Chương 21
Tran Tuan
14/11/2019
Sáng hôm sau, tại nơi sản xuất thủy tinh của Hãn
Lúc này, hắn mang trâu, lợn, gà, muối và vải vóc đã mua để trả công đặt trước mặt những người thợ.
-Các chú trong thời gian qua đã vất vả rồi. Đây là tiền công của mọi người, mỗi người sẽ nhận được 1 con trâu, 1 con lợn, 2 sấp vải, một thô, một mịn, 2 sấp vải tiêu cát, 2 đôi gà và 10 cân muối
Nói xong, Hãn mang đến trao tận tay cho họ. Nghe Hãn nói đầu họ còn ong ong tưởng mình nghe nhầm nhưng đến lúc dúi vào tay họ sợi dây buộc trâu, xếp dưới chân họ rọ đựng lợn, gà, túi muối và sấp vải họ mới tỉnh. Không phải nghe nhầm, cũng phải họ nằm mơ. Nhìn cả đống thứ xếp quanh mình mà cảm xúc của họ lẫn lộn, không biết nên khóc hay cười nữa, nhiều quá, họ mừng đến phát khóc, khuôn mặt co rúm miệng cười nhưng mắt lại tuôn lệ trông đến là buồn cười. Hãn đã trả công cho họ rất hậu hĩnh, số này đủ cho họ có cuộc sống dư dả rồi. Chưa kể còn có muối. Nói thật, họ làm cả năm nhưng nếm được vị muối chỉ có mấy tuần thôi do đâu có nhiều tiền. Tộc trưởng tuy cũng rất hào phóng nhưng cũng không giúp được nhiều. Không có muối họ phải đốt cây lấy tro giả làm muối cho có vị nhưng chúng có vị chát nhiều hơn là mặn. Số muối Hãn phát cho đủ cho họ dùng cả năm còn dư nữa. Gà, có cả lợn nữa, 2 đôi gà với con lợn này, như thế họ có hi vọng con cái họ có thịt ăn, chí ít là đôi bữa có quả trứng luộc, không phải ăn cháo rau hay măng rừng nữa. Những thứ đó gia đình họ phải ăn mỗi ngày, ăn nhiều thành quen, đối với họ thì chỉ để cho qua bữa, nhưng con cái họ ăn uống như thế thì không được. Cha mẹ nào chẳng thương con nên mỗi ngày, họ đều cố gắng kiếm bắt ít cua cá ngoài sông, đem về nhưng đều nhường cho con vì chúng đang tuổi lớn, cần ăn nhiều thịt cá, nhìn con họ gầy còm họ cũng xót lắm
Khi phát tiền công xong thì Hãn cũng nói hôm nay họ sẽ được nghỉ, mai mới cần làm tiếp nên có thể giải tán ra về nhưng 3 người thợ lúc này kẻ đừng người ngồi, hay tay che mắt như thể không muốn ai thấy họ khóc. Hãn cũng hiểu ý mà về trước. Ngoài khu đất, không chỉ có những người thợ và nhóm Hãn, còn có rất nhiều người đến xem. Cái này là lẽ đương nhiên, Hãn mang “tiền công” cho những người thợ rầm rộ thế kia cơ mà. Nhiều người vì ham mà lúc này đến xin làm cho Hãn, vì đang có nhu cầu thuê thêm thợ nên Hãn đồng ý nhận, khiến nhân công dự tính từ con số 3 lên đến 30 người, nam nữ có cả. Nhưng nghĩ lại Hãn chỉ chọn mỗi nhà một người thôi, nên có trường hợp cả gia đình đều xin tham gia, Hãn đều từ chối. Họ tham gia hết lấy ai lo việc đồng áng. Chưa kể phải lọc ra những người khéo tay, không thể nhận bừa được nên con số nhanh chóng giảm còn 12 người
