mình tới nhà cũ thông báo đi, chờ lần sau hắn trở về liền kêu hắn đi làm.”
Phó Đại Dũng cũng hiểu được, gật đầu đồng ý. Cơm nước xong, Vương Thục Mai liền tranh thủ đi bộ đến nhà Quế Lan. Dù sao cũng không xa, ngay ở cách vách. Phó Đại Dũng cũng đứng dậy đi cùng với nàng.
Lúc này, Phó Diễm lại trở về phòng của mình, nằm trên giường tự hỏi, như thế nào mới có khả năng giải trừ nguy cơ lần này. Tuy nói rằng thực sự là nàng không coi Trịnh Trí là một mối lo quá lớn, nhưng sau bài học lần trước, Phó Diễm lúc nào cũng đề cao nguyên tắc: coi trọng địch nhân, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nàng vẫn muốn cẩn thận ngẫm lại chuyện này một cách kĩ càng hơn.
Theo nàng nhớ không lầm, phải tầm ba, bốn năm sau thì cách ủy mới có thể đổi thành Chính phủ nhân dân, hiện tại trong cách ủy không phải tất cả mọi người đều giống như Trịnh Trí. Cái gọi là trời cao, hoàng đế xa chính là như vậy. Có đôi khi tiểu nhân vật giống Trịnh Trí khi nắm được quyền lực trong tay, mới là kẻ cần phải coi trọng và đề phòng nhất, khi bị dồn đến bước đường cùng, không ai biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì cả.
Hiện tại nàng nghĩ đến hai loại biện pháp khả thi, một loại là thần không biết quỷ không hay, đem hắn bí mật giải quyết. một loại khác chính là trợ giúp người khác, đoạt hết quyền lực trong tay hắn. Loại thứ nhất rất nhanh đã bị Phó Diễm phủ quyết, cách này cơ bản không thể hóa giải được vấn đề một cách triệt để. Vì thế chỉ còn lại cách thứ hai. Vậy thì hiện tại, ai là người đang trực tiếp đối đầu với Trịnh Trí? Hắn có người nào chống lưng đằng sau, hắn muốn thay thế ai? Đây chính là những việc Phó Diễm cần điều tra và làm ngay lúc này.
Lão cha Trịnh Trí không thể nghi ngờ là chỗ dựa đầu tiên của hắn, nhưng là có lẽ hắn cũng không nghĩ đến việc sẽ để con mình trở thành vũ khí trong tay kẻ khác, từ việc thường xuyên khuyên hắn từ chức, thay đổi công tác là có thể nhìn ra, đặt tâm lý là người làm cha thì nàng có thể dễ dàng lý giải được điều này. Như vậy rốt cuộc, Trịnh Trí hắn làm việc cho ai? Ai là người nắm chuôi đao đằng sau? Người này cũng nhất định phải giải quyết triệt để, nếu không hai năm tới, nàng đừng nghĩ có tháng ngày yên ổn.
Phó Diễm quyết định, ngày mai sẽ nhờ cha mình đến tìm cha của Lý Thiên Tứ hỏi thăm một chút. Nàng cũng làm thêm một lá bình an phù, đưa qua làm quà tặng nãi nãi Lý Thiên Tứ luôn. Nàng đã suy nghĩ rất kĩ, cha mình đi qua, tuyệt đối sẽ không có cảm giác đột ngột. Dù sao cha Lý Thiên Tứ cũng là người của công xã, mặc dù tự nhiên tìm đến hắn thì sẽ không thể nói rõ nguyên nhân tại sao, nhưng là tin tức bên trong, nàng dám khẳng định chắc chắn hắn có biết một chút. Về phần đối thủ của Trịnh Trí thì có lẽ sẽ đơn giản hơn, ngày mai chỉ cần đi hỏi Trịnh Minh thì sẽ biết. Vừa lúc kiểm nghiệm một chút xem, Trịnh Minh hắn có phải thật sự đứng ở phe mình bên này hay không?.
Không phải Phó Diễm đa nghi, bởi vì cứ hễ nói đến thân tình, có đôi khi không thứ đạo lý nào giải thích được. Có rất ít người chấp nhận giúp lý chứ không giúp thân, đại bộ phận người đều sinh ra và tồn tại trong xã hội, nhất là ở Trung Quốc trong cái niên đại này, đó là một mối quan hệ nhân tình cực kỳ rắc rối, phức tạp, nàng cũng không hơi đâu nghiên cứu sâu làm gì.
Sau khi nghĩ được đối sách ổn thỏa, Phó Diễm yên tâm vào lại không gian. Từ lần trước, sau khi cùng nhị ca bắt cá thả vào hồ, nàng cũng chưa có thời gian đến xem bọn chúng sinh sôi nẩy nở như thế nào. Nhưng khi vào trong rồi Phó Diễm mới nhận thấy, phía sau nàng có một cái đuôi nhỏ cũng theo vào được, chính là con mèo Vượng Tài của nàng.
