Chương 22: Millefiori
Tran Tuan
14/11/2019
Hai đứa nhóc mang thanh Gladius trở về, sau đó cùng luyện tập với cô Trinh
tới trưa mới nghỉ. Đến chiều, vì đang rảnh rỗi nên Hãn lang thang đến
khu làm thủy tinh để thống kê lại vật liệu. Lúc này nơi đó lại khá náo
nhiệt, điều này khiến hắn cảm thấy tò mò, chẳng phải Hãn cho thợ nghỉ
hôm nay sao. Chỉ thấy một người đàn ông trung tuổi, là một trong những
người thợ, tên là Lương, đang biểu diễn cách làm thủy tinh, mọi người
phía dưới thì đang ngồi chăm chú nhìn từng động tác. Hãn để ý thấy đứng
trước đám này có một bé gái. Vì tất cả đều ngồi, chỉ riêng đứa bé này
đứng nên khá nổi bật, hắn cũng nhận thấy cô bé này khá xinh xắn
-Hay quá cha ơi – Cô bé lên tiếng, chắp tay ngưỡng mộ
-Nhìn nhé, để cha làm cho con sợi dây chuyền đeo chơi.
Chú Lương thuần thục cắt từng miếng thủy tinh thành những miếng nhỏ, rồi xỏ lỗ. Làm được 2-3 hạt, chợt dừng lại, khi thấy Hãn đang đứng từ xa nhìn về phía này
-A, cậu Hãn, cậu đến đây làm gì? – Chú Lương chợt lên tiếng
Mọi người như ngừng sự tập trung của mình mà ngoái đầu lại nhìn. Những người này đều muốn làm việc cho Hãn trong thời gian tới nên đều có lễ, cúi đầu chào hắn. Hãn cũng không vô phép mà chào đáp lại.
-Dạ không, cháu đến đây kiểm tra vài thứ thôi.
-Hoa, đến chào cậu Hãn đi, hôm nay có đồ ăn ngon là nhờ cậu ấy đấy.
-Em chào anh – Cô bé tiến đến cúi đầu lễ phép chào.
Lúc này, Hãn mới nhận ra, không nhưng con bé tên Hoa này không những xinh xắn mà còn tương đối cao nữa, tuy vẫn thấp hơn Hãn một chút nhưng thế này thì bằng thằng Trâu chứ ít gì. Hãn thuộc hàng ông trời ưu ái lên cao lớn bất thường trong cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này. Phải chăng là do việc con gái trước dậy thì cao hơn con trai. Nếu thế thì cô bé này tính ra hơn Hãn đến vài tuổi hoặc chí ít là bằng tuổin rồi
-Ờm, cho anh hỏi, em năm nay bao nhiêu tuổi?
-Không cần phải hỏi. Hoa bằng tuổi tao với mày.
Chưa kịp để Hoa trả lời thì một giọng nói vang lên từ phía sau. Nghe giọng thôi, không cần ngoái lại nhìn cũng biết kẻ nào đang nói, chính là tên Trâu chứ ai nữa.
-Hóa ra Hãn bằng tuổi mình à? - Hoa chớp mắt nhìn
-Thế nào, đến đây lâu vậy rồi mà hình như mày chưa gặp Hoa bao giờ nhỉ? Trâu đi đến khoác vai Hãn nói.
Đúng là Hãn lần đầu gặp Hoa vì trước giờ hắn chỉ loanh quanh nghĩ cách phục thù, rồi tính đến làm thủy tinh rồi thực hiện các kĩ thuật cổ đại hắn biết, loanh quanh cũng chỉ có thế nên không tiếp xúc với nhiều người. Đám trẻ thì toàn một lũ đực, làm gì có con gái.
-Ừ, tại nhiều việc quá tao cũng không để ý thật.
-Hôm nay Hoa đi chơi với tụi tôi không?
-Đồng ý – Cô bé cười nói
-Hôm nay tao bận có việc, mày với Hoa cứ đi chơi đi.
-Hầy, mày làm mất hứng quá, không có mày sao vui được.