Nhiều nhân công đồng nghĩa với việc hắn thiếu dụng cụ và nguyên liệu trầm trọng. Cát và tro rong biển đã gần hết, ngoài ra phải xây thêm lò và dụng cụ. Những dụng cụ như kẹp, móc, kéo cắt thì đơn giản, làm bằng đồng cũng được nhưng cái quan trọng là ống sắt thổi thủy tinh và dụng cụ thổi, hắn đã loại biên những chiếc bơm khí bằng đất mà thay vào đó là 6 chiếc bơm được dùng để luyện sắt lần trước. Làm 2 ống sắt đã khiến Hãn phải xây cả một cái lò cao đến 2 mét, cùng 6 ống thổi cỡ lớn và bay mất một nửa số than củi hắn đốt gỗ tích cóp trong một tuần. Chưa kể đến công sức bỏ ra để làm tăng nhiệt độ và làm chảy sắt nữa, nghĩ đến đúng là ác mộng. Nay phải làm ít nhất đến 15 cái, sức đâu ra. Vận động cả làng cũng được đấy nhưng vấn đề là nguyên liệu và thời gian, mùa gặt sắp tới rồi
Ngoài ra, số đơn đặt hàng lại quá nhiều, đúng là Hãn còn dư rất nhiều thành phẩm nhưng vẫn chưa đủ. Phải tăng tốc để tạo nhiều sản phẩm hơn. Thêm nữa, phải hướng dẫn cho những người mới đến và phải giao hàng trong 1 tháng nữa. Những vấn đề kéo theo khiến Hãn quả rất đau đầu
Hắn tính trước mắt phải lo đơn đặt hàng trước. Lần này có đặt theo yêu cầu nên cần làm trước. Việc nặn khuôn để cho những người mới đến. Đây cũng là bài tập thử tay nghề, ai làm khéo sẽ được chọn làm chính thức. Còn các phần khác chủ lực chính vẫn là 3 người thợ, nắm vai trò trong chế tác và tạo màu.
Thứ nữa, hắn nhờ Sóc quay trở lại làng cũ, đặt vấn đề buôn bán với làng bên. Mỗi tháng mang đến 6 bao cát lớn cùng tro rong biển, Hãn sẽ trả họ 3 lạng bạc, cộng thêm phí vận chuyển, Hãn mạnh tay thêm 1 lạng nữa là 4 lạng. Hắn không tin hời thế này người làng bên lại từ chối. Công việc của họ chỉ là xúc cát và đốt tro rong biển rồi đổ vào bao rồi mang đến cho Hãn. Nói thêm là cứ mỗi bao tro, Hãn tính thêm 100 đồng, mỗi bao cát tính thêm 50 đồng. Nhưng có thưởng tất nhiên có phạt, nếu thấy tro hay cát không đạt yêu cầu, Hãn sẽ cắt hợp đồng với họ.
Việc nhận thêm người làm tạm gác lại, chỉ cho họ xem để bắt việc, còn làm thực hành thì phải đợi lâu một chút. Rút kinh nghiệm, lần sau bắt buộc có đắt đến đâu cũng phải đặt mua một thợ rèn nô lệ từ Kassym. Trước mắt cần làm ngày đêm để đạt đủ số lượng đơn hàng. Từ những gì Trì nhớ được trừ đi số lượng tồn dư thì còn cần đến gần 700 sản phẩm thủy tinh các loại, và ngoài ra còn có các sản phẩm đặt theo yêu cầu nữa. Với công suất cho ra 14 bình một ngày bằng phương pháp thổi khuôn, chưa kể phải gia công nữa thì phải làm bất chấp giờ nghỉ, thậm chí cả ngày đêm, Hãn phải bóc lột sức lao động không thương tiếc của 3 người thợ này để đạt đúng số lượng
Nhưng chỉ lần này Hãn cho phép mình làm thế. Hắn đến từ hiện đại, đọc qua lịch sử cũng giúp hắn thừa hiểu hậu quả nào sẽ dành cho hắn khi cưỡng bức, ép buộc lao động. Số lượng cát còn lại chỉ còn đủ dùng cho 3 ngày, tức là phải đợi thêm 3 ngày nữa mới có thêm nguyên liệu làm. Trong thời gian đó, Hãn phải tập trung làm dụng cụ chế tác
Những vấn đề này đều xảy đến trong tương lại hắn có thể từ từ mà giải quyết. Việc làm hiện tại là mang thanh Gladius này đến chỗ cô Trinh đã. Bà cô này tốt nhất là giải quyết cho xong bằng không sẽ mệt mỏi lắm.
