Trở Về Thập Niên 80: Người Vợ Ngọt Ngào Giàu Sang Phú Quý!
Chương 5:
Sướng Nhiên
09/10/2024
"Trà Trà, con đã khỏi rồi, không còn ngốc nữa sao?"
Tôn Anh ngạc nhiên hỏi lại.
Trà Trà sững lại một chút, định gật đầu, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
Thấy con gái lắc đầu, Tôn Anh có chút thất vọng.
Nhưng rồi bà lại mỉm cười, ôm chặt lấy con và lắp bắp nói: "Không sao, con biết nói là mẹ vui lắm rồi!"
Trà Trà để yên cho mẹ ôm mình, cảm nhận niềm hạnh phúc của mẹ lan tỏa, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Mẹ vui, Trà Trà cũng vui! Lần đầu tiên Trà Trà nhận ra, dù là yêu tinh, cô cũng có những cảm xúc như con người.
Tôn Anh quá vui sướng, bà muốn chia sẻ tin mừng này với tất cả mọi người.
Bà nắm tay con, cười rạng rỡ nói: "Trà Trà, chúng ta ra ngoài đi, mẹ muốn báo tin vui này cho mọi người."
Vừa dứt lời, bà kéo con gái ra ngoài.
Nhưng đúng lúc đó, từ ngoài sân vọng vào những tiếng cãi vã.
Nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, sắc mặt Tôn Anh biến đổi, bà vội buông tay con gái và nói: "Trà Trà, con cứ ở trong phòng, để mẹ ra xem có chuyện gì."
Nói xong, Tôn Anh nhanh chóng bước ra ngoài.
Giang Trà nhìn theo mẹ đi ra, ánh mắt lóe lên, cô lặng lẽ theo sau.
Vừa rồi cô đã lừa mẹ.
Trước đây, chủ nhân của cơ thể này đúng là một đứa trẻ ngốc, nhưng khi cô nhập vào, cô đã không còn ngốc nữa.
Tuy nhiên, vì chưa hiểu rõ cách cư xử trong thế giới này, cô quyết định tiếp tục giả làm đứa trẻ ngốc, chờ đến khi quen thuộc với mọi thứ rồi sẽ thay đổi cũng không muộn.
Ngoài sân, sau khi Tôn Anh bước ra, tiếng cãi vã không những không dừng lại mà còn dữ dội hơn.
Ban đầu, bà Giang đang mắng con trai út, nhưng khi thấy Tôn Anh, bà lập tức chuyển hướng.
Bà chỉ tay vào mặt Tôn Anh, hét lớn: "Cô là loại phụ nữ gì mà gia đình tôi xui xẻo đến tám đời mới cưới phải? Sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch, chưa đủ sao mà còn suốt ngày khiến chồng tôi phải đi xin tiền cho nó.
Phi, con bé ngốc đó thì có gì quý giá chứ? Còn mua thuốc mỡ cho nó bôi mặt? Với số tiền đó, tôi thà mua thịt cho Đại Bảo còn hơn."
Nghe những lời đó, mắt Tôn Anh đỏ hoe.
Bà Giang từ xưa đã thiên vị con trai út Giang Minh, còn đối với Giang Hoa, con trai cả, bà chỉ hờ hững, thậm chí có khi còn không bằng người ngoài.
Vì ghét con trai cả, bà cũng không ưa gì Tôn Anh, con dâu cả.
Dù Tôn Anh làm gì, bà Giang cũng luôn tìm ra cớ để chỉ trích.
Giang Hoa thấy vợ bị mẹ mình mắng đến khóc, liền đau lòng không chịu được, anh lao thẳng đến bà Giang, nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đại Bảo là cháu mẹ, nhưng Trà Trà chẳng lẽ không phải sao? Mẹ có tiền mua thịt cho Đại Bảo mà không muốn chi tiền mua thuốc cho Trà Trà, mẹ thiên vị quá đấy!"
"Thiên vị thì sao? Đại Bảo là con trai, là người nối dõi duy nhất của gia đình.
Còn con bé ngốc kia, ngoài ăn thì làm được gì? Đến lớn còn chưa chắc lấy được chồng.
Một kẻ vô dụng như thế, tồn tại chỉ phí thức ăn.
Còn mua thuốc cho nó ư? Đừng mơ!"
"Tôi nói thẳng, muốn mua thuốc thì tự bỏ tiền ra mà mua.
Đừng có xin xỏ tôi!"
"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Trà Trà là con gái con, cũng là cháu mẹ cơ mà.
Sao mẹ có thể gọi nó là kẻ vô dụng?"