-Thôi, tao xin kiếu lần này- Hãn vớt tay Trâu rồi đến chỗ chú Lương
-Ơ kìa… Cái thằng, cứ như ông cụ già vậy. Mặc kệ nó, tụi mình…
Trâu quay sang Hoa cười định rủ ra bìa rừng chơi nhưng cô bé đã đi theo Hãn đến chỗ cha mình từ lúc nào. Lúc này Hãn đang bàn với chú Lương về một sản phẩm mới. “Kính vạn hoa”. Đây không phải là chiếc ống nhòm có thể nhìn thấy vô số bông hoa như mọi người nghĩ mà là một dạng kĩ thuật chế tác thủy tinh, tên là Millefiori. Cách này Hãn sực nhớ ra vào hôm qua. Bằng các chồng nhiều lớp thủy tinh màu với nhau, sau đó sử dụng các khuôn có hình dáng ngôi sao có rãnh khác nhau, từ 5 cánh đến n cánh, hoặc khuôn hình bánh răng để tạo hình mặt cắt cho từng lớp sau đó kéo dài thành những đường thẳng, dựa vào sức kéo, thủy tinh sẽ bị dãn thành một thanh thủy tinh dài, càng dài thủy tinh càng hẹp lại, cuối cùng là lấy rìu đồng cắt thành từng khúc nhỏ bằng nửa đốt ngón nay. Lúc này sẽ thấy mặt cắt sẽ có hình dáng của những bông hoa. Công việc còn lại là xếp lên mặt phẳng sao đó lăn thủy tinh là xong
Cách làm mới này rõ ràng khiến chú Lương rất hứng thú. Lão còn chưa kịp nghe Hãn nói hết đã chạy đi lấy bao nguyên thiệu thổi lò rồi. Việc này rõ ràng không thể chỉ làm một người, các thợ khác lại không có ở đây nên Hãn tham gia luôn. Sau khi chồng 5 lớp thủy tinh màu và ấn khuôn. Hãn lấy thanh sắt thổi thủy tinh, nhúng vào thủy tin rồi cắm vào đầu đối diến khối thủy tinh đang nóng đỏ trên thanh sắt của chú Lương sau đó từ từ kéo dài ra. Khối thủy tinh nóng đỏ dần dần dãn đều ra, dài đến 5m. Chú Lương chặt thanh thủy tinh này từng khúc nhỏ trên một thớt gỗ
Hãn tập trung làm việc không để ý Hoa đang nhìn hắn. Chú Lương xếp những mảnh thủy tinh vừa cắt thành những hình tròn trên chiếc bàn gỗ sau đó lăn thủy tinh nóng lên, tiếp tục hơ trên lò để chúng liền với nhau, sau đó lăn trên mặt phẳng, thủy tinh lúc này rất dẻo nên dẹp lại dính chặt vào khối thủy tinh gốc và thổi. Khối thủy tinh dần nở ra, kéo theo đó là những miếng thủy tinh vạn hoa cũng nở theo, kết quả tạo ra một chiếc bình có những hình bông hoa dày đặc trên thân. Nếu sắp xếp có chủ ý, những bông hoa này sẽ nở đều và đúng theo ý của người chế tác. Ngoài ra, nếu muốn vẽ tranh trên bình thì hoàn toàn có thể dùng cách này, bằng cách xếp các thanh màu tạo thành hình sau đó cuốn lại là xong
-Thứ này quả là tuyệt phẩm đó – Chú Lương hai tay cầm chiếc bình tấm tắc
-Phần tạo quai bình giao lại cho chú nhé. Còn Hoa, đây là quà cho cậu.
Hãn phất tay, ném cho Hoa một khối thủy tinh. Là một viên thủy tinh to bằng nắm tay nhẵn hạt xoàn, có lớp vỏ thủy tinh trong suốt bên ngoài bọc lấy bên trong bên trong là một khối thủy tinh đỏ được nặn thành hình bông hoa hồng. Cái này do chính Hãn làm, tay nghề của hắn cũng không tệ, trong lúc quan sát những người thợ cũng học lỏm được chút đỉnh. Trong lúc nghỉ để chú Lương làm những bước còn lại, Hãn có chú ý cô bé này nhìn theo rất chăm chú. Tên của cô bé Hoa nên Hãn mới nảy ra ý tưởng này.
Trong lúc Hãn đang mải trò chuyện với chú Lương, có một khoum mặt đỏ ửng thẹn thùng quay đi. Ngày hôm đó. Hãn nhờ chú Lương chuẩn bị tất cả nguyên liệu cần thiết để ngay mai, sau khi hoàn thành đơn hàng làm theo mẫu sẽ làm tập trung sản xuất kính vạn hoa, từ hạt cườm cho đến bình thủy tinh. Hắn quyết định, cùng với phương pháp thổi khuôn, phương pháp tạo kính vạn hoa sẽ là chủ lực cho hắn trong sản xuất thủy tinh.
Ngay ngày hôm sau, những người thợ đã được tập hợp. Để đảm bảo họ có thể 100% tập trung vào chế tác, những người mới vào sẽ đảm nhận những công việc râu ria như thổi lò, tạo thủy tinh màu, đốt than củi, thường hóa thủy tinh, xếp màu…
Những bao cát, sau 2 ngày tiếp theo đã dần vơi đi, mỗi ngày họ đều làm 12h giờ. Nếu đây là thời kì cách mạng công nhân, Hãn sẽ có một vé vip lên đoạn đầu đài với view đẹp là hàng ngàn người la ó chửi rủa, nhưng đây là thời cổ đại, từ nông nô đến nông dân đều làm việc từ sáng đến tối, và coi đó là chuyện bình thường ở huyện. Thậm chí nếu thưởng họ cao một chút họ sẵn sàng bán cả mạng cho Hãn chứ đừng nói. Thời Tam Quốc, các quân phiệt có thể nắm trong tay hàng chục vạn quân cũng không có gì bất ngờ, tất cả cũng vì một chữ “nghèo”, loạn lạc người ta phải bán mạng để có cái ăn thế nên sau thời Tam Quốc, dân số Trung Hoa đã mất một nửa
Hãn tất nhiên thưởng họ vô cùng hậu hĩnh, số tiền công lần trước cũng đủ cho họ tận sức mà làm. Vì không phải lo công đoạn tạo nguyên liệu nên những người thợ chính chỉ việc ngồi một chỗ thổi thủy tinh và dùng dụng cụ chế tác nên sản lượng có tăng lên chút. Các bình thủy tinh làm theo khuôn thì không có vấn đề, quan trọng là các sản phẩm đặt và kính vạn hoa lại tốn kha khá thời gian do cần phải qua khâu hậu chế tác, nặn lại họa tiết cũng như sắp sếp các miếng kính vạn hoa
Trước mắt Hãn sẽ cố làm đủ yêu cầu, kính vạn hoa nên làm số lượng hạn chế để xem cái đám thương nhân định giá thế nào. Vấn đề phát sinh hiện tại là hết nguyên liệu. Tính được 3 ngày nhưng hóa ra tăng tốc lên lại chỉ đủ cho chưa hết 2 ngày. Sóc đã mang 3 nén bạc cuối cùng của Hãn mang đi nhập nguyên liệu rồi. Tính ra lúc này đã đến nơi, phải đợi ít nhất phải đợi 3-4 ngày nữa mới có. Đồng nghĩa trong 3-4 ngày tới chỉ có nước ăn không ngồi rồi thôi.