Nghĩ là làm, Hãn bèn mang luôn thanh kiếm đến chỗ cô Trinh lúc này đang ở trong khu luyện tập. Như thường lệ, cô Trinh và đám nhóc sẽ luyện tập 2 canh giờ mỗi ngày. Hãn đến vào lúc chuẩn bị bắt đầu. Không nói nhiều liền đưa luôn thanh Gladius. Cô Trinh nhận lấy, múa vài vòng cảm thấy rất thuận tay nhưng tạo hình có vẻ không hợp mắt lắm.
-Thanh kiếm này nhìn có vẻ thô tục tầm thường quá.
-Tuy thô tục nhưng lại là một món tốt đấy ạ.
-Cháu chứng minh đi, không được là ta không lấy đâu. – Cô Trinh giơ thanh kiếm về phía Hãn
-Cái này được ạ. Trâu, mày mang mấy khúc luồng kia lại đây.
Trâu chạy đến khuân 3 khúc luồng tre già được đặt ở góc khu luyện tập. Thường ngày Hãn thấy nhưng không biết để làm gì, từ lúc luyện tập ở đây đã thấy rồi nhưng đến giờ chẳng có ai đụng đến. Trâu xếp chúng nằm trên sàn tập, lúc này Hãn cầm thanh Gladius tiến đến nói
-Trâu, bây giờ mày vận hết sức chặt đôi 3 thanh luồng này cho tao. Làm thật lực vào.
-Cứ để cho tao.
Trâu hăm hở cầm lấy thanh kiếm, đợi Hãn và mọi người đứng ra xa mới bắt đầu vung kiếm. Nhát kiếm đầu tiên cắm mạnh vào thân luồng khiến một nửa thân bản kiểm cắm sâu vào thân tre. Hắn dồn sức kéo thân kiếm ra rồi tiếp tục chém xuống. Vung đến một hồi, vụn tre văng ra từ các nhát chém bay tứ tung, trên các thân tre, các vết chặt dần mở rộng và khoét sâu xuống đến khi cả 3 thanh luồng đều bị cắt làm 2 mới dừng lại. Hãn đứng xem nhưng cũng phải bất ngờ, mấy thanh luồng tre nổi tiếng là rất dai, thành tre rất dày đặc biệt là mấy luồng già, lõi đặc rất khó chặt đứt nhưng thanh kiếm này liên tục chém những nhát sâu vào thân tre, uy lực không hề giảm. Hãn tiến đến cầm thanh Gladius lên xem xét lưỡi kiếm, chỉ bị một vết mẻ nhỏ như thế này cũng đủ chứng minh thứ này rất tốt, thời hiện đại, sắt thép tốt là hàng đại trà nhưng mang rựa đi chặt tre còn bị mẻ, vỡ nữa là, thời cổ đại như thế này đã quá tốt rồi, tên Kassym đó đã không lừa Hãn.
-Sắc thì có sắc đấy nhưng bền thì ta chưa thấy – Cô Trinh nói
-Chém đến thế rồi mẹ vẫn chưa vừa lòng sao? – Trâu lên tiếng
-Chưa – Cô Trinh nói lại
-Nếu đã vậy… Trâu, mày mang tao đến chỗ tảng đá mày làm vỡ kiếm đi.
-Mày định thử với tảng đá đó á? Nhắm ăn được không?
-Thử mới biết được.
Cô Trinh cùng cả đám nhóc theo Trâu đến tảng đá nằm gần bìa rừng. Nơi này có một tảng đá cuội lớn, trên mặt đá Hãn còn thấy một vết xước lớn dài trắng do có một đánh mạnh vào.
-Được rồi, bây giờ mày đập mạnh thanh kiếm này vào tảng đá đi, càng mạnh càng tốt
-Mày chắc được không? Lỡ mà vỡ là tốn công tốn cả tiền đấy.
