Trở Về Thập Niên 80: Người Vợ Ngọt Ngào Giàu Sang Phú Quý!
Chương 4:
Sướng Nhiên
09/10/2024
Con gái bị đánh, nếu làm mẹ mà không đòi lại công bằng thì còn xứng làm mẹ nữa sao? Bà Giang thấy không ai nghe lời mình, tức giận quay sang trừng mắt nhìn con trai là Giang Hoa, mắng: "Đi mà kéo vợ mày ra! Đứng nhìn thế này có ra thể thống gì không?"
Giang Hoa liếc nhìn vợ, thấy Tôn Anh đang chiếm thế thượng phong, ra đòn gọn ghẽ, không hề bị thương.
Anh quay lại, thản nhiên nói với mẹ: "Mẹ ơi, đàn bà đánh nhau, con là đàn ông sao chen vào được? Mẹ muốn thì tự đi mà kéo, con không đi đâu."
"Mày…!"
Bà Giang giận tím mặt, hung hăng vặn tay con trai.
Nếu bà dám xông vào, bà đã làm từ lâu rồi! Giang Hoa nhăn nhó vì đau, hét lớn: "Mẹ, sao mẹ vặn con? Đàn ông không đánh phụ nữ, chẳng lẽ mẹ muốn con ra tay với phụ nữ sao?"
Người xung quanh nghe thấy lời Giang Hoa, đồng loạt quay đầu, ánh mắt trách móc nhìn bà Giang, khiến mặt bà nóng bừng lên vì xấu hổ.
"Đồ nghịch tử!"
Bà Giang mắng một câu, định bước tới kéo hai người đang đánh nhau ra.
Nhưng ngay lập tức, người con trai mà trước đó nói không can thiệp vào chuyện phụ nữ lại lao như cơn gió tới, kéo vợ mình ra và còn đá thẳng vào Lưu Xuân Hoa.
Không phải anh ta vừa bảo đàn ông không đánh phụ nữ sao? Vậy cú đá nhanh và mạnh mẽ kia là của ai? Lưu Xuân Hoa bị đá văng ra xa, Giang Hoa cúi xuống nhìn vợ, lo lắng hỏi: "A Anh, em có sao không?"
"Không sao đâu!"
Tôn Anh lắc đầu.
Giang Hoa ra tay nhanh, nên Lưu Xuân Hoa không kịp làm tổn thương cô.
Nhưng Lưu Xuân Hoa thì không may mắn như vậy, vừa bị giật một nắm tóc, mặt lại bị cào trầy xước, chắc một thời gian dài không dám ra đường.
Giang Hoa nhìn vợ từ đầu đến chân, thấy cô thực sự không sao, mới yên tâm.
Lúc này, Lưu Xuân Hoa ngồi dậy, vừa khóc vừa chửi ầm lên: "Giang Hoa, mày là đồ khốn, mày là đồ con hoang, mày sẽ không chết yên đâu!"
"Lưu Xuân Hoa, cô chửi ai đấy?"
"Ai đáp thì chửi người đó!"
Lưu Xuân Hoa không sợ bà Giang, hai người liền lao vào cãi vã.
Thấy mẹ và Lưu Xuân Hoa đối đầu, Giang Hoa kéo vợ và con gái về nhà.
"Trà Trà, con có đau không?"
Nhìn thấy mặt con gái sưng húp, Tôn Anh đau lòng vô cùng, quay sang Giang Hoa nói: "Em đáng lẽ nên đánh cô ta thêm.
Lưu Xuân Hoa dám ra tay nặng như vậy!"
"Đừng giận nữa.
Em nhìn Trà Trà đi, để anh đi lấy ít thuốc ở phòng y tế, bôi cho con cho nhanh khỏi."
"Mau đi đi."
Giang Hoa ra ngoài, còn Tôn Anh đưa con gái vào phòng, cho cô bé ngồi nghỉ ngơi.
Bên ngoài, tiếng ồn ào dần lắng xuống, nhưng Tôn Anh không đi ra ngoài nữa, cô ở lại bên con gái.
Trà Trà nhìn mẹ mình với đôi mắt đầy lo lắng và yêu thương, lòng cô bỗng cảm thấy thật ấm áp.
Tu luyện cả ngàn năm, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình mẹ thực sự.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Không tự chủ được, Trà Trà giơ đôi tay nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo Tôn Anh.
"Mẹ, con không sao đâu...
Con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng!"