4 ngày trôi qua đúng là dài đằng đẵng. Hãn đứng ngồi không yên vì thời gian của hắn đang hết. Số lượng thủy tinh đạt được còn chưa đủ 2 phần. Trong khi đó thì không hiểu vì lí do gì mà con gái chú Lương ngày nào cũng đến tìm hắn rủ rê đi chơi này nọ. Hắn tuy là trẻ con nhưng tâm hồn là một đứa già đầu tuổi đầu 2 rồi, vui chơi gì tầm này.
Nhưng cuối cùng cũng đợi được đến ngày tên Sóc quay trở lại. Tính ra đến ngày thứ 5 mới thấy hắn trở về. Qua 3 ngày Hãn còn tưởng tên Sóc giữa đường gặp bất trắc gì rồi. Hôm nay Hãn còn định chuẩn bị lên đường tìm Sóc nhưng Trì và Cóc đứng ở đầu làng thấy bóng dáng quen thuộc của kẻ cùng lớn lên với chúng đã chạy một mạch về thông báo, kèm theo một thông tin bất ngờ nữa. Lần này không chỉ có mình hắn trở lại mà còn đem theo cả đoàn người khác nữa, cùng với đó là 10 xe trâu lớn.
Hãn nghe mà bất ngờ, 6 bao thôi mà, chẳng phải chỉ cần cái xe của tên Sóc là được rồi sao. 10 xe trâu kia là sao? Không nghĩ mà Hãn cùng cả đám chạy ngay ra đầu làng. Lúc này đoàn người đã tập trung tại ngoại vi khu làng vì bên trong chật chội không có chỗ để cho mươi mấy cỗ xe lớn này di chuyển, chưa kể không có lệnh, binh lính canh cổng không cho họ vào.
Nhóm của Hãn đến đầu làng đã thấy tên Sóc này đang đứng cùng một nhóm người lạ, phần lớn là đàn ông trung tuổi, thân thể tráng kiện, duy chỉ có một ông già trong đó
-A, Hãn, mày đây rồi. Tới đây, tới đây, để tao giới thiệu cho mày một người – Sóc lớn tiếng vẫy tay gọi
Nghe tiếng gọi Hãn mới tiến lại gần, lúc này những người đi cùng Sóc đều hướng mắt về người đang tiến đến.
-Già làng bên đòi đích thân đến gặp mày bàn chuyện làm ăn đấy. – nói rồi Sóc quay lại với ông già nói – Ông Mẫn, đây là người muốn làm ăn mới làng ông, nó tên là Hãn
-Lão đây xin có lễ chào cậu Hãn – Nói rồi lão Mẫn liền cúi đầu chắp tay chào Hãn
-Ấy chết, cháu chỉ xứng là bậc con cháu, sao dám nhận lễ này. – Hãn thấy lão hành lễ cung kính với mình liền vội đưa tay đỡ lấy.
-Lần này chúng tôi đến đây, xin cậu bỏ qua lần hiềm khích trước mà đồng ý giúp một việc. – Lão ngập ngừng nói
-Haha, Cháu còn chẳng nhớ chúng ta có hiềm khích gì cả, có gì xin già cứ nói – Hãn cười đáp.
Hiềm khích với làng lão ư? Ý lão nói cái vụ bắt Hãn và Sóc cúi đầu xin lỗi vì lần đánh lũ trẻ ư? Hãn quên lâu rồi. Mấy cái thứ lặt vặt như vậy nhớ chỉ tổ tốn nơ – ron thần kinh thôi. Kể ra lão nhớ cũng tốt thật, mấy truyện trẻ con gây lộn mà gần 2 năm rồi vẫn nhớ.Lão Mẫn thấy Hãn không để bụng chuyện xưa, giọng mới có phần dứt khoát hơn một chút
-Chúng tôi sẽ mang cát cho cậu mỗi tháng 10 xe thế này, đổi lại, cậu có thể trả 16 lạng một tháng không?
16 lạng không thành vấn đề với Hãn nhưng cái hắn ngạc nhiên là sao lão này lại cần đến sô tiền lớn đến vậy. 16 lạng đối với người Việt là một số tiền rất lớn, dù cho họ không dùng tiền Hán nhưng họ cũng hiểu giá trị này, đủ để mua 1/3 lương thực vụ mùa của một làng chứ không ít. Vì sao lão lại muốn nhiều như vậy? Làm giàu à? Xem sắc mặt thì không phải. Sắc mặt của lão cùng những người đi theo có vẻ rầu rĩ, nhìn Hãn như có vẻ cầu xin đồng ý, coi là tia hi vọng sống còn của họ
-Cái này có thể được nhưng cháu muốn biết vì sao già lại cần nhiều đến vậy?