-Hên xui thôi, làm đi. – Hãn nói lại
Tên Trâu nắm chặt chuôi kiếm kiếm, trong lòng thầm cầu nguyện, Hãn cũng vậy, dẫu biết ruột kiếm là sắt non rất dẻo dai nhưng “thắng bại do trời”, trường hợp các thanh kiếm có lõi mềm, lưỡi cứng như katana bị hỏng không phải là thiếu, đặc biệt là kĩ thuật luyện kim lúc này, trong thanh kiếm này chắc chắn vẫn còn rất nhiều tạp chất, khả năng hỏng tăng lên rất nhiều.
Trâu hét lên một tiếng “AAAA” hai tay cầm chuôi kiếm giơ lên chém mạnh hết sức vào hòn đá trước mặt. “Keeeeng”. Tiếng kim khí va chạm vào tảng đá tạo ra âm thanh sởn óc. Chỉ thấy lúc này tên Trâu đứng yên như trời trồng ở đấy, không nhúc nhích gì. Hãn thì đứng yên, nín thở chờ đợi, không biết thanh kiếm như thế nào vì thân hình của tên Trâu chắn tầm nhìn mất rồi.
-Hãn… - Trâu chợt lên tiếng
-Sao rồi, kiếm có hỏng không?- Hãn đáp lại
-Mày hứa với tao một chuyện được không?
-Mày lảm nhảm cái gì vậy? Thanh kiếm sao rồi?
-Mày phải hứa với tao… Sau này nhất định phải tặng tao một thanh kiếm như thế này.
-Cái thằng này… – Hãn bực bội tiến lại
Khi Hãn tiến lại về phía bên trái của Trâu thì thấy cánh tay tên này run lên. Mặt tên này biểu cảm một thứ cảm xúc mà hắn không thể nào diễn tả nổi, chỉ biết là nhìn mặt nó rất thộn, nhưng rõ ràng có sự vui sướng ở đây. Đến gần Hãn mới thấy bóng của thanh kiếm. Không bị vỡ làm đôi. Hãn nhanh tay giật lấy thanh kiếm trong tay Trâu, lúc nãy giáng mạnh quá khiến hắn đừ tay mất rồi
Nhưng khi vừa cầm thanh kiếm, lúc nãy còn vui mừng, miệng cười ra mặt, giờ nhìn lại thấy nụ cười tắt ngúm. Chém mạnh quá lưỡi kiếm bị cùn và vỡ mất một mảng ngoài rìa, ngoài ra trên thân kiếm đã xuất hiện những vết nứt. Hỏng rồi, dù không bị vỡ nhưng thế này thì thành sắt vụn chứ đao kiếm gì nữa. 5 lạng bạc thế là đi tong rồi.
-Bị thế này sao gọi là kiếm tốt được.
-Mẹ à, cái thanh kiếm rởm của mẹ con chém một nhát đã vỡ rồi, kiếm của thằng Hãn còn tốt hơn của mẹ đấy.- Trâu cãi lại
-Con dám trả treo với mẹ hả? - Cô Trinh trừng mắt
-Dạ…không ạ- Trâu quay mặt lảng tránh ánh mắt mắt của mẹ nó.
-Dù sao ta cũng nhận thấy thành ý muốn đền lại thanh kiếm nên ta sẽ cho cháu thêm thêm thời gian. Còn bây giờ quay lại tiếp tục luyện tập thôi.
Nói rồi, cô Trinh liền quay lưng trở về. Đám nhóc cũng bước theo, riêng Hãn thì vẫn đứng đấy, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn. 5 lạng bạc trắng của hắn mất rồi. Không hiểu sao hắn đau quá. Cảm giác như mình bị lừa nhưng không có lý cãi lại. Trâu vỗ vai an ủi
-Đằng nào cũng hỏng rồi. Cố gắng lần sau nhé.
-Mày còn nói. Nếu không phải mày gây chuyện thì tao đâu phải khổ thế này
-Được rồi, được rồi, lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm – Trâu vỗ vai
-Còn lần sau nữa à?