"Nó đúng là vô dụng! Còn vợ anh cũng thế, đến con trai còn không sinh được.
Tôn Anh ngạc nhiên hỏi lại.
Trà Trà sững lại một chút, định gật đầu, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
Thấy con gái lắc đầu, Tôn Anh có chút thất vọng.
Nhưng rồi bà lại mỉm cười, ôm chặt lấy con và lắp bắp nói: "Không sao, con biết nói là mẹ vui lắm rồi!"
Trà Trà để yên cho mẹ ôm mình, cảm nhận niềm hạnh phúc của mẹ lan tỏa, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Mẹ vui, Trà Trà cũng vui! Lần đầu tiên Trà Trà nhận ra, dù là yêu tinh, cô cũng có những cảm xúc như con người.
Tôn Anh quá vui sướng, bà muốn chia sẻ tin mừng này với tất cả mọi người.
Bà nắm tay con, cười rạng rỡ nói: "Trà Trà, chúng ta ra ngoài đi, mẹ muốn báo tin vui này cho mọi người."
Vừa dứt lời, bà kéo con gái ra ngoài.
Nhưng đúng lúc đó, từ ngoài sân vọng vào những tiếng cãi vã.
Nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, sắc mặt Tôn Anh biến đổi, bà vội buông tay con gái và nói: "Trà Trà, con cứ ở trong phòng, để mẹ ra xem có chuyện gì."
Nói xong, Tôn Anh nhanh chóng bước ra ngoài.
Giang Trà nhìn theo mẹ đi ra, ánh mắt lóe lên, cô lặng lẽ theo sau.
Vừa rồi cô đã lừa mẹ.
Trước đây, chủ nhân của cơ thể này đúng là một đứa trẻ ngốc, nhưng khi cô nhập vào, cô đã không còn ngốc nữa.
Tuy nhiên, vì chưa hiểu rõ cách cư xử trong thế giới này, cô quyết định tiếp tục giả làm đứa trẻ ngốc, chờ đến khi quen thuộc với mọi thứ rồi sẽ thay đổi cũng không muộn.
Ngoài sân, sau khi Tôn Anh bước ra, tiếng cãi vã không những không dừng lại mà còn dữ dội hơn.
Ban đầu, bà Giang đang mắng con trai út, nhưng khi thấy Tôn Anh, bà lập tức chuyển hướng.
Bà chỉ tay vào mặt Tôn Anh, hét lớn: "Cô là loại phụ nữ gì mà gia đình tôi xui xẻo đến tám đời mới cưới phải? Sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch, chưa đủ sao mà còn suốt ngày khiến chồng tôi phải đi xin tiền cho nó.
Phi, con bé ngốc đó thì có gì quý giá chứ? Còn mua thuốc mỡ cho nó bôi mặt? Với số tiền đó, tôi thà mua thịt cho Đại Bảo còn hơn."
Nghe những lời đó, mắt Tôn Anh đỏ hoe.
Bà Giang từ xưa đã thiên vị con trai út Giang Minh, còn đối với Giang Hoa, con trai cả, bà chỉ hờ hững, thậm chí có khi còn không bằng người ngoài.
Vì ghét con trai cả, bà cũng không ưa gì Tôn Anh, con dâu cả.
Dù Tôn Anh làm gì, bà Giang cũng luôn tìm ra cớ để chỉ trích.
Giang Hoa thấy vợ bị mẹ mình mắng đến khóc, liền đau lòng không chịu được, anh lao thẳng đến bà Giang, nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đại Bảo là cháu mẹ, nhưng Trà Trà chẳng lẽ không phải sao? Mẹ có tiền mua thịt cho Đại Bảo mà không muốn chi tiền mua thuốc cho Trà Trà, mẹ thiên vị quá đấy!"
"Thiên vị thì sao? Đại Bảo là con trai, là người nối dõi duy nhất của gia đình.
Còn con bé ngốc kia, ngoài ăn thì làm được gì? Đến lớn còn chưa chắc lấy được chồng.
Một kẻ vô dụng như thế, tồn tại chỉ phí thức ăn.
Còn mua thuốc cho nó ư? Đừng mơ!"
"Tôi nói thẳng, muốn mua thuốc thì tự bỏ tiền ra mà mua.
Đừng có xin xỏ tôi!"
"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Trà Trà là con gái con, cũng là cháu mẹ cơ mà.
Sao mẹ có thể gọi nó là kẻ vô dụng?"
"Nó đúng là vô dụng! Còn vợ anh cũng thế, đến con trai còn không sinh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.