Lão Mẫn nghe Hãn hỏi thì thở dài. Hai bên đều ngồi xuống nói chuyện. Hóa ra từ lúc nhóm Hãn đến lấy cát lần trước, sau được một tháng thì bộ tộc của lão bị Bạch Kỷ tấn công gây chiến. Lúc đó tộc trưởng cũng đã tập hợp người trong tộc liều chết chống lại nhưng sự khác biệt về quận số và trang bị đã khiến tộc của lão liên tiếp gặp thất bại, cuối cùng tộc trưởng của lão phải tự cắt cổ mà chết. Sau đó toàn tộc bị sát nhập vào tộc của Bạch Kỷ. Lúc này địa bàn của hắn gần như bao trọn vùng duyên hải Khúc Dương, thanh thế vô cùng mạnh. Các tộc khác không phải không muốn cứu nhưng quân của Bạch Kỷ quá đông, họ sợ lỡ thất bại thì sẽ là cái cớ cho họ Bạch công kích. Chính vì thế tộc của lão Mẫn mới phải một mình đương đầu với quân Bạch Kỷ
Từ khi sát nhập, cuộc sống của họ khó khăn hơn rất nhiều. Vụ vừa rồi họ đã phải nộp 2/3 số lương thực họ có. Mùa màng gần đây lại thất bát, họ phải tằn tiện lắm mới có thể sống qua ngày. Nhưng dù tiết kiệm đến mấy thì cũng không đủ cho họ sống đến vụ sau. Đang tuyệt vọng thì Sóc đến và mang cho họ một tia hi vọng sống. Số tiền Sóc đưa ra quá tốt nhưng họ không thể chờ được được nữa nên họ đánh liều, chuẩn bị thật nhiều cát và tro rong biến đến tìm Hãn để thương lượng
Hãn nghe xong thì đã hiểu và thông cảm. Hắn cũng đã từng giống họ, cùng đường đến mức đánh liều. Hãn vẫn nhớ ngày hắn làm thủy tinh và đánh cược vào nó, hi vọng nó bán được. Hắn may mắn là người Việt rất thích các sản phẩm của mình nên làng hắn mới có thể qua vụ.
-Mong cậu đồng ý, trong nửa năm tới chúng tôi cần có 16 lạng một tháng mới có thể thoát vụ này. Sau đó chúng tôi chỉ xin 9 lạng một tháng thôi, số lượng cát và tro vẫn như thế này.
-Không cần phải lằng nhằng thế đâu ạ. Cháu đồng ý với số tiền 16 lạng một tháng. Từ nay về sau vẫn sẽ như thế không đổi
-Xin đa tạ, chúng tôi nhất định không quên ơn này của cậu.
-Nhưng mà hiện tại cháu chưa có nhiều tiền như thế để trả cho lão. Nếu được thì cuối tháng này quay lại lấy, lão thấy thế nào?
-Vâng, vâng, chúng tôi hiểu, cuối tháng chúng tôi sẽ đến lấy.
-Nếu mọi người chưa đủ lương có thể vào làng xin mượn cô Trinh. Cô ấy là người tốt, chắc sẽ không từ chối.
-Nếu vậy, chúng tôi xin phép.
Lão Mẫn đứng dậy, theo Hãn đi vào làng nói chuyện với phu nhân tộc trưởng. Hãn tự lấy mình ra làm tin, sẽ trả tiền thay họ để xin cô Trinh cấp cho họ 15 hộc lương. Vốn là người nóng tính nhưng cô Trinh cũng không phải dạng hẹp hòi, trái lại còn rất nghĩa khí mà đồng ý luôn. Có Hãn làm tin thì tất nhiên việc xin lương từ mọi người nơi đây rất đơn giản, không khó khăn gì cho cam. Mỗi hộ góp một chút là được rồi. Kĩ thuật canh tác mới khiến nơi đây vụ nào cũng bội thu, nhà nhà đều dư đủ lúa gạo, bớt ra một chút họ cũng không có chết đói nổi cho được, chưa kể, họ không thể hẹp hòi vì người thân của họ hiện tại hay tương lai có thể làm việc cho Hãn hay không còn phải xem thái độ thế nào. Việc Hãn trả công rất hậu cho người làng, dù mới chỉ lần đầu nhưng mọi người đều lấy mong muốn được làm cho hắn.
Mới đầu dự định chỉ xin có 15 hộc lương nhưng con số đã lên thành 18 hộc, trong đó một nửa là cô Trinh giúp đỡ, số còn lại là nhờ mấy trăm hộ trong làng khuyên góp. Số này có thể cho làng lão Mẫn đủ dùng đến cỡ 1 tháng rưỡi. Đám người đi theo lão Mẫn không khỏi xúc động. Đôi mắt họ đã đỏ hoe, họ được cứu rồi, liều chuyến này quả không vô ích.