-Mày khó quá. Thôi, đi về.
Lúc này, hắn mang trâu, lợn, gà, muối và vải vóc đã mua để trả công đặt trước mặt những người thợ.
-Các chú trong thời gian qua đã vất vả rồi. Đây là tiền công của mọi người, mỗi người sẽ nhận được 1 con trâu, 1 con lợn, 2 sấp vải, một thô, một mịn, 2 sấp vải tiêu cát, 2 đôi gà và 10 cân muối
Nói xong, Hãn mang đến trao tận tay cho họ. Nghe Hãn nói đầu họ còn ong ong tưởng mình nghe nhầm nhưng đến lúc dúi vào tay họ sợi dây buộc trâu, xếp dưới chân họ rọ đựng lợn, gà, túi muối và sấp vải họ mới tỉnh. Không phải nghe nhầm, cũng phải họ nằm mơ. Nhìn cả đống thứ xếp quanh mình mà cảm xúc của họ lẫn lộn, không biết nên khóc hay cười nữa, nhiều quá, họ mừng đến phát khóc, khuôn mặt co rúm miệng cười nhưng mắt lại tuôn lệ trông đến là buồn cười. Hãn đã trả công cho họ rất hậu hĩnh, số này đủ cho họ có cuộc sống dư dả rồi. Chưa kể còn có muối. Nói thật, họ làm cả năm nhưng nếm được vị muối chỉ có mấy tuần thôi do đâu có nhiều tiền. Tộc trưởng tuy cũng rất hào phóng nhưng cũng không giúp được nhiều. Không có muối họ phải đốt cây lấy tro giả làm muối cho có vị nhưng chúng có vị chát nhiều hơn là mặn. Số muối Hãn phát cho đủ cho họ dùng cả năm còn dư nữa. Gà, có cả lợn nữa, 2 đôi gà với con lợn này, như thế họ có hi vọng con cái họ có thịt ăn, chí ít là đôi bữa có quả trứng luộc, không phải ăn cháo rau hay măng rừng nữa. Những thứ đó gia đình họ phải ăn mỗi ngày, ăn nhiều thành quen, đối với họ thì chỉ để cho qua bữa, nhưng con cái họ ăn uống như thế thì không được. Cha mẹ nào chẳng thương con nên mỗi ngày, họ đều cố gắng kiếm bắt ít cua cá ngoài sông, đem về nhưng đều nhường cho con vì chúng đang tuổi lớn, cần ăn nhiều thịt cá, nhìn con họ gầy còm họ cũng xót lắm
Khi phát tiền công xong thì Hãn cũng nói hôm nay họ sẽ được nghỉ, mai mới cần làm tiếp nên có thể giải tán ra về nhưng 3 người thợ lúc này kẻ đừng người ngồi, hay tay che mắt như thể không muốn ai thấy họ khóc. Hãn cũng hiểu ý mà về trước. Ngoài khu đất, không chỉ có những người thợ và nhóm Hãn, còn có rất nhiều người đến xem. Cái này là lẽ đương nhiên, Hãn mang “tiền công” cho những người thợ rầm rộ thế kia cơ mà. Nhiều người vì ham mà lúc này đến xin làm cho Hãn, vì đang có nhu cầu thuê thêm thợ nên Hãn đồng ý nhận, khiến nhân công dự tính từ con số 3 lên đến 30 người, nam nữ có cả. Nhưng nghĩ lại Hãn chỉ chọn mỗi nhà một người thôi, nên có trường hợp cả gia đình đều xin tham gia, Hãn đều từ chối. Họ tham gia hết lấy ai lo việc đồng áng. Chưa kể phải lọc ra những người khéo tay, không thể nhận bừa được nên con số nhanh chóng giảm còn 12 người