Vượng Tài hiện tại đã lớn hơn một chút, lúc rảnh rỗi rất thích dán vào người Phó Diễm, vừa rồi nó tranh thủ ngay lúc Phó Diễm nằm trên giường, tâm cơ đem chân khoát lên, bám vào người nàng. Cho nên khi Phó Diễm không chú ý di dời không gian thì cũng mang luôn cả nó cùng tiến vào bên trong.
Trong không gian, Phó Diễm nhìn mặt hồ, thấy từng đàn cá chép hồng sắc, tung tăng, nhảy nhót trên mặt nước, bộ dáng cực kì vui vẻ, sinh động. Bởi vì lần trước chỉ có một con rùa nên nàng liếc mắt thấy nó hiện tại cũng sống rất vui vẻ. Ngược lại là lũ cá, bởi vì nước trong hồ cực kì sạch, trong suốt như gương, cho nên dưới đáy nước, cứ mấy con lại kết thành một đàn, thi nhau bơi ầm ầm, con nào con nấy đều lớn lên mấy vòng liền.
Phó Diễm trong nhất thời còn ảo tưởng thấy từng nồi canh chua cay với lẩu cá nối đuôi nhau bay qua trước mặt nàng. Đột nhiên, dưới chân có vật gì đó gãi nhẹ, Phó Diễm cúi đầu, nguyên lai là Vượng Tài a.
Nhìn bộ dạng này, có lẽ động vật còn sống đã có thể tự do tiến nhập rồi. Lần sau liền mang theo cha mẹ tiến vào chơi, phỏng chừng không khí trong này sẽ cự kì có lợi cho thân thể của nương nha.
Phó Diễm thuận thế ôm lấy Vượng Tài, không cho nó đi dọa mấy con cá kia, lấy thân hình nhỏ bé hiện tại của nó mà dám mon men lại gần thì không khéo sẽ bị đám cá kéo luôn xuống hồ mất. Nàng trực tiếp hướng về phía biên giới của không gian mà đi đến, lần trước nàng đã phát hiện, nơi này vẫn có giới hạn nhất định, tin tưởng có lẽ chỉ cần động thực vật bên trong phát triển nhiều thêm chút nữa thì nơi này có thể lại một lần nữa được mở rộng ra.
Phó Diễm nhìn phía không xa bên cạnh hồ nước, có một tảng đá lớn nằm ngang, rất bằng phẳng, nàng thả Vượng Tài xuống bên trong khu vực trồng cây, cho nó tự mình chơi, sau đó chính mình bắt đầu ngồi xếp bằng xuống. Trong điển tịch của lão tổ tông có ghi lại một bộ nội công tâm pháp, Phó Diễm muốn thử xem, chính mình có thể tìm được cái loại cảm giác tu luyện như trong phim võ hiệp này hay không?.
Ngồi xuống một hồi, Phó Diễm hơi hơi cảm giác được, vùng đan điền của nàng bắt đầu xuất hiện một cỗ nhiệt lưu, chạy dọc theo mạch máu của nàng mà du tẩu, thẳng đến khi hoàn tất một vòng toàn bộ thân thể. Loại này cảm giác này thật sự rất thư thái, nàng không khống chế được, lại tiếp tục để cỗ khí nóng kia du tẩu thêm vài vòng nữa.
Không biết qua bao lâu, Phó Diễm nghe được tiếng mèo kêu bên cạnh thì mới miễn cưỡng mở hai mắt. Lần này, nàng hơi cúi đầu nhìn xuống tay của mình, liền thấy bên trên đầy tạp chất giống như lần đầu tiên uống linh tuyền vậy, sau đó toàn thân nàng cũng đều dính đầy chất lỏng màu đen, rất khó ngửi. Lần này Phó Diễm quyết định sẽ không ra ngoài nấu nước tắm, nàng trực tiếp nhảy luôn vào bên trong hồ nước. Mấy con cá bên dưới đang mải mê bơi lội chợt giật mình cả khinh, chui hết vào một góc rồi giương mắt nhìn vật thể lạ vừa xâm nhập vào trong hồ của bọn chúng. Ngâm mình tắm rửa một lát thật sạch sẽ, Phó Diễm cảm thấy toàn bộ thân thể ngập tràn lực lượng, mỉm cười, ôm lấy Vượng Tài rồi đi ra khỏi không gian.
Hôm nay khá bất ngờ khi biết có một vài trang truyện đang re-up lại tác phẩm của mình. Thực ra mình cũng không quá khó khăn trong việc này vì dù sao tác phẩm này cũng do mình dịch và beta lại từ bên Trung Quốc. Tuy nhiên, để có những chương truyện này, mình cũng phải bỏ ra rất nhiều thời gian để ngồi gõ và chỉnh sửa ( có chương mất tận 2-3 ngày). Mọi người ai có ý định re-up thì vui lòng hỏi ý kiến mình nhé, mình nghĩ một câu xin phép sẽ không quá khó khăn đâu, đúng không nào? Mình đã, đang và sẽ không có ý định cấm mọi người bê truyện của mình ( tạm cho là như vậy nhé ^^) đi đâu cả nhưng mà không xin xỏ gì mà cứ như “của chùa” thì sẽ không vui tý nào đâu ạ! Cùng tạo động lực cho nhau nhé! Many thanks!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.