Hãn đi theo tiễn đoàn lão Mẫn một đoạn. Đến khi đoàn người mất hút nơi cuối đường, sắc mặt hắn mới trở lên nghiêm trọng, Bạch Kỷ hóa ra không đứng yên một chỗ, chỉ mới có chưa đầy 2 năm hắn đã thâu tóm gần hết Khúc Dương, thế lực ngày một lớn, quân số đông đảo. Nếu Hãn không nhanh chóng kiến lập thực lực e rằng đến hết đời cũng không trả thù được. Nhưng hiện tại, hắn chỉ nghĩ được cách làm thủy tinh này. Thứ này chỉ có thể giúp hắn trong thời gian ngắn. E rằng lúc này trên thế giới đã có người bước đầu đoán ra phương thức thổi thủy tinh, khi họ đoán ra rồi thì những kĩ thuật đi kèm sẽ chẳng mấy khó khăn. Lúc đó lợi thế của hắn đã mất rồi thế nên trong thời gian này cần tận thu
-Hay quá cha ơi – Cô bé lên tiếng, chắp tay ngưỡng mộ
-Nhìn nhé, để cha làm cho con sợi dây chuyền đeo chơi.
Chú Lương thuần thục cắt từng miếng thủy tinh thành những miếng nhỏ, rồi xỏ lỗ. Làm được 2-3 hạt, chợt dừng lại, khi thấy Hãn đang đứng từ xa nhìn về phía này
-A, cậu Hãn, cậu đến đây làm gì? – Chú Lương chợt lên tiếng
Mọi người như ngừng sự tập trung của mình mà ngoái đầu lại nhìn. Những người này đều muốn làm việc cho Hãn trong thời gian tới nên đều có lễ, cúi đầu chào hắn. Hãn cũng không vô phép mà chào đáp lại.
-Dạ không, cháu đến đây kiểm tra vài thứ thôi.
-Hoa, đến chào cậu Hãn đi, hôm nay có đồ ăn ngon là nhờ cậu ấy đấy.
-Em chào anh – Cô bé tiến đến cúi đầu lễ phép chào.
Lúc này, Hãn mới nhận ra, không nhưng con bé tên Hoa này không những xinh xắn mà còn tương đối cao nữa, tuy vẫn thấp hơn Hãn một chút nhưng thế này thì bằng thằng Trâu chứ ít gì. Hãn thuộc hàng ông trời ưu ái lên cao lớn bất thường trong cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này. Phải chăng là do việc con gái trước dậy thì cao hơn con trai. Nếu thế thì cô bé này tính ra hơn Hãn đến vài tuổi hoặc chí ít là bằng tuổin rồi
-Ờm, cho anh hỏi, em năm nay bao nhiêu tuổi?
-Không cần phải hỏi. Hoa bằng tuổi tao với mày.
Chưa kịp để Hoa trả lời thì một giọng nói vang lên từ phía sau. Nghe giọng thôi, không cần ngoái lại nhìn cũng biết kẻ nào đang nói, chính là tên Trâu chứ ai nữa.
-Hóa ra Hãn bằng tuổi mình à? - Hoa chớp mắt nhìn
-Thế nào, đến đây lâu vậy rồi mà hình như mày chưa gặp Hoa bao giờ nhỉ? Trâu đi đến khoác vai Hãn nói.
Đúng là Hãn lần đầu gặp Hoa vì trước giờ hắn chỉ loanh quanh nghĩ cách phục thù, rồi tính đến làm thủy tinh rồi thực hiện các kĩ thuật cổ đại hắn biết, loanh quanh cũng chỉ có thế nên không tiếp xúc với nhiều người. Đám trẻ thì toàn một lũ đực, làm gì có con gái.
-Ừ, tại nhiều việc quá tao cũng không để ý thật.
-Hôm nay Hoa đi chơi với tụi tôi không?
-Đồng ý – Cô bé cười nói
-Hôm nay tao bận có việc, mày với Hoa cứ đi chơi đi.
-Hầy, mày làm mất hứng quá, không có mày sao vui được.
-Thôi, tao xin kiếu lần này- Hãn vớt tay Trâu rồi đến chỗ chú Lương
-Ơ kìa… Cái thằng, cứ như ông cụ già vậy. Mặc kệ nó, tụi mình…
Trâu quay sang Hoa cười định rủ ra bìa rừng chơi nhưng cô bé đã đi theo Hãn đến chỗ cha mình từ lúc nào. Lúc này Hãn đang bàn với chú Lương về một sản phẩm mới. “Kính vạn hoa”. Đây không phải là chiếc ống nhòm có thể nhìn thấy vô số bông hoa như mọi người nghĩ mà là một dạng kĩ thuật chế tác thủy tinh, tên là Millefiori. Cách này Hãn sực nhớ ra vào hôm qua. Bằng các chồng nhiều lớp thủy tinh màu với nhau, sau đó sử dụng các khuôn có hình dáng ngôi sao có rãnh khác nhau, từ 5 cánh đến n cánh, hoặc khuôn hình bánh răng để tạo hình mặt cắt cho từng lớp sau đó kéo dài thành những đường thẳng, dựa vào sức kéo, thủy tinh sẽ bị dãn thành một thanh thủy tinh dài, càng dài thủy tinh càng hẹp lại, cuối cùng là lấy rìu đồng cắt thành từng khúc nhỏ bằng nửa đốt ngón nay. Lúc này sẽ thấy mặt cắt sẽ có hình dáng của những bông hoa. Công việc còn lại là xếp lên mặt phẳng sao đó lăn thủy tinh là xong