Nhiều nhân công đồng nghĩa với việc hắn thiếu dụng cụ và nguyên liệu trầm trọng. Cát và tro rong biển đã gần hết, ngoài ra phải xây thêm lò và dụng cụ. Những dụng cụ như kẹp, móc, kéo cắt thì đơn giản, làm bằng đồng cũng được nhưng cái quan trọng là ống sắt thổi thủy tinh và dụng cụ thổi, hắn đã loại biên những chiếc bơm khí bằng đất mà thay vào đó là 6 chiếc bơm được dùng để luyện sắt lần trước. Làm 2 ống sắt đã khiến Hãn phải xây cả một cái lò cao đến 2 mét, cùng 6 ống thổi cỡ lớn và bay mất một nửa số than củi hắn đốt gỗ tích cóp trong một tuần. Chưa kể đến công sức bỏ ra để làm tăng nhiệt độ và làm chảy sắt nữa, nghĩ đến đúng là ác mộng. Nay phải làm ít nhất đến 15 cái, sức đâu ra. Vận động cả làng cũng được đấy nhưng vấn đề là nguyên liệu và thời gian, mùa gặt sắp tới rồi
Ngoài ra, số đơn đặt hàng lại quá nhiều, đúng là Hãn còn dư rất nhiều thành phẩm nhưng vẫn chưa đủ. Phải tăng tốc để tạo nhiều sản phẩm hơn. Thêm nữa, phải hướng dẫn cho những người mới đến và phải giao hàng trong 1 tháng nữa. Những vấn đề kéo theo khiến Hãn quả rất đau đầu
Hắn tính trước mắt phải lo đơn đặt hàng trước. Lần này có đặt theo yêu cầu nên cần làm trước. Việc nặn khuôn để cho những người mới đến. Đây cũng là bài tập thử tay nghề, ai làm khéo sẽ được chọn làm chính thức. Còn các phần khác chủ lực chính vẫn là 3 người thợ, nắm vai trò trong chế tác và tạo màu.
Thứ nữa, hắn nhờ Sóc quay trở lại làng cũ, đặt vấn đề buôn bán với làng bên. Mỗi tháng mang đến 6 bao cát lớn cùng tro rong biển, Hãn sẽ trả họ 3 lạng bạc, cộng thêm phí vận chuyển, Hãn mạnh tay thêm 1 lạng nữa là 4 lạng. Hắn không tin hời thế này người làng bên lại từ chối. Công việc của họ chỉ là xúc cát và đốt tro rong biển rồi đổ vào bao rồi mang đến cho Hãn. Nói thêm là cứ mỗi bao tro, Hãn tính thêm 100 đồng, mỗi bao cát tính thêm 50 đồng. Nhưng có thưởng tất nhiên có phạt, nếu thấy tro hay cát không đạt yêu cầu, Hãn sẽ cắt hợp đồng với họ.
Việc nhận thêm người làm tạm gác lại, chỉ cho họ xem để bắt việc, còn làm thực hành thì phải đợi lâu một chút. Rút kinh nghiệm, lần sau bắt buộc có đắt đến đâu cũng phải đặt mua một thợ rèn nô lệ từ Kassym. Trước mắt cần làm ngày đêm để đạt đủ số lượng đơn hàng. Từ những gì Trì nhớ được trừ đi số lượng tồn dư thì còn cần đến gần 700 sản phẩm thủy tinh các loại, và ngoài ra còn có các sản phẩm đặt theo yêu cầu nữa. Với công suất cho ra 14 bình một ngày bằng phương pháp thổi khuôn, chưa kể phải gia công nữa thì phải làm bất chấp giờ nghỉ, thậm chí cả ngày đêm, Hãn phải bóc lột sức lao động không thương tiếc của 3 người thợ này để đạt đúng số lượng
Nhưng chỉ lần này Hãn cho phép mình làm thế. Hắn đến từ hiện đại, đọc qua lịch sử cũng giúp hắn thừa hiểu hậu quả nào sẽ dành cho hắn khi cưỡng bức, ép buộc lao động. Số lượng cát còn lại chỉ còn đủ dùng cho 3 ngày, tức là phải đợi thêm 3 ngày nữa mới có thêm nguyên liệu làm. Trong thời gian đó, Hãn phải tập trung làm dụng cụ chế tác
Những vấn đề này đều xảy đến trong tương lại hắn có thể từ từ mà giải quyết. Việc làm hiện tại là mang thanh Gladius này đến chỗ cô Trinh đã. Bà cô này tốt nhất là giải quyết cho xong bằng không sẽ mệt mỏi lắm.