Trà Trà lắp bắp nói một câu khiến Tôn Anh sững sờ, mắt mở to nhìn con gái, giọng run rẩy: "Trà Trà, con biết nói sao?"
Trà Trà ngước lên nhìn mẹ, ánh mắt trong veo, khẽ cười và gật đầu.
Giang Hoa liếc nhìn vợ, thấy Tôn Anh đang chiếm thế thượng phong, ra đòn gọn ghẽ, không hề bị thương.
Anh quay lại, thản nhiên nói với mẹ: "Mẹ ơi, đàn bà đánh nhau, con là đàn ông sao chen vào được? Mẹ muốn thì tự đi mà kéo, con không đi đâu."
"Mày…!"
Bà Giang giận tím mặt, hung hăng vặn tay con trai.
Nếu bà dám xông vào, bà đã làm từ lâu rồi! Giang Hoa nhăn nhó vì đau, hét lớn: "Mẹ, sao mẹ vặn con? Đàn ông không đánh phụ nữ, chẳng lẽ mẹ muốn con ra tay với phụ nữ sao?"
Người xung quanh nghe thấy lời Giang Hoa, đồng loạt quay đầu, ánh mắt trách móc nhìn bà Giang, khiến mặt bà nóng bừng lên vì xấu hổ.
"Đồ nghịch tử!"
Bà Giang mắng một câu, định bước tới kéo hai người đang đánh nhau ra.
Nhưng ngay lập tức, người con trai mà trước đó nói không can thiệp vào chuyện phụ nữ lại lao như cơn gió tới, kéo vợ mình ra và còn đá thẳng vào Lưu Xuân Hoa.
Không phải anh ta vừa bảo đàn ông không đánh phụ nữ sao? Vậy cú đá nhanh và mạnh mẽ kia là của ai? Lưu Xuân Hoa bị đá văng ra xa, Giang Hoa cúi xuống nhìn vợ, lo lắng hỏi: "A Anh, em có sao không?"
"Không sao đâu!"
Tôn Anh lắc đầu.
Giang Hoa ra tay nhanh, nên Lưu Xuân Hoa không kịp làm tổn thương cô.
Nhưng Lưu Xuân Hoa thì không may mắn như vậy, vừa bị giật một nắm tóc, mặt lại bị cào trầy xước, chắc một thời gian dài không dám ra đường.
Giang Hoa nhìn vợ từ đầu đến chân, thấy cô thực sự không sao, mới yên tâm.
Lúc này, Lưu Xuân Hoa ngồi dậy, vừa khóc vừa chửi ầm lên: "Giang Hoa, mày là đồ khốn, mày là đồ con hoang, mày sẽ không chết yên đâu!"
"Lưu Xuân Hoa, cô chửi ai đấy?"
"Ai đáp thì chửi người đó!"
Lưu Xuân Hoa không sợ bà Giang, hai người liền lao vào cãi vã.
Thấy mẹ và Lưu Xuân Hoa đối đầu, Giang Hoa kéo vợ và con gái về nhà.
"Trà Trà, con có đau không?"
Nhìn thấy mặt con gái sưng húp, Tôn Anh đau lòng vô cùng, quay sang Giang Hoa nói: "Em đáng lẽ nên đánh cô ta thêm.
Lưu Xuân Hoa dám ra tay nặng như vậy!"
"Đừng giận nữa.
Em nhìn Trà Trà đi, để anh đi lấy ít thuốc ở phòng y tế, bôi cho con cho nhanh khỏi."
"Mau đi đi."
Giang Hoa ra ngoài, còn Tôn Anh đưa con gái vào phòng, cho cô bé ngồi nghỉ ngơi.
Bên ngoài, tiếng ồn ào dần lắng xuống, nhưng Tôn Anh không đi ra ngoài nữa, cô ở lại bên con gái.
Trà Trà nhìn mẹ mình với đôi mắt đầy lo lắng và yêu thương, lòng cô bỗng cảm thấy thật ấm áp.
Tu luyện cả ngàn năm, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình mẹ thực sự.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Không tự chủ được, Trà Trà giơ đôi tay nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo Tôn Anh.
"Mẹ, con không sao đâu...
Con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng!"
Trà Trà lắp bắp nói một câu khiến Tôn Anh sững sờ, mắt mở to nhìn con gái, giọng run rẩy: "Trà Trà, con biết nói sao?"
Trà Trà ngước lên nhìn mẹ, ánh mắt trong veo, khẽ cười và gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.