Cách làm mới này rõ ràng khiến chú Lương rất hứng thú. Lão còn chưa kịp nghe Hãn nói hết đã chạy đi lấy bao nguyên thiệu thổi lò rồi. Việc này rõ ràng không thể chỉ làm một người, các thợ khác lại không có ở đây nên Hãn tham gia luôn. Sau khi chồng 5 lớp thủy tinh màu và ấn khuôn. Hãn lấy thanh sắt thổi thủy tinh, nhúng vào thủy tin rồi cắm vào đầu đối diến khối thủy tinh đang nóng đỏ trên thanh sắt của chú Lương sau đó từ từ kéo dài ra. Khối thủy tinh nóng đỏ dần dần dãn đều ra, dài đến 5m. Chú Lương chặt thanh thủy tinh này từng khúc nhỏ trên một thớt gỗ
Hãn tập trung làm việc không để ý Hoa đang nhìn hắn. Chú Lương xếp những mảnh thủy tinh vừa cắt thành những hình tròn trên chiếc bàn gỗ sau đó lăn thủy tinh nóng lên, tiếp tục hơ trên lò để chúng liền với nhau, sau đó lăn trên mặt phẳng, thủy tinh lúc này rất dẻo nên dẹp lại dính chặt vào khối thủy tinh gốc và thổi. Khối thủy tinh dần nở ra, kéo theo đó là những miếng thủy tinh vạn hoa cũng nở theo, kết quả tạo ra một chiếc bình có những hình bông hoa dày đặc trên thân. Nếu sắp xếp có chủ ý, những bông hoa này sẽ nở đều và đúng theo ý của người chế tác. Ngoài ra, nếu muốn vẽ tranh trên bình thì hoàn toàn có thể dùng cách này, bằng cách xếp các thanh màu tạo thành hình sau đó cuốn lại là xong
-Thứ này quả là tuyệt phẩm đó – Chú Lương hai tay cầm chiếc bình tấm tắc
-Phần tạo quai bình giao lại cho chú nhé. Còn Hoa, đây là quà cho cậu.
Hãn phất tay, ném cho Hoa một khối thủy tinh. Là một viên thủy tinh to bằng nắm tay nhẵn hạt xoàn, có lớp vỏ thủy tinh trong suốt bên ngoài bọc lấy bên trong bên trong là một khối thủy tinh đỏ được nặn thành hình bông hoa hồng. Cái này do chính Hãn làm, tay nghề của hắn cũng không tệ, trong lúc quan sát những người thợ cũng học lỏm được chút đỉnh. Trong lúc nghỉ để chú Lương làm những bước còn lại, Hãn có chú ý cô bé này nhìn theo rất chăm chú. Tên của cô bé Hoa nên Hãn mới nảy ra ý tưởng này.
Trong lúc Hãn đang mải trò chuyện với chú Lương, có một khoum mặt đỏ ửng thẹn thùng quay đi. Ngày hôm đó. Hãn nhờ chú Lương chuẩn bị tất cả nguyên liệu cần thiết để ngay mai, sau khi hoàn thành đơn hàng làm theo mẫu sẽ làm tập trung sản xuất kính vạn hoa, từ hạt cườm cho đến bình thủy tinh. Hắn quyết định, cùng với phương pháp thổi khuôn, phương pháp tạo kính vạn hoa sẽ là chủ lực cho hắn trong sản xuất thủy tinh.
Ngay ngày hôm sau, những người thợ đã được tập hợp. Để đảm bảo họ có thể 100% tập trung vào chế tác, những người mới vào sẽ đảm nhận những công việc râu ria như thổi lò, tạo thủy tinh màu, đốt than củi, thường hóa thủy tinh, xếp màu…
Những bao cát, sau 2 ngày tiếp theo đã dần vơi đi, mỗi ngày họ đều làm 12h giờ. Nếu đây là thời kì cách mạng công nhân, Hãn sẽ có một vé vip lên đoạn đầu đài với view đẹp là hàng ngàn người la ó chửi rủa, nhưng đây là thời cổ đại, từ nông nô đến nông dân đều làm việc từ sáng đến tối, và coi đó là chuyện bình thường ở huyện. Thậm chí nếu thưởng họ cao một chút họ sẵn sàng bán cả mạng cho Hãn chứ đừng nói. Thời Tam Quốc, các quân phiệt có thể nắm trong tay hàng chục vạn quân cũng không có gì bất ngờ, tất cả cũng vì một chữ “nghèo”, loạn lạc người ta phải bán mạng để có cái ăn thế nên sau thời Tam Quốc, dân số Trung Hoa đã mất một nửa
Hãn tất nhiên thưởng họ vô cùng hậu hĩnh, số tiền công lần trước cũng đủ cho họ tận sức mà làm. Vì không phải lo công đoạn tạo nguyên liệu nên những người thợ chính chỉ việc ngồi một chỗ thổi thủy tinh và dùng dụng cụ chế tác nên sản lượng có tăng lên chút. Các bình thủy tinh làm theo khuôn thì không có vấn đề, quan trọng là các sản phẩm đặt và kính vạn hoa lại tốn kha khá thời gian do cần phải qua khâu hậu chế tác, nặn lại họa tiết cũng như sắp sếp các miếng kính vạn hoa
Trước mắt Hãn sẽ cố làm đủ yêu cầu, kính vạn hoa nên làm số lượng hạn chế để xem cái đám thương nhân định giá thế nào. Vấn đề phát sinh hiện tại là hết nguyên liệu. Tính được 3 ngày nhưng hóa ra tăng tốc lên lại chỉ đủ cho chưa hết 2 ngày. Sóc đã mang 3 nén bạc cuối cùng của Hãn mang đi nhập nguyên liệu rồi. Tính ra lúc này đã đến nơi, phải đợi ít nhất phải đợi 3-4 ngày nữa mới có. Đồng nghĩa trong 3-4 ngày tới chỉ có nước ăn không ngồi rồi thôi.