Nghĩ là làm, Hãn bèn mang luôn thanh kiếm đến chỗ cô Trinh lúc này đang ở trong khu luyện tập. Như thường lệ, cô Trinh và đám nhóc sẽ luyện tập 2 canh giờ mỗi ngày. Hãn đến vào lúc chuẩn bị bắt đầu. Không nói nhiều liền đưa luôn thanh Gladius. Cô Trinh nhận lấy, múa vài vòng cảm thấy rất thuận tay nhưng tạo hình có vẻ không hợp mắt lắm.
-Thanh kiếm này nhìn có vẻ thô tục tầm thường quá.
-Tuy thô tục nhưng lại là một món tốt đấy ạ.
-Cháu chứng minh đi, không được là ta không lấy đâu. – Cô Trinh giơ thanh kiếm về phía Hãn
-Cái này được ạ. Trâu, mày mang mấy khúc luồng kia lại đây.
Trâu chạy đến khuân 3 khúc luồng tre già được đặt ở góc khu luyện tập. Thường ngày Hãn thấy nhưng không biết để làm gì, từ lúc luyện tập ở đây đã thấy rồi nhưng đến giờ chẳng có ai đụng đến. Trâu xếp chúng nằm trên sàn tập, lúc này Hãn cầm thanh Gladius tiến đến nói
-Trâu, bây giờ mày vận hết sức chặt đôi 3 thanh luồng này cho tao. Làm thật lực vào.
-Cứ để cho tao.
Trâu hăm hở cầm lấy thanh kiếm, đợi Hãn và mọi người đứng ra xa mới bắt đầu vung kiếm. Nhát kiếm đầu tiên cắm mạnh vào thân luồng khiến một nửa thân bản kiểm cắm sâu vào thân tre. Hắn dồn sức kéo thân kiếm ra rồi tiếp tục chém xuống. Vung đến một hồi, vụn tre văng ra từ các nhát chém bay tứ tung, trên các thân tre, các vết chặt dần mở rộng và khoét sâu xuống đến khi cả 3 thanh luồng đều bị cắt làm 2 mới dừng lại. Hãn đứng xem nhưng cũng phải bất ngờ, mấy thanh luồng tre nổi tiếng là rất dai, thành tre rất dày đặc biệt là mấy luồng già, lõi đặc rất khó chặt đứt nhưng thanh kiếm này liên tục chém những nhát sâu vào thân tre, uy lực không hề giảm. Hãn tiến đến cầm thanh Gladius lên xem xét lưỡi kiếm, chỉ bị một vết mẻ nhỏ như thế này cũng đủ chứng minh thứ này rất tốt, thời hiện đại, sắt thép tốt là hàng đại trà nhưng mang rựa đi chặt tre còn bị mẻ, vỡ nữa là, thời cổ đại như thế này đã quá tốt rồi, tên Kassym đó đã không lừa Hãn.
-Sắc thì có sắc đấy nhưng bền thì ta chưa thấy – Cô Trinh nói
-Chém đến thế rồi mẹ vẫn chưa vừa lòng sao? – Trâu lên tiếng
-Chưa – Cô Trinh nói lại
-Nếu đã vậy… Trâu, mày mang tao đến chỗ tảng đá mày làm vỡ kiếm đi.
-Mày định thử với tảng đá đó á? Nhắm ăn được không?
-Thử mới biết được.
Cô Trinh cùng cả đám nhóc theo Trâu đến tảng đá nằm gần bìa rừng. Nơi này có một tảng đá cuội lớn, trên mặt đá Hãn còn thấy một vết xước lớn dài trắng do có một đánh mạnh vào.
-Được rồi, bây giờ mày đập mạnh thanh kiếm này vào tảng đá đi, càng mạnh càng tốt
-Mày chắc được không? Lỡ mà vỡ là tốn công tốn cả tiền đấy.