4 ngày trôi qua đúng là dài đằng đẵng. Hãn đứng ngồi không yên vì thời gian của hắn đang hết. Số lượng thủy tinh đạt được còn chưa đủ 2 phần. Trong khi đó thì không hiểu vì lí do gì mà con gái chú Lương ngày nào cũng đến tìm hắn rủ rê đi chơi này nọ. Hắn tuy là trẻ con nhưng tâm hồn là một đứa già đầu tuổi đầu 2 rồi, vui chơi gì tầm này.
Nhưng cuối cùng cũng đợi được đến ngày tên Sóc quay trở lại. Tính ra đến ngày thứ 5 mới thấy hắn trở về. Qua 3 ngày Hãn còn tưởng tên Sóc giữa đường gặp bất trắc gì rồi. Hôm nay Hãn còn định chuẩn bị lên đường tìm Sóc nhưng Trì và Cóc đứng ở đầu làng thấy bóng dáng quen thuộc của kẻ cùng lớn lên với chúng đã chạy một mạch về thông báo, kèm theo một thông tin bất ngờ nữa. Lần này không chỉ có mình hắn trở lại mà còn đem theo cả đoàn người khác nữa, cùng với đó là 10 xe trâu lớn.
Hãn nghe mà bất ngờ, 6 bao thôi mà, chẳng phải chỉ cần cái xe của tên Sóc là được rồi sao. 10 xe trâu kia là sao? Không nghĩ mà Hãn cùng cả đám chạy ngay ra đầu làng. Lúc này đoàn người đã tập trung tại ngoại vi khu làng vì bên trong chật chội không có chỗ để cho mươi mấy cỗ xe lớn này di chuyển, chưa kể không có lệnh, binh lính canh cổng không cho họ vào.
Nhóm của Hãn đến đầu làng đã thấy tên Sóc này đang đứng cùng một nhóm người lạ, phần lớn là đàn ông trung tuổi, thân thể tráng kiện, duy chỉ có một ông già trong đó
-A, Hãn, mày đây rồi. Tới đây, tới đây, để tao giới thiệu cho mày một người – Sóc lớn tiếng vẫy tay gọi
Nghe tiếng gọi Hãn mới tiến lại gần, lúc này những người đi cùng Sóc đều hướng mắt về người đang tiến đến.
-Già làng bên đòi đích thân đến gặp mày bàn chuyện làm ăn đấy. – nói rồi Sóc quay lại với ông già nói – Ông Mẫn, đây là người muốn làm ăn mới làng ông, nó tên là Hãn
-Lão đây xin có lễ chào cậu Hãn – Nói rồi lão Mẫn liền cúi đầu chắp tay chào Hãn
-Ấy chết, cháu chỉ xứng là bậc con cháu, sao dám nhận lễ này. – Hãn thấy lão hành lễ cung kính với mình liền vội đưa tay đỡ lấy.
-Lần này chúng tôi đến đây, xin cậu bỏ qua lần hiềm khích trước mà đồng ý giúp một việc. – Lão ngập ngừng nói
-Haha, Cháu còn chẳng nhớ chúng ta có hiềm khích gì cả, có gì xin già cứ nói – Hãn cười đáp.
Hiềm khích với làng lão ư? Ý lão nói cái vụ bắt Hãn và Sóc cúi đầu xin lỗi vì lần đánh lũ trẻ ư? Hãn quên lâu rồi. Mấy cái thứ lặt vặt như vậy nhớ chỉ tổ tốn nơ – ron thần kinh thôi. Kể ra lão nhớ cũng tốt thật, mấy truyện trẻ con gây lộn mà gần 2 năm rồi vẫn nhớ.Lão Mẫn thấy Hãn không để bụng chuyện xưa, giọng mới có phần dứt khoát hơn một chút
-Chúng tôi sẽ mang cát cho cậu mỗi tháng 10 xe thế này, đổi lại, cậu có thể trả 16 lạng một tháng không?
16 lạng không thành vấn đề với Hãn nhưng cái hắn ngạc nhiên là sao lão này lại cần đến sô tiền lớn đến vậy. 16 lạng đối với người Việt là một số tiền rất lớn, dù cho họ không dùng tiền Hán nhưng họ cũng hiểu giá trị này, đủ để mua 1/3 lương thực vụ mùa của một làng chứ không ít. Vì sao lão lại muốn nhiều như vậy? Làm giàu à? Xem sắc mặt thì không phải. Sắc mặt của lão cùng những người đi theo có vẻ rầu rĩ, nhìn Hãn như có vẻ cầu xin đồng ý, coi là tia hi vọng sống còn của họ
-Cái này có thể được nhưng cháu muốn biết vì sao già lại cần nhiều đến vậy?