-Hên xui thôi, làm đi. – Hãn nói lại
Tên Trâu nắm chặt chuôi kiếm kiếm, trong lòng thầm cầu nguyện, Hãn cũng vậy, dẫu biết ruột kiếm là sắt non rất dẻo dai nhưng “thắng bại do trời”, trường hợp các thanh kiếm có lõi mềm, lưỡi cứng như katana bị hỏng không phải là thiếu, đặc biệt là kĩ thuật luyện kim lúc này, trong thanh kiếm này chắc chắn vẫn còn rất nhiều tạp chất, khả năng hỏng tăng lên rất nhiều.
Trâu hét lên một tiếng “AAAA” hai tay cầm chuôi kiếm giơ lên chém mạnh hết sức vào hòn đá trước mặt. “Keeeeng”. Tiếng kim khí va chạm vào tảng đá tạo ra âm thanh sởn óc. Chỉ thấy lúc này tên Trâu đứng yên như trời trồng ở đấy, không nhúc nhích gì. Hãn thì đứng yên, nín thở chờ đợi, không biết thanh kiếm như thế nào vì thân hình của tên Trâu chắn tầm nhìn mất rồi.
-Hãn… - Trâu chợt lên tiếng
-Sao rồi, kiếm có hỏng không?- Hãn đáp lại
-Mày hứa với tao một chuyện được không?
-Mày lảm nhảm cái gì vậy? Thanh kiếm sao rồi?
-Mày phải hứa với tao… Sau này nhất định phải tặng tao một thanh kiếm như thế này.
-Cái thằng này… – Hãn bực bội tiến lại
Khi Hãn tiến lại về phía bên trái của Trâu thì thấy cánh tay tên này run lên. Mặt tên này biểu cảm một thứ cảm xúc mà hắn không thể nào diễn tả nổi, chỉ biết là nhìn mặt nó rất thộn, nhưng rõ ràng có sự vui sướng ở đây. Đến gần Hãn mới thấy bóng của thanh kiếm. Không bị vỡ làm đôi. Hãn nhanh tay giật lấy thanh kiếm trong tay Trâu, lúc nãy giáng mạnh quá khiến hắn đừ tay mất rồi
Nhưng khi vừa cầm thanh kiếm, lúc nãy còn vui mừng, miệng cười ra mặt, giờ nhìn lại thấy nụ cười tắt ngúm. Chém mạnh quá lưỡi kiếm bị cùn và vỡ mất một mảng ngoài rìa, ngoài ra trên thân kiếm đã xuất hiện những vết nứt. Hỏng rồi, dù không bị vỡ nhưng thế này thì thành sắt vụn chứ đao kiếm gì nữa. 5 lạng bạc thế là đi tong rồi.
-Bị thế này sao gọi là kiếm tốt được.
-Mẹ à, cái thanh kiếm rởm của mẹ con chém một nhát đã vỡ rồi, kiếm của thằng Hãn còn tốt hơn của mẹ đấy.- Trâu cãi lại
-Con dám trả treo với mẹ hả? - Cô Trinh trừng mắt
-Dạ…không ạ- Trâu quay mặt lảng tránh ánh mắt mắt của mẹ nó.
-Dù sao ta cũng nhận thấy thành ý muốn đền lại thanh kiếm nên ta sẽ cho cháu thêm thêm thời gian. Còn bây giờ quay lại tiếp tục luyện tập thôi.
Nói rồi, cô Trinh liền quay lưng trở về. Đám nhóc cũng bước theo, riêng Hãn thì vẫn đứng đấy, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn. 5 lạng bạc trắng của hắn mất rồi. Không hiểu sao hắn đau quá. Cảm giác như mình bị lừa nhưng không có lý cãi lại. Trâu vỗ vai an ủi
-Đằng nào cũng hỏng rồi. Cố gắng lần sau nhé.
-Mày còn nói. Nếu không phải mày gây chuyện thì tao đâu phải khổ thế này
-Được rồi, được rồi, lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm – Trâu vỗ vai
-Còn lần sau nữa à?
-Mày khó quá. Thôi, đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.