Lão Mẫn nghe Hãn hỏi thì thở dài. Hai bên đều ngồi xuống nói chuyện. Hóa ra từ lúc nhóm Hãn đến lấy cát lần trước, sau được một tháng thì bộ tộc của lão bị Bạch Kỷ tấn công gây chiến. Lúc đó tộc trưởng cũng đã tập hợp người trong tộc liều chết chống lại nhưng sự khác biệt về quận số và trang bị đã khiến tộc của lão liên tiếp gặp thất bại, cuối cùng tộc trưởng của lão phải tự cắt cổ mà chết. Sau đó toàn tộc bị sát nhập vào tộc của Bạch Kỷ. Lúc này địa bàn của hắn gần như bao trọn vùng duyên hải Khúc Dương, thanh thế vô cùng mạnh. Các tộc khác không phải không muốn cứu nhưng quân của Bạch Kỷ quá đông, họ sợ lỡ thất bại thì sẽ là cái cớ cho họ Bạch công kích. Chính vì thế tộc của lão Mẫn mới phải một mình đương đầu với quân Bạch Kỷ
Từ khi sát nhập, cuộc sống của họ khó khăn hơn rất nhiều. Vụ vừa rồi họ đã phải nộp 2/3 số lương thực họ có. Mùa màng gần đây lại thất bát, họ phải tằn tiện lắm mới có thể sống qua ngày. Nhưng dù tiết kiệm đến mấy thì cũng không đủ cho họ sống đến vụ sau. Đang tuyệt vọng thì Sóc đến và mang cho họ một tia hi vọng sống. Số tiền Sóc đưa ra quá tốt nhưng họ không thể chờ được được nữa nên họ đánh liều, chuẩn bị thật nhiều cát và tro rong biến đến tìm Hãn để thương lượng
Hãn nghe xong thì đã hiểu và thông cảm. Hắn cũng đã từng giống họ, cùng đường đến mức đánh liều. Hãn vẫn nhớ ngày hắn làm thủy tinh và đánh cược vào nó, hi vọng nó bán được. Hắn may mắn là người Việt rất thích các sản phẩm của mình nên làng hắn mới có thể qua vụ.
-Mong cậu đồng ý, trong nửa năm tới chúng tôi cần có 16 lạng một tháng mới có thể thoát vụ này. Sau đó chúng tôi chỉ xin 9 lạng một tháng thôi, số lượng cát và tro vẫn như thế này.
-Không cần phải lằng nhằng thế đâu ạ. Cháu đồng ý với số tiền 16 lạng một tháng. Từ nay về sau vẫn sẽ như thế không đổi
-Xin đa tạ, chúng tôi nhất định không quên ơn này của cậu.
-Nhưng mà hiện tại cháu chưa có nhiều tiền như thế để trả cho lão. Nếu được thì cuối tháng này quay lại lấy, lão thấy thế nào?
-Vâng, vâng, chúng tôi hiểu, cuối tháng chúng tôi sẽ đến lấy.
-Nếu mọi người chưa đủ lương có thể vào làng xin mượn cô Trinh. Cô ấy là người tốt, chắc sẽ không từ chối.
-Nếu vậy, chúng tôi xin phép.
Lão Mẫn đứng dậy, theo Hãn đi vào làng nói chuyện với phu nhân tộc trưởng. Hãn tự lấy mình ra làm tin, sẽ trả tiền thay họ để xin cô Trinh cấp cho họ 15 hộc lương. Vốn là người nóng tính nhưng cô Trinh cũng không phải dạng hẹp hòi, trái lại còn rất nghĩa khí mà đồng ý luôn. Có Hãn làm tin thì tất nhiên việc xin lương từ mọi người nơi đây rất đơn giản, không khó khăn gì cho cam. Mỗi hộ góp một chút là được rồi. Kĩ thuật canh tác mới khiến nơi đây vụ nào cũng bội thu, nhà nhà đều dư đủ lúa gạo, bớt ra một chút họ cũng không có chết đói nổi cho được, chưa kể, họ không thể hẹp hòi vì người thân của họ hiện tại hay tương lai có thể làm việc cho Hãn hay không còn phải xem thái độ thế nào. Việc Hãn trả công rất hậu cho người làng, dù mới chỉ lần đầu nhưng mọi người đều lấy mong muốn được làm cho hắn.
Mới đầu dự định chỉ xin có 15 hộc lương nhưng con số đã lên thành 18 hộc, trong đó một nửa là cô Trinh giúp đỡ, số còn lại là nhờ mấy trăm hộ trong làng khuyên góp. Số này có thể cho làng lão Mẫn đủ dùng đến cỡ 1 tháng rưỡi. Đám người đi theo lão Mẫn không khỏi xúc động. Đôi mắt họ đã đỏ hoe, họ được cứu rồi, liều chuyến này quả không vô ích.
Hãn đi theo tiễn đoàn lão Mẫn một đoạn. Đến khi đoàn người mất hút nơi cuối đường, sắc mặt hắn mới trở lên nghiêm trọng, Bạch Kỷ hóa ra không đứng yên một chỗ, chỉ mới có chưa đầy 2 năm hắn đã thâu tóm gần hết Khúc Dương, thế lực ngày một lớn, quân số đông đảo. Nếu Hãn không nhanh chóng kiến lập thực lực e rằng đến hết đời cũng không trả thù được. Nhưng hiện tại, hắn chỉ nghĩ được cách làm thủy tinh này. Thứ này chỉ có thể giúp hắn trong thời gian ngắn. E rằng lúc này trên thế giới đã có người bước đầu đoán ra phương thức thổi thủy tinh, khi họ đoán ra rồi thì những kĩ thuật đi kèm sẽ chẳng mấy khó khăn. Lúc đó lợi thế của hắn đã mất rồi thế nên trong thời gian này cần tận